Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 222


Đây là lần đầu tiên Thẩm Châu Hi xuống Giang Nam, cũng là lần đầu tiên nàng ngồi thuyền.
Trưa hôm đó nàng lại nôn một lần, ngày hôm sau cũng nôn.

Ngày thứ ba nàng không ăn được gì nên đương nhiên cũng chẳng nôn được.

Nàng nhũn người nằm trên giường lắc qua lắc lại, yên lặng cầu nguyện có thể sớm tới Dương Châu.
Lý Vụ cũng lần đầu tiên ngồi thuyền nhưng hắn chẳng hề bị sao hết.

Chẳng những hắn vẫn khỏe như vâm mà thậm chí còn cùng đám thuyền viên bơi lội.

Ngày nào hắn cũng bơi ướt đẫm người, chỉ qua ba ngày hắn và đám thuyền viên đã quậy một chỗ.
Tới ngày thứ tư trời còn chưa sáng Thẩm Châu Hi đã thấy Lý Vụ rời giường.
Bởi vì mệt nhọc nên nàng cũng chẳng gọi hắn.
Chờ đến khi hắn trở về thì ánh mặt trời đã nhuộm khắp khoang thuyền.

Một mùi thơm nức theo hắn vào mà tràn ra trong không khí.
“Nàng ngồi dậy ăn chút gì đó đi.” Lý Vụ đi đến mép giường và ngồi xuống dùng một tay đỡ Thẩm Châu Hi dậy.
Thẩm Châu Hi nhìn thoáng qua cháo rong biển trong tay hắn nhưng lại bị mùi tanh đặc trưng kia kích thích cơn buồn nôn trong bụng.
Nàng quay đầu đi chỗ khác và cau mày, hơi thở suy yếu nói: “Ta không muốn ăn.”
“Không muốn ăn cũng phải ăn một chút.” Lý Vụ nói, “Sáng nay ta tự xuống biển vớt đó.”
“Chàng xuống biển vớt ư?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc quay đầu nhìn.

Lúc này nàng mới nhận ra tóc hắn hơi ẩm và trên người có vị mặn của biển.
“Bọn họ nói say tàu thuyền thì ăn cái này sau đó sẽ thấy khá hơn.” Lý Vụ cầm thìa sứ đảo cháo nóng rồi múc một thìa thổi thổi sau đó đưa tới bên miệng nàng, “Nàng nhìn mặt nàng xem trắng giống cái gì.

Nếu không ăn một chút thì không được đâu.

Đường đường là tiết độ sứ phu nhân chẳng lẽ nàng định đói chết à?”
Thẩm Châu Hi nghĩ hắn tinh mơ mờ đất đã xuống biển vớt rong cho nàng thì vừa áy náy vừa cảm động.

Dù nàng không hề có khẩu vị nhưng vẫn ép bản thân mở miệng nuốt thìa cháo kia.
“Thế này mới là dưa ngốc ngoan ngoãn.” Lý Vụ dùng lòng bàn tay xoa khóe miệng cho nàng rồi lại đút một thìa cháo nữa.
Thẩm Châu Hi ép bản thân ăn xong bát cháo kia sau đó lại ngủ mê man.
Lần sau tỉnh lại đã là chạng vạng.
Có lẽ cháo rong biển cho nàng thêm sức lực nên nàng cảm thấy không quá khó chịu nữa.


Nàng nhẹ gọi Thị Nương đang ngủ gật trước bàn và đổi quần áo sau đó cùng nàng ấy đi ra cửa khoang.
Ánh vàng mộng ảo phủ khắp trời đất, lướt trên mặt biển.

Biển lớn mênh mông lúc này chỉ toàn một màu tím thâm trầm.

Ánh chiều hôm choàng tấm áo khoác lên người Thẩm Châu Hi, dải lụa hồng nhạt trên người nàng theo gió tung bay.
Nàng ngơ ngẩn nhìn cảnh đẹp trước mắt rồi bỗng cảm nhận được xúc động mãnh liệt.
Trong trời đất bao la này vui buồn của một người sao mà quá nhỏ bé.
Gió biển mang theo ướt át mặn mòi thổi bay phiền muộn mấy ngày nay của nàng, cũng thổi đi mệt mỏi.

Thẩm Châu Hi nhẹ hít một hơi sau đó phun ra trọc khí tích lũy trong thân thể.
“Phu nhân, phu nhân! Lý gia gọi ngài qua!” Thị Nương bỗng vỗ cánh tay nàng và báo.
Thẩm Châu Hi xoay người thì thấy Lý Vụ đứng ở boong tàu vẫy tay với mình.
Nàng được Thị Nương đỡ qua đó sau đó lại được Lý Vụ nhẹ ôm lên boong.

