Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 221


Sau khi uống vài tuần rượu thì đàn sáo bắt đầu tấu lên.
Người ngồi đây đa phần đã uống đến mặt đỏ tai hồng.

Điền Ủy đứng lên khiêm nhường đi tới bên cạnh Lý Vụ hỏi: “Lý đại nhân, có thể cùng ngài nói chuyện một chút không?”
Lý Vụ sớm đã đoán được nên lập tức ra hiệu cho Phương Đình Chi để hắn ở lại lo liệu còn mình cùng Điền Ủy rời khỏi yến hội.
Ông ta đi tới cuối hành lang đẩy một cánh cửa phòng và đi vào.

Lý Vụ theo vào thì thấy người kia quay lại nhìn thẳng mình, ánh mắt không hề có sợ hãi.
Lý Vụ quay người đóng cửa phòng và tiến lên một bước chắp tay nói: “Vãn sinh Lý Vụ bái kiến cữu bá đại nhân.”
Điền Ủy không né tránh mà đứng nguyên tại chỗ nhận lễ.

Ông ta nhìn Lý Vụ và bình thản hỏi: “Sao ngài biết ta?”
“Thay tên đổi dạng là việc con trai ngài đã làm rồi.” Lý Vụ gọi, “Biểu cữu ca, ngươi còn không xuất hiện ư?”
Bạch An Quý nhìn lướt qua Bạch Nhung Linh đứng ở sau bình phong thế là tên kia vội ngượng ngùng đi ra.
“Lý đại nhân đa lễ.” Bạch An Quý chắp tay trả lễ và nói, “Khuyển tử ở lại Tương Châu mấy tháng đều phải nhờ đại nhân lo lắng chăm sóc.”
Bạch Nhung Linh bị gầy mất mười mấy cân, còn phải bồi rất nhiều bạc, nay Bạch An Quý nói thế nếu đổi thành người khác thì hẳn sẽ xấu hổ đỏ mặt.
Nhưng Lý Vụ lại yên tâm thoải mái nói: “Cữu bá không cần khách khí, đều là người một nhà, nói chuyện này để làm gì.”
Lý Vụ vô sỉ quá thể, Bạch Nhung Linh nghẹn hết cả họng nhưng Bạch An Quý lại như giếng cổ không hề gợn sóng.
“Lý đại nhân, mời ngồi.” Bạch An Quý khép năm ngón tay lại chỉ về phía bàn trà đã được sắp xếp chỉnh tề.
Lý Vụ ngồi xuống đối diện ông ấy, Bạch Nhung Linh thì như tên tùy tùng cẩn thận cụp mi rũ mắt đứng phía sau cha mình.
Bạch An Quý vừa mới cầm ấm trà thì Bạch Nhung Linh ở phía sau đã vọt tới cầm lấy rót một chén trà cho cha mình và Lý Vụ.
“Gần đây điện hạ có khỏe mạnh không?” Bạch An Quý chậm rãi hỏi.
“Khỏe, khỏe lắm.” Lý Vụ nói, “Đêm nay nàng mới gặm nửa cái đùi gà lớn.”
“Tình cảm giữa điện hạ và đại nhân như thế nào?”
“Quả là tình chàng ý thiếp, tốt đẹp lắm, phu xướng phụ tùy —— nói thật thì,” Lý Vụ ra vẻ thâm trầm nói, “Nàng yêu ta chết đi được.”
“Thế tình cảm của đại nhân với điện hạ thế nào?”
“Đương nhiên ta cũng yêu nàng chết đi được.” Lý Vụ cảnh giác nhìn Bạch An Quý ngồi đối diện, “Tục ngữ nói rất hay, thà hủy một tòa miếu chứ không hủy một mối nhân duyên.


Lần này cữu bá đường xa tới chẳng lẽ không phải để chúc chúng ta bách niên hảo hợp à?”
“Gia chủ Bạch Du Canh biết tin điện hạ lưu lạc bên ngoài nên cực kỳ lo lắng và lệnh cho ta đến vấn an thăm hỏi.

Nếu điện hạ ở ngoài cung hạnh phúc đủ đầy thì ngài ấy ở ngoài cung cũng chẳng sao.

