Pháo hoa bay lên từ trường thi Đông Thí.
Nếu hỏi bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ là đến cả nhóm thí sinh cũng không biết được.
Ngay từ đầu, sau khi chờ cho đến khi vị trưởng lão kia liên miên lải nhải kể hết chuyện xưa chuyện nay rốt cuộc cuối cùng cũng đến phần khảo hạch. Bởi vì đề thi Đông Thí năm nay bị lộ nên các trưởng lão đã đổi đề mới, rất nhiều thí sinh khổ luyện dựa theo đề của kì Đông Thí hai năm trước đều đang vô cùng thấp thỏm bất an.
Ngược lại, tâm trạng Mẫn Cát vẫn khá tốt. Thứ nhất, người thiếu niên tính khí ngay thẳng này chưa bao giờ nước đến chân mới nhảy, hắn vẫn luôn luôn tập luyện hằng ngày, không bao giờ bỏ bữa, hết sức chăm chỉ! Thứ hai…, ờm, căn cốt tập võ của hắn đích thực rất kém cỏi.
Nếu không phải lúc trấn Cùng Cùng tuyển người, ngoại trừ kiểm tra gân cốt còn có bài thi viết thì bằng căn cốt này của Mẫn Cát tuyệt đối không thể nào nắm được suất tham dự Đông Thí.
Mẫn Cát căn cốt kém đến độ bất kể đề thi là gì hắn cũng không sợ, cho nên đứng giữa một đám thiếu niên thiếu nữ hấp tấp bộp chộp, thái độ hờ hững của hắn thế nhưng lại hấp dẫn không ít ánh mắt của các trưởng lão.
“Aida”, một trưởng lão cảm thán: “Thí sinh năm nay hình như kém hơn hai năm trước không ít.”
“Đúng vậy”, một trưởng lão khác đáp lời: “Không cầu bọn họ đều là kỳ tài như chưởng môn nhưng mà đến cả việc yên lặng để nghe người ta nói cũng không mấy ai làm được, thực sự là…”
Trong đám đông, Cung Nhu thính tai giật giật, nói với Tam sư huynh của mình: “Trời ơi, trong giây lát ta cứ tưởng mình đã quay lại Cung Phụng viện Hồng Kinh rồi chứ. Tại sao bất kể là ở đâu, các trưởng lão nói chuyện cũng đều giống nhau như vậy?”
Mẫn Cát đang đứng cùng bọn họ nghe vậy kinh ngạc hỏi: “Hai vị là nhân sĩ Hồng Kinh?”
“Cũng không hẳn”, Cung Nhu dường như rất yêu mến Thất sư đệ tựa bánh bao nhỏ này, hỏi gì đáp nấy: “Ta là Đào Phủ nhân sĩ, chỉ có điều đi học ở Hồng Kinh. Ngược lại, Tam sư huynh của ngươi đúng là người Hồng Kinh đó.”
“…” Mẫn Cát quyết định xem nhẹ những lời hắn nghe không hiểu của cô nương này, hỏi tiếp: “Nếu đang đi học ở Hồng Kinh, tại sao lại còn tới Thanh Thành?”
“Bởi vì trong Hồng Kinh có rất nhiều đại yêu quái đáng sợ”, Cung Nhu làm mặt quỷ: “Vì không muốn bị yêu quái ăn thịt, chúng ta chỉ có thể chạy đến Thanh Thành thôi.”
“Im lặng!”, Lý Nhạc Thành nói: “Khảo hạch bắt đầu rồi.”
Trên tảng đá lớn, trưởng lão luyện sư tử rống đọc đề thi khảo thí.
Vẽ.
Vậy mà lại là vẽ.
Không ít thí sinh đang âm thầm cầu nguyện trúng tủ trong lòng hoặc những người đã chuẩn bị luận võ đều hoang mang đến nỗi suýt chút nữa vấp ngã. Đa phần còn lại cũng hết sức mơ hồ, lo lắng trao đổi ý kiến cùng đồng bạn.
Bọn họ chưa từng được học qua vẽ tranh hội họa gì đó đâu.
Chỉ có những gia đình giàu có, nhiều thời gian mới có thể cho con cháu trong nhà đi học vẽ. Bình dân bách tính đương nhiên không học cái này.