Lúc này thuyền vừa lúc chuyển hướng nên hơi lắc lư, Thẩm Châu Hi nắm chặt lan can trước mặt, chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ ngã ra ngoài.
Lý Vụ nhìn phía trước không chớp mắt.
“Nàng xem đi, tới Giang Nam rồi.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi theo bản năng ngẩng đầu chỉ thấy một mảnh núi rừng trùng điệp xanh mướt đang dần hiện ra bên bờ.

Giang Nam nổi danh dần hiện ra bộ dạng chân thực trước mắt nàng.

Ánh nắng chiều mỹ lệ bao phủ sông nước Giang Nam ôn nhu.

Hai bên bờ có ruộng nước xanh mượt, hơi thở bình thản giàu có của nơi này tràn trong không khí.

Nông dân như con kiến nhỏ rải rác trên khắp các cánh đồng, bọn họ hoặc cưỡi trâu hoặc đội mũ cói, bình thản mà tồn tại.
Lại qua hai ngày nữa thì thuyền tới địa phận Dương Châu, cảnh vật hai bên bờ sông càng phồn hoa hơn.
Sau khi thuyền dừng ở bến tàu Dương Châu thì Thẩm thị lập tức đến bến tàu nhận cô cháu gái “thất lạc nhiều năm” này.

Thẩm thị là thân hào của Dương Châu và coi Bạch thị như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Hiện tại thân phận của Thẩm Châu Hi chính là đứa cháu gái Thẩm lão gia đưa vào cung và mất liên lạc nhiều năm.

Sau trăm cay ngàn đắng nàng cũng trở về Dương Châu nhận người thân.


Nàng và Lý Vụ cứ thế tự nhiên ở trong nhà họ Thẩm.
Thẩm lão gia cố ý dành riêng một biệt viện để dàn xếp cho 3000 tinh binh Lý Vụ mang tới.

Cũng không biết Bạch An Quý nói sao để thuyết phục Thẩm lão gia, rồi không biết vị Thẩm lão gia này nói sao với cả nhà mà Thẩm Châu Hi nhận được hoan nghênh xưa nay chưa từng có.

Thật giống như nàng chính là đứa cháu gái thất lạc nhiều năm của nhà họ vậy.
Ngày thứ hai tới Dương Châu nàng còn chưa kịp ra phố làm quen với hoàn cảnh thì Bạch thị đã gửi thiệp tới.

Bên trên thiệp ghi Bạch thị gia chủ Bạch Du Canh mời Trấn Xuyên tiết độ sứ tới cửa chơi.
Bạch Du Canh đã bảy tám chục tuổi nên không tự mình tới cửa thăm hỏi ngược lại mời Lý Vụ tới cửa cũng coi như hợp lý.

Chẳng qua……
“Vì sao lại chỉ mời có mình ta?” Lý Vụ nhíu mày nhìn gã sai vặt tới đưa thiệp.
“Suy nghĩ của gia chủ người làm hạ nhân như tiểu nhân không biết được.” Gã sai vặt cúi đầu cung kính nói, “Xe ngựa đã chờ ở ngoài, nếu đại nhân đã chuẩn bị xong thì mời ngài dời bước ra cửa.”
“Ta có thể mang theo người của ta không?” Lý Vụ hỏi.
“Đương nhiên.” Gã sai vặt khom khom lưng nói, “Gia chủ nói đại nhân yêu cầu cái gì cũng phải cố gắng đáp ứng.”
Lý Vụ cũng chỉ muốn thử thôi, nghe gã sai vặt nói thế hắn lại không dẫn người theo nữa mà tùy tiện lên xe ngựa.
Bạch thị phú khả địch quốc, dòng chính ngày ngày trải qua cuộc sống không phải người thường có thể tưởng tượng được.

Lý Vụ đi xe ngựa tới cửa lớn Bạch gia lại xuống xe đi bộ.

Dọc đường đi hắn qua cổng lớn sơn son, lại qua cổng vòm cao ngất và bức tường khắc lớn.

Ngoài ra còn có đình đài lầu các linh tinh, chỗ nào cũng lộ phú quý.

(Hãy đọc thử truyện Lấy thân nuôi rồng của trang Rừng Hổ Phách) Lý Vụ vừa nghĩ Thẩm dưa ngốc hẳn sẽ thích nơi này vừa yên lặng tính toán số tiền cần dùng để xây một nơi như thế.

Cuối cùng hắn đưa ra một quyết định to lớn: Cửa thân thích này hắn nhắm chuẩn rồi!
Sau khi rẽ trái rẽ phải một hồi cuối cùng hắn cũng tới nơi.
“Mời đại nhân, gia chủ đang chờ bên trong.” Gã sai vặt dẫn đường khom lưng nói.
Trên đường tới Dương Châu Lý Vụ đã hỏi thăm về Bạch thị gia chủ Bạch Du Canh.

