Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 91

“Chị dâu, lát nữa xem lại kế hoạch giúp em nhé, em không chắc chắn lắm.” Vừa thấy Lâm Chương và Diêm Thầm cùng nhau trở về, Diêm Hi vội vã chạy đến, tách anh trai sang một bên, thân mật ôm lấy cánh tay Lâm Chương.

“Hôm nay là ngày cuối năm, xem kế hoạch cái gì, mông còn chưa chạm vào ghế đây.” Diêm Thầm trực tiếp kéo Diêm Hi ra.

Thấy vậy, Diêm Hi ôm càng chặt hơn, gào khóc nói: “Cứu em! Anh trai lại bắt nạt em nữa rồi…”

Đúng lúc Diêm Thầm định che miệng cô lại, Diêm Sĩ Huyên đi từ trong bếp ra nói: “Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt nạt em, thật là một chút cũng không bớt lo.”

“Người không bớt lo là con sao? Rõ ràng là Diêm Hi mà, lúc bằng tuổi em ấy, con đã kết hôn với Lâm Chương nhiều năm rồi.” Diêm Thầm không chút do dự kéo Diêm Hi xuống nước.

Diêm Hi lập tức trợn to mắt, muốn mắng người, Đinh Uyển Như không thể không tán thành: “Anh trai con nói đúng, năm ngoái con đã nói với mẹ là sẽ đưa bạn trai về nhà đón năm mới, vậy bạn trai con đâu?”

“Ha ha ha…” Diêm Hi cười gượng, nỗ lực muốn gạt chuyện này sang một bên.

“Tiểu Hi mới hai mươi lăm tuổi thôi, không vội, chung quy phải tìm được người mình thích, thà thiếu chứ không ẩu.” Lâm Chương sờ sờ đầu Diêm Hi, vẻ mặt dịu dàng.

   

“Chị dâu, anh tốt với em quá à.” Diêm Hi cảm động nói.

Đinh Uyển Như thở dài nói: “Mẹ không thúc giục con tìm bạn đời ngay bây giờ, nhưng ngày nào con cũng chỉ nghĩ đến công việc, ngay cả bạn mới cũng không có, huống hồ là bạn trai.”

“Cũng không biết tính cách cuồng công việc này giống ai.”

Diêm Sĩ Huyên đang định lên tiếng bênh vực Diêm Hi, ngượng ngùng sờ mũi nói: “Tôi đi xem canh hầm đã chín chưa.”

“Ba, để con giúp ba.” Diêm Thầm vội vã chạy theo, ngoại trừ Đinh Uyển Như, mọi người trong gia đình này đều là người cuồng công việc.

“Không phải muốn anh giúp em xem kế hoạch sao? Đi thôi.” Lâm Chương quay đầu nói với Diêm Hi.

“Đúng đúng, chúng ta lên phòng em đi.” Diêm Hi nhanh chóng kéo Lâm Chương lên lầu.

Đột nhiên, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Đinh Uyển Như, bà mờ mịt nhìn xung quanh rồi quyết định rót một cốc nước để uống.

“Chị dâu, anh có biết Chu Dao lén kết hôn với ai sau lưng hai bác không?” Diêm Hi ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt buôn chuyện.

Lâm Chương khẽ lắc đầu, mấy năm nay anh và Diêm Thầm hầu như không có liên lạc gì với nhà cũ bên kia, cũng không quan tâm đến tin tức ở đó. Lúc đầu, ông nội và bà nội còn đến náo loạn, nhưng Diêm Thầm thường xuyên không ở nhà vì bận quay phim, Lâm Chương tự thành lập công ty riêng, dưới lầu bị bảo vệ chặn lại, bọn họ căn bản không thấy được mặt Lâm Chương. Sau đó, bọn họ dần dần nhận ra Diêm Thầm đã quyết tâm không lui tới với bọn họ nữa, bọn họ dù không muốn cũng phải chấp nhận.

   

Diêm Hi vui mừng nói: “Sau khi đưa Chu Dao ra nước ngoài, bác muốn mấy năm nữa mới để cô ta về rồi tìm một người môn đăng hộ đối kết hôn. Hai năm nay công việc kinh doanh của Chu gia ngày càng sa sút, bác trai định sắp xếp hôn sự nên gọi Chu Dao về, nhưng không ngờ sự việc lại bị bại lộ.”

