Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 68.2

Editor: Lovenoo1510

Thì ra là vậy, Thẩm Lâm Phong hẳn là chồng của Chân Điềm Điềm, khó trách, theo lý mà nói ở trong vòng danh hiệu hắn cũng không giống với mọi người, hẳn sẽ không muốn tiếp nhận tham gia buổi họp báo nho nhỏ của cô, không ngờ sau lưng hắn là như vậy.

Ban đầu, nghe nói là Cố Dạ Thâm cố ý thuê một người mẫu có danh tiếng vì muốn tăng thêm danh dự cho buổi họp báo tác phẩm của cô, thư ký mới nhận chức Thẩm Vân Trang của anh còn ở trong thời gian sát hạch ba tháng thử việc, vì biểu hiện mình, mới mời tới anh trai người mẫu Thẩm Lâm Phong của mình.

Nếu như không phải lần này cô tình cờ nghe được đoạn đối thoại này, sợ rằng bất luận như thế nào cô cũng không nghĩ tới, rốt cuộc nơi này lại có xen kẽ âm mưu, chắc hẳn ngày đó Thẩm Lâm Phong giả vờ đau bụng, để cho cô tự làm trò cười cho thiên hạ là thật.

Chẳng qua, sớm vì Chân Điềm Điềm, Đồng Diệu cũng đã không còn nhiều năm như vậy, mà vẫn còn hao hết tâm lực so đo cùng cô như vậy!

Mấy ngày sau, Ôn Noãn sinh nhật tuổi ba mươi, sáng sớm Hàn Triết đã gọi điện thoại tới, chỉ nói đơn giản chúc mừng sinh nhật rồi tắt máy, cô mỉm cười nói cảm ơn.

Từ đầu đến cuối đều coi cậu là bạn bè.

Buổi trưa cô trôi qua cùng Khang Khang, hơn nữa còn nhận được tin vui lớn, Khang Khang có thai, ước chừng tới cuối năm sẽ cùng Bắc Đường Tịch cử hành hôn lễ.

Khang Khang vẫn cố chấp, muốn nhìn thấy cô hạnh phúc mới bằng lòng hạnh phúc, rốt cuộc hiện tại cũng thỏa hiệp, Ôn Noãn cũng vui mừng khó tự kiềm chế: “Khang Khang, mình muốn là mẹ nuôi của đứa bé!”

Khuôn mặt Khang Khang đầy hạnh phúc cười: “Để cho nó gọi cậu là mẹ cũng được.” Sau khi ăn xong còn nói, “Ôn Noãn, sinh nhật năm nay cứ như vậy trôi qua, buổi tối cũng không bồi cậu được, chắc hẳn sẽ có người đi cùng cậu, cậu có biết hay không, thật ra thì trong quá khức mỗi năm sinh nhật cậu hoặc là mình đi công tác cho người đưa quà tới, đại bộ phận đều là do anh mình chọn đấy! Rốt cuộc lúc nào thì cậu mới cùng mình chân chính trở thành người một nhà đây!” Cô ấy nháy mắt kịch liệt.

Vậy mà, buổi tối sinh nhật này, cô lại muốn một người tới, Khang Khang nói “Chắc hẳn sẽ có người đi cùng”, vậy mà “Người kia” cũng không xuất hiện, thậm chí không có một cuộc điện thoại.

Cả buổi tối này hình như không có cái gì khác biệt, vì là sinh nhật, nên cô làm mỳ trường thọ, khi một mình hướng về căn phòng trống ăn mì, rốt cuộc cũng cảm thấy tịch mịch như một con sâu bò ở trong lòng.

Bất chợt cô ăn không trôi.

Đúng lúc nhận được điện thoại của mẹ, gọi cô trở về nhà ăn bữa tối, trong lòng cô cảm thấy chưa bao giờ vui mừng như thế.

Mẹ làm đồ ăn đầy bàn, chỉ chờ cô trở về ăn cơm.