Nhưng nói miệng không bằng chứng, đại nhân vẫn nên để ta gặp điện hạ mới được.” Bạch An Quý chắp tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Cữu bá muốn gặp Thẩm Châu Hi thì đương nhiên là được,” Lý Vụ hỏi, “Khi nào các ngươi định tới thăm nàng?”
“Hẳn điện hạ cũng cần thời gian sửa soạn chuẩn bị, chúng ta cũng không muốn vội vàng tới cửa bái phỏng.” Bạch An Quý nói, “Sáng mai ta sẽ mang theo khuyển tử tới cửa, đại nhân thấy có được không?”
“Được.

Sáng mai ta sẽ chờ các ngươi ở Lý phủ.” Lý Vụ trịnh trọng nói, “Còn cái gì mà ngân phiếu, trân bảo, quà cáp gì đó thì không mang theo cũng được! Ngàn vạn đừng khách khí với ta! Lý mỗ không phải kẻ nhìn người rồi mới chuẩn bị đồ ăn đâu!”
Bạch Nhung Linh căm tức nhìn kẻ vô sỉ trước mặt và chửi thầm: Ngươi quả thực không phải kẻ xem người chuẩn bị đồ ăn, ngươi là cái đồ mắt chó nhìn đồ ăn mà nhắm chuẩn người để xuống tay ấy!
……
Từ lúc Thẩm Châu Hi biết cữu cữu là Bạch An Quý sẽ tới cửa thế là nàng vẫn luôn lo lắng bất an.
Cữu cữu có trách nàng bỏ thân phận Việt Quốc công chúa không chịu trách nhiệm không? Cữu cữu thích cái gì? Đồ ăn nên chuẩn bị thế nào? Nếu nàng mời cữu cữu ở lại thì ông ấy có đồng ý không?
Còn ông ngoại và bà ngoại…… Bọn họ có khoẻ mạnh không? Hay bọn họ thất vọng với nàng……
Thẩm Châu Hi đón Bạch An Quý tới cửa trong tâm trạng nôn nóng.
“Hai vị cũng khách sáo quá! Tới cửa thì tới, sao còn mang theo mấy xe quà cáp!” Mặt Lý Vụ sáng rực đón hai cha con Bạch An Quý vào.
Bạch Nhung Linh nghe thế thì muốn chửi ầm lên.

Còn cha hắn thì không hổ là người kiến thức rộng rãi, ông ấy vẫn có thể mang theo tu dưỡng tốt đẹp mà chắp tay nói với Lý Vụ: “Chỉ là chút tâm ý, mong đại nhân đừng ghét bỏ.”
“Không chê, không chê, lễ nhẹ nhưng ý nặng!”
Ấy, ta nhổ vào! Bạch Nhung Linh mắng ì xèo trong bụng.
Thẩm Châu Hi thấp thỏm đứng trong phòng, bên cạnh đã bày một bàn thức ăn ngon.

Chờ Lý Vụ đưa người tới thì nước mắt nàng cố nhịn nãy giờ lập tức rơi xuống.

Nàng thấy cữu cữu có bảy phần giống mẫu phi thì rốt cuộc cũng nghẹn ngào.

“Châu Hi bái kiến cữu cữu, biểu ca……”
Thẩm Châu Hi mới vừa cong đầu gối đã bị Bạch An Quý bước tới đỡ đứng lên.
“Điện hạ không thể làm thế…… Nên là thảo dân thỉnh an điện hạ mới phải.” Bạch An Quý vừa dứt lời thì biểu tình ôn hòa trên mặt lập tức nghiêm trang hẳn lên, “Nhung Linh! Còn thất thần làm gì?”
“À, vâng, vâng……”
Bạch Nhung Linh ngơ ngác đi tới bên cạnh cha mình sau đó phất vạt áo cùng ông ấy quỳ xuống.
“Thảo dân bái kiến Việt Quốc công chúa……” Hai người đồng thanh nói.
“Cữu cữu đừng làm thế, mau đứng lên, không cần đa lễ!”
Thẩm Châu Hi hoảng sợ, một tay đỡ một người đứng lên.
Sau khi Bạch An Quý đứng dậy thì trong mắt cũng có ánh nước.

Ông ấy lẳng lặng nhìn nàng, biểu tình vừa vui mừng lại bi thương.
“Giống…… Ngài và mẫu phi của ngài thật giống……”
Bạch Nhung Linh nghe thế thì cũng nhìn chằm chằm Thẩm Châu Hi vài lần sau đó gật đầu nói: “Đúng là giống, nhưng tính tình thì hoàn toàn khác.”
Thẩm Châu Hi hít hít mũi và dùng ống tay áo lau nước mắt, nỗ lực tươi cười nói: “Cữu cữu ngồi đi, biểu ca nữa.

