“Hợp tác vui vẻ.” Người đàn ông trung niên liếc nhìn đồng hồ trên tay, sau đó mỉm cười: “Vừa đúng lúc, Lâm tổng nể mặt ăn bữa cơm với tôi nhé? Gần đây có một nhà hàng không tệ.”
“Ăn cơm thì không được rồi, lát nữa tôi còn có việc bận.” Ánh mắt Lâm Chương xuyên qua ô cửa kính trong suốt mà nhìn xuống con phố nhộn nhịp, bỗng nhiên con ngươi trầm tĩnh của anh lóe lên một tia sáng.
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn theo ánh mắt Lâm Chương, chợt trông thấy một người đàn ông cao lớn đứng giữa đám đông náo nhiệt ngoài cửa sổ, hắn như bừng tỉnh mà nói: “Đó là Diêm đạo nhỉ.”
“Ôi chao, vậy mà tôi lại quên mất hôm nay là lễ Giáng Sinh, tình cảm giữa Lâm tổng và Diêm đạo thật đúng là khiến người khác phải ghen tị.” Ngay khi người đàn ông trung niên vừa dứt lời thì thấy người trước nay chưa từng thể hiện vui buồn ra ngoài mặt như Lâm Chương lại đang nhếch môi cười.
Giống như băng tuyết tan chảy, làm người ta không nỡ dời mắt.
Thẳng đến khi Lâm Chương dẫn theo thư ký rời đi, người đàn ông trung niên mới trầm ngâm nói: “Ngoại giới đều cho rằng hai người bọn họ chỉ là gặp dịp thì chơi, bởi vì lợi ích mới chưa ly hôn.”
Thần sắc thư ký của hắn hơi ngừng lại, phía ngoài cửa thủy tinh, Lâm tổng thường ngày không giận tự uy đi tới trước mặt người đàn ông cao lớn kia, khí chất nhu hòa tựa như thay đổi thành một người khác, ngay sau đó thư ký lại nghe thấy ông chủ lẩm bẩm nói: “Xem ra chỉ toàn là tin đồn thất thiệt.”
Thư ký gật đầu tán thành, vô cùng tin tưởng.
*
“Đã nói không cần tới đón em rồi mà, hôm nay lạnh lắm, còn có tuyết rơi nữa.” Lâm Chương lấy chiếc khăn quàng chưa kịp đeo trên tay thư ký Triệu để choàng lên cổ Diêm Thầm.
“Anh đỡ ốm rồi.” Diêm Thầm ngoan ngoãn cúi đầu để Lâm Chương buộc chắc khăn lại cho hắn, sau đó chủ động áp trán mình vào trán Lâm Chương, “Không còn sốt nữa.”
Sau khi xác định nhiệt độ cơ thể Diêm Thầm bình thường, đáy lòng Lâm Chương mới thả lỏng, xụ mặt không nói câu nào.
Mấy ngày nay nhiệt độ đột ngột giảm xuống, mẹ Diêm Thầm gọi điện thoại tới dặn bọn họ nhớ giữ ấm và mặc thêm quần áo, nhưng Diêm Thầm lại không quan tâm, khi ra ngoài vẫn mặc đồ phong phanh.
Sáng hôm sau thức dậy thì bắt đầu ch** n**c mũi, lại còn lươn lẹo oán giận với Lâm Chương rằng nhất định là Vu Thân Dương nói xấu sau lưng hắn, kết quả đến nửa đêm bắt đầu nóng rần lên đồng thời nói mê sảng, dọa Lâm Chương hoảng sợ chở hắn nhập viện ngay trong đêm.
Thấy Lâm Chương im lặng không nói gì, Diêm Thầm không khỏi cảm thấy chột dạ, như con chó to dụi dụi bờ vai Lâm Chương, “Anh tính toán thời gian rồi mới ra ngoài mà, mặc cũng nhiều quần áo nữa, ấm lắm.”
Lâm Chương vẫn cứ cứng đầu lặng thinh, Diêm Thầm cắn chặt răng nhẫn nhịn mà kéo tay của Lâm Chương, “Anh mặc quần giữ nhiệt rồi.”
