Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 223


Nói dài cũng không dài lắm mà bảo ngắn thì cũng không ngắn lắm, sau khi nhìn chằm chằm đối phương trong chốc lát Bạch Du Canh rốt cuộc cũng động.

Ông ta vươn tay phải chống tay vịn ghế và chậm rãi đứng lên.

Bàn tay to kia trải qua cực khổ nên lúc này đầy đốm đen và sần sùi như da gà, cực kỳ không hợp với cái áo gấm trên người ông ta.
“…… Lý đại nhân, kính ngưỡng đã lâu.” Bạch Du Canh chẳng hề tươi cười mà cất giọng trầm vang như trống.
“Kính ngưỡng đã lâu! Kính ngưỡng đã lâu!” Lý Vụ không hề khách khí mà tùy tiện chắp tay nói, “Nghe nói không bằng gặp mặt, ta và Bạch lão gia đúng là vừa gặp đã quen, ngài như người ông ngoại thất lạc nhiều năm của ta vậy! Không bằng ta trực tiếp gọi ngài là ông ngoại, như thế có thể cho thấy tình cảm thân thiết giữa chúng ta ——”
“Lý đại nhân nói đùa.

Quan lớn gọi lão phu là ông ngoại thì sao lão phu dám nhận.” Bạch Du Canh lộ ra một nụ cười châm chọc và nói, “Lý đại nhân đường xa mà đến, lão phu đã chuẩn bị một bàn cơm canh đạm bạc, nơi này nhỏ, món ăn thiếu, mong đại nhân không phiền lòng.”
“Ta thấy ngài quả thực rất giống người ông thất lạc nhiều năm của ta, vì thế dù ngài bắt ta ăn trấu thì ta cũng ăn hết không nói hai lời.

Đằng này ngài còn cho ta ăn cơm thì có gì phải phàn nàn nữa!” Lý Vụ vung tay lên giống như đang ở nhà mình mà hét, “Đều bưng lên đi!”
Khóe miệng Bạch Du Canh giật giật, thần sắc châm chọc ngày càng sâu, “Chỗ này không phải chỗ dùng bữa, mời đại nhân đi theo ta.”
Lý Vụ đi theo Bạch Du Canh đi ra khỏi phòng khách và ngồi lên kiệu đi tới một sân khác.

Lúc sau Bạch Du Canh cự tuyệt gã sai vặt tới đỡ mà tự mình cầm quải trượng dẫn đầu tiến vào trong đình viện.
Cát đá trắng tinh phủ kín mặt đất, một con đường lát đá xanh bình thản vắt ngang qua biển cát.

Lý Vụ trầm ổn nện bước đi theo Bạch Du Canh, mắt nhìn đồ án trên mặt đất và kinh ngạc phát hiện đây là một bức sơn thủy đồ.

Một ông lão đầu đội mũ ngồi trên thuyền con thả câu một mình, bên cạnh có một cái bếp nhỏ, bên cạnh rơi rụng mấy thứ trông giống hệt … lông vịt.
Bạch Du Canh dừng bước cố ý chờ Lý Vụ quan sát xong bức vẽ bằng cát sỏi này.
Lát sau chỉ thấy hắn vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Thật tinh mắt! Thịt vịt là ăn ngon nhất!”

Bạch Du Canh: “……”
Hai người bước vào chính sảnh, Bạch Du Canh nhàn nhạt nói “Bưng đồ ăn lên đi” thế là một đám nha hoàn xinh đẹp, mặc quần áo bằng tơ lụa tinh xảo lại mặc vàng đeo bạc lần lượt bưng thức ăn muôn màu tiến vào.

Món ăn thì nhiều nhưng nguyên liệu nấu ăn thì nhìn tới lui cũng chỉ có một.
“Lão phu nghe nói trong 3000 loại cầm thú, Lý đại nhân chỉ thích mỗi vịt.

Vì thế hôm nay ta đặc biệt thiết vịt yến, không biết đại nhân có vừa lòng không?” Bạch Du Canh mang theo thâm ý mà hỏi.
“Cực kỳ vừa lòng!” Lý Vụ cũng mang theo thâm ý nói, “Không ngờ Bạch lão gia cũng thích vịt, chúng ta quả là hợp nhau.

