“Ta không cần Lưu gia các ngài làm quá nhiều việc”, Ngu Thao Hành hòa ái dễ gần nói: “Dù sao thì bọn họ cũng không phải là người mà Lưu gia có thể đối phó một mình được… Nghe nói Kiếm Thánh gần đây thường nhằm vào Lưu phó chưởng môn? Nói không chừng Đại Quốc sư cũng góp một phần lực vào đó…”
Nếu là vậy, kết quả cuối cùng đã định Lưu Bá Quang chắc chắn sẽ thất bại hoàn toàn.
Bởi riêng một Kham Nguy thôi đã đủ khiến hắn hao tâm tổn lực, xuất hết công phu để đấu lại, nay còn thêm một Đại Quốc Sư nữa thì chỉ sợ cả thiên hạ cũng không ai chọi nổi.
Lưu Bá Quang nhất thời nhớ tới những lần mình thương lượng cùng Yêu chúc sư, trong nháy mắt muốn bóp chết bản thân mình ngày ấy.
“Lưu phó chưởng môn có cho rằng Đại Quốc Sư sẽ phòng bị ngài không?” Ngu Thao Hành hỏi.
Lưu Bá Quang vốn dĩ cảm thấy sẽ không, nhưng nghĩ tiếp, hắn lại cảm thấy nếu Đại Quốc Sư ngay từ đầu đã lừa gạt hắn, vậy nhất định y đã âm thầm đề phòng từ trước.
Ngu Thao Hành cũng nghĩ thế, Xa Sơn Tuyết là người đi một bước xem mười bước, không có khả năng không phòng bị chuyện thân phận mình bại lộ.
Nhưng Ngu Thao Hành nghĩ thế nào cũng không thông, tại sao Xa Sơn Tuyết lại muốn che giấu thân phận mình để đạt được sự tín nhiệm của Lưu gia, Lưu gia có gì đặc biệt, quan trọng đến mức khiến Xa Sơn Tuyết phải tự mình ra tay?
Xem ra quan hệ hợp tác giữa Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy cũng không hòa thuận lắm…
Kham Nguy tạm thời chưa động thủ với Lưu gia, liệu có phải là do Xa Sơn Tuyết nói gì không?
Đúng rồi, Lưu gia này…
Xa Sơn Tuyết đã có đề phòng, nếu mình muốn lợi dụng Lưu gia để ám sát thì vẫn là thôi, nhưng nếu dùng để nhiễu loạn tầm mắt Kham Nguy, nói không chừng có thể quăng một cái đinh vào giữa hai người này.
“Nếu đã vậy, bây giờ chúng ta bàn chuyện công việc nhé. Hôm qua, Đằng Lương Trạch phái Thiên Sơn đã vào Côn Phủ, Phó chưởng môn có thể…”
Ngu Thao Hành nói tỉ mỉ cho Lưu Bá Quang nên làm như thế nào, thế nhưng dường như đầu óc của Lưu Bá Quang lúc này hoàn toàn trống rỗng. Hắn gật đầu mấy lần, mà chỉ sợ chính hắn cũng không biết mình vừa đáp ứng điều gì, càng không thể chú ý tới việc Ngu Thao Hành hiểu biết rất cặn kẽ Thanh Thành và toàn bộ Lưu gia từ xuống trên dưới, thực sự là chẳng hề giống với câu nói “không thể nhúng tay vào” của gã.
Mà đâu chỉ là không giống, nếu như Lưu Bá Quang còn có chút tỉnh táo thì chắc chắn hắn sẽ rất kinh hãi trước những lời của Ngu Thao Hành.
Ngay cả Lưu Minh Nghiệp đang nghe trộm cũng cảm giác được, kế hoạch mà Ngu Thao Hành nói ra hết sức tỉ mỉ, bước này nối tiếp bước kia, các chi tiết nhỏ cũng rất rõ ràng, tuyệt không phải tùy cơ ứng biến mà ra. Cho nên, e rằng gã đã lên kế hoạch với Thanh Thành kiếm môn từ rất lâu rồi… Không, hẳn phải nói là lên Lưu gia.
