“Thật không ngờ Diêm đạo lại thích lễ tết phương Tây, Giáng sinh cũng cho chúng ta nghỉ, trước đây tôi nghe nói Tết Nguyên đán Diêm đạo chỉ nghỉ có một ngày.” Nam chính và nam phụ thì thầm với nhau.
“Cậu có ngốc không?” Nam phụ trợn mắt nói: “Cậu tưởng Diêm đạo nghỉ là để đón Giáng sinh sao? Đó là vì Giáng sinh là sinh nhật của Lâm tổng.”
Nam chính kinh ngạc trợn tròn mắt, lập tức lấy điện thoại ra tìm kiếm từ khóa về Lâm Chương: “Quả nhiên là Giáng sinh.”
“Chẳng trách trên mạng nói Diêm đạo là người sợ vợ, hóa ra chúng ta được nhờ ơn Lâm tổng.”
“Chứ cậu tưởng sao?” Nam phụ nhún vai, vẻ mặt khinh thường.
…
“Đến rồi à?” Lâm Chương dụi dụi mắt, mơ màng hỏi.
“Sắp hạ cánh rồi.” Diêm Thầm giúp anh vuốt phẳng mái tóc rối, nhẹ giọng nói.
Hai người họ đã định đi xem cực quang vào hai năm trước, xong lại kéo dài đến năm nay, năm nay trùng hợp Diêm Thầm đang quay phim, Lâm Chương hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, nhưng Diêm Thầm đã lén lút mua vé máy bay cho anh, nửa đêm kéo anh xuất phát.
“Cực quang xem lúc khác cũng được mà, bây giờ anh đang trong thời điểm quan trọng, không thể rời khỏi đoàn làm phim.” Lâm Chương nghe được kế hoạch của Diêm Thầm, phản ứng đầu tiên là ngăn cản hắn.
Đoàn làm phim có rất nhiều người đang chờ đợi Diêm Thầm, đạo diễn thì lại dẫn anh đi xem cực quang, điều này không hợp lý, hơn nữa, mỗi năm đều có sinh nhật, không thiếu lần này.
“Anh là đạo diễn, em là nhà đầu tư, hai chúng ta cùng quyết định.” Diêm Thầm hùng hổ, không đợi Lâm Chương tiếp tục từ chối, hắn kéo anh bắt đầu thu dọn hành lý, cưỡng chế đưa người lên máy bay.
Sau chuyến bay dài, cuối cùng hai người cũng đến nơi.
Khách sạn là Diêm Thầm đặt trước, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy cực quang.
Lâm Chương mở cửa ra, trong phòng bày đầy hoa và bóng bay, vô cùng lãng mạn, anh kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: “Anh sắp xếp à?”
“Ừm, thích không?” Diêm Thầm đỡ vai anh, hỏi bên tai anh.
“Thích.” Lâm Chương cong cong khóe mắt, ngẩng đầu hôn hắn: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Diêm Thầm ôm eo anh, giơ chân đóng cửa, bước vào trong.
Phòng được trang trí rất ấm áp và lãng mạn, trong không khí tràn ngập hương thơm, sự mệt mỏi sau chuyến bay dài khi nhìn thấy tất cả những điều này lập tức tan biến.
“Đi tắm đi.” Diêm Thầm đẩy nhẹ eo Lâm Chương: “Trên máy bay không phải em muốn tắm sao?”
Lâm Chương móc móc tay hắn, hỏi: “Cùng tắm không?”
Mặc dù Diêm Thầm rất muốn đồng ý, nhưng không thể để ban ngày làm chuyện ban đêm, hắn vẫn cố gắng nhịn lại: “Em tắm trước đi, lát nữa anh tắm, thu dọn hành lý đã.”
“Thật sự không cùng tắm sao?” Lâm Chương hơi nhướng mày, cười hỏi.
“Ca, em tha cho anh đi.” Diêm Thầm đẩy Lâm Chương vào phòng tắm, nếu cứ hỏi tiếp, hắn thực sự không kiềm chế được nữa.
Lâm Chương cười rạng rỡ, không tiếp tục trêu Diêm Thầm nữa.
Cửa kính phòng tắm mờ ảo có thể nhìn thấy người bên trong, loại cảm giác không rõ này luôn khiến người ta suy nghĩ lung tung, Diêm Thầm đỏ mặt, khẽ hít sâu, quay lưng đi thu dọn hành lý.