Hôm nay vừa lúc có rượu và đồ ăn, không bằng Bạch lão gia và ta cùng kết thành ông cháu khác họ, hoàn thành một đoạn nhân duyên trời cao ban cho?”
“…… Lý đại nhân quả nhiên mồm miệng lanh lợi lại giỏi thoái thác giống lời đồn.” Bạch Du Canh cười lạnh nói.
“Bạch lão gia cũng giống lời đồn, lúc nói chuyện với ngài ta thấy như mùa đông mà cạo trọc —— lạnh hết cả đầu!” Lý Vụ sờ sờ đầu, cầm lấy đũa bạc trước mặt hô, “Thôi chúng ta động não sau đi, ăn trước đã! Để ta thử tay nghề đầu bếp của Bạch gia xem thế nào!”
Lý Vụ nói xong thì gắp một đũa vịt nướng ốc bỏ vào miệng nhai nuốt.

Da vịt vàng giòn tỏa mùi thơm trong miệng, Lý Vụ trợn mắt.

không nhịn được kinh ngạc cảm thán nói: “Món này ngon quá!”
“Đây là món đặc sắc của Bach phủ ta, đầu bếp chính là người trước kia chuyên nấu ăn cho bệ hạ ở Ngự Thiện Phòng.

Mỗi người ăn món vịt nướng ốc này đều phải tấm tắc khen tuyệt hảo.” Bạch Du Canh chậm rãi nói, “Nếu chỉ có cơm canh đạm bạc thì quá thất lễ vì thế lão phu còn chuẩn bị tiết mục ca vũ đặc sắc của vùng Giang Nam giàu có, mời Lý đại nhân thưởng thức.”
Bạch Du Canh vỗ vỗ tay, sau một lát có hai hàng vũ cơ mặc xiêm ý mỏng manh tiến vào hiến vũ trong tiếng đàn.

Bọn họ vây quanh một nữ tử trẻ tuổi mặc áo hồng.

Dáng người và nhan sắc của nàng ta không có chỗ nào có thể chê được, dù đứng giữa một đám vũ cơ xinh đẹp nhưng nàng ta vẫn là người nổi bật nhất.

Danh kỹ Từ Thính dựa vào tài cầm kỳ thư họa và việc tinh thông ca múa mà nổi tiếng khắp Giang Nam.

Có vô số người cầm ngàn vàng tới chỉ để được nhìn mặt mỹ nhân một lần nhưng lại phải tay không ra về.

Ấy vậy mà Bạch Du Canh lại có thể dùng một tấm thiệp để mời nàng ta tới trong phủ của mình để biểu diễn.
Nam nhân quỳ gối dưới váy Từ Thính có rất nhiều người là đại quan quý nhân, rồi tam giáo cửu lưu.

Ông ta mới chỉ thấy có mình Phó Huyền Mạc là không hề dao động.

Nhưng Phó Huyền Mạc đã quen nhìn ca vũ tinh xảo của giáo phường nên không để mắt tới biểu diễn đơn sơ của thanh lâu Giang Nam cũng là điều có thể hiểu được.

Còn Lý Vụ thì tính là cái gì? Nếu hắn cũng có thể không dao động thì ông ta sẽ viết ngược ba chữ Bạch Du Canh lại.
Váy đỏ màu thạch lựu bay múa giữa không trung, một làn gió thơm bay về phía Lý Vụ.
Bạch Du Canh tự tin mà nhìn về phía Lý Vụ.
Người sau lại nhíu mày, nghiêng đầu hắt xì một cái, mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ.
Bạch Du Canh: “……”
Thế đạo hiện giờ là thế nào vậy? Đến tột cùng là danh kỹ Giang Nam không xứng với danh hay hai cái kẻ thân phận, địa vị trống đánh xuôi, kèn thổi ngược này lại không hẹn mà cùng có lý do khó nói nào đó?
Bạch Du Canh cau mày nhìn về phía Từ Thính đang cố sức biểu diễn rồi lại thoáng nhìn qua cái kẻ đang gắp chân vịt lên ăn uống thỏa thích bên này.

Hắn thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn ca vũ bên trên một cái.

Không đợi biểu diễn kết thúc Bạch Du Canh đã không kiên nhẫn phất tay trầm giọng nói: “Nếu không thể làm khách quý vui vẻ thì còn không bằng nhanh chóng đi xuống đi cho đỡ mất mặt!”
Tiếng đàn chợt dừng, Từ Thính kinh hoảng quỳ xuống, một đoạn lụa đỏ rơi xuống mặt đất che hờ cánh tay trắng nõn đầy đặn.

“Vị đại nhân này, xin hỏi Từ Thính biểu diễn có gì không ổn? Tiểu nữ học nghệ nhiều năm tự biết vẫn còn phải luyện tập thêm, mong đại nhân chỉ dạy một chút!”
Lý Vụ không hề ngẩng đầu lên mà chỉ khinh thường nói: “Thời buổi này bái sư cũng phải giao quà nhập học đó, ngươi lại không đưa đồng nào đã muốn ta chỉ dạy, nằm mơ à?”
Từ Thính không ngờ một câu thỉnh tội có lệ của mình lại đổi lại được một câu trả lời như thế.
Lời đã nói ra miệng nàng ta không thể không cởi chuỗi chuông vàng bên hông mình xuống và dùng hai tay dâng lên nói: “Xin lắng nghe đại nhân chỉ dạy……”
Lý Vụ thò một tay qua, miệng vẫn ngậm chân vịt bóng lưỡng.

Hắn đón lấy chuỗi chuông kia và ước lượng, bộ dạng ngựa quen đường cũ này khiến Bạch Du Canh ở bên cạnh trợn mắt, giống như nằm mơ thấy bản thân đi thu phí bảo hộ ở Dương Châu năm xưa.
Lý Vụ cất chuông vàng vào trong túi, rốt cuộc cũng dùng khóe mắt liếc nhìn Từ Thính một chút, mặt cực kỳ ghét bỏ nói: “Đổi nghề đi, ngươi không làm được nghề này đâu.”
“Đại nhân ——” Từ Thính đã lã chã chực khóc.
“Được rồi, đừng ở đây mất mặt xấu hổ nữa, đi xuống đi!” Bạch Du Canh trầm mặt đánh gãy lời nàng ta.
Từ Thính tủi thân xách váy đi xuống.
Lúc này trong phòng chỉ còn hai người Bạch Du Canh mới mở miệng nói: “Cách Lý đại nhân thương hương tiếc ngọc đúng là độc đáo.”
“Quá khen, quá khen ——” Lý Vụ nói, “Không thể so với sự độc đáo của bữa ‘cơm canh đạm bạc’ hôm nay Bạch lão gia chuẩn bị được!”
Bạch Du Canh mím môi mỏng, tay gắp một miếng thịt vịt bỏ vào bát, ánh mắt chăm chú nhìn cái tên Lý Vụ cà lơ phất phơ, dầu muối không ăn kia.

Một lát sau ông ta mới chậm rãi gắp miếng thịt vịt béo mềm bỏ vào miệng.
“Lão thái gia, lão phu nhân đã trở lại.”
Một nha hoàn đứng ở cửa cung kính khom lưng báo.
Không biết vì sao biểu tình trên mặt Bạch Du Canh lập tức buông lỏng, mặt mày đều giãn ra.

Chẳng qua biểu tình này lập tức nhăn dúm lại lúc quay đầu nhìn Lý Vụ.
Bữa cơm kỳ cục ấy vất vả lắm mới kết thúc, Bạch Du Canh lấy cớ đi lại không tiện nên để con trai mình là Bạch An Quý ra mặt tiễn Lý Vụ còn bản thân thì chạy nhanh như chớp đến hậu viện.
Bạch lão phu nhân đang tháo trâm cài thấy Bạch Du Canh xuất hiện thì cũng chẳng ngạc nhiên.
“Lý Vụ kia đâu?” Bạch lão phu nhân quan tâm hỏi.
“Liên quan gì tới ta?” Bạch Du Canh không kiên nhẫn nói sau đó biểu tình lập tức thay đổi, miệng vội vàng hỏi, “Điện hạ đâu? Điện hạ thế nào?”
“Điện hạ thoạt nhìn khí sắc hồng hào, có vẻ không tồi……”
“Không có khả năng!” Bạch Du Canh đập bàn một cái, sắc mặt xanh mét nói, “Điện hạ đi theo cái tên chân đất đòi tiền không có tiền, muốn thân phận không có thân phận này thì có thể có ngày lành gì? Nói không chừng đến xí giấy cũng không có ấy chứ!”
“Cái này…… không phải chứ……” Bạch lão phu nhân xuất thân Bạch gia giàu có nên khó có thể nghĩ tới điều này.


