Editor: Lovenoo1510
Cô đến, trưởng bối của anh hình như cũng rất vui vẻ, chú hai của anh Cố Nguyên nhanh mồm nhanh miệng nói một câu không giải thích được: “Cũng coi như là nhà họ Cố chúng ta thiếu cháu, nếu Dạ Thâm nguyện ý, chúng ta là trưởng bối cũng không có gì để nói.”
Sau khi Cố Nguyên nói xong, hình như cô thấy mấy vị trưởng bối cũng thay đổi sắc mặt, đang không hiểu gì, thì Cố Dạ Thâm thản nhiên nói tiếp: “Noãn Noãn sẽ không để ý con đã từng ly hôn.” Sau đó tiến tới bên tai cô, “Em sẽ cảm thấy thua thiệt sao?”
Làm sao có thể! Cô cũng đã ly hôn.
Chắc hẳn, chú hai anh nói như thế, là không biết sự thật thôi, chẳng qua trong lòng cô vẫn cảm thấy là lạ như cũ.
Hôn lễ của Khang Khang và Bắc Đường Tịch đúng hạn đến, dựa theo hôn lễ truyền thống cử hành, bởi vì Bắc Đường Tịch là người thành phố Nhạc Thanh, Từ Nhạc Thanh đi đến Phong Thành ít nhất cũng mấy ba giờ, vì vậy đoàn xe rước dâu lên đường từ rất sớm, mà đàn gái bên này, cũng nhanh chóng chuẩn bị.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Cố Dạ Thâm đã lái xe đưa Ôn Noãn đến Cố Trạch giúp một tay, thật ra thì cũng không giúp được cái gì, cô dâu hóa trang, đã có Bắc Đường Tịch phái người chuyên nghiệp tới đây.
Khang Khang vốn muốn hai người làm phù râu phù rể, nhưng Ôn Noãn nói thẳng mình đã từng ly hôn, xúi quẩy, nên kiên quyết không chịu, cuối cùng Khang Khang cũng không tiện miễn cưỡng, mời bạn tốt thời đại học.
Tuy nói là hôn lễ truyền thống, nhưng Khang Khang vẫn mặc áo cưới, màu trắng muốt, eo được thiết kế rất khác biệt thành công che giấu được bụng bầu hơi nhô ra, chiếc áo cưới này, là Nam Phong Lâm tự tay thiết kế và làm ra.
Trang điểm xong, đoàn xe rước dâu vẫn chưa tới, Khang Khang ngồi ở trong khuê phòng chờ đợi có vẻ hưng phấn và kích động, mặc áo cưới còn ngồi không yên, Ôn Noãn khẽ hạ mắt, nhớ tới ban đầu lúc mình cùng Đồng Diệu cử hành hôn lễ chính mình thật sự cũng có bộ dáng như vậy, cô từ từ, chậm rãi nở nụ cười.
Sau này cô lại tiếp tục đi “Vong Xuyên” làm thôi miên, có lẽ những thứ trải qua kia, quên được sẽ tốt hơn, cho dù còn nhớ rõ, trải qua thôi miên, bất luận là đau đớn loại nào, cũng sẽ không nhớ rõ ràng nữa.
Thấy Khang Khang vẫn khẩn trương, cô không nhịn được chế nhạo: “Khang Khang, cậu cứ đứng lên ngồi xuống, coi chừng về sau con nuôi mình biến thành con khỉ đấy.”
Khang Khang còn đang ngẩn ra chưa kịp phản ứng, mấy cô phù dâu đã cười ầm lên, chờ hiểu được, chỉ có thể quệt miệng dậm chân: “Ôn Noãn!”
Tiếng cười lại nổi lên, nghe thấy bên ngoài pháo chợt vang, có người hô: “Chú rể đến rồi!”
Khang Khang khẩn trương ngồi ở mép giường chờ đợi, Ôn Noãn và mấy vị phù dâu lập tức đi tới cạnh cửa, tiếng bước chân lên cầu thang huyên náo, chú rể đã tới ngoài cửa, mấy vị phù dâu lôi hết tất cả vốn liếng ra tạo vấn đề khó khăn cho chú rể, cuối cùng rốt cuộc cũng đến phiên Ôn Noãn.
Bắc Đường Tịch mặc cả thân lễ phục mầu trắng, bình thường mặt toàn treo băng sơn nay lại phát ra nụ cười từ nội tâm, Ôn Noãn ở khe cửa lộ ra nửa gương mặt, giảo hoạt cười vươn tay: “Chú rể, tôi chỉ muốn tiền!”
Điêu trùng tiểu kế, Bắc Đường Tịch đã sớm có chuẩn bị, đem bao lì xì bỏ vào trong lòng bàn tay cô, cười ấm áp: “Chị dâu, mở cửa đi!”