Lâm Chương nghe vậy thì hơi nhướng mày, anh sờ sờ chân Diêm Thầm, quả nhiên sờ thấy quần giữ nhiệt, lúc này vùng xung quanh lông mày mới chậm rãi giãn ra.
Diêm Thầm thấy thế bèn tận dụng cơ hội mà nắm chặt tay Lâm Chương, lắc nhẹ, “Anh nhớ em, chỉ muốn gặp em sớm chút thôi, đừng giận anh nữa nhé?”
Không thể không nói, Diêm Thầm mất trí nhớ, cái khác thì không học được nhưng làm nũng ăn vạ thì lại học được rất nhanh.
Sau khi thư ký Triệu chở hai người đến nhà hàng, Lâm Chương bèn để cậu ta tan làm, thuận tiện gửi tặng thêm một bao lì xì.
Ngày lễ Giáng Sinh, khắp nơi đều là các cặp tình nhân, chỗ ngồi ở nhà hàng cũng vô cùng khó đặt, may mà Diêm Thầm nhìn trúng nơi này nên đã book bàn từ sớm.
Hôm nay không chỉ là lễ Giáng Sinh mà còn là sinh nhật của Lâm Chương, Diêm Thầm vừa chụp xong một bức ảnh đã vội vàng đăng weibo show tình cảm, cư dân mạng ai cũng mắng hắn quá đáng, biết ngay là tên đàn ông này sẽ không buông tha cơ hội để ngược đám chó độc thân bọn họ đâu mà.
“Anh vừa khỏi ốm, đừng có uống rượu.” Lâm Chương trực tiếp gọi phục vụ lấy cho Diêm Thầm ly nước chanh nóng.
Diêm Thầm l**m l**m môi, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Lâm Chương hòng có thể thay đổi chủ ý của anh, đáng tiếc Lâm Chương cố tình phớt lờ, anh nâng ly rượu vang đỏ của mình chạm nhẹ vào ly nước chanh của hắn.
Trong nhà hàng vang lên tiếng đàn du dương, xen lẫn với không khí tấp nập của ngày lễ phía bên ngoài khung cửa sổ.
Diêm Thầm đặt một hộp nhung màu xanh xuống trước mặt Lâm Chương, ánh mắt dịu dàng, “Quai Quai, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn anh.” Lâm Chương nhận chiếc hộp, tò mò hỏi: “Em có thể mở ra không?”
“Đương nhiên.” Diêm Thầm cầm ly nước chanh lên uống một ngụm để kìm nén căng thẳng.
Chiếc hộp tinh xảo được mở ra, bên trong có một chiếc trâm cài áo hình ngôi sao sáng lấp lánh, Lâm Chương nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là bản thiết kế mà Diêm Thầm vụng trộm vẽ trước đó, lúc đấy anh còn tưởng rằng Diêm Thầm đang làm một kịch bản mới, không ngờ lại là chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.
“Cảm ơn, em rất thích, rất đẹp.” Trong lòng Lâm Chương mềm mại, anh cầm cây trâm cài vào áo, trâm cài đá quý lộ ra màu sắc rực rỡ dưới ánh đèn, phản chiếu lên khuôn mặt, khiến anh càng thêm tuấn mỹ chói mắt.
Mặc dù biết Lâm Chương sẽ không nói không thích, nhưng khi nghe thấy Lâm Chương nói ra câu thích này, đột nhiên Diêm Thầm cảm thấy dù có tốn thêm nhiều thời gian và tinh lực đi nữa thì cũng đều đáng giá.
“Cực khổ rồi.” Lâm Chương thăm dò đặt lên môi Diêm Thầm một nụ hôn.
Diêm Thầm mím môi, hiện tại hắn đang rất nóng lòng muốn về nhà, để giảm bớt sự khô nóng nơi đáy lòng, hắn cố ý hỏi: “Vậy em thưởng cho anh một ly rượu đi?”
“Không thể.” Lâm Chương lạnh lùng cự tuyệt hắn, anh mỉm cười nói: “Nhưng mà em có thể nếm thử thay anh.”
Vì mang theo tâm trạng tốt đẹp, Lâm Chương bất cẩn uống quá nhiều.
Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, Lâm Chương có cảm giác hơi chếnh choáng, lúc xuống bậc thang suýt thì bước hụt.
“Say rồi?” Diêm Thầm đỡ lấy cánh tay anh và hỏi.
Lâm Chương lắc đầu, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, “Không có.”
Nghe thấy vậy, Diêm Thầm bèn khẳng định anh uống nhiều rồi, dù sao thì con ma men nào cũng sẽ nói là mình không say.
“Anh dắt em đi.” Diêm Thầm sợ quăng ngã anh, vì vậy bàn tay ấm áp của hắn nắm thật chặt bàn tay mát lạnh của Lâm Chương.
“Em không say.” Lâm Chương nghiêm trang nói với Diêm Thầm.
Chóp mũi anh phiếm hồng, không biết là do rượu hay do lạnh, làn da trắng như sứ làm anh trông hơi đáng thương, nhưng lại càng khiến người ta muốn bắt nạt.
Diêm Thầm nuốt nước miếng, muốn mau chóng đem người về nhà, chỉ là đi chưa được mấy bước, Lâm Chương đột ngột dừng lại.
“Làm sao vậy?” Diêm Thầm nhìn theo tầm mắt anh, lúc này mới phát hiện Lâm Chương đang nhìn người bán bóng, tự nhiên Lâm Chương lại muốn thứ đồ chơi của trẻ con này, đúng là say thật rồi.
“Quai Quai, sao em lại đáng yêu thế chứ.” Diêm Thầm giơ tay nhéo nhéo mặt Lâm Chương, đáy lòng ngứa ngáy khó nhịn, thật muốn hôn em ấy, đáng tiếc người đến người đi chen chúc nhau, không thích hợp lắm.
Dắt Lâm Chương chen ra khỏi đám đông, Diêm Thầm mua cho anh một quả bóng bay, Lâm Chương ngoan ngoãn giơ tay ra để Diêm Thầm buộc bóng bay vào cổ tay anh, sau đó hỏi anh như đang dỗ trẻ con: “Được rồi, có thể về nhà chưa?”
Nghe thấy câu hỏi của Diêm Thầm, Lâm Chương kéo kéo sợi dây, thấy quả bóng nhảy lên nhảy xuống, đáy mắt anh hiện lên nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm.”
“Chờ một chút, tôi muốn một cái.” Diêm Thầm gọi người bán hàng vừa đi ngang qua người hắn trở lại, mừng rỡ mua một chiếc băng đô tuần lộc đeo cho Lâm Chương, Lâm Chương say rượu vẫn còn đang chơi bóng bay, hoàn toàn không chú ý tới việc làm của Diêm Thầm.
“Về nhà thôi.” Diêm Thầm bị sự đáng yêu này đâm tới mơ màng, trái tim run rẩy đập thình thịch.
Lâm Chương bị kéo đi, dưới chân đột nhiên lảo đảo một cái ngã dúi đầu vào trong lòng Diêm Thầm, anh ngẩng đầu lên, hai gò má đỏ bừng vì say rượu, ánh mắt mê man đơn thuần, như một chú nai con trong lúc vô tình mà bay xuyên qua núi rừng, lao thẳng vào nhân gian.
Diêm Thầm ôm lấy anh, tim đập thịch một cái, hắn áp trán mình lên trán anh, “Nai con đụng trúng ngực anh rồi.”
Người trẻ tuổi nhã nhặn tuấn mỹ đeo băng đô tuần lộc đáng yêu, trên cổ tay cột một quả bóng bay nhỏ, đi trong đám người như hạc giữa bầy gà, khiến người qua đường thường xuyên ngoái đầu lại nhìn, thậm chí còn có người nhận ra bọn họ, vì thế Diêm Thầm vội vàng dẫn người rời đi.
Về đến nhà, Diêm Thầm hoàn toàn không biết rằng tin tức về hai người bọn họ lại leo lên hot search, ảnh chụp bọn họ kề trán vào nhau cũng được mọi người nhiệt tình chia sẻ.