“Em nghe nói đối phương là tay trống trong một ban nhạc rock, không nhà không xe, hôm nay có rượu hôm nay say, ngày nào cũng sống phóng túng, hai bác nhìn anh ta không vừa mắt.”

Lâm Chương không hề bất ngờ về chuyện này, Chu Dao là người thích vui đùa, tùy hứng, tìm được một người chồng có thể cùng cô ta sống cuộc sống say sưa mộng mơ là chuyện bình thường.

“Bây giờ thế nào rồi?”

“Hai bác muốn cô ta ly hôn, còn chuẩn bị ra nước ngoài đón cô ta về.” Nói tới đây, Diêm Hi tiến lại gần Lâm Chương, nói: “Anh đoán xem thế nào? Chu Dao nói cô ta có thai, sắp sinh rồi!”

“Vậy thì gia đình họ sẽ không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận.” Lâm Chương nói.

Diêm Hi lắc lắc ngón tay nói: “Không không, bác gái bảo cô ta nhất định phải ly hôn, sau khi đứa trẻ chào đời, bọn họ sẽ nuôi nó và nói rằng đó là con của anh họ.”

“Có ý gì? Bọn họ định che giấu chuyện này sao?” Lâm Chương có chút tò mò đối tượng kết hôn của Chu Dao là ai.

   

“Đúng vậy, nhưng mà chuyện này bị chị dâu họ phát hiện ra, tối hôm đó hai bên cãi nhau to, chị ấy cũng bỏ về nhà ba mẹ đẻ.” Diêm Hi bĩu môi nói: “Anh họ vẫn chưa có con, vô duyên vô cớ nhiều thêm một đứa con trai, chị dâu họ chắc chắn không đồng ý.”

Vợ của Chu Uân và Chu Uân là một cuộc hôn nhân thương mại, giữa họ không có nhiều tình cảm, cả hai đều là những người lý trí, điềm tĩnh và thông minh, luôn đặt lợi ích lên trên hết, tất nhiên sẽ không đồng ý loại chuyện hồ đồ này.

“Hai bác không liên lạc được với Chu Dao, đang định sau Tết sẽ đích thân đi tìm cô ta.” Một loạt diễn biến trong Chu gia này thực sự khiến Diêm Hi mở rộng tầm mắt.

Trên đời này không có bức tường không lọt gió, Lâm Chương đoán chừng chuyện này không bao lâu nữa sẽ lan truyền khắp giới thượng lưu: “Đối tượng kết hôn của Chu Dao là ai?”

Diêm Hi suy nghĩ một lát, nghiêng đầu nói: “Hình như là người La gia.”

“La gia? La Huân?” Lâm Chương rất kinh ngạc.

“Đúng vậy, tên là La Huân, nghe hơi quen tai, chẳng phải anh ta lớn lên cùng anh trai em sao?” Diêm Hi nói, che nửa khuôn mặt.

“Là một người bạn của anh trai em, Lâm Viêm làm việc trong công ty của cậu ta.” Lâm Chương không ngờ rằng sau khi đi vòng quanh một vòng, lại có thể vòng tới trước mặt anh.

Anh có giao dịch làm ăn với La Huân, mặc dù ngày thường La Huân dễ nói chuyện, nhưng mẹ cậu ta lại nổi tiếng là hung dữ, ba cậu ta thì tính tình hiền lành hơn. Cho nên, tất cả việc kinh doanh lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ cậu ta quản lý, làm việc tương đối mạnh mẽ kiên quyết, một người phụ nữ có thể uống ngang một bàn đàn ông, điều quan trọng nhất là vô cùng bao che khuyết điểm.

   

Nếu Chu gia vẫn định tiếp tục kế hoạch kia, để mẹ của La Huân biết được tính toán của bọn họ, Chu gia sẽ gặp rắc rối lớn.

“Giới kinh doanh thực sự nhỏ.” Diêm Hi thở dài: “Nói đến chuyện này, chị dâu, anh không định để Lâm Viêm về nước sao?”