Lâm Chương tắm xong rồi tới Diêm Thầm, đồ ăn đặt trên bàn, anh tùy ý cầm một ly rượu vang đỏ nhấp một ngụm, mùi rượu thơm ngọt.
“Sao không ăn?” Diêm Thầm tắm xong, nhìn thấy đồ ăn trước mặt Lâm Chương vẫn còn nguyên.
“Chờ anh.” Lâm Chương tiện tay kéo ghế bên cạnh, để Diêm Thầm ngồi xuống.
“Không cần chờ anh, dạ dày em không tốt, đói thì ăn đi.” Diêm Thầm sờ bụng anh: “Có khó chịu không?”
“Không.” Lâm Chương nhẹ nhàng lắc đầu.
Giờ đã là buổi chiều, bữa trưa này ăn hơi muộn.
“Ngủ một lát đi.” Lâm Chương sờ quầng thâm dưới mắt Diêm Thầm, lòng đau nhói.
“Chúng ta cùng ngủ.” Diêm Thầm kéo Lâm Chương nằm xuống, anh vốn không buồn ngủ, nhưng dựa vào lòng Diêm Thầm, không lâu sau cũng ngủ say.
Lâm Chương tỉnh dậy, xung quanh tối đen, chỉ có dải sáng trên đỉnh đầu muôn màu muôn vẻ, lấp lánh như lối vào thế giới khác.
Cảnh tượng này, anh đã nhìn thấy trong ảnh và video, nhưng vẫn không bằng tận mắt chứng kiến.
“Đẹp đúng không?” Trong bóng tối giọng Diêm Thầm vang lên, hắn khẽ ôm anh vào lòng.
“Ừm, rất đẹp.” Lâm Chương mềm mại dựa vào lòng Diêm Thầm, bỗng cảm thấy may mắn vì hắn đã dẫn anh đến đây.
Trên trán truyền đến một luồng hơi ấm, là nụ hôn của Diêm Thầm: “Sinh nhật vui vẻ, Quai Quai.”
“Năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, cảm ơn em chưa từng bỏ rơi anh, cảm ơn em vẫn yêu anh.”
“Không phải, nên là em cảm ơn anh vẫn muốn yêu em mới đúng.” Lâm Chương lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào.
Diêm Thầm v**t v* mái tóc đen mềm mại của anh, hôn vành tai anh: “Hôn nhân cần cả hai cùng duy trì, không phải lỗi của riêng ai, hai chúng ta đều có lỗi, nhưng may là chúng ta vẫn còn yêu nhau, sau này anh có làm gì không tốt, em phải nói cho anh biết, bàn bạc với anh, đừng giấu trong lòng, được không?”
“Được.” Lâm Chương nắm chặt áo Diêm Thầm, giống như một chú mèo con mềm mại, Diêm Thầm yêu thương anh vô cùng.
“Anh cũng sẽ vậy.” Diêm Thầm nắm tay anh, mười ngón tay đan xen: “Anh nhất định sẽ nắm chặt tay em, không buông tay nữa, Lâm Chương, quãng đời về sau xin chỉ dạy nhiều hơn.”
Lâm Chương nắm chặt tay, khóe mắt ửng đỏ: “Nếu anh buông tay lần nữa, chưa chắc em còn ở đây.”
Tim Diêm Thầm run lên, hắn ôm chặt anh như thể muốn hòa làm một: “Anh sai rồi, sẽ không có lần sau nữa.”
“Lừa anh đấy.” Lâm Chương dần nín khóc, ánh mắt dịu dàng say đắm, dựa đầu vào cổ Diêm Thầm: “Em sẽ luôn ở đây chờ anh.”
Câu nói này khiến Diêm Thầm đỏ hoe mắt, nghẹn ngào nói: “Ngốc nghếch, quên lời hứa của em với anh rồi sao?”
Hắn nâng mặt Lâm Chương, dải lụa màu sắc trên đầu phủ lên người anh một lớp ánh sáng mỏng manh, hàng mi đen dày khẽ rung động, lộ ra đôi mắt thu được cả dải ngân hà: “Em phải yêu thương bản thân, giống như yêu thương anh.”
Đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước mắt, tim Diêm Thầm cũng run lên theo.