Trong phòng khách đặt một cây thông Noel khổng lồ được trang trí đầy những dây kim tuyến màu sắc sặc sỡ, những chiếc đèn ngôi sao xinh đẹp chiếu sáng khắp căn phòng mờ ảo, hộp quà lớn nhỏ chất đầy sô pha, bánh ga-tô trên bàn thì đang tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
Lâm Chương bước nhanh tới, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, “Anh chuẩn bị hả?”
Diêm Thầm từ phía sau ôm lấy thắt lưng anh, “Ừ, sau khi em ra ngoài thì anh đã bắt đầu trang trí rồi, hiệu quả không tệ lắm, phải không?”
“Rất đẹp, em rất thích.” Lâm Chương tươi cười rạng rỡ, anh quay đầu thưởng cho hắn một cái hôn, Diêm Thầm nhân cơ hội đòi đủ lợi lộc, nhịn cả đêm rồi, rốt cuộc cũng có thể làm càn.
“Ăn bánh ga-tô không?” Bữa tối nay ăn khá nhiều, Diêm Thầm đã thấy hơi no.
“Nóng…” Lâm Chương không chú ý tới câu hỏi của hắn, anh đang muốn cởi áo khoác nhưng không thành vì bị vướng quả bóng bay trên cổ tay.
Diêm Thầm vừa quay đầu liền nhìn thấy Lâm Chương đang bối rối so tài với áo khoác và quả bóng bay, lúc này hắn mới buồn cười tiến lên hỗ trợ.
Lâm Chương mặc một chiếc áo lông cừu màu đen bên trong, bởi vì động tác quá mạnh mà cổ áo anh bị kéo rộng ra, lộ rõ một đoạn xương quai xanh, Diêm Thầm ngước mắt lên nhìn thấy cảnh sắc như vậy, cổ họng chợt khô khốc.
Bởi vì bị sốt mà đã nhiều ngày rồi hai người bọn họ không có thân thiết. Cơn nóng qua đi, tầm mắt bỏng rát chạm nhau, Diêm Thầm nhìn chằm chằm đôi mắt mờ mịt men say của Lâm Chương, bất ngờ xáp lại gần, hung hăng hôn lên.
Bóng bay trong tay từ từ bay lên, cuối cùng dừng lại trên trần nhà, đong đưa trong bóng tối cả một đêm.
Diêm Thầm ôm Lâm Chương trở lại phòng ngủ, đè người lên chiếc giường lớn mềm mại, tùy ý hôn môi, Lâm Chương bị cồn ăn mòn đại não mà thuận theo động tác của hắn, từ từ mất khống chế, anh ngửa đầu nhiệt tình đáp lại Diêm Thầm, hơi lạnh theo bàn tay chui vào trong áo hắn, v**t v* phần thắt lưng luôn có thể làm anh điên cuồng.
Cảm giác mát lạnh khiến Diêm Thầm khẽ run lên, đáy lòng mãnh liệt cuộn trào dậy sóng, hắn vươn tay vén áo Lâm Chương lên giữa trên ngực, nụ hôn nóng bỏng dịch chuyển từ trên xuống dưới, lan ra mỗi một tấc trên cơ thể, dây thần kinh nhạy cảm của Lâm Chương làm cho mọi kh*** c*m ngượng ngùng được phóng đại lên gấp bội.
“Đừng… l**m…” Lâm Chương vươn tay đẩy đầu Diêm Thầm ra.
Lưỡi Diêm Thầm từ từ quấn lấy đ** t* đang dựng thẳng của anh, hắn cười xấu xa hỏi: “Đừng và l**m, rốt cuộc em muốn cái nào?”
“Ca ca không nói rõ ràng, làm sao anh biết phải làm gì bây giờ.”
“Ư…” Cơ thể Lâm Chương đột nhiên căng thẳng, đ** t* bị Diêm Thầm dùng lưỡi đùa bỡn qua lại, một cảm giác xấu hổ xen lẫn kh*** c*m mạnh mẽ nhấn chìm lý trí của anh.
Rõ ràng là đàn ông, vì sao bị đối xử như vậy lại có cảm giác?
Gò má trắng nõn của anh dần dần ửng hồng, vành tai xinh đẹp đỏ bừng như máu.