Thời điểm Lâm Viêm ra nước ngoài, Lâm Chương mới hai mươi tám tuổi, trong chớp mắt đã ba mươi ba tuổi.

“Mấy ngày trước anh có nói chuyện qua điện thoại với nó, nó nói tạm thời không muốn quay lại, bên đó có tiền bối chỉ bảo, nó muốn học hỏi thêm.” Lúc đó Lâm Chương nghe được những lời này, trong lòng đột nhiên vui mừng.

Tóc của Lâm Viêm cắt rất ngắn, trông hơi giống con nhím, làm da bị phơi nắng thành màu lúa mì khỏe mạnh, mặc một chiếc áo phông đơn giản, trên khuôn mặt của Lâm Viêm hai mươi bảy tuổi đã không còn nhiều nét trẻ con nữa, gã chỉ vào cánh đồng phía sau và nói: “Đây là ruộng rau bọn em tự trồng, rất tươi xanh.”

Gã nói rất nhiều với Lâm Chương, đột nhiên mắt sáng lên, giơ điện thoại về phía bóng người ở cánh đồng xa xa: “Anh, anh mau nhìn, đó là tiền bối của em, ông ấy đang chỉ dạy cho em, em muốn gọi ông ấy là thầy, nhưng ông ấy không cho.”

Lâm Viêm nhún vai: “Cứ chờ đi, sớm muộn gì ông ấy cũng đồng ý nhận em làm học trò thôi.”

Đó là một người trung niên tóc hoa râm, khi đến gần, Lâm Chương có thể mơ hồ thấy được bóng dáng của ba mình trên người ông ấy, nhất thời hiểu ra.

   

Ba của anh chỉ là một công nhân bình thường, không liên quan gì đến người đàn ông này, nhưng điều kỳ lạ là Lâm Chương lại nhìn thấy bóng dáng của ba mình ở ông ấy, dịu dàng và chân thành như vậy.

Lâm Chương bỗng nhận ra rằng có lẽ Lâm Viêm cũng nhớ ba mẹ mình nhiều như anh.

“Ngài Dư là người rất tốt, ông ấy dùng toàn bộ số tiền kiếm được để nuôi những đứa trẻ không đủ khả năng đi học. Lúc đầu em luôn lười biếng, lãng phí thời gian hết mức có thể, nhưng ông ấy là người duy nhất kiên nhẫn dạy em và thúc đẩy em tiến bộ.” Khi Lâm Viêm nói, nụ cười trên môi gã dần biến mất.

Gã nhìn chằm chằm vào ngón tay mình một lúc lâu, sau đó lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nói với Lâm Chương ở đầu bên kia video: “Anh, em xin lỗi, trước đây em đã sai, em không nên lấy lí do vì muốn tốt cho anh mà làm những điều khiến anh tổn thương.”

“Còn có Diêm…” Lâm Viêm mím môi, lắc đầu nói: “Còn có anh Diêm Thầm, lần sau khi trở về, em sẽ đích thân xin lỗi anh ấy.”

Lâm Chương nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ nghe được những lời này từ miệng Lâm Viêm, nhưng cuối cùng anh cũng đã nghe được.

“Đúng rồi anh, anh lập quỹ từ thiện đúng không, chút nữa em sẽ chuyển một khoản tiền cho anh, anh giúp em quyên góp một chút.” Lâm Viêm ngượng ngùng xoa đầu: “Không nhiều lắm, cứ từ từ.”

Sau khi gọi video với Lâm Viêm xong, Lâm Chương ngồi trên giường rất lâu không nhúc nhích, Diêm Thầm đi vào, đặt tay lên vai anh, khom người ôm anh vào lòng: “Như người cha già có đứa con đã trưởng thành nhỉ?”

   

Lâm Chương nắm lấy tay hắn, cười khẽ: “Cũng giống đó, nhưng anh đã trả giá cao để mời ngài Dư đến đó đúng không?”

Diêm Thầm khịt mũi: “Bị phát hiện rồi.”

“Đừng nghĩ rằng có thể qua mặt em.” Lâm Chương xoa xoa, siết chặt tay hắn.

Diêm Thầm bật cười, đan tay với Lâm Chương: “Ừm, ai bảo em chỉ có một người em trai này thôi chứ.”

