Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 90

[Đến, đến, cuối cùng cũng được nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Diêm đạo rồi!]

[Xin chúc mừng Diêm đạo đã nhận được nhiều đề cử, bao gồm giải Đạo diễn xuất sắc nhất và Bộ phim hay nhất!]

[Các chị em trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người đến đây để xem Diêm đạo sao? Chỉ có tôi là người duy nhất nằm mơ cũng muốn thấy Diêm đạo xuất hiện cùng gia đình ư?!]

[Tôi nè, từ sau khi ghi hình , tôi chưa từng thấy ba ba Lâm xuất hiện trong bất kỳ chương trình nào, trước đây còn có người muốn ảnh debut, tôi quỳ cầu xin ảnh debut luôn ý! Với khuôn mặt xinh đẹp kia mà không debut thì thật phí của trời!]

[Đừng nói nữa, lúc mới ghi hình xong , thỉnh thoảng còn có thể nghe được một số tin tức về ba ba Lâm, giờ thì lại mất tích y như chồng hắn, khóc thét!]

[Aiz, nếu không được thấy ba ba Lâm thì chúng ta có thể xem Diêm đạo, hẳn là Diêm đạo sẽ đi thảm đỏ cùng các diễn viên chính chứ? Còn bao nhiêu người nữa mới đến lượt họ?]

[Đoàn làm phim《 Không tiếng động》đã xuất hiện!]

   

[Diễn viên chính tới rồi, Diêm đạo của tôi đâu? Không thể nào, Diêm đạo, anh còn dám trốn giải Kim Long sao?]

“Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi.” Diêm Thầm đưa tay về phía Lâm Chương, Lâm Chương đặt tay vào lòng bàn tay hắn, nắm chặt tay nhau.

Bước ra khỏi xe, hai người được bao quanh bởi vô số ánh đèn sân khấu.

Các phóng viên phấn khích chụp ảnh, Lâm Chương và Diêm Thầm bình thản bước lên thảm đỏ, như cây trúc xanh cao lớn, phong thái uy nghiêm, đẹp trai phi thường.

[A a a! Vãi! Diêm đạo dẫn vợ mình ra ngoài rồi kìa!]

[Má ơi, nhan sắc của hai người này lại tăng thêm rồi sao, cặp chồng chồng thần tiên nha!]

[Ha ha, tất cả đều đang chụp ảnh, trông còn hoành tráng hơn mấy lưu lượng đang “hot”, thật không hổ là chồng chồng Thầm Chương của tôi.]

Sau khi ký tên, người dẫn chương trình nhanh chóng gọi Diêm Thầm và Lâm Chương lại, hỏi họ một cách rất hứng thú: “Chúc mừng Diêm đạo đã nhận được nhiều danh sách đề cử, ngài có lòng tin mình sẽ giành được giải thưởng không?”

Diêm Thầm bình tĩnh cầm lấy micro, tay còn lại vẫn nắm chặt tay Lâm Chương: “Tôi sẽ rất vui nếu giành được giải, còn không giành được cũng là chuyện bình thường, dù sao có nhiều đồng nghiệp rất ưu tú.”

   

Người dẫn chương trình hỏi một số câu hỏi, Diêm Thầm đều trả lời rất dứt khoát. Người dẫn chương trình không muốn để hắn thoát dễ dàng như vậy, vì thế cậu ta nhìn Lâm Chương với khuôn mặt đầy ý cười, dò hỏi Diêm Thầm: “Chúng ta đều biết Diêm đạo và Lâm tổng có tình cảm khiến người khác phải ghen tị, hôm nay Lâm tổng đến đây với tư cách là người nhà để cổ vũ anh phải không?”

Khi nhắc đến Lâm Chương, Diêm Thầm lập tức mỉm cười, câu trả lời của hắn không còn mang tính hình thức nữa: “Ừm, nhưng vẫn thiếu.”

“Mọi người không nhận ra sao? Nhà đầu tư của 《 Không tiếng động》là bạn đời của tôi.”

Hắn quay đầu nhìn Lâm Chương: “Đây là kim chủ ba ba của đoàn phim chúng tôi.”

[ĐM? Ngọt chết tôi rồi!]