Bàn tay Diêm Thầm trượt xuống eo Lâm Chương, kéo mép q**n l*t của anh xuống, cấm lấy cái nơi đang dần dựng thẳng kia, hắn dùng ngón tay cọ sát lướt qua đỉnh d**ng v*t đã bắt đầu tiết ra dịch thể.
Trên dưới giáp công, không lâu sau Lâm Chương liền bắn trong tay Diêm Thầm.
Ngực của anh kịch liệt phập phồng, ý thức đang bối rối mơ hồ dần dần tỉnh táo, sau khi bình ổn lại, Lâm Chương nhấc chân đạp lên bắp đùi Diêm Thầm, “Lần trước đã dặn anh đừng chạm vào chỗ đó, tại sao anh không chịu nghe lời.”
Lâm Chương nheo mắt lại, anh dùng vẻ mặt nguy hiểm nhìn Diêm Thầm: “Thích ngực như vậy, chẳng lẽ anh thẳng lại rồi?”
“Quai Quai, em không thể trách oan cho anh, anh đã cong thành nhang đốt muỗi luôn rồi đó.” Diêm Thầm cầm lấy cái chân đang đặt trên đùi mình, cúi đầu hôn một cái, “Ai bảo phản ứng của em đáng yêu vậy chứ.”
Nhớ lại lúc vừa rồi, vành tai Lâm Chương ngày càng nóng rực, anh muốn rút chân lại nhưng không ngờ đã bị người nắm chặt, “Buông ra.”
Diêm Thầm chẳng những không buông mà còn thuận theo mu bàn chân của Lâm Chương hôn lên bắp đùi anh, xuôi về phía trước, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Chương, cứ như một con báo đang săn mồi.
Lâm Chương bị hắn nhìn cho cả người nóng rực, nơi vừa phóng thích lần thứ hai lại ngẩng đầu, cẳng chân của anh gác trên vai Diêm Thầm, phía trong bắp đùi bị Diêm Thầm m*t thành mấy dấu hôn vô cùng chói mắt.
“A…” Diêm Thầm nhìn ngắm d**ng v*t đang sừng sững uy phong của Lâm Chương sau đó cúi đầu thổi một cái, thân thể Lâm Chương chợt run lên, da thịt nhuộm màu hồng nhạt hấp dẫn mê người.
“Thật đáng yêu.” Diêm Thầm vừa dứt lời, sau ót bỗng bị một sức nặng đè xuống, một nụ hôn bất ngờ rơi xuống môi hắn.
Đuôi mắt Lâm Chương phiếm hồng, hơi thở gấp gáp, “Diêm Thầm, không được thì nằm xuống, để em tới.”
Diêm Thầm l**m l**m hàm răng, nhếch miệng cười, sau đó dùng môi và đầu lưỡi hôn cho Lâm Chương không còn nói được gì nữa.
“Buông ra.” Ngay lúc sắp đạt đến cao trào, đột nhiên Lâm Chương bị Diêm Thầm bịt chặt lỗ nhỏ, thân thể anh khẽ run.
“Làm khó anh quá đấy, anh còn chưa để cho ca ca biết anh có được hay không mà.” Diêm Thầm nhét ngón tay thứ ba vào, không ngừng khuấy đảo, thân thể Lâm Chương dần nóng rực lên theo từng tiếng nước nhóp nhép.
Diêm Thầm cúi đầu l**m vành tai Lâm Chương, hôn lên nốt ruồi son phía sau tai anh, sau đó hắn rút ba ngón tay ra, thay vào đó là vật thể hình trụ đã sớm cứng ngắc, thong thả đẩy vào miệng huyệt, đột nhiên đâm mạnh một cái, Lâm Chương chợt mở to hai mắt, một giọt nước tràn ra khỏi khóe mi, “Quá. . . sâu quá.”
Diêm Thầm cũng không để ý tới lời tố cáo của anh, hắn chậm rãi đâm rút, sau đó dùng lực thúc vào thật sâu, Lâm Chương cho rằng hồn phách của anh cũng bị Diêm Thầm đâm cho lìa khỏi xác rồi.