Cơm canh đạm bạc, nếu chiêu đãi không chu toàn thì mong hai người thông cảm ——”
Lý Vụ nhìn cả bàn đồ ăn ngon lành sau đó ngửi mùi thơm trong không khí và nhịn không được lầu bầu: “Đây mà là cơm canh đạm bạc thì ngày thường lão tử ăn trấu à?”
Trên bàn cơm Bạch An Quý nói rất nhiều chuyện của Bạch gia ví như thân thể ông bà ngoại nàng, chuyện trước khi mẫu phi nàng gả chồng, rồi lời đồn sau khi cung biến…… Lúc đầu Thẩm Châu Hi còn hơi câu nệ, bởi vì nàng rất để ý cảm nghĩ của Bạch An Quý đối với mình.

Nhưng ông ấy luôn ôn hòa săn sóc khiến nàng nhớ tới ông ngoại nhiều năm trước trong cung yến.

Lão nhân gia khi ấy muốn xoa đầu nàng như cuối cùng chỉ đành thu tay lại.
Bọn họ có một nơi nào đó giống nhau.
Vì bọn họ là người nhà của nàng.
Là những người thân ít ỏi nàng có được.
Thẩm Châu Hi lại lần nữa cảm nhận một cách sâu sắc sự thật này.

Sau khi ăn cơm trưa xong nha hoàn thu dọn bàn, lúc này mọi người rơi vào yên lặng ngắn ngủi.
“Biểu cữu ca còn chưa tham quan cảnh vật trong phủ của ta đúng không? Đi, ta mang ngươi dạo hậu hoa viên của nhà ta ——” Lý Vụ đứng lên, thuần thục mà kéo lấy cổ Bạch Nhung Linh và lôi hắn ra ngoài.
Áp lực quen thuộc lại buông xuống, Bạch Nhung Linh vừa giãy giụa vừa tức muốn hộc máu mắng: “Ta chưa tham quan ấy hả? Hậu viên nhà ngươi ta quen lắm ấy!”
“Vậy thì coi như trở về chốn cũ ôn kỷ niệm.

Biểu cữu ca đừng có khách sáo với ta, để ta mang ngươi tới phòng bếp ăn thịt kho tàu……”
“Ọe ——”
Giọng hai người dần xa.
Lúc này Bạch An Quý mới mở miệng hỏi: “Sau khi điện hạ rời khỏi cung đình có sống tốt không? Chuyện kết duyên với Lý Vụ là làm sao? Người này đối đãi với điện hạ có thật lòng không?”
Thẩm Châu Hi nghiêm túc trả lời câu hỏi của ông ấy, lại kể sơ lược những chuyện gặp phải sau khi rời khỏi cung.

Nàng thấy ông ấy càng nhíu mày càng chặt thì lập tức vui vẻ cười nói: “Đây đều là việc trước kia, tuy ta cũng gặp không ít nguy hiểm nhưng cũng may đều vượt qua được.

Hiện tại ta sống rất tốt, tuy Lý Vụ xuất thân không cao nhưng đối xử với ta không có gì để chê.

Việt Quốc công chúa sớm chết trong cung biến rồi, hiện tại người đứng ở đây chỉ là Thẩm Châu Hi thôi.”
Bạch An Quý nhìn búi tóc phụ nhân của nàng và trầm mặc một lúc lâu mới thở dài nói: “Điện hạ không muốn trở về cung đình chẳng lẽ cũng không muốn về Bạch gia sao?”
Thẩm Châu Hi sửng sốt.
Bạch An Quý nói: “Nếu điện hạ không muốn làm Việt Quốc công chúa, chỉ nguyện làm Thẩm Châu Hi thì Bạch gia chính là hậu thuẫn duy nhất của ngài.

Lý Vụ dùng tên giả Lý Chủ Tông làm việc dưới mí mắt của Phó thị trước sau cũng không ổn.

Phó thị một tay che trời, nói không chừng ngày nào đó bọn họ biết chân tướng thì chẳng phải có thể một lưới bắt hết ư?”
Thẩm Châu Hi lộ vẻ khó xử, kỳ thật đây cũng là vấn đề nàng vẫn luôn lo lắng.