Dân chúng Đại Diễn bởi vì phải đọc tâm pháp để luyện võ nên phần lớn đều biết chữ, còn học vẽ thì không có ích lắm, màu vẽ quý hơn mực, đã vậy còn tốn giấy. Người vẽ giỏi có thể họa ra được những tác phẩm để đời, nhưng nếu không có thiên phú kia thì chỉ có thể lưu lạc tới hiệu sách vô danh vẽ đông cung đồ, e rằng ngay cả phí sinh hoạt cũng không thể bảo đảm được.
Trong lúc nhất thời, tiếng than thở vang lên khắp mọi nơi. Không ít thí sinh còn trực tiếp hỏi có thể đổi đề được không, nhưng lúc này đệ tử ngoại môn Thanh Thành đã dẫn bọn họ tới án kỉ được chuẩn bị từ trước. Trên đó bày sẵn giấy tờ, đệm ngồi đã được đặt tốt, khay bút nghiên mực gọn gàng để một bên, chỉ chờ nhóm thí sinh tới hạ bút.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đề thi lần này thật sự rất tốt, không ai có thể gian lận được.
Mẫn Cát cũng chưa từng học vẽ, hắn ngồi xuống đệm, cứng đờ người bắt đầu mài mực, Cung Nhu và Lý Nhạc Thành ngồi cùng hắn, nhìn thấy Thất đệ sốt sắng như vậy bèn vội vàng an ủi: ” Ngươi thả lỏng chút đi, dù sao nếu chúng ta không thi đỗ thì cũng chẳng sao.”
Mẫn Cát nghe vậy hung hăng lườm bọn họ một cái.
Ai là chúng ta với các ngươi!
Cung Nhu khó hiểu, bọn họ đến Đông Thí không phải là để tìm sư phụ sao? Sao có thể thật sự bái nhập vào làm đệ tử Thanh Thành chứ? Sư phụ mà tức lên, cho dù không đến nỗi đánh nát chân đồ đệ nhưng bắt quỳ tới gãy đùi người là chắc chắn.
Cung Nhu yên lặng quay đầu, nói với Tam sư huynh nói: “Không phải là chúng ta nhầm lẫn chuyện gì rồi chứ?”
Lý Nhạc Thành: “Lão tứ, bây giờ muội mới phát hiện ra à?”
“Cái gì?!” Cung Nhu kinh hãi, nàng vốn là thuận miệng hỏi, không ngờ rằng sẽ nghe được câu trả lời như vậy. Ngay khi nàng vừa định truy hỏi, đệ tử ngoại môn Thanh Thành phụ trách giám thị đã rung chuông, tiếng chuông ngân vang át hết tất thảy tiếng trò chuyện của đám thí sinh, khôi phục lại sự yên tĩnh trong trường thi.
Sau khi thấy các thí sinh đã ngồi ngay ngắn trên án kỉ, trưởng lão luyện sư tử rống mở lời tiếp.
“Một nén nhang sau, trưởng lão Mã Tài Nghệ sẽ diễn một bộ kiếm pháp chân truyền của Thanh Thành trên đài. Từ khi Mã trưởng lão bắt đầu cho đến khi kết thúc, các ngươi có thể tùy ý chọn lựa một động tác của Mã trưởng lão để vẽ trên giấy, không cần quá cầu kì, ví dụ như ——”, Hắn giơ một tờ giấy lên, trên đó có hình một vòng tròn cùng với vài đường thẳng tạo thành hình người: “—— bộ dáng này cũng được.”
Vậy các ngài còn bày trò thi vẽ làm gì chứ! Không ít thí sinh dùng đôi mắt phát biểu ý kiến.
“Đề thi hôm nay là vẽ, nhưng cũng không hẳn là vẽ”, trưởng lão nói: “Các ngươi có biết cao thủ kiếm đạo khi vận khí viết chữ sẽ có kiếm ý theo ngòi bút ngưng tụ trong chữ viết không? Vẽ tranh cũng vậy, năm nay Đông Thí Thanh Thành không kiểm tra gân cốt, không hỏi kiến thức, không so võ nghệ cao thấp, mà là muốn nhìn xem các ngươi ngộ tính đến đâu, có thể bằng ngòi bút nắm bắt được ý nghĩa đích thực trong bộ kiếm pháp này của Mã trưởng lão hay không?”
Nghe vậy nhóm thí sinh ai nấy đều tái nhợt nghiêm mặt, cảm thấy đề thi tưởng chừng như đơn giản kia trong nháy mắt tăng vọt độ khó gấp trăm ngàn lần.
Tiếp đó, vị trưởng lão nọ ngẩng đầu phán đoán thời gian, phất tay nói: “Bắt đầu.”