Nhưng mà đây mới chỉ là món khai vị, bởi vì động tác sau đó mới gọi là cuồng phong bão táp, khiến Lâm Chương chìm đắm bên trong dòng kh*** c*m điên cuồng, Diêm Thầm nắm chặt vòng eo thon gầy của anh, để lại trên da thịt trắng nõn mấy dấu ngón tay.
“Chậm… chậm một chút…” Lâm Chương th* d*c nói, anh vươn tay đẩy Diêm Thầm ra, nhưng khí lực yếu ớt kia lại tựa như đang v* v*n.
Chiếc áo lông cừu đen dính vài vết bẩn trắng đục bị Diêm Thầm đẩy lên, ngay lúc Lâm Chương chưa kịp phản ứng thì nó đã biến thành một chiếc còng trói chặt hai tay anh.
Diêm Thầm đặt tay trên bụng Lâm Chương, mồ hôi chảy đầy trán, vừa đẹp trai vừa cuồng dã, “Bên trong thân thể em có thể sờ được anh nè.”
Một linh cảm xấu tự nhiên nổi lên, Lâm Chương còn chưa kịp nói gì liền cảm thấy một trận áp lực trong bụng, ngay sau đó là từng cú va chạm liên tục không ngừng nghỉ.
“A!” Lâm Chương cảm giác như mình sắp chết ở trên giường rồi, kh*** c*m mạnh mẽ xông tới, làm cho đầu óc anh trống rỗng, thậm chí còn bị k*ch th*ch đến nỗi khóc nức nở.
Anh được Diêm Thầm bế lên đặt ngồi trong lòng hắn, đâm từ dưới lên trên, tùy ý quấn lấy môi lưỡi anh, mái tóc đen đã ướt đẫm mồ hôi, dung mạo trong trẻo lạnh lùng dần hóa thành kỳ ảo mỹ lệ.
“Diêm Thầm…” Lâm Chương mờ mịt gọi tên Diêm Thầm, điều này làm cho Diêm Thầm vốn đang hung ác bạo ngược đột nhiên trở nên dịu dàng, hắn thăm dò hôn lên môi Lâm Chương, “Anh đây.”
Sau khi kịch liệt l*m t*nh, Lâm Chương trần như nhộng nằm trên giường hút thuốc, Diêm Thầm từ phòng tắm đi ra thì thấy một màn này, nhất thời có loại ảo giác như mình là trai bao cao cấp.
“Tắm nhé?” Diêm Thầm đi tới hôn lên khóe môi Lâm Chương.
“Không muốn cử động.” Lâm Chương lười biếng trả lời.
“Vậy rốt cuộc là tắm hay không?” Diêm Thầm nín cười hỏi.
Lâm Chương nghiêng đầu liếc hắn, Diêm Thầm cầm lấy điếu thuốc trong tay anh, “Anh rửa cho em.”
“Ừ.” Lâm Chương do dự một lúc, giờ mới cảm thấy cả người nhớp nháp khó chịu.
Diêm Thầm ôm anh lên, lúc này Lâm Chương chợt nhíu mày khiến cho Diêm Thầm cũng thấy bồn chồn trong lòng, “Làm sao vậy?”
Vẻ mặt Lâm Chương rối rắm, một lúc lâu sau mới chịu nói: “Chảy ra rồi.”
Diêm Thầm ngẩn ngơ, cho đến khi nhìn thấy dịch thể chảy xuống bắp đùi Lâm Chương, hắn mới hiểu được anh đang nói gì.
Sau khi trở về từ phòng tắm, Diêm Thầm đặt Lâm Chương lên trên giường, lúc này anh đã tiến vào trạng thái mơ màng, Diêm Thầm vén chăn lên rồi nằm vào trong, Lâm Chương ngửi thấy mùi hương của hắn bèn lăn thẳng vào trong lồng ngực người ta.
Tắt đèn phòng ngủ đi, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối, Diêm Thầm hôn một cái lên trán Lâm Chương.
Vốn tưởng rằng Lâm Chương đã ngủ rồi, nhưng không ngờ trong màn đêm yên tĩnh lại vang lên một giọng nói “Giáng sinh vui vẻ”.
Diêm Thầm ôm chặt người trong lòng, cười toe toét, nhỏ giọng nói bên tai Lâm Chương: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Giáng Sinh an lành.”