“Ừm.” Lâm Chương không ngừng gật đầu: “Em hứa với anh.”
“Đừng khóc, sinh nhật phải vui vẻ.” Diêm Thầm dùng tay áo lau nước mắt cho Lâm Chương, còn lau cả nước mũi của anh, không hề ghét bỏ.
Dưới ánh cực quang, Diêm Thầm cắm nến vào bánh kem, không biết lấy cây đàn ghi-ta từ đâu ra, hắn ngồi đối diện Lâm Chương, cười nhẹ: “Nhớ bài hát đó không?”
Hắn gảy dây đàn, giai điệu quen thuộc vang lên.
“Talk to me softly (Nhẹ nhàng nói với anh)
There’s something in your eyes (Em đang giấu điều gì trong mắt)…”
Ánh mắt Lâm Chương lóe lên một tia kinh ngạc, lúc tham gia show , Diêm Thầm đã tặng anh bài , đàn ghi-ta, ánh nến, tiếng hát, trong bình hoa đặt một bó hoa oải hương.
Diêm Thầm dịu dàng nhìn anh, trong mắt tràn đầy tình yêu, Lâm Chương nhìn hắn, khóe môi không tự chủ được cong lên, nụ cười lan đến đáy mắt, nhẹ nhàng hát theo Diêm Thầm.
Nốt nhạc cuối cùng vang lên, Lâm Chương thổi tắt nến, trong phòng chìm vào bóng tối.
Diêm Thầm định đứng dậy bật đèn, chân bỗng nặng trĩu, Lâm Chương chỉ cách hắn một cây đàn ghi-ta.
Sau khi mắt thích nghi với bóng tối, Diêm Thầm nhìn thẳng vào mắt Lâm Chương: “Sinh nhật vui vẻ, phải luôn hạnh phúc nhé, anh yêu em.”
Lâm Chương ôm hắn qua cây đàn ghi-ta: “Chỉ cần anh ở bên em, em sẽ luôn hạnh phúc.”
Diêm Thầm cong môi, vỗ lưng anh: “Được.”
“Em vừa phát hiện ở đây có suối nước nóng ngoài trời.” Lâm Chương thì thầm bên tai hắn.
Diêm Thầm làm sao không hiểu ý của anh, nhịn rất nhiều lần, bây giờ cuối cùng cũng không cần nhịn nữa, hắn đặt cây đàn ghi-ta xuống, bế Lâm Chương đi về phía suối nước nóng.
“Lạnh không?” Diêm Thầm đỡ vai Lâm Chương hỏi.
“Không lạnh, cũng không phải ngoài trời thật.” Lâm Chương chỉ lên cửa kính phía trên.
Qua lớp kính trong suốt, cực quang trên bầu trời và cành cây bị gió thổi xung quanh đều có thể nhìn thấy rõ ràng, sự k*ch th*ch này khiến cho thân thể Lâm Chương run nhẹ, anh dán sát vào ngực Diêm Thầm, tim đập như trống đánh.
Nước trong hồ gợn sóng theo từng chuyển động, lúc thì dập dìu lúc thì bắn tung lên.
…
Lâm Chương nằm im bất lực trên chiếc giường mềm mại, tay Diêm Thầm vừa vươn ra, anh bèn run rẩy nói: “Đừng… em không được nữa.”
“Không động em.” Diêm Thầm cười nhẹ, cúi đầu hôn lên mặt anh, thật đáng yêu.
“Anh gạt người.” Lâm Chương bất lực tố cáo.
“Ca ca, em đáng yêu quá, anh lại muốn rồi.” Diêm Thầm cố ý hạ thấp giọng nói bên tai anh.
Lâm Chương mềm nhũn kéo chăn che kín cơ thể: “Không được.”
Nửa khuôn mặt anh giấu trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt ngập nước, khóe mắt đỏ lên, Diêm Thầm nuốt nước bọt, mím môi xông tới.
Lâm Chương vùng vẫy hai cái, Diêm Thầm túm lấy tay anh, Lâm Chương dùng hết chút sức lực cuối cùng trên người mình để rút tay lại, phát hiện không thể ngăn cản được bèn nhắm mắt giả chết, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy cảm giác gì, ngược lại trên ngón áp út truyền đến một luồng hơi lạnh, đầu anh trống rỗng, mở bừng mắt.