Ông ta là một người khi còn trẻ không dễ chọc, già rồi vẫn không dễ chọc, lại còn tàn nhẫn.


Nghe nói khi còn trẻ ông ta dựa vào bán cơm rang để lập nghiệp, để thu được một món nợ 15 lượng mà ông ta đứng trước cửa hàng kẻ thiếu nợ xẻo thịt trong lòng bàn tay mình khiến đối phương sợ quá phải trả hết.

Từ đó về sau không ai dám coi khinh người bán rong xuất thân nghèo hèn này nữa.
Bạch Du Canh dùng hơn nửa đời mới dựng được cơ nghiệp như ngày hôm nay từ hai bàn tay trắng.
Nếu nói mục đích hàng đầu của Lý Vụ khi ngàn dặm xa xôi tới Dương Châu là cùng Thẩm Châu Hi về nhà lại mặt thì mục đích phụ chính là kết giao với vị thương nhân truyền kỳ này.

Dù sao lúc thiếu niên hắn cũng từng có ý định dùng bí quyết nướng gà để mở cửa hàng bán vịt nướng và thành nhà giàu nổi danh thiên hạ.
Lý Vụ sửa sửa vạt áo và bước vào phòng khách.
Một ông lão quắc thước, gầy nhưng rắn chắc, trên người mặc áo gấm đang ngồi trên ghế bát tiên.

Ông ta mặt không biểu tình nhìn Lý Vụ, giữa mày hơi hơi nhăn lại.

Chòm râu dài trắng như tuyết vẫn luôn kéo dài đến tận ngực.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Lý Vụ cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn mình từ trên cao xuống khá giống biểu tình của hắn khi dẫm phải cứt chó.
Nhưng ——
Trong phòng này thì lấy đâu ra cứt chó?
……
Lý Vụ đi rồi Thẩm Châu Hi vừa sửa sang lại hành lý mình mang từ Tương Châu tới vừa không yên mà tự hỏi mục đích Bạch gia đòi gặp riêng hắn.
Đúng lúc ấy Thẩm phu nhân bỗng nhiên phái nha hoàn tới mời nàng tới phòng khách của hậu viện nói là có khách quý tới chơi.
Nàng vừa tới Dương Châu thì có thể quen biết vị khách quý nào chứ?
Ban đầu Thẩm Châu Hi nghi hoặc nhưng sau đó nàng nhanh chóng nghĩ ra cái gì đó và vội vàng gọi Thị Nương tới đổi quần áo cho mình.

Xong xuôi nàng mới vội vã đi tới phòng khách ở hậu viện.
Quả nhiên Thẩm phu nhân không có ở đây, trong phòng khách là một bà lão tóc bạc trắng đang chờ nàng.

Vừa thấy khuôn mặt hao hao giống mẫu phi là nàng đã hiểu thân phận của người này vì thế nước mắt không nhịn được rơi xuống.
“Lão thân tham kiến điện hạ……” Bà lão kia run rẩy đi về phía trước một bước định quỳ xuống hành lễ.
Thẩm Châu Hi vội vàng bước nhanh tới kịp thời đỡ bà lão kia dậy.
“Châu Hi bất hiếu, để bà ngoại phải tự mình tới cửa.

Châu Hi dập đầu với ngài……” Nàng rưng rưng nói.
“Điện hạ không được làm thế, lão thân tổn thọ mất……” Bạch lão phu nhân nắm chặt hai tay nàng, đôi mắt đỏ bừng đẫm lệ đánh giá nàng mấy lần.

Thẩm Châu Hi không biết vì sao nhưng nước mắt cứ chảy mãi, đến nàng cũng không biết tủi thân ở đâu ra cuồn cuộn trong lòng làm cho nước mắt nàng không sao ngừng được.
Bạch lão phu nhân móc ra một cái khăn tay mang theo mùi thuốc và nhẹ nhàng lau mặt cho nàng, giọng run run nói, “Điện hạ bình an trở về là tốt hơn bất kỳ cái gì khác rồi.

Mẫu phi của ngài mà biết ngài còn sống thì nhất định cũng sẽ yên tâm.”
Qua một lúc lâu Thẩm Châu Hi mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Nàng đỡ Bạch lão phu nhân ngồi xuống cạnh bàn rồi tự mình rót trà cho bà ấy.