“Anh nghĩ nếu muốn Lâm Viêm tự trưởng thành sẽ rất khó, thậm chí còn dễ để tâm vào chuyện vụn vặt, ngài Dư rất tốt bụng, sở dĩ anh có thể dùng tiền mời ông ấy cũng là bởi vì một đứa trẻ mà ông ấy đang giúp đỡ được phát hiện mắc bệnh tim, cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật.”

“Anh cũng không nhờ ngài Dư làm gì cả, chỉ mời ông ấy giúp trông chừng Lâm Viêm, ông ấy đồng ý giúp Lâm Viêm vì ông ấy tốt bụng.”

Diêm Thầm quay đầu lại hôn Lâm Chương: “Giống như ba chúng ta vậy.”

Lâm Chương ngẩng đầu hôn cằm hắn: “Ừm, cảm ơn anh.”

“Cuối cùng cũng có thể ăn rồi.” Diêm Hi vui vẻ vỗ tay: “Hôm nay em muốn ăn nhiều một chút, ngày mai phải về nhà cũ, sợ là ăn không vô.”

Đinh Uyển Như giơ tay gõ đầu cô: “Sao lại nói chuyện như vậy?”

   

“Con nói đúng mà, năm ngoái bà nội còn nói thêm vài năm nữa con sẽ trở thành một bà cô già, không ai muốn, năm nay thấy con vẫn còn độc thân, sợ lại nói không ai thèm lấy con.” Diêm Hi ai oán nói, mỗi lần nghe những lời nói cổ hủ này từ bà nội và bác gái, cô đều phải cố gắng nhịn xuống kích động muốn trợn trắng mắt.

“Nghe một chút rồi thôi, đừng để trong lòng, cho dù cả đời này con không lấy chồng, ba vẫn có thể nuôi con.” Diêm Sĩ Huyên đau lòng sờ đầu Diêm Hi.

“Ba vẫn là người tốt nhất.” Diêm Hi tựa sát ông.

Diêm Sĩ Huyên bật cười vui vẻ, bắp cải thảo trong veo của ông sao có thể bị lợn không biết từ đâu tới ăn mất?

“Năm nay con không định đi sao?” Diêm Sĩ Huyên nhìn Diêm Thầm, ông biết rõ chuyện này Diêm Thầm định đoạt, Lâm Chương sẽ nghe theo Diêm Thầm.

Tay của Diêm Thầm đang lột tôm cho Lâm Chương dừng lại nửa giây: “Không đi.”

“Được thôi, đi cũng náo loạn.” Diêm Sĩ Huyên chưa nói cho bọn họ biết.

Kỳ thực, trong hai năm qua, cụ bà vẫn luôn muốn Lâm Chương trở về Đỉnh Nghiệp giúp đỡ, sau khi Lâm Chương rời khỏi, bọn họ mới hiểu được Lâm Chương có năng lực như thế nào, nhất là khi nhìn thấy công ty của Lâm Chương nổi danh, chỉ trong vài năm đã kiếm được không ít.

Ngược lại, Đỉnh Nghiệp không chìm không nổi, mặc dù không kém, nhưng kiếm được ít tiền hơn so với thời điểm Lâm Chương còn giữ chức.

   

Hai người hối hận không kịp, năm nay thậm chí nhượng bộ, chủ động mở miệng nhờ Diêm Sĩ Huyên bảo Diêm Thầm và Lâm Chương về ăn bữa cơm đoàn viên, còn nói muốn hạ lòng tự trọng xuống để xin lỗi Lâm Chương, mời anh về Đỉnh Nghiệp, không bao giờ nhắc đến chuyện để Diêm Thầm tìm người mang thai hộ nữa.

“Chúc mừng năm mới.”

Năm người nâng ly rượu lên, cụng ly trong tiếng pháo hoa rộn ràng bên ngoài cửa sổ.

Diêm Thầm vòng tay qua eo Lâm Chương, cúi đầu chạm trán với anh: “Bé cưng, năm mới vui vẻ.”

Lâm Chương mỉm cười: “Năm mới vui vẻ.”

Bình Luận (0)
Comment