Nhìn hai bên tóc mai hoa râm của mẹ, cùng với tấm lưng đã bắt đầu còng của cha, bỗng nhiên cô cảm thấy mấy năm nay bản thân mình quá mức bất hiếu, lần này ly hôn, lại khiến cho hai ông bà già nua đi không ít.

“Cha, đêm nay con muốn uống chút rượu với cha.” Cô đè xuống sự oán trách bản thân mình, dù như thế nào đi nữa, cô cũng không thể để hai ông bà vì mình mà lo lắng.

“Uống rượu gì, cũng không phải không biết con uống say sẽ như thế nào.” Vẻ mặt Triệu Tình Nguyên không hài lòng.

“Con uống bia, cũng có thể chống đỡ được 3 cốc.” Ôn Noãn hướng về phía cha mình nháy mắt.

Từ xưa đến nay Ôn Tranh Vanh đều thích uống chút rượu, bình thường bất đắc dĩ không có người nào bồi, thật vất vả con gái với nguyện ý, tự nhiên sẽ không thể bỏ qua: “Hôm nay sinh nhật Ôn Noãn, nên theo ý nguyện của con đi, say thì nghỉ ngơi ở đây cũng được.”

Triệu Tình Nguyên nhìn con gái đầy nuông chiều, sau bi kịch bảy năm trước càng thêm cẩn thận, rất ít khi trái ý cô, nên nhất thời cũng không nói cái gì nữa.

Ôn Noãn được như nguyện, như dự tính sau 3 cốc bia đã say lâng lâng.

Lúc nửa tỉnh nửa say, thì có cuộc điện thoại gọi vào máy di động, cô bắt máy, nhưng đến nửa ngày cũng không có âm thanh, cô cúi đầu “alo” hai tiếng, vẫn không có người đáp, nên mơ hồ dập máy, ở tác dụng của cồn rượu, cô có một đêm không mộng mị.

Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc vô tình cô thấy cuộc gọi tới của Đường Tử Khoáng. Từ sau ngày cô mất khống chế gào thét “Em đã bị anh báo ứng”, thì từ đó về sau anh đều cờ im trống lặng, không xuất hiện trước mặt cô nữa.

Mặc dù dưới sự kích động ngày đó, nhưng cô nói những lời như vậy, quả thực có chút quá đáng, suy nghĩ một chút cô gọi điện lại, nhưng không có người nào nghe máy, cô đành bỏ qua, đi rửa mặt ăn điểm tâm rồi từ biệt cha mẹ đi làm.

Trong đầu cô chợt tháng qua một ý niệm mất mác.

Đường Tử Khoáng cũng nhớ sinh nhật của cô, vậy mà cố tình, có người không nhớ rõ.

Sau buổi họp báo tác phẩm của mình, cô đã bắt đầu được chức danh nhà thiết kế, nên bắt đầu toàn lực thiết kế trang phục tình nhân, bận rộn tới trưa mới nhớ tới việc mình muốn đi toilet, lại như cố tình bị mọi người trong lầu chiếm hết chỗ, cô đành ngồi thang máy lên thẳng tầng 28, ở đấy ít người nên dễ dàng hơn.

Sau khi tiến vào, cô nghe được có người nói chuyện, là Tang Lạc Vi và Thẩm Vân Trang.

“Trợ lý Tang, tôi phát giác gần đây Tổng Giám đốc có cái gì đó không đúng, giống như rất dễ dàng bị quên việc! Lúc tôi vừa tới chỉ cần hồi báo chương trình trong ngày bên ngoài một lần, anh ấy đều có thể nhớ rất rõ ràng, nhưng bây giờ, mười phút trước tôi mới nhắc nhở việc qua, anh ấy cũng đã quên, hơn nữa, một ít tài liệu để ở vị trí thông thường, trước kia anh ấy đều tự mình nắm rõ, hiện tại anh ấy luôn phải bảo tôi giúp anh ấy tìm, còn có, mới vừa rồi anh ấy rõ ràng cầm cái cốc uống nước vào phòng làm việc, lại ra sức tìm kiếm bên ngoài còn hỏi tôi có nhìn thấy không……..” Trong giọng nói của Thẩm Vân Trang tràn đầy nghi ngờ.