Đệ tử Thanh Thành lại một lần nữa rung vang chuông, âm thanh “leng keng” đinh tai nhức óc lập tức truyền khắp mọi ngóc ngách trên đỉnh núi. Ngay sau đó trưởng lão Mã Tài Nghệ nhảy lên đài, người này để hai phiết râu cá trê, lại mặc một thân hoa y không chút phù hợp với khí chất.
Hắn tới trước tiên chắp tay cười ha hả, nhóm thí sinh cho rằng hắn cũng sẽ nhiều lời vô nghĩa như vị trưởng lão trước, dồn dập ngáp.
Mã Tài Nghệ chỉ cười không nói, đột nhiên trở tay rút kiếm.
Keng ——
Ánh bạc chợt lóe, uốn lượn như rắn quanh thân người Mã trưởng lão, đường kiếm nhanh như chớp giật. Đám thí sinh phía dưới cảnh giới mới chỉ đạt tới mức nhập môn trợn tròn mắt nhìn nhưng vẫn không theo kịp kiếm ảnh của hắn, chỉ cảm thấy ngân quang trước mắt chớp loạn, thật giống có người mạnh mẽ đánh một quyền trên đầu bọn họ, ai nấy đều hoa mắt chóng mặt.
Như này thì bảo người ta vẽ lại kiểu gì?
Nhưng không vẽ thì không được, bởi vì vị trưởng lão trước đã nói, khi Mã Tài Nghệ trưởng lão luyện xong bộ kiếm pháp này, bọn họ nhất định phải ngừng bút. Mà đánh một bộ kiếm pháp cần bao nhiêu thời gian? Luyện nhu kiếm mà nói, có thể là nửa canh giờ, nhưng cũng có thể chỉ trong chớp mắt liền luyện xong rồi.
Căn bản là không có thời gian để ngẫm nghĩ, rất nhiều thí sinh vội vàng hạ bút.
Mẫn Cát cũng rất gấp gáp, chỗ hắn ngồi cách hơi xa võ đài, chỉ có thể nhìn thấy ánh kiếm chớp loạn, nắm bút căn bản không biết nên họa gì đây. Hắn cứ cầm bút lên rồi lại đặt bút xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm ánh kiếm, trên gương mặt tràn ngập sự mờ mịt.
Làm sao bây giờ? Hắn thất thần nghĩ, nếu không thi đậu Thanh Thành, hắn sẽ không còn nơi để trở về nữa.
Trấn Cùng Cùng đại khái đã có chúc sư mới, sư phụ cũ của hắn đã chết già, nếu không thì cũng sẽ không cho kẻ học nghệ không tinh như hắn xuất sư. Hay là mình liền đi theo tiên sinh nhỉ, làm chúc sư trên núi Thanh Thành?
Đây dường như cũng là một đường lui rất tốt, trong lòng Mẫn Cát vừa yên tâm một chút, đột nhiên bên tai lại vang lên một câu nói.
“Ngươi không muốn thắng, cầm kiếm làm gì!”
Mẫn Cát lập tức nắm chặt bút.
… Mình không đến Thanh Thành để làm chúc sư, rõ ràng là mình muốn đến Thanh Thành học kiếm!
Trên đài ánh kiếm màu bạc vẫn liên tiếp không ngừng, trong mắt Mẫn Cát tựa hồ đã hình thành một hình ảnh quen thuộc.
Một sức mạnh bí ẩn điều động hắn hạ bút, không chút nghĩ ngợi họa lại hình ảnh mình nhìn được vào giấy, trôi chảy như đã từng vẽ qua trăm ngàn lần rồi.
Chờ đến khi đầu bút lông nhấc lên khỏi mặt giấy, hắn mới thoát ly khỏi cảnh giới huyền huyễn nào đó, từng giọt mồ hôi thuận theo cằm nhỏ vào giấy làm màu mực có chút loãng đi.
Mẫn Cát cúi đầu nhìn xem xem bản thân vừa vẽ ra cái quỷ gì, tiếp theo liền rơi vào trầm mặc.
Quả thật là hắn đã từng vẽ qua bức họa này một ngàn lần rồi, mẹ nó… Hắn đã vẽ một đạo chú phù!
Mẫn Cát theo bản năng muốn đem bài thi hủy thi diệt tích, định vẽ lại một bức khác.
Bỗng nhiên, một bàn tay quen thuộc lấy đi bài thi trên bàn hắn.