[A a a a, mẹ của tôi ơi, bộ phim này là do ba ba Lâm đầu tư! Ngồi vững vị trí vợ yêu nhỏ của Lâm bá tổng!]

[Chồng tôi, chồng tôi! Ngọt quá đi, nhanh đưa insulin cho tôi!]

[Cho nên, ba ba Lâm đã vung tiền như rác vì Diêm đạo sao? Yêu chết tui rồi!]

[Kim chủ ba ba! Toi rồi, tự nhiên tôi lại nghĩ có khi nào hai người họ cũng kêu như vậy ở trên giường không?]

Lâm Chương và Diêm Thầm cùng ngồi xuống, thỉnh thoảng lại trò chuyện với nhau, khung bình luận trở nên điên cuồng.

   

[Họ vẫn nắm tay nhau suốt hả, nắm tay nhau vui đến vậy sao?!]

[Chiếc nhẫn bóng loáng thế kia, có phải là ảo giác của tôi không? Bọn họ đổi nhẫn cưới mới hả?]

[Hai người này không hề coi người dẫn chương trình là con người, điên cuồng vung thức ăn cho chó.]

[Lẽ nào đây chính là ‘Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm’ trong truyền thuyết? No quá, ợ–]

“Anh nghĩ ai sẽ giành được giải Ảnh đế?” Lâm Chương ghé sát vào tai Diêm Thầm hỏi.

Diêm Thầm nghịch ngón tay anh: “Có lẽ là Phó Cẩm Minh, anh không chắc, vì vẫn còn một vị tiền bối khác lọt vào danh sách, kỹ thuật diễn xuất rất tốt.”

“Tỉnh Hành thì sao?” Lâm Chương hơi kinh ngạc, anh còn tưởng rằng Diêm Thầm sẽ do dự giữa Tỉnh Hành và Phó Cẩm Minh.

“Thời gian Tỉnh Hành diễn xuất quá dài, rất khó đột phá, mặc dù lần này tiến triển hơn nhưng không bằng Phó Cẩm Minh. Hai người bọn họ đều rất xuất sắc, nhưng về mặt thiên phú thì Phó Cẩm Minh nhỉnh hơn một chút, y vẫn cần phải mài giũa thêm nữa.” Diêm Thầm phân tích cho Lâm Chương nghe.

Lâm Chương nhìn hắn không chớp mắt, Diêm Thầm phát hiện, trêu ghẹo nói: “Nhìn anh như vậy, si mê anh rồi sao?”

“Ừ, rất mê người.” Lâm Chương thì thầm vào tai hắn: “Muốn hôn anh.”

   

Lúc rời đi, môi anh không biết là vô tình hay cố ý chạm vào vành tai của Diêm Thầm, khiến hắn ngứa ngáy.

Diêm Thầm ngượng ngùng ho khan: “Em đừng mời gọi anh.”

Lâm Chương chỉ cười không nói gì, nụ cười này khiến Diêm Thầm ngồi không yên, hắn chỉ muốn lễ trao giải kết thúc ngay lập tức, hắn muốn về nhà.

Giải thưởng Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất cuối cùng đã thuộc về Lộ Tri Hạ, khuôn mặt ngơ ngác của cậu hiện lên trên màn hình, Tỉnh Hành ôm cậu thật chặt, kích động nâng mặt cậu lên hôn một cái, khán giả phía dưới lập tức hò reo.

Tiếng ồn xung quanh đã thành công gọi linh hồn nhỏ bé của Lộ Tri Hạ trở về, cậu ôm chặt lấy Tỉnh Hành sau đó loạng choạng bước lên sân khấu nhận giải.

“Người tôi muốn cảm ơn nhất là Diêm đạo, nếu năm đó anh không mời em thử vai 《 Đi đường 》, có lẽ em sẽ thật sự về quê làm ruộng, nếu không có anh sẽ không có Lộ Tri Hạ ngày hôm nay.” Đôi mắt Lộ Tri Hạ ngấn lệ, cậu cúi đầu thật sâu về phía Diêm Thầm.

“Cảm ơn anh, Diêm đạo.”

Khi cậu nói xong, tiếng vỗ tay như sấm vang lên khắp nơi.

Diêm Thầm khẽ mím môi, Lâm Chương biết hắn đang cảm động, lặng lẽ nắm chặt tay hắn an ủi.