“Có lẽ gần đây anh ấy bận rộn quá nên mệt mỏi thôi.” Lúc đó Tang Lạc Vi trả lời rõ ràng là chần chờ, giống như cũng có phát hiện.

Ôn Noãn nhíu nhíu mày không dễ nhận thấy, anh ấy không nhớ rõ ngày hôm qua là sinh nhật của cô, có lẽ thật sự là bận rộn quá nên mệt mỏi thôi. Sau đó cô lập tức cười nhạo mình có bao nhiêu buồn cười, thật ra thì có nhớ hay không, cũng không quan trọng gì.

Nhưng trong lòng cô vẫn dâng lên một trận mất mác, mặc dù phần mất mác này rất nhỏ khó có thể phát hiện ra, nhưng lại cố chấp tồn tại.

Chủ nhật hai ngày sau, Cố Dạ Thâm hẹn cô ra ngoài ăn cơm, mặc dù ngoài miệng anh không nói, nhưng cô cũng hiểu ý đồ đền bù sinh nhật cho cô của anh.

Không biết vì sao, tâm tình buồn bực của cô lập tức tan biến, coi như chỉ ăn một bữa cơm xoàng, nhưng có người cùng ăn, cũng còn tốt hơn so với việc một mình cô đơn nhìn vào căn phòng trống rỗng.

Hình như bắt đầu từ lúc cô biết Đồng Diệu chỉ coi cô là thế thân, thì cô đặc biệt sợ ở một mình.

Ăn xong trở lại Sắc Vi hoa Viên, nghĩ đến việc sau khi lên lầu lại chỉ có một mình, cô có chút chần chờ không muốn xuống xe, lại nghe được Cố Dạ Thâm mở miệng: “Anh có thể đi lên ngồi một chút không?”

Cô dừng một chút, sau đó gần như bật thốt lên: “Được.”

Sau khi Cố Dạ Thâm tiến vào phòng rất tự nhiên ngồi ở trên ghế salon xem tivi, Ôn Noãn vào phòng bếp pha sữa nóng, lúc đi ra, lại phát hiện Cố Dạ Thâm đã dựa vào ghế salon nhắm mắt, hình như là đã ngủ.

Dáng vẻ của anh như rất mệt mỏi, lúc ngủ hai hàng lông mày cũng hơi nhíu lại.

Khẽ thở dài một cái, cô cẩn thận đỡ anh nằm trên ghế salon, rồi từ trong phòng ngủ ôm ra một cái chăn bông, mới vừa đắp lên, anh đã mở mắt, sau khi giật mình nhìn cô hai giây, mới hoàn toàn tỉnh táo.

“Vậy mà anh lại ngủ thiếp đi.” Anh ngồi dậy.

Trong khoảng thời gian này, lượng công việc thật ra cũng không tính là nhiều, nhưng chính là anh có cảm giác rất dễ mệt mỏi, thậm chí mệt đến mức có chút hay quên.

Nếu như không phải trong lúc vô tình nghiêng mắt nhìn trên lịch ngày đánh dấu, thì anh còn không thể nhớ ngày sinh nhật của Ôn Noãn đã qua.

Anh cũng không biết như thế nào nữa. Có lẽ anh già rồi, bất cứ là đối với công việc hay cuộc sống, làm anh có cảm giác lực bất tòng tâm.

“Anh chắc mệt lắm? Uống cốc sữa tươi đi, em mới pha còn nóng đấy.” Cô đưa cốc đến.

Cố Dạ Thâm nhận lấy, rồi đột nhiên để xuống, tầm mắt rơi vào tám chín chai rượu dưới bàn trà, hai hàng lông mày nhíu thật chặt, lấy ra một chai còn nửa số rượu, ánh mắt thật sâu nhìn về phía cô, “Ôn Noãn, rượu này là em uống sao?”