Bạch lão phu nhân vẫn luôn dùng ánh mắt vui mừng trìu mến để nhìn nàng khiến lòng nàng nóng lên, mắt chua xót.
Nàng chưa từng nghĩ người khiến nàng cảm nhận được tình thân máu mủ không phải phụ hoàng, không phải mẫu phi hay đám anh chị em ruột mà lại là nhà ngoại ở Dương Châu xa ngàn dặm.
“Châu Hi bất hiếu để ông bà phải vì ta mà lo lắng.” Thẩm Châu Hi nức nở nói, “Những năm gần đây bà ngoại và ông ngoại có mạnh khỏe không?”
“Cũng được, cũng được ——” Bạch lão phu nhân rưng rưng nói, “Thấy ngài thì chúng ta lập tức thấy khỏe hơn nhiều.

Ông ngoại của ngài vẫn luôn nhắc ngài mãi, nếu không phải còn phải tiếp đãi phu quân của ngài thì hôm nay ông ấy hận không thể tới tận cửa gặp ngài đó.”
“Sao Châu Hi có thể khiến ông bà phải vất vả chứ? Nếu ông bà ngoại muốn gặp ta thì cứ phái người tới báo một tiếng là được.”
Bạch lão phu nhân nhớ tới đủ loại thành kiến và phê bình của Bạch Du Canh đối với đứa cháu rể từ đâu mọc ra của mình thì nâng mu bàn tay lên lau nước mắt sau đó nghiêm túc hỏi: “Hi Nhi, bà ngoại hỏi ngài một việc, ngài phải thề với mẫu phi trên trời của ngài là sẽ nói thật —— việc ngài gả cho Lý Vụ kia đến tột cùng là tự nguyện hay bất đắc dĩ?”
“Từ đầu tới cuối đều là tự nguyện.”
“Nhưng hắn xuất thân hèn mọn, đến nay cũng chỉ là một tiết độ sứ nho nhỏ, căn bản không xứng với ngài……”
“Hắn xứng.” Thẩm Châu Hi không chút do dự nói, “Bà ngoại, Lý Vụ chưa từng bức ta làm chuyện ta không thích.

Hắn xuất thân hèn mọn —— nhưng thế thì sao? Hắn trọng tình trọng nghĩa, có dũng có mưu, lại coi ta như con người, không quan tâm tới thân phận địa vị của ta.”
Bạch lão phu nhân ngẩn ra.
Thẩm Châu Hi nhìn thẳng bà ấy và thành khẩn nói: “Ta thật lòng muốn gả cho hắn.”
“…… Được, ta hiểu ý ngài rồi.” Bạch lão phu nhân mang thần sắc phức tạp mà nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng nói, “Ngài yên tâm, chỗ ông ngoại ngài ta sẽ cố gắng khuyên bảo.

Có thể thấy ngài không bị thương tổn gì, hoàn hảo trở về Dương Châu là Bồ Tát phù hộ rồi.

Ta cũng không hy vọng xa vời những chuyện khác.

Chẳng qua ông ngoại ngài tính tình cố chấp, muốn thuyết phục chỉ sợ sẽ phí chút sức lực.”
“Đa tạ bà ngoại thông cảm.” Thẩm Châu Hi cảm kích nói.
Bạch lão phu nhân vui mừng nhìn khuôn mặt nàng sau đó xúc động nói: “Mẫu thân ngài gả đi rồi chúng ta khó có cơ hội gặp lại.

Sau đó nàng ở trong cung thất thế ta lại càng không có cách nào gặp nàng một lần.

Dần dần đến khuôn mặt của con gái mình ta cũng quên mất.

Nhưng hôm nay vừa thấy ngài thì bộ dạng nàng lại hiện rõ trong đầu ta.”
“Trong hai năm ngài lưu lạc bên ngoài ta và ông ngoại ngài thường xuyên mơ thấy ngài và nương nương.” Bạch lão phu nhân nắm lấy tay nàng nghẹn ngào nói, “Mẫu phi của ngài vẫn muốn tìm một phò mã gia thế tầm thường cho ngài để ngài có thể rời khỏi kinh thành ngươi lừa ta gạt kia.

Lúc ấy ngài có thể về Dương Châu mở phủ công chúa rồi sống cuộc đời phú quý nhàn tản.

Hiện giờ ngài đã trở lại Dương Châu thì cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của nương nương.”
Nhắc tới mẫu phi đã qua đời thế là nước mắt của Thẩm Châu Hi lại như vỡ đê.

Người còn có thể nói về mẫu phi với nàng trên đời này cũng chỉ còn lại ông bà ngoại.
Lúc Bạch lão phu nhân nắm tay nàng đôi mắt đẫm lệ thì Lý Vụ đang ngồi ở chính đường của Bạch gia cùng Bạch Du Canh mắt to trừng mắt nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment