Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 88

Lâm Chương xem xong kịch bản mà Diêm Thầm viết, ngẩng đầu nói: “Em đầu tư cho anh nhé.”

“Đây là một bộ phim nghệ thuật, không kiếm được tiền, lần sau anh quay phim thương mại, em lại đầu tư nhé.” Diêm Thầm lừa ai cũng không lừa Lâm Chương, ví dụ như Vu Thân Dương thì còn được.

Vu Thân Dương đang xem mắt không nhịn được hắt xì một cái, nước bọt bắn vào ly cà phê của cô gái đối diện mà y hoàn toàn không hay biết, cô gái cố gắng kiềm chế bản thân, không để lộ vẻ khó chịu: “À… Vu tiên sinh, tôi đột nhiên nhớ ra lát nữa tôi còn có việc, lần sau lại nói chuyện nhé.”

Lần sau này, đương nhiên là không có lần sau, Vu Thân Dương đã sớm muốn đi rồi, dù không biết tại sao ban nãy đang nói chuyện tốt đẹp, cô gái này lại nói muốn đi, nhưng không cần tiếp tục xem mắt nữa là vui rồi: “Được, cô đi trước đi.”

Lâm Chương lắc đầu nói: “Em thấy kịch bản này rất hay, không kiếm được tiền cũng không sao.”

Diêm Thầm im lặng một lúc lâu, bước tới ôm Lâm Chương: “Đột nhiên cảm nhận được niềm vui của Diêm Tiểu Thầm.”

Lâm Chương sửng sốt, không nhịn được cười nói: “Sau này em đều đầu tư cho anh.”

   

“Làm vợ yêu nhỏ của Lâm bá tổng thật hạnh phúc.” Diêm Thầm tiến lại gần, hôn lên môi Lâm Chương: “Lâm tổng yên tâm, anh nhất định sẽ hầu hạ em chu đáo.”

Lâm Chương nhìn hắn cười gian xảo: “Hầu hạ thế nào?”

Ánh mắt này như mang theo dòng điện nhỏ, khiến đầu ngón tay Diêm Thầm tê dại, hắn l**m l**m môi, đè Lâm Chương xuống ghế sofa: “Thử chút nhé, đảm bảo em hài lòng.”

Vừa dứt lời, một luồng nhiệt nóng bỏng bao bọc lấy Lâm Chương, những ngón tay khớp xương rõ ràng của anh khẽ nắm chặt khăn trải ghế sofa, thở hổn hển.

“Lão Diêm, cuối cùng cậu cũng bắt đầu làm việc, mấy ông tổng kia hỏi tôi nhiều tới mức tai sắp mọc kén rồi.” Vu Thân Dương chủ động rót cho Diêm Thầm một chén trà đặt trước mặt hắn.

“Năm nay nghỉ ngơi hơi lâu, kịch bản cậu xem thử trước đã.” Diêm Thầm đưa bản thảo đã sửa xong cho Vu Thân Dương.

Nghe được những lời này, Vu Thân Dương chuẩn bị sẵn tâm lý, xem kỹ vài trang, y không khỏi ngồi thẳng người, ánh mắt sâu thẳm.

Diêm Thầm cầm chén trà thong thả uống, dựa vào ghế sofa nhắn tin với Lâm Chương.

   

“Cậu…” Sắc mặt Vu Thân Dương nghiêm trọng, ngẩng đầu định bàn việc chính với Diêm Thầm thì thấy hắn cười ngốc nghếch, nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Những lời đến bên miệng, lập tức bị nuốt trở lại, y nghe nói Diêm Thầm đã khôi phục trí nhớ rồi, dáng vẻ này không giống lắm?

“Hả?” Diêm Thầm nghe thấy tiếng động phía đối diện, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn Vu Thân Dương.

Vu Thân Dương khinh thường nói: “Chắc chắn là đầu óc cậu không có vấn đề gì chứ?”

“Đầu óc tôi tốt lắm.” Diêm Thầm phản bác.

“Tôi nhìn không giống.” Vu Thân Dương quan sát kỹ hắn một hồi rồi lắc đầu.

Đặt bản thảo xuống, Vu Thân Dương hỏi: “Cậu và Lâm Chương tái hôn rồi à?”

“Chưa đăng ký kết hôn.” Diêm Thầm và Lâm Chương dù ở nước ngoài đã uống rượu giao bôi, nhưng về nước, ai cũng không đề cập đến việc đi đăng ký kết hôn, vì thế cứ để tự nhiên như vậy.

“Tôi còn tưởng cậu sẽ vội vàng kéo Lâm Chương đi tái hôn chứ, ngọt ngào thế này mà chưa tái hôn, hai người chơi trò gì thế?” Vu Thân Dương phát hiện y hơi không hiểu được anh em mình.

“Không chơi trò gì, chỉ là thuận theo tự nhiên thôi, yêu đương nhiều hơn cũng tốt.” Diêm Thầm rất tận hưởng trạng thái hiện tại, giống như lần thứ hai yêu đương, hắn thấy Lâm Chương cũng giống hắn.

   

Vì vậy, hiếm khi hai người thiếu cảm giác an toàn, lại không vội vã tái hôn, khóa chặt lẫn nhau.

Có lẽ sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng họ đã có thứ bền chặt hơn giấy đăng ký kết hôn.

“Vẫn là hai người các cậu biết chơi.” Vu Thân Dương không nhịn được vỗ tay cho hai người họ.

Diêm Thầm cười đẩy y một cái: “Cút.”

“Đúng rồi, cậu còn mất ngủ không?” Vu Thân Dương vỗ những nếp nhăn trên quần áo mình rồi hỏi.

“Ôm bạn trai ngủ rất ngon.” Nụ cười từ trong mắt Diêm Thầm tràn ra, khiến Vu Thân Dương nổi cả da gà.

“Đủ rồi đấy, đừng cho tôi ăn cơm chó nữa, không ăn, không ăn.”

Diêm Thầm đến gần y: “Tôi nói cho cậu biết, bạn trai tôi rất tốt, tôi viết kịch bản mệt, em ấy còn giúp tôi xoa bóp vai, xoa tay, làm những món ngon cho tôi.”

Vu Thân Dương giơ chân cảnh cáo: “Nói nữa là tôi đá đấy.”

“Ê, con chó độc thân như cậu không hiểu, mau tìm một người yêu đi, đến lúc đó cậu sẽ hiểu yêu đương đẹp đẽ thế nào.” Diêm Thầm vừa dứt lời bèn bị đá một phát vào chân.

   

“Thẹn quá hoá giận cái gì, tôi im miệng không được sao, không chọc vào điểm yếu của cậu.”

Vu Thân Dương cảm thấy chân mình lại ngứa ngáy.

“Nói chuyện chính, kịch bản này cậu thấy thế nào?” Diêm Thầm phẩy sạch bụi trên ống quần.

“Cậu muốn đoạt giải à?” Vu Thân Dương cầm ly nước uống một ngụm, thực ra so với phim nghệ thuật, y lo lắng hơn về tình trạng tâm lý của Diêm Thầm.

“Cũng gần như vậy, đoạt giải thì tốt nhất, không đoạt cũng được, tôi chỉ muốn kể xong câu chuyện này thôi.” Thái độ của Diêm Thầm rất an nhiên tự tại: “Vậy nên, bảo mấy ông tổng của cậu nghỉ ngơi đi.”

Vu Thân Dương khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Y dừng lại nửa phút, ngẩng đầu nhìn Diêm Thầm: “Cậu quay phim này, không sao chứ?”

Diêm Thầm hiểu được sự lo lắng của Vu Thân Dương, vẫy tay nói: “Không sao.”

“Cậu…” Vu Thân Dương thấy hắn quả quyết như vậy, mở miệng định khuyên nhủ, vừa nói được một chữ thì bị Diêm Thầm cắt ngang.

“Lần này Lâm Chương sẽ đi cùng tôi đến đoàn phim, có em ấy ở bên cạnh, tôi có thể có vấn đề gì chứ.”

Vẻ mặt vui sướng này, nói không phải khoe khoang, Vu Thân Dương chẳng tin.

   

Y sai rồi, y không nên quá lo lắng.

“Diêm Thầm, cậu thực sự là chó.”

Diêm Thầm nghe vậy, không những không phản bác, ngược lại còn tiếp tục nói: “Lâm Chương nói muốn đầu tư cho tôi, cậu có muốn đầu tư chút không?”

Tới lúc này, Vu Thân Dương cũng hiểu được mục đích Diêm Thầm đến hôm nay, ngoài việc khoe khoang, chính là lừa tiền của y.

“Cậu biết đấy, tôi đã lâu không quay phim, Lâm Chương lại nghỉ việc ở Đỉnh Nghiệp, nhà tôi hiện tại không mấy khá giả, nhưng Lâm Chương nhất định muốn đầu tư cho tôi, tôi cũng không tiện từ chối tấm lòng của em ấy, Thân Dương, cậu là anh em tốt của tôi, những lời này tôi chỉ nói với cậu thôi.” Diêm Thầm nói xong đứng dậy đi đến chỗ Vu Thân Dương ngồi xuống, cánh tay khoác lên vai y, ra vẻ là anh em tốt.

Vu Thân Dương: “…”

“Hóa ra cậu không nỡ lừa bạn trai, nên chạy đến lừa anh em tốt của mình à?”

“Không thể nói như vậy, tuy đây là phim nghệ thuật, nhưng cũng không thể lỗ sạch vốn, chắc chắn có thể kiếm, chỉ là không nhiều bằng phim thương mại thôi, hơn nữa nếu tôi đoạt giải thì sao? Phim này tôi không định tìm người khác đầu tư, tôi coi cậu là anh em ruột mới tìm cậu, nếu cậu không muốn thì thôi, tự tôi tích góp chắc cũng được.” Diêm Thầm thu tay lại, nói rất chân thành.

Nếu không phải Vu Thân Dương và hắn lớn lên cùng nhau, thì y thực sự tin rồi.

   

“Đừng diễn nữa, đầu tư thì đầu tư, phim nghệ thuật này của cậu cũng không tốn nhiều tiền, coi như tiền mừng thôi.”

“Được, quả nhiên là anh em ruột của tôi.” Diêm Thầm vỗ vai Vu Thân Dương, giơ ngón tay cái lên cho y.

Lâm Chương cúi người thu dọn hành lý, Diêm Thầm lặng lẽ ôm anh từ phía sau, vốn tưởng sẽ làm Lâm Chương giật mình, không ngờ Lâm Chương rất bình tĩnh, tiếp tục thu dọn đâu vào đấy.

“Em phát hiện ra anh rồi hả?” Diêm Thầm nghiêng đầu, hỏi bên tai Lâm Chương.

“Ừm, ngửi thấy mùi của anh rồi.” Lâm Chương nói.

“Mùi?” Diêm Thầm nghi ngờ nâng tay áo lên ngửi ngửi, chỉ có mùi nước giặt quần áo nhàn nhạt.

“Mùi nhẹ thế này em cũng ngửi thấy? Quai Quai, em là chó con à?”

Lâm Chương cạy mở bàn tay đang quấy rối của hắn: “Không phải mùi trên quần áo, là mùi của anh.”

“Mùi của anh? Anh có mùi gì đâu, cũng không xịt nước hoa.” Diêm Thầm càng nghe càng mơ hồ.

Hắn đột nhiên tiến lại gần, ngửi ngửi ở cổ Lâm Chương, chiếc cổ thon dài lay động trước mắt, hắn nhịn không được khẽ chụt một cái, cổ Lâm Chương lập tức ửng hồng: “Anh không ngửi thấy mùi của mình, nhưng lại ngửi thấy mùi của em.”

   

Diêm Thầm như say mê mùi này, dán sát vào cổ Lâm Chương nhẹ nhàng hôn, thân thể Lâm Chương run nhẹ, khẽ đẩy hắn ra: “Em chưa thu dọn xong.”

“Lát nữa anh dọn cho.” Diêm Thầm lấy quần áo trong tay anh, ném sang một bên, ấn người xuống chiếc giường mềm mại.

“Diêm Thầm…”

Giọng Lâm Chương run rẩy như một chú mèo con, r*n r*: “Đồ khốn.”

“Ca ca, em thích đồ khốn lớn hay đồ khốn nhỏ?” Diêm Thầm hạ thấp giọng, ép Lâm Chương trả lời.

Thân thể Lâm Chương run không ngừng, tức giận nói: “Đều… không thích.”

“Vậy sao?” Răng nanh Diêm Thầm cạ vào vành tai Lâm Chương: “Quai Quai, nói dối không phải là bé ngoan.”

“Phải trừng phạt.”

Lần đầu tiên Lâm Chương quan sát Diêm Thầm quay phim gần như vậy, trước đây anh luôn nghe nói Diêm Thầm khi quay phim sẽ rất độc miệng, thường xuyên có thể mắng đến diễn viên bật khóc, anh không tưởng tượng được Diêm Thầm ngọt ngào như vậy trước mặt mình, sẽ hung dữ đến mức nào.

Cho đến khi tận mắt chứng kiến, anh mới thực sự tin tưởng, hóa ra những tin tức đó không phải bịa đặt.

   

Diễn viên là người mới, nguyên tắc chọn diễn viên của Diêm Thầm là phù hợp, chỉ cần phù hợp, không cần biết người này là Ảnh đế hay người bình thường, đối với hắn địa vị không quan trọng.

Trước đây có nhà đầu tư muốn nhét người vào, bị Diêm Thầm từ chối thì dọa sẽ rút vốn, Diêm Thầm trực tiếp bảo ông ta cút, thái độ rất ngang ngược, lúc đó còn chưa ai biết hắn là con trai của Diêm Sĩ Huyên, đều phải kính hắn ba phần, chứ đừng nói đến bây giờ, căn bản không ai dám khiêu khích hắn.

“Nghỉ mười phút.” Diêm Thầm bị nam chính làm tức giận, cầm ly nước uống hết nửa ly.

Nam chính thấy vậy, trực tiếp sợ đến mềm chân, lén lau nước mắt.

“Lau mồ hôi đi, vào thu rồi mà vẫn nóng thế này.” Lâm Chương đưa khăn giấy cho Diêm Thầm, Diêm Thầm không nhận, đưa mặt ra trước.

Lâm Chương cười nhẹ lau mồ hôi cho hắn, những người xung quanh không dám thở mạnh, chỉ có thể lặng lẽ dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau, khoe tình cảm quả nhiên không bao giờ muộn.

Diêm Thầm nắm tay anh: “Anh có hung dữ không? Có làm em sợ không?”

“Có một chút.” Lâm Chương vừa dứt lời thì cảm thấy bàn tay đang nắm lấy mình càng thêm dùng sức.

Lâm Chương cười khẽ, cúi đầu thì thầm bên tai Diêm Thầm: “Nhưng mà rất đẹp trai, ban nãy tim em sắp nhảy ra rồi, lần sau anh hung dữ như vậy trên giường thử xem?”

   

Bàn tay kia khẽ siết chặt tay Lâm Chương, ánh mắt Diêm Thầm như muốn ăn thịt người: “Đừng khiêu khích anh.”

Lâm Chương không sợ hắn chút nào, cong môi cười nói: “Mạnh tay như vậy, bóp em gãy mất thì sao?”

Diêm Thầm nhanh chóng buông tay ra như bị bỏng, Lâm Chương hôm nay, hắn có hơi không chống đỡ nổi, nếu cứ tiếp tục bị khiêu khích, e là hắn phải chào thua anh mất.

“Được rồi, không quấy rầy anh làm việc nữa, em về khách sạn trước.” Lâm Chương nói, tuy Diêm Thầm không nỡ, nhưng cũng hiểu công việc quan trọng hơn: “Được.”

Trước khi đi, Lâm Chương cúi người thì thầm bên tai hắn: “Tối nay chờ anh về thực hành.”

Bình Luận (0)
Comment