“Không có gì, chỉ là buổi tối không dễ ngủ, uống một chút rượu, có thể làm thuốc ngủ.” Nếu anh đã nhìn thấy, cô cũng không cần giấu giếm.

Sau khi biết chuyện của Đồng Diệu và Ôn Thanh Lương, mỗi khi ở một mình, cô đều sẽ có cảm giác tính mạng không hề quan trọng, cô không muốn cô độc trong đêm nhìn thấy rõ mình yếu ớt, vì vậy mỗi đêm, cô đều dựa vào cồn để đi vào giấc ngủ.

Cô ngồi chồm hỗm trên mặt đất, từ dưới bàn trà lấy ra nửa bình rượu đỏ rót vào hai ly, “Nếu không uống với em một chén.”

Cố Dạ Thâm vẫn không tiếp nhận, nhìn cô khẽ nhấp một ngụm, lông mày nhăn càng chặt: “Noãn Noãn, những ngày này từ sau khi em từ trấn Thanh Bình trở lại, có chút khác thường.”

Hoàng hôn ngày đó, cô chợt chủ động ôm mình, sau lại đối với anh như gần như xa; bình thường thoạt nhìn cô rất vui vẻ, nhưng, khi lúc không có người chú ý tới, ánh mắt của cô, lại rất trống vắng, chính là ở quán karaoke hôm đó; bữa tối hôm nay thỉnh thoảng cô lại mất hồn, hiện tại, cô lại phải dựa vào việc uống rượu mới ngủ được!

Việc này không khỏi làm anh lo lắng, “Noãn Noãn, nói cho anh biết, những ngày đó, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Ôn Noãn cúi thấp đầu, với cái nhìn sâu sắc của anh về việc cô tận lực trốn tránh đau đớn, làm chóp mũi cô ê ẩm, cô khống chế tâm tình, ực một tiếng uống cạn ly rượu đỏ, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, chỉ là chuyện đã qua, giải sầu……….”

Dường như nhìn không ra đến cùng là có liên quan tới Đồng Diệu, cuối cùng Cố Dạ Thâm lại không hề nói gì, chỉ nhẹ nhàng quay đầu cô để cô gối lên đùi mình, hồi lâu mới nói nhỏ: “Noãn Noãn, đừng cậy mạnh chống đỡ.”

Trong chớp mắt này, rốt cuộc Ôn Noãn không nhịn được nữa, lấy xuống đôi tay anh đang phủ trên đầu mình, hung hăng cắn lấy tay anh, không khống chế được khóc ra thành tiếng.

Không có ai biết, và hiểu rõ người Đồng Diệu yêu chưa bao giờ là cô, ở trấn Thanh Bình mấy ngày kia, lòng cô đã trải qua đau khổ và giày vò như thế nào.

Sau khi trở lại, cô cười nhiều hơn, làm bộ vui vẻ, thì sẽ quên chuyện Đồng Diệu không yêu cô, nhưng, cho dù cô cố ý coi thường, thì chỉ cần nghĩ tới, cái loại đau đớn này vẫn đục khoét tim cô.

Cô vẫn cố chống đỡ, ẩn nhẫn, mà một khắc này, rốt cuộc cô cũng không nhịn được, mượn tác dụng của rượu, phát tiết ra ngoài.

“Đồng Diệu không yêu em, toàn bộ mười năm, em đều như một đứa ngốc! Trái tim của em, thật sự quá đau, thất sự quá đau!”

Lần rơi lệ này, không phải vì anh ấy vĩnh viễn rời đi, mà là vì yêu thương trong lòng anh ấy biến mất, cô giống như ở trong biển rộng mất đi phương hướng của trái tim.

Cố Dạ Thâm mặc cho cô phát tiết, rốt cuộc đợi cô mệt mỏi, mới sát vào bên tai cô nói nhỏ một câu.