Mẫn Cát ngẩng đầu nhìn lên, kinh hoảng phát hiện ra tiên sinh nhà hắn đang đứng bên cạnh.
Xa Sơn Tuyết đến đã được một lúc rồi, dù sao y làm bệnh nhân ở Cung Phụng quan quá nhàn rỗi, không có sự vụ gì bèn quyết định xuất môn, tự dùng mình làm mồi câu cá. Y kết luận trường thi Đông Thí nhất định là nơi tập trung ánh mắt của tất cả mọi người, vì vậy liền tới một lần nữa, lần theo hơi thở mò đến bên cạnh Mẫn Cát, muốn nhìn xem hắn làm bài như thế nào rồi.
Hình vẽ trên giấy tất nhiên là Xa Sơn Tuyết không nhìn được, nhưng mà khi đầu ngón tay y chạm đến nét mực chưa khô thì vẫn có thể cảm nhận được một tia kiếm ý yếu ớt đang giãy dụa đâm vào.
“Cũng không tệ lắm.” Xa Sơn Tuyết vui vẻ nói.
Y vừa mở miệng, ngay lập tức liền đánh thức Tứ đồ đệ đang đọc sách ở bên cạnh cùng với Tam đồ đệ đang phát ngốc ngẩn người.
Lúc trước chỉ là cách đoàn người xa xa liếc mắt nhìn thấy, trong phút chốc quay đầu đi Xa Sơn Tuyết liền đã biến mất không còn chút tăm hơi. Giờ phút này khi ngẩng lên lại phát hiện sư phụ đang đứng bên cạnh, bất kể là gây rắc rối tinh hay là con mọt sách đều nhất thời lệ nóng doanh tròng, duỗi tay nắm lấy ống áo Xa Sơn Tuyết, đồng thanh nói: “Sư phụ!”
“Ai —— ai?” Xa Sơn Tuyết mờ mịt: “Các ngươi là ai?”
Lý Nhạc Thành:…
Cung Nhu:………
“Ế ——?!!”
***
“Bên kia ồn ào cái gì vậy?” Có trưởng lão nghe được tiếng kêu đầy sợ hãi của Lý Nhạc Thành và Cung Nhu, bất mãn nhìn sang phía này.
Tầm mắt của hắn vừa vặn bỏ qua một thí sinh đang để trắng giấy ở ngay bên cạnh.
Nếu nhìn kỹ, trưởng lão hẳn sẽ nhận ra khuôn mặt của thí sinh này lão thành đến vậy, tuyệt đối không thể nào là thiếu niên từ mười ba đến mười bảy tuổi như quy định của Thanh Thành kiếm môn.
Hôm nay trong số thí sinh tới tham dự Đông Thí, lượng người có nét mặt lão thành như thế cũng không ít.
Mấy ngày trước lúc đăng ký, Thanh Thành kiếm môn đã kiểm tra qua cốt linh của tất cả thí sinh năm nay, trong đó không có ai quá tuổi. Hơn nữa, hôm nay các thí sinh lên núi đều có ngoại hình giống như lúc đăng ký, ngay cả miêu tả của quan viên địa phương đề cử cũng giống vậy. Đệ tử ngoại môn Thanh Thành không hề phát hiện ra điều gì không đúng, chỉ cảm thấy năm nay thí sinh trông lão thành không ít, lại không chút để ý gì tới điểm bất thường này.
Vị trưởng lão kia xoay người hướng về phía bọn Xa Sơn Tuyết, mới vừa bước được vài bước, bên tai đột nhiên vang lên tiếng răng rắc quái dị.
Hắn quay người lại liền nhìn thấy gần trăm thí sinh đứng lên, đồng thời bên cạnh mỗi người đều có một cái cọc mộc nhân đứng cùng bọn họ.
Kẹt kẹt kẹt, lò xo chuyển động, dây cung kéo căng, trên mỗi cọc mộc nhân đều gắn mấy trăm mũi tên độc màu xanh thẫm, nhắm chuẩn ra bốn phương tám hướng xung quanh.
“Mộc nhân pháo của Võ Di lâu?” Trưởng lão biết rõ kinh hãi biến sắc: “Sao lại xuất hiện ở đây?!”
“Ha ha ha…” Một thí sinh đang đứng cười lạnh, hắn không thèm trả lời câu hỏi của trưởng lão mà lại đặt tay lên chốt mở mộc nhân pháo.
Ngay sau đó, những người này đồng thanh hét lớn:
Báo thù cho Đại Quốc sư! Các ngươi đi chết đi!!!
***