Chẳng lẽ trên đời còn có người không dùng nổi xí giấy sao?
“Cái gì không có khả năng! Ta thấy hắn đã biết không phải người tốt!” Bạch Du Canh chém đinh chặt sắt nói, “Đôi mắt này của ta chưa từng sai! Tiểu tử này rất nhiều ý xấu!”
Bạch lão phu nhân nhớ tới chuyện mình đã đồng ý với Thẩm Châu Hi nên do dự một lát mới thử thổi chút lời bên gối: “Nhiều ý tưởng chút cũng không có gì không tốt…… Ta thấy điện hạ ngây thơ, quả thực cần một người biết suy nghĩ để bổ sung cho nhau……”
“Bổ sung cho nhau cái rắm.” Lời này khiến Bạch Du Canh như lửa cháy đổ thêm dầu, làm ông ta càng tức, “Làm sao ta yên tâm giao một đứa nhỏ thiện lương như điện hạ cho loại người tim như cái tổ ong thế này được? Đời này ta chỉ có một đứa con gái là Mật nhi, cái tên chó ——”
Bạch lão phu nhân hoảng sợ đến độ trợn mắt, Bạch Du Canh ngây ra một lát mới mắng tiếp: “Tiên đế khua môi múa mép đón Mật nhi của ta vào cung, nhưng lại không tuân thủ hứa hẹn đối xử tử tế với con bé cả đời.

Cuối cùng Mật nhi buồn bực không vui, tính tình thất thường.

(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Hiện giờ ta sẽ không bao giờ tin những lời ma quỷ của đám nam nhân khác.

Vất vả lắm điện hạ mới trở lại Bạch gia, nếu con bé không muốn về cung vậy ta sẽ tìm cho nàng một người tính tình trung hậu, dung mạo tuấn nhã để ở rể.

Có Bạch thị chống lưng thì còn sợ không quản được hắn chắc? Nữ tử sinh dục vốn đã khổ nhọc, nếu vận khí không tốt nói không chừng còn mất mạng…… Đúng rồi, để Nhung Linh sinh mấy đứa nhỏ đi, sinh nhiều một chút rồi ôm một đứa tới làm con nuôi —— không, không được, bộ dạng thằng nhãi kia không tồi nhưng đầu óc ngu quá, vạn nhất đứa nhỏ giống hắn……”
Đang lúc Bạch Du Canh nghiêm túc tự hỏi phải đi đâu kiếm một đứa nhỏ về làm con nuôi cho cháu gái mình thì Bạch lão phu nhân lại thử thăm dò: “Ông nghĩ nhiều thế cũng vô dụng, tóm lại phải xem ý điện hạ thế nào.

Theo ta thấy điện hạ có vẻ rất để bụng tên họ Lý kia……”
“Để bụng thì làm sao?!” Bạch Du Canh giận dữ, trên mặt lộ ra bi thương phẫn hận, “Mật nhi cũng để bụng tên cẩu hoàng đế kia đó thôi.

Nhưng kết quả thế nào?!”
“Ông nói nhỏ chút!” Bạch lão phu nhân sợ tái cả mặt.
“Nếu sớm biết có hôm nay thì lúc trước dù lão phu phải liều chết kháng chỉ cũng muốn gả Mật nhi cho họ Phó kia! Nói không chừng như vậy Mật nhi của ta vẫn còn trên nhân gian ——” Bạch Du Canh nghẹn ngào, đôi mắt đã không còn sắc bén như thời trẻ lúc này lại rưng rưng.
“Chuyện đã qua rồi, có nói nữa cũng không có ý nghĩa……” Bạch lão phu nhân xoa xoa hai mắt ướt nước và nói, “Quan trọng nhất vẫn là tâm ý của điện hạ.”
“Điện hạ còn nhỏ, không biết nhìn người vì thế người làm trưởng bối như chúng ta phải tham mưu.” Bạch Du Canh lạnh mặt nói.
“Nhưng ta cảm thấy……” Bạch lão phu nhân dừng một chút mới nhỏ giọng nói, “Lý Vụ kia và ông lúc còn trẻ hơi giống nhau.”
“Vậy càng không được!” Bạch Du Canh nhíu mày nói, “Ta đâu có phải người tốt gì!”
Bạch lão phu nhân trợn mắt nhìn chồng mình.
Bạch Du Canh khụ một tiếng mới nói: “Tóm lại —— Lý Vụ kia không phải người lương thiện, ta sẽ để điện hạ nhìn rõ điểm này.”

Bình Luận (0)
Comment