Ngày hôm sau Ôn Noãn tỉnh lại, trên cổ tay có thêm một chiếc lắc tinh xảo.

Cô biết, đây là kiểu dáng trong bộ “Thần thoại” do công ty vàng bạc đá quý lớn nhất Phong Thành mới phát hành, được đặt tên là “Thiên thượng nhân gian”, là căn cứ vào Thần thoại cổ Trung Quốc về truyền thuyết “Ngưu Lang Chức nữ” tạo ra, cả chiếc lắc có khảm rải rác kim cương nhỏ, đại biểu cho dải Ngân hà, đầu đuôi móc khóa cài là hai đầu người tinh tế, một nam một nữ, đại biểu cho Ngưu Lang và Chức Nữ, móc cài lại vừa vặn môi và môi hôn chung một chỗ, đem kết cục tiếc nuối trong truyền thuyết, biến ảo ảnh thành hạnh phúc thực tế.

(Thiên thượng nhân gian: Thế giới hoàn mỹ)

Cô hoảng hốt nhớ lại, tối hôm qua có người nắm cổ tay của cô ở bên tai nhẹ nhàng nói: “Noãn Noãn, về sau, một đoạn thời gian giữa em và anh ấy kia, hãy giao cho chiếc lắc tay này hứng nhận, em không cần quan tâm đến nữa, cùng anh, bắt đầu đi.”

Sau đó, anh hôn cô.

Lần này, không còn là nụ hôn lên trán Ôn Noãn nữa, mà là môi chạm môi nồng nàn.

Khi đó, cô cũng không phải là không tỉnh táo.

Chẳng qua, là tỉnh táo sa vào trầm luân thôi.

Đảo mắt đã đến cuối năm, hôn lễ của Khang Khang và Bắc Đường Tịch sắp cử hành.

Chủ nhật, Ôn Noãn bồi Khang Khang đi mặc lễ phục ngày đó, khi đó đứa bé đã hơn ba tháng rồi, nhưng cũng không làm trở ngại đến vóc dáng mặc lễ phục của cô ấy.

Sau khi chọn xong, đi qua một cửa hàng đồ dùng trẻ sơ sinh, hai mắt Khang Khang tỏa sáng, hào hứng đi vào, Ôn Noãn cũng theo sát phía sau, nhìn đồ dùng trẻ em rực rỡ muôn mầu, chợt nhớ tới đã hồi lâu cô không liên lạc với Đường Tử Khoáng, nhớ lại lần kia, anh nửa đường dừng xe chui vào một cửa hàng đồ trẻ sơ sinh vụng về chọn mua, bộ dáng giống như học sinh ngoan cẩn thẩn hỏi thăm.

Không có liên lạc, nhưng cô cũng biết tin tức của anh, nhà họ Đừờng tiêu tốn rất nhiều tài lực mời chuyên gia về ung thư ở nước ngoài trị bệnh cho Lạc Phi, trải qua thời gian dài trị liệu, Lạc Phi đã thuận lợi xuất viện, mặc dù không thể hoàn toàn loại trừ hết tế bào ung thư, nhưng tuổi thọ kéo dài được đến ba bốn năm thì không vấn đề gì.

Nhưng ngay lúc này, vì Bắc Đường Mạt từ chức, thư ký mới nhận chức hẳn là gián điệp thương mại của một tập đoàn đối địch với Hằng Phong phái tới, nên cơ mật của đại bộ phận sản nghiệp công ty bị tiết lộ, tạo thành tổn thất lớn và cũng lâm vào nguy cơ tài chính, Đường Tử Khoáng đang sứt đầu bể trán.

“Ôn Noãn, đi, mười phút trước anh Tịch gọi điện tới, anh ấy và anh trai mình ở dưới lầu chờ chúng ta cùng đi ăn cơm.” Giọng nói vui vẻ của Khang Khang kéo suy nghĩ của cô về.