Nếu như kế hoạch này thành công, Lưu gia liền thành ván cầu để gã tuồn thế lực vào trong Thanh Thành kiếm môn.
Nhưng Thanh Thành kiếm môn là nơi nào? Đó chính là đệ nhất tông môn của Đại Diễn, hoàn toàn độc lập với triều đình. Dù cho Thanh Thành chưởng môn một kiếm giết Đại Quốc Sư triều đình thì hoàng đế Đại Diễn cũng chỉ có thể chỉ trích, thậm chí còn không thể định tội hắn.
Những người sinh ra sau thời lập quốc như Lưu Minh Nghiệp nhận thức Thanh Thành kiếm môn chính là mạnh mẽ và cường thế như vậy.
Do đó hắn nỗ lực, hao hết công phu lung lạc lòng người cũng là vì muốn trở thành chưởng môn Thanh Thành kiếm môn!
Sau tấm bình phong, Lưu Minh Nghiệp tim đập như trống, do dự một chút rồi cắn răng, đưa ra một quyết định.
Về sau, khi hắn lớn tuổi hơn một chút, trải qua rất nhiều thế sự mài giũa, chỉ sợ sẽ tự cười nhạo quyết định của bản thân giờ khắc này. Nhưng đó là chuyện ở tương lai, bây giờ Lưu Minh Nghiệp quyết định xong lại thở phào nhẹ nhõm, giống như trút được hết mọi ưu sầu trong lòng, biểu tình trên mặt cũng thanh thoát đi không ít.
Hắn nhanh chóng lần ra theo đường vào, từ cửa sau lén lút đi ra ngoài. Tiện đà vận khinh công, như nhũ yến bay khỏi tổ, hướng về phía rừng trúc.
Không ngờ, hắn bị một đám người Thanh Thành kiếm môn ngăn chặn.
Lưu Minh Nghiệp định thần nhìn lại, phát hiện là người ngăn hắn vậy mà lại là mấy sư hyunh ngoại môn.
Thanh Thành ngoại môn cứ hai năm thì có thêm một thế hệ. Một đời đệ tử ngoại môn mới sắp nhập môn, Lưu Minh Nghiệp bây giờ đã có thể được tính là đời trước. Trên hắn còn có ba đời đệ tử ngoại môn nữa. Nếu Lưu Minh Nghiệp gặp bọn họ, nhất định phải gọi là sư huynh sư tỷ.
Chỉ là, mấy sư huynh sư tỷ ngoại môn này nếu không được vị trưởng lão nào thu làm đệ tử nội môn, từ đó thâm cư giản xuất(*) thì hoặc là học được một chút công phu rồi xuống núi trải nghiệm hồng trần, đi đây đi đó, hoặc là bế quan. Nói chung không mấy ai ở lại núi Thanh Thành, mà càng là đệ tử ngoại môn đời càng trước, số người không ở Thanh Thành càng nhiều.
(*)Thâm cư giản xuất: Ở nơi thâm sâu (thường là nơi không mấy người biết), hạn chế ra ngoài.Con cháu Lưu gia và người quen chỉ chiếm một phần ba đệ tử ngoại môn đời trước nhưng bây giờ thanh thế lại có vẻ đã chiếm được một nửa giang sơn ở ngoại môn Thanh Thành rồi, đủ để thấy rõ những sư huynh sư tỷ này thường ngày hiếm gặp đến mức nào.
Hôm nay bị ngăn ở dưới chân núi, Lưu Minh Nghiệp phát hiện ra không chỉ có hai vị sư hyunh chặn hắn đang tuần tra trong rừng trúc, mà còn có rất nhiều sư huynh sư tỷ xa lạ, không biết từ nơi nào ló ra, nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt không có chút thiện ý nào.
“Là người Lưu gia.” Một sư huynh nói.
“Đánh ngất hắn đi.” Một sư huynh khác nói.
“Chờ đã”, nghe vậy Lưu Minh Nghiệp vội vàng nói: “Ta có chuyện quan trọng…”
Còn chưa dứt lời, một vỏ kiếm đã mạnh mẽ đập xuống sau đầu Lưu Minh Nghiệp, khiến cho hắn phải nuốt về trong bụng mấy từ còn lại.