Ôn Noãn sửng sốt rồi mới phản ứng kịp, nhưng thế nào cũng không thể bởi vì cách xưng hô này mà tiện nghi cho anh ta, đem bao lì xì thu hồi lại vươn tay ra lần nữa: “Quá ít, còn nữa.” cô cười buồn rười rượu, “Bắc Đường Tịch, chúng ta hình như, giống nhau, có một món nợ chưa tính, anh hôm nay muốn kết hôn với Khang Khang, cần phải qua cửa ải của tôi mới có thể vào cửa.”
Nụ cười trên mặt Bắc Đường Tịch cứng đờ, tự nhiên biết món nọ của bọn hò là chỉ việc ban đầu phá hư chuyện của cô và Đường Tử Khoáng, nhưng thấy ánh mắt cô là nụ cười bướng bỉnh, cũng không chân chính coi là hứng thú tính sổ, lúc này sắc mặt mới như thường đưa bao lì xì: “Chị dâu đại nhân đại lượng, tha cho em đi.”
Ôn Noãn vẫn chưa đủ, tiếp tục đưa tay muốn, sau khi lặp lại mấy lần như thế, rốt cuộc Bắc Đường Tịch phải chắp hai tay: “Lúc này chị dâu nên mở cửa đi, tất cả bao lì xì đều cho chị cả rồi.” Anh ta nói qua rồi dùng sức đẩy cửa, mấy phù dâu bên trong cửa bất đắc dĩ đẩy đến gắt gao, mấy vị phù rể của anh cũng giúp một tay đẩy, trong ngoài bắt đầu giằng co.
Không thể chơi đùa quá mức, Ôn Noãn quay đầu lại liếc mắt nhìn Khang Khang đang cười đến gãy lưng, cảm thấy không sai biệt lắm, mới hướng mấy vị phù dâu nháy mắt, sau khi đều đã dự tính, tất cả đồng loạt buông tay, người bên ngoài không kịp thu thế, người trước ngã xuống đất, người sau bố nhào, chú rể coi như thân thủ bản lĩnh, lảo đảo một bước sau trốn được số mạng đệm lót.
Mấy vị phù rể ba chân bốn cẳng bò dậy, Bắc Đường Tịch cầm gậy hoa hướng về phía Khang Khang, Ôn Noãn chợt nghiêng người đối mặt với anh: “Bắc Đường Tịch, tôi có một câu muốn nói với anh, những lời này anh phải nhớ cả đời.”
Bắc Đường Tịch thấy cô tuy là cười nói, nhưng mặt lại có chút nghiêm túc, vì vậy gật đầu.
Ôn Noãn ghé vào bên tai anh, sau khi nói xong, nhìn thẳng tắp vào mắt anh, nhìn đến khi anh trịnh trọng gật đầu, lúc này mới mặt mày hớn hở tránh ra, chú rể thuận lợi nhận đón được cô dâu.
Có phù dâu lôi kéo cô hỏi: “Cô mới vừa cùng chú rể nói cái gì vậy?”
Ôn Noãn chỉ cười không nói.
Thật ra chỉ là một câu đặc biệt đơn giản.
Cô nói: “Bắc Đường Tịch, về sau bất luận xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không được dễ dàng nói hai chữ ly hôn.”
Thật ra thì, cô cùng Đường Tử Khoáng chia tay, có lúc cũng đột nhiên cảm thấy tiếc nuối.
Dĩ nhiên, cũng chỉ là tiếc nuối mà thôi.
Đoàn xe rước dâu trùng trùng điệp điệp quanh co mấy dặm, nhà họ Bắc Đường nổi tiếng từ trước đến giờ đều không thể coi thường.
Một đoàn pháo trúc náo nhiệt đi qua, chú rể ôm cô dâu tiến vào xe hoa xa hoa, tất cả thân bằng hảo hữu tham gia hôn lễ đều vui mừng lên xe theo đi.
Ôn Noãn nhìn quanh trong đám người tìm kiếm Cố Dạ Thâm, thấy anh ở xa xa đang cùng Cố Ngao, Hứa Úy Nhiên đứng chung một chỗ, anh mặc một thân tây trang cắt may khéo léo, dưới ánh mặt trời ấm áp giữa mùa đông, rất hào hoa phong nhã; đối với tầm mắt của cô, hình như anh có cảm ứng, cách đám người xa xa nhìn sang, thấy cô, anh khẽ mỉm cười, ý bảo cô lên xe trước.
Cách cự ly khá xa, Ôn Noãn không nhìn thấy sắc mặt rất kém của anh, cũng không nhìn thấy trên trán anh toát mồ hôi lạnh, chỉ mỉm cười gật đầu.
Sau khi cô ngồi xe lái đi được mấy thước, thân thể cao lớn rắn rỏi của Cố Dạ Thâm như mất chống đỡ, đột nhiên té xuống đất, mặt trắng bệch đến kinh người.