Gần đây Lâm Chương đi ngủ sớm, ngồi một hồi liền bắt đầu mệt rã rời.

   

“Người đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất là…”

Giọng nói của người trao giải lọt vào tai Lâm Chương, cơn buồn ngủ của anh biến mất ngay lập tức, anh nhanh chóng ngồi thẳng người, sốt sắng nắm chặt tay Diêm Thầm, ngược lại tâm thái Diêm Thầm rất ổn định, so với trên sân khấu, điều thu hút sự chú ý của hắn nhiều hơn chính là việc Lâm Chương đang lo lắng.

“Diêm Thầm!”

Khi người trao giải dứt lời, ống kính hướng về phía Diêm Thầm, mọi người đều thấy người đạt giải đang nhìn bạn đời của hắn chăm chú.

[Ha ha! Tôi mẹ nó chết vì cười mất!]

[Ừm. Sự căng thẳng kích động của tôi thật tốn công vô ích, người ta không quan tâm đến điều đó chút nào.]

[Giành giải thưởng không quan trọng bằng việc ngắm vợ mình, hẹ hẹ.]

Lâm Chương quay sang ôm lấy Diêm Thầm, mỉm cười: “Chúc mừng.”

Khi nghe thấy hai chữ này, Diêm Thầm mới ý thức được mình đã đoạt giải.

Mãi cho đến khi hắn bước lên sân khấu, mọi người vẫn không ngừng trêu chọc hắn, Diêm Thầm sờ đầu mũi rồi đi tới nơi đặt micro để phát biểu cảm nghĩ nhận giải.

Sau khi cảm ơn mọi người như thường lệ, ánh mắt của Diêm Thầm hướng về phía Lâm Chương dưới khán đài: “Có thể lấy được giải thưởng này, tôi muốn cảm ơn rất nhiều người, nhưng người tôi muốn cảm ơn nhất chính là bạn đời của tôi, Lâm Chương.”

   

“Chính em ấy là người đã cổ vũ tôi dũng cảm theo đuổi ước mơ của mình, cũng nhờ em ấy mà tôi có thể tự do làm những điều mình thích.”

“Cảm ơn em, anh yêu em.”

[A a a a! Lộ Tri Hạ, nhìn Diêm Thầm người ta kìa! Cậu nên học hỏi một chút nha!]

[Ha ha, không so sánh không đau thương, tội anh Hành của tôi quá.]

[Thầm Chương thực sự ngọt quá, hai người bọn họ cũng coi như là trúc mã trúc mã!]

Sau khi giành được giải thưởng này, Diêm Thầm rốt cuộc không thể rảnh rỗi được nữa, hắn ẵm liên tục mấy cái cúp.

Cuối cùng giành được giải Bộ phim hay nhất.

“Thật xin lỗi, tôi lại tới nữa rồi.” Diêm Thầm cười nói.

Khán giả dưới đài lập tức cười phá lên, khu bình luận đều nói rằng hắn đáng bị đánh.

“Tôi đùa đó, cảm ơn mọi người đã nâng đỡ, được mọi người công nhận là vinh dự của tôi.” Diêm Thầm cầm cúp, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn.

“Rất cảm ơn bạn đời của tôi Lâm Chương, linh cảm cho kịch bản lần này là từ em ấy, kinh phí quay phim điện ảnh cũng là từ em ấy.” Diêm Thầm dừng lại, như thể đột nhiên nhớ ra, nói: “À, còn có Vu tổng nữa.”

   

Vu Thân Dương, người đang ngồi trong văn phòng xem chương trình phát sóng trực tiếp biểu thị mình rất muốn đánh người.

Không khí của buổi lễ trao giải vô cùng vui vẻ, vừa kết thúc buổi lễ, vô số phóng viên đã chạy đến, Diêm Thầm vội vàng kéo Lâm Chương lén lút đi ra cửa sau, ngay cả tiệc rượu sau đó cũng không tham gia.

Tin tức về việc Diêm Thầm giành được Giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất và nhiều giải thưởng khác đã gây choáng ngợp. Các phóng viên nóng lòng muốn phỏng vấn hắn, nhưng không thể tìm thấy người. Cư dân mạng phấn khích chúc mừng dưới bài đăng weibo của hắn và Lâm Chương, thúc giục họ nhanh chóng đăng lên Weibo, tốt nhất là theo dạng lưới chín ô vuông.