Chuyện quan trọng, phi thường quan trọng, đừng cản ta, ta phải đi báo chưởng môn!
Ôm cái ý niệm này, Lưu Minh Nghiệp không tình không nguyện ngất đi.
Một sư huynh kéo thân thể hắn, sau khi trao đổi ánh mắt với những người khác thì nhanh chóng rời đi. Mấy đệ tử ngoại môn Thanh Thành khác bổ sung vào vị trí trống của hắn, tiếp tục tuần tra tại chân núi.
Không chỉ là chân núi.
Trên núi Thanh Thành, ở mỗi một con đường lớn nhỏ, mỗi một dòng suối, ngọn cây, nóc nhà, vòm cầu, dưới nước, đều có những đệ tử ngoại môn Thanh Thành nhận được mệnh lệnh của chưởng môn âm thầm chạy về chờ đợi.
Những đệ tử này có người đã xuất sư, có người vẫn chưa nhưng đều là nhân vật xuất sắc đã từng theo Kham Nguy xuất quan trảm yêu trừ ma. Bởi vì ngày thường dựa theo quy định trong môn phái nên luôn phải mai danh ẩn tích hành tẩu hương dã, cho dù là Đại Diễn triều đình vô cùng cảnh giác Thanh Thành kiếm môn cũng không biết bọn họ có bao nhiêu người.
Xa Sơn Tuyết không mất trí nhớ có khả năng biết được, ờm, nhưng mà hiện tại y cũng không nhớ gì rồi.
“Chưởng môn, có chuyện gì vậy?”, bên trong Quân Tử đường, Lâm Uyển líu lưỡi: “Ta còn cho rằng ngài sẽ thả Lưu Bá Quang lại nhảy nhót một đoạn thời gian đấy.”
“Ngươi không chú ý tới hành động gần đây của Lưu gia sao?” – Kham Nguy chắp tay đứng bên cửa sổ hỏi.
“Hành động gì?”, Lâm Uyển giật mình: “Lưu gia… Ngoại trừ lên phố gây chuyện, con cháu rất chăm chỉ ra đường thì có làm gì nữa đâu.”
Kham Nguy lườm hắn một cái.
“Mệt ngươi tự xưng là vua nhiều chuyện bậc nhất Đại Diễn, thế mà lại không biết những nhà bị con cháu Lưu gia đánh tới cửa mấy ngày qua đều là cứ điểm bí mật mà triều đình và những tông môn khác đặt ở dưới chân núi Thanh Thành chúng ta ư?”
“… Cái gì?!” Lâm Uyển thật sự không hề hay biết chuyện này, hắn cẩn thận nhớ lại số lượng những người bị phá phách cướp bóc một hồi, sau đó hoảng sợ: “Nhiều vậy sao?”
“Mật thám trên trấn Thanh Thành vẫn luôn rất nhiều, dù sao muốn sắp xếp người vào trong núi cũng không dễ dàng gì”, việc này Kham Nguy đã biết lâu rồi: “Không biết Lưu gia đang định làm gì? Đầu tiên là đi đập phá cửa hàng quán sá, sau đó chủ quán và tiểu nhị sẽ nhanh chóng rời đi. Bà con láng giềng nghe nói là do bọn họ không thể nhẫn nhịn Lưu gia bạo hành nên quyết định về nhà, nhưng thực ra những người này không một ai về nhà hết, tất cả đều bị Lưu gia giam lại.”
Hạt dưa trong tay Lâm Uyển đều rớt, vô cùng khó hiểu dò hỏi: “Đúng vậy, Lưu gia đây là muốn làm gì chứ?”
“Có trời mới biết”, Kham Nguy nhíu mày lại: “Cổ cổ quái quái, rất có mùi Xa Sơn Tuyết…”
Lâm Uyển nghe được câu này khóe miệng giật giật.
“Nhưng mà mặc kệ hắn muốn làm gì, dù sao thì hắn cũng không hề đăng báo tông môn, vừa vặn giúp ta có thể sử dụng tội danh “cấu kết với gian tế, phản bội tông môn” để bắt hắn, việc này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra mà thôi”, Kham Nguy đổi đề tài nói: “Nhân dịp Đông Thí đang đông đủ, chúng ta ra tay luôn đi.”