Tuy nói Lý Vụ đã có ý tưởng quy ẩn núi rừng khi thiên hạ yên ổn nhưng ai biết thiên hạ này khi nào mới có thể “an ổn” đây?
“Điện hạ không ngại thì có thể cùng thảo dân về Bạch gia.” Bạch An Quý nói, “Bạch gia sẽ sắp xếp một thân phận cho ngài ở nhà họ hàng.

Đến lúc ấy đi hay ở hoặc gả cho ai thì tùy ngài.

Như thế hẳn sẽ an toàn hơn bây giờ nhiều.”
Thẩm Châu Hi nghe vậy thì hơi dao động, Bạch An Quý thấy thế thì tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Tương Châu ở gần kinh đô và vùng lân cận, bất kể là từ quan hệ lịch sử hay địa thế cũng là nơi binh gia giao tranh.


Theo ý kiến của thảo dân thì ngày sau Tương Châu sẽ là trung tâm phong ba.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Điện hạ theo thảo dân tới Dương Châu gió yên sóng lặng cũng có thể giảm được nguy cơ bại lộ.

Cái này với ngài, với Lý Vụ và bá tánh Tương Châu đều là chuyện tốt.”
Thẩm Châu Hi lưỡng lự một lát mới mở miệng nói: “…… Ta muốn thương lượng với Lý Vụ đã rồi mới trả lời ngài được.”
Bạch An Quý chắp tay nói: “Nên như thế, thảo dân chờ điện hạ đáp lời.”
Cha con họ Bạch rời đi rồi Thẩm Châu Hi mới kể những lời Bạch An Quý nói với nàng cho Lý Vụ nghe.
Hắn không nói thẳng suy nghĩ của mình mà hỏi: “Nàng nghĩ sao?”
Thẩm Châu Hi do dự nói: “Ta cảm thấy ông ấy nói cũng có vài phần đạo lý…… Nếu ta tiếp tục ngây người dưới mí mắt của Phó Huyền Mạc thì quá mạo hiểm.

Huống hồ, ta cũng muốn về Bạch gia thăm ông bà ngoại……”
“Vậy nàng về đi thôi.” Lý Vụ nói, “Chẳng qua ta không yên tâm để nàng đi một mình vì thế ta cũng muốn đi với nàng để xem nhà họ Bạch này có đáng tin hay không.”
“Chàng nguyện ý cùng ta trở về sao?” Thẩm Châu Hi vui mừng hỏi.
Nếu để nàng về Bạch gia một mình thì quả thực nàng cũng hơi sợ hãi lo lắng.

Nếu Lý Vụ có thể cùng nàng về thì lòng Thẩm Châu Hi kiên định hơn rất nhiều.

Chẳng qua lúc trước nàng lo lắng sẽ gây thêm phiền toái cho hắn nên mới ngậm miệng không đề cập tới.
“Coi như ta cùng nàng về nhà lại mặt.” Lý Vụ xoa đầu nàng và nói: “Coi như đền bù.”
“Nhưng chàng lấy lý do gì mà rời khỏi Tương Châu?” Thẩm Châu Hi lo lắng hỏi.
“Việc này để cữu cữu của nàng phiền lòng đi, nếu tới chút chuyện này ông ta còn không lo được thì cũng đừng hy vọng ông ta có thể che đậy thân phận cho nàng.”
Sự tin tưởng của Lý Vụ không phải tự nhiên mà có.

Bạch thị giàu khắp thiên hạ, qua mấy thế hệ tích lũy tài sản của bọn họ đã là con số trên trời.

Cửa hàng bạc của nhà họ Bạch mở khắp cả nước, sản nghiệp trên danh nghĩa nhiều không đếm xuể, lại quen biết người của cả hai giới hắc bạch.
Bạch thị tuy là thương nhân nhưng có thể trở thành kẻ đón tiếp hoàng đế khi đi tuần thú phía nam thì chứng tỏ bọn họ không phải thương nhân bình thường.
Ba ngày sau Thẩm Châu Hi và Lý Vụ đã sắp xếp xong mọi thứ ở Tương Châu.

Hắn túm Bạch Nhung Linh lại để Ngưu Vượng trông giữ còn mình mang theo một đội quân 3000 người tinh nhuệ cùng ngồi thuyền tới Dương Châu.

Bình Luận (0)
Comment