Đêm khuya Diêm Thầm thỏa mãn hôn Lâm Chương đang ngủ say trong vòng tay hắn vì kiệt sức, rồi đăng lên Weibo như bọn họ mong muốn.

Trong ảnh, Diêm Thầm đang cầm nhiều chiếc cúp với nụ cười rạng rỡ trên môi.

[Phá án, bức ảnh do ba ba Lâm chụp, trên cúp có hình ảnh phản chiếu.]

[Dùng cái rốn cũng biết là ba ba Lâm đã chụp bức ảnh đó, nhưng tôi vẫn muốn chúc mừng Diêm đạo, vỗ tay.]

[Có thể đăng khuôn mặt đẹp trai của ba ba Lâm không? Weibo của ba ba Lâm mọc đầy cỏ dại rồi á.]

Không ngờ, Diêm Thầm lại trả lời bình luận này.

   

[@Diêm Thầm: Không thể, không cho xem.]

[Vãi! Ha ha đúng là một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi!]

[Thương bà chị ghê ha ha]

[Quỷ hẹp hòi, tôi muốn thoát fan!]

Sau khi Diêm Thầm giành được giải thưởng, nhiều tổ chương trình lớn đã tranh nhau tìm đến hắn, đặc biệt là các chương trình phỏng vấn, nhưng hầu như hắn đều từ chối.

“Ghế làm việc của Lâm tổng ngồi rất thoải mái.” Diêm Thầm ngồi trên ghế làm việc xoay một vòng.

Sau khi họp xong, Lâm Chương đi vào thấy cảnh này thì bật cười, sao tên này càng ngày càng trẻ con thế?

“Chẳng phải anh định đi chơi mạt chược với mấy người Phó Cẩm Minh sao?”

“Phó Cẩm Minh và Tỉnh Hành không giành được giải Ảnh đế nên họ đang tập trung vào việc học tập, không có thời gian để ý đến anh.” Diêm Thầm kéo Lâm Chương vào lòng.

“Em không khóa cửa.” Lâm Chương nhắc nhở.

Diêm Thầm nhếch môi, lộ ra nụ cười gian xảo, vòng tay qua eo Lâm Chương hỏi: “Anh đã làm gì đâu, hay là em đang ám chỉ điều gì?”

   

Lâm Chương dịch chuyển vị trí, hơi nhướn mày nhìn hắn: “Em đang ám chỉ anh á? Anh quên lần trước đến đây, anh đã làm gì dưới gầm bàn em rồi hửm?”

Diêm Thầm nhất thời không nói gì, cúi người hôn anh: “Ca ca, anh sai rồi, em đừng chạm linh tinh.”

“Thật sao?” Lâm Chương cười như không cười nhìn hắn.

Diêm Thầm ngoan ngoãn gật đầu, Lâm Chương ngả người ra sau: “Thật ra em định nói là em đã khoá cửa rồi.”

“Với cả, em còn chưa thử trên bàn làm việc.”

Hơi thở của Diêm Thầm trở nên dồn dập, hắn đột nhiên đứng dậy, vòng eo mềm mại của Lâm Chương cong lên, ép vào mặt bàn lạnh lẽo.

Sổ tay, bút máy và tài liệu đều bị đẩy xuống sàn, chiếc bàn chắc chắn sau đó phát ra tiếng kẽo kẹt mong manh.

Thư ký Tiền còn chưa tới cửa thì thấy thư ký Triệu vòng về mà không gõ cửa, anh ta nghi hoặc: “Lâm tổng đang bận hả?”

Thư ký Triệu sờ lên chóp mũi, ánh mắt né tránh: “Coi như thế đi.”

Thư ký Tiền đang định hỏi rõ thì nghe thấy âm thanh mờ ám vọng ra từ sau cánh cửa.

Thì ra đang bận cái này.

Hai người nhìn nhau, thấy được vẻ ngượng ngùng của đối phương, đột nhiên hoài nghi liệu quyết định nhảy việc từ Đỉnh Nghiệp qua đây có thật sự sáng suốt hay không.

     
Bình Luận (0)
Comment