Nhìn trong tay Khang Khang xách theo một đống lớn đồ dùng trẻ sơ sinh, Ôn Noãn không khỏi chắc lưỡi hít hà: “Khang Khang, có tiền cũng không phải tiêu như thế này, có vài thứ mua bây giờ, lúc đứa bé sinh ra, căn bản không dùng được.”

Khang Khang hếch mày: “Vậy thì có quan hệ gì, dù sao anh Tịch cũng có tiền, cậu có biết không? Mình đồng ý kết hôn cùng anh ấy với điều kiện mang tính then chốt, chính là anh ấy phụ trách kiếm tiền, mình và đứa bé phụ trách tiêu tiền.”

Ôn Noãn cười, nhớ lại Lạc Phi, thật may là bà đã xuất viện.

Khang Khang vẫn còn đang cong môi lớn giọng: “Nếu như không phải gia tộc nhà Bắc Đường có núi vàng núi bạc, cậu cho rằng mình và anh ấy kết cái tầng oán kia, làm sao có thể cưới nhau được.”

Ôn Noãn gương mắt nhìn bộ mặt đầy vạch đen của Bắc Đường Tịch đứng sau Khang Khang, nhất thời không nhịn được thích thú, đi về phía bên cạnh Cố Dạ Thâm cũng đang cười giống cô, mặc cho anh tự vòng tay cô, chờ Khang Khang bị người đàn ông băng sơn kia dọn dẹp.

Quả nhiên, Khang Khang quay người lại liền đụng vào ngực Bắc Đường Tích, sau khi cô sợ hết hồn, con ngươi vất vả chuyển động, hướng về mấy cái túi ở trên mặt đất vừa để xuống: “Ôi chao, nó đang đá em……” Cô vụng về vuốt bụng, mặt khó chịu, đáy mắt lại thoáng qua tia giảo hoạt.

Thật ra thì chưa tới bốn tháng làm sao đứa bé đã đá cô ấy, nhưng Bắc Đường Tịch vừa thấy cô như vậy, khó chịu cái gì cũng tan thành mây khói, khom lưng nhặt túi mua hàng ở trên đất, vẻ mặt cười nhu hòa vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh phụ trách kiếm tiền, em và con phụ trách tiêu tiền, hiện tại, em phụ trách lãnh đạo, anh phụ trách đi bộ.”

Anh ta cũng không để ý tới ánh mắt khách hàng xung quanh, trực tiếp chặn ngang ôm lấy Khang Khang.

Ôn Noãn chưa từng gặp qua Cố Khang Khang làm nũng ăn vạ như vậy, nhất thời nổi hết da gà, thật buồn nôn mà! Đồng thời, cũng không nhịn được hâm mộ sự ngọt ngào như vậy của họ

“Hâm mộ sao?” Bên tai có người nhẹ giọng hỏi.

“Hâm mộ.” Cô trả lời hoàn toàn là vô thức, giọng nói vừa phát ra, có người đã vọt đến, cô bị ôm vào trong ngực, sợ đến kinh hãi, thấp giọng kêu, “Này, Cố Dạ Thâm, anh như vậy quá điên cuồng rồi.” Cô cũng không còn là con nhóc hay phát hỏa nữa rồi!

Cố Dạ Thâm đi về phía trước đuổi kịp Bắc Đường Tịch, bình thản ung dung mỉm cười: “Thỉnh thoảng anh vì bạn gái mà điên cuồng một chút, coi như thanh niên cũng được.”

Mặt Ôn Noãn đỏ ửng, cúi đầu giấu vào trong ngực anh, không nói thêm gì nữa.

Sau khi nhận chiếc lắc tay được đặt tên là “Thiên thượng nhân gian” không lâu, rốt cuộc cô cũng đồng ý, cùng với anh, thậm chí, còn chính thức gặp mặt cha mẹ, chú thím và cô của anh nữa.
Bình Luận (0)
Comment