Trên ngón áp út của anh đang đeo một chiếc nhẫn, Diêm Thầm nở nụ cười gian xảo, v**t v* đầu anh: “Trong mắt em, anh điên đến vậy sao?”
Lâm Chương chớp chớp mắt, gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
Diêm Thầm cảm thấy hắn lại muốn bắt nạt anh rồi.
“Ý anh là sao?” Lâm Chương giơ tay lên lắc lắc trước mặt Diêm Thầm.
Diêm Thầm nắm lấy tay anh, nghiêm túc nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Ngón tay Lâm Chương hơi cuộn lại: “Cầu hôn không cần hỏi ý kiến người trong cuộc hả?”
Diêm Thầm kéo tay anh đến bên môi hôn một cái, khẽ hỏi: “Người trong cuộc không muốn sao?”
Lâm Chương rút tay về, ánh mắt Diêm Thầm trầm xuống, lực đạo trên tay càng thêm mạnh.
“Đùa anh đấy.” Lâm Chương tiến lại gần, nhanh chóng hôn lên môi hắn một cái, cười tươi rói: “Người trong cuộc nói rất muốn.”
Trái tim đang treo cao của Diêm Thầm dần buông xuống: “Em học hư rồi.”
Lâm Chương dùng ngón trỏ nâng cằm hắn: “Anh không thích hả?”
Ánh mắt Diêm Thầm càng thêm sâu thẳm: “Em thế nào anh cũng thích.”
Lâm Chương lộ ra nụ cười hài lòng: “Còn một chiếc nhẫn khác đâu?”
Diêm Thầm đặt hộp vào lòng bàn tay anh, Lâm Chương mở hộp ra, cầm chiếc nhẫn kia đeo cho hắn, rồi cúi đầu hôn lên ngón áp út của Diêm Thầm: “Quãng đời về sau xin chỉ dạy nhiều hơn, Diêm tiên sinh.”
“Được, Lâm tiên sinh.” Diêm Thầm ôm chặt anh, ở nơi Lâm Chương không nhìn thấy, lặng lẽ rơi lệ.
Hôm sau trở về nước, bọn họ nắm tay nhau đến cục dân chính.
Khi nhận được hai cuốn sổ đỏ từ tay nhân viên, Diêm Thầm và Lâm Chương nhìn nhau cười, lúc rời đi rất cẩn thận, tránh để paparazzi chụp được, lần này nếu lại nói bổ sung giấy đăng ký kết hôn, e rằng không ai tin nữa.
Lâm Chương nhận được một cuộc điện thoại, nói với Diêm Thầm đang lái xe: “Mẹ bảo chúng ta về nhà ăn cơm.”
Diêm Thầm cúi đầu nhìn đồng hồ: “Thời gian vừa đúng, bảo ba phát hai phong bao lì xì chúc mừng chúng ta nhé.”
Lâm Chương bật cười, tầm mắt rơi vào hai cuốn sổ đăng ký kết hôn trên tay, nụ cười càng sâu hơn.
Phía trước đúng lúc đèn đỏ, Diêm Thầm cầm giấy đăng ký kết hôn lên xem đi xem lại: “Lần này có thể cất cái thật vào két sắt rồi.”
Nhớ lại lúc trước để lừa Diêm Thầm, anh đã làm giả giấy đăng ký kết hôn, Diêm Thầm còn cất vào két sắt, Lâm Chương sờ sờ sống mũi, không khỏi có chút áy náy.
“Mật mã chỉ một mình em biết thôi.”
Diêm Thầm nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, Lâm Chương nhướng mày nói: “Nhỡ đâu có người nào đó lại…”
Câu nói phía sau anh chưa nói ra miệng, lập tức bị Diêm Thầm bịt miệng lại: “Anh sai rồi, ca ca, sẽ không có lần sau nữa, tha cho anh đi.”
Lâm Chương cười tủm tỉm nhìn hắn, giờ đây người áy náy đã đổi thành Diêm Thầm.
Đèn xanh bật sáng, xe chạy, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu lên vai Diêm Thầm, Lâm Chương nhìn hắn, trong lòng tràn ngập tình yêu say đắm, nhẹ giọng nói: “Chúc mừng tân hôn, Diêm tiên sinh.”
Diêm Thầm nắm tay anh, cũng dịu dàng nói: “Chúc mừng tân hôn, Lâm tiên sinh.”