Lâm Uyển nghe vậy, thu hồi dáng vẻ không đứng đắn, cung kính đứng lên, chắp tay chờ đợi.
Đồng thời, có mấy bóng người lách vào Quân Tử đường, bọn họ đều là đệ tử nội môn rất ít khi lộ diện tại Thanh Thành kiếm môn. Những người này đứng sau Lâm Uyển, cũng đang cúi đầu chờ đợi.
Một người tiến lên trước một bước, báo cáo với Kham Nguy: “Theo bàn giao, người đã được chia thành năm đội, đội một lùng bắt con cháu Lưu gia trong môn phái, đội hai coi chừng Ngoại Sự đường và Thứ Vụ đường, đội ba đi theo Lâm trưởng lão, số còn lại canh gác núi, coi chừng Đông Thí. Vạn sự đã chuẩn bị xong, xin chưởng môn hãy hạ lệnh.”
“Đúng rồi”, Lâm Uyển đột nhiên nhớ tới: “Còn cái tên đang ở Cung Phụng quan thì sao?”
Những ngày qua tận lực không nhìn, Kham Nguy ngược lại thật sự là suýt chút nữa quên mất người này, hắn cũng hỏi: “Bây giờ y đang ở đâu?”
“Mới vừa trở về Cung Phụng quan từ trường thi Đông Thí, hình như lại đi trường thi tiếp rồi.” Lâm Uyển vẫn luôn rất chú ý tới người nọ.
“A…”
Kham Nguy gỡ bội kiếm Tương Phu Nhân của mình từ trên tường xuống, ánh mắt xẹt qua thanh khác kiếm còn lại, nhíu chặt mày, luôn cảm thấy có chút tâm thần không yên.
Đúng lúc này, thanh kiếm trên tường đột nhiên vang lên một tiếng.
Thân kiếm bên trong vỏ kiếm rung động, kiếm ngân vang réo rắt dường như đạn đẩy đàn không. Những người ở đây đều là kiếm khách, ngày thường đều hận không thể ở cùng trường kiếm của mình, nào có ai không cảm nhận được niềm vui sướng và sự mãnh liệt bùng nổ kích động đột ngột của thanh kiếm này.
“Ố?” Lâm Uyển ngạc nhiên nói: “Không phải chủ nhân của thanh kiếm này đã chết, nó cũng trở thành tử kiếm rồi sao?”
Không ai trả lời hắn, Lâm Uyển giương mắt lên nhìn, phát hiện chưởng môn bọn họ tay chạm vào thân thanh kiếm vốn là tử kiếm này, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nó, thần sắc bên trong là khiếp sợ, mờ mịt cùng với không dám tin tưởng, như là nhìn thấy một con gấu trúc đột nhiên bạo trướng, cao thêm một trượng.
Kham Nguy trầm mặc hồi lâu, nói: “Chủ nhân thanh kiếm này không chết, chỉ là y không muốn nó nữa thôi.”
Trường kiếm như là phụ họa lời Kham Nguy, kiếm ngân đột nhiên thực đau thương não nề, như đỗ quyên kêu to gọi bạn. Tương Phu Nhân giống như cũng muốn hòa cùng nó vang lên kiếm ngân, âm thanh so với tử kiếm còn có vẻ bi ai hơn mấy phần.
Kham Nguy đột nhiên cầm lấy tử kiếm bay nhanh ra khỏi Quân Tử đường.
Bên ngoài Quân Tử đường, mây đen cuồn cuộn, một chiếc pháo hoa đột nhiên nổ tung trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ như sao băng xẹt qua đi để lại tàn lưu là hình bắc đẩu thất tinh hiện thật rõ trong mắt tất cả mọi người.
Bắc đẩu thất tinh, ai cũng biết đây là vật biểu trưng cho Đại Quốc Sư.
Lâm Uyển và mấy đệ tử nội môn đi theo từ phía sau chỉ nghe thấy chưởng môn của mình gầm lên mấy chữ.
“Xa —— Sơn —— Tuyết!”