Trong đám người nhất thời nổi lên rối loạn nhỏ, Cố Ngao và Hứa Úy Nhiên đứng bên cạnh cũng luống cuống tay chân.
May trong khách khứa có bác sĩ, sau khi anh được mọi người luống cuống tay chân đỡ về phòng, trải qua xử lý cấp cứu, đã tỉnh lại rất nhanh.
Khi bác sĩ hỏi thăm qua, vẻ mặt nghiêm túc: “Đa số nguyên nhân té xỉu là tụt huyết áp, nhưng té xỉu kèm thêm đau đầu, đề nghị đi bệnh viện cẩn thận kiểm tra.”
Sau khi bác sĩ rời khỏi đây, Cố Dạ Thâm liền ngồi dậy, Hứa Úy Nhiên ngăn anh lại: “Con đi làm cái gì, nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
“Mẹ! Con không sao. Còn phải vội vàng đến Nhạc Thành tham gia hôn lễ của Khang Khang, đừng để chậm trễ thời gian.” Cố Dạ Thâm nói qua rồi xuống giường.
“Như vậy sao được! Đã ngất xỉu làm sao lại không có việc gì!”Bình thường Hứa Úy Nhiên ở công ty luôn mạnh mẽ vang dội, vào lúc này giọng của bà cũng có chút bén nhọn.
“Mẹ cũng không phải không biết con vẫn bị đau nửa đầu.” Cố Dạ Thâm ôm lấy mẹ ra khỏi phòng, thấy bà không tình nguyện, chỉ đành thỏa hiệp, “Ngày mai con đi bệnh việc kiểm tra, được rồi, dù sao, cũng không cần nói với Noãn Noãn……” Cô ấy yêu sẽ suy nghĩ lung tung.
Hứa Úy Nhiên buồn bực nhìn con trai, bà cũng yêu nên suy nghĩ lung tung.
Ngày hôm sau đi làm Ôn Noãn vô tình nghe đồng nghiệp tham gia hôn lễ của Khang Khang nói chuyện Cố Dạ Thâm ngất xỉu, trong nháy mắt đó, trong lòng cô bất chợt nổi lên một cỗ dầy đặc sốt ruột, không để ý tới còn trong giờ làm việc, trực tiếp đi thang máy lên thẳng tầng hai tám.
Đứng ở cửa phòng Tổng giám đốc, cô hít sâu một lần mới gõ cửa.
Mở cửa là thư ký Thẩm Vân Trang, biết cô là em gái của Thẩm Lâm Phong, là em chồng của Chân Điềm Điềm, Ôn Noãn giữ khoảng cách lễ độ: “Thư ký Thẩm, xin hỏi Tổng Giám đốc có ở đây không?”
“Thiết kế Ôn, Tổng Giám đốc đang tiếp khách.” Thẩm Vân Trang giải quyết công việc chung, sau đó mặt hồ nghi nhìn cô, “Cô, có chuyện gì?” Có nhà thiết kế trực tiếp tới tìm Tổng Giám đốc sao?
“À……” Ôn Noãn đang không biết trả lời thế nào, Tang Lạc Vi thò đầu ra, “Thư ký Thẩm, là Tổng Giám đốc gọi cô ấy lên, nói chuyện về buổi họp báo tác phẩm trang phục tình nhân lần trước.”
Lúc này Thẩm Vân Trang mới bỏ qua, Ôn Noãn quăng cho Tang Lạc Vi một ánh mắt cảm kích, nụ cười có phần hài hước.
Chuyện Ôn Noãn và Cố Dạ Thâm ở cùng một chỗ với nhau, ở công ty được giữ đến gió cũng không lọt, nhân viên bên trong chỉ có Tang Lạc Vi và Kimi đã sớm nhìn ra đầu mối, Cố Dạ Thâm không ngại công khai, nhưng cô kiên quyết phản đối.
Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết khi công khai sẽ chọc tới bao nhiêu phiền toái!
Cửa trong phòng làm việc vừa đúng lúc mở ra, Cố Dạ Thâm đưa Kỷ Như Cẩn ra ngoài, Kỷ Như Cẩn còn quay đầu lại nói: “Dạ Thâm, lần này cảm ơn anh đã giúp một tay.”
Cố Dạ Thâm chỉ nhàn nhạt cười lắc đầu một cái, ánh mắt đã ở trên người Ôn Noãn.
Kỷ Như Cẩn cũng đã nhìn thấy cô, lập tức cười gọi: “Ôn Noãn.”
“Như Cẩn.” Ôn Noãn cũng mỉm cười đáp lại.
Sau khi nói ngắn gọn với nhau đôi câu, Kỷ Như Cẩn rời đi, Cố Dạ Thâm đứng ở cửa lên tiếng: “Thiết kế Ôn, vào đi.”
Thái độ công việc như vậy, Tang Lạc Vi rất không phúc hậu mà cười ra tiếng, Ôn Noãn lặng lẽ liếc nhìn cô một cái, rồi đi theo vào.
Cửa vừa mới đóng, cô liền rơi vào một cánh tay có lực, giọng nói mang theo nụ cười sát bên tai: “Noãn Noãn, không cần cầm tài liệu đánh yểm trợ lên tìm anh, lúc này không sợ bị phát hiện sao?” Anh dùng lực thu khuỷu tay lại, nhỏ giọng nói: “Chẳng qua, anh cũng nhớ em rồi.”
Hơi thở phun bên tai làm Ôn Noãn hơi ngứa, trong lòng có chút ngứa ngáy, Ôn Noãn hơi nghiêng đầu, tựa như giận nhưng cũng không phải giận: “Cố Dạ Thâm, trước kia anh không như vậy…..” Nói năng ngọt xớt.
Cố Dạ Thâm khẽ cười: “Trước kia em chưa có bị anh ‘thuần dưỡng’, cũng không xác định quan hệ, quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm……” Sau khi nhìn tai cô dần dần đỏ lên, rốt cuộc anh buông tay, ngồi trở lại sau bàn làm việc, “Có việc công?” Nhưng không giống có việc công, ở trong công ty cô sẽ không có cơ hội chủ động tìm tới anh.
Lúc này Ôn Noãn mới nhớ tới chính sự: “Ngày hôn lễ của Khang Khang anh ngất xỉu?”
Cố Dạ Thâm ngẩn ra, ánh mắt mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục bình thường: “Vội vàng quá, nên không kịp ăn bữa sáng, bác sĩ nói tụt huyết áp.” Anh tránh nặng tìm nhẹ, bất quá khó có khi, cô vì chuyện riêng đi lên đây………
Ôn Noãn cau mày: “Anh đều không nói cho em biết.”
Cố Dạ Thâm cười, “Anh có thể có chuyện gì? Yên tâm đi, không chết được……….”
“Không cho phép anh nói chết!” Ôn Noãn đột nhiên trợn tròn mắt, nơi sâu nhất trong mắt bập bềnh sự khủng hoảng rõ ràng, thấy Cố Dạ Thâm ngẩn ngơ, cô mới ý thức được minh đã quá khẩn trương, Đồng Diệu còn ảnh hưởng tới cô, vì vậy chậm giọng nói, “Thật chỉ là tụt huyết áp?”
Cố Dạ Thâm gật đầu: “Thật! So với châm còn thật hơn!”
Ôn Noãn thấy người bình thường không hay đùa lại nói những lời này, nhất thời không nhịn được hứng thú, lúc này mới yên tâm rời đi.
Cố Dạ Thâm dựa vừa thành ghế nhìn lên trần nhà, ánh sáng trong con ngươi càng lúc càng ảm đạm, rồi dần dần biến thành vực sâu không nhìn thấy đáy.
Hôm qua vì để cha mẹ yên tâm anh đã đi bệnh viện làm kiểm tra, vốn tưởng chỉ chuẩn đoán bệnh bình thường, nhưng bác sĩ lại đề nghị anh tiến hành chụp CT não bộ kiểm tra, kết quả…
Tác giả có lời muốn nói:
1. Sau khi nghe thấy lời nói của Chân Điềm Điềm kia, phản ứng của Ôn Noãn, ta biết có chút không rõ…Suy nghĩ kỹ lại, xem ra kỹ năng sáng tác còn cần phải nâng cao.
2. À, bôi đen Cố Dạ Thâm, nhưng thật ra là muốn biểu đạt việc “Dạ Thâm yêu Ôn Noãn” ở một tầng hàm nghĩa khác. Dạ Thâm vẫn luôn yêu Ôn Noãn, Dạ Thâm yêu Ôn Noãn không thể nào biểu đạt ra được, trước cứ bôi đen đã.
À, mặc dù tình tiết phía sau sẽ có người hô to là cẩu huyết, nhưng phương hướng phán đoán vẫn hướng về ung thư não hoặc có u ở trong đầu.
Dạ Thâm yêu Ôn Noãn, tầng hàm nghĩa thứ nhất, là lúc ban đêm Ôn Noãn mất khống chế kia, Dạ Thâm luôn chăm sóc ở bên cạnh, cho Ôn Noãn tình yêu. Tầng hàm nghĩa thứ hai, chính là rốt cuộc Dạ Thâm vẫn cứ yêu Ôn Noãn, đây là vừa nhìn đã biết ý tứ. Cho nên phải bôi đen… Bôi đen…
Ta tuyệt đối không phải là mẹ ghẻ…