Mẫn Cát: “…”
Tiên sinh nhà hắn nhất định là bị đầu đề công báo làm cho tức giận đến điên rồi.
Nhưng các thương nhân trong quán rượu lại không cảm thấy người đang nói chuyện là một kẻ điên.
Có thể là bởi vì giọng điệu của Xa Sơn Tuyết quá chắc chắn, cũng có thể là do biểu tình của y quá cao thâm khó dò. Y hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ là một người mù, còn nói ra loại chuyện làm người nghe kinh sợ, không giống như kẻ lừa đảo, ngược lại lại tràn đầy phong thái thế ngoại cao nhân.
Đại hán vạm vỡ đứng gần y nhất vốn đã giơ nắm đấm to bằng cái bát tô lên, ngay lúc sắp rơi vào mặt Xa Sơn Tuyết lại đột nhiên bị thủ lĩnh duỗi tay ngăn cản.
“Nói mồm không có bằng chứng”, thủ lĩnh trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn bôi nhọ sự trong sạch của Đại Quốc sư sao?”
“Sự trong sạch của Đại Quốc sư? Ha ha ha, y có thứ đó hả?” Biểu tình xem thường kia của Xa Sơn Tuyết không chút nào giống như là đang giả vờ, cho dù Mẫn Cát biết được chân tướng cũng suýt chút nữa tin tưởng y: “Người ta quăng ra một chút ít ân huệ từ kẽ ngón tay, các ngươi liền từng tên từng tên một mang ơn đội y lên đầu…”
“Đại ca!” Đại hán vạm vỡ vỗ một phát vào bàn của Xa Sơn Tuyết và Mẫn Cát, hai cái chén rượu đục nảy lên hạ xuống, phát ra âm thanh lạch cạch lanh lảnh, dọa cho Mẫn Cát hoảng sợ vội vàng nâng chén rượu của mình lên: “Hãy để cho Nhị đệ ta dạy dỗ tên khốn này một trận đi!”
“… Lẽ nào các ngươi chưa từng nghĩ tới”, Xa Sơn Tuyết nhếch khóe miệng nói: “Không cần biết người viết công báo là ai, nhưng để phát hành, in ấn nhất định phải thông qua các Chúc sư trong Cung Phụng quan ở các nơi sao?”
Cú đấm của đại hán vạm vỡ lần thứ hai bị ngăn cản, lần này thủ lĩnh thương nhân đẩy tiểu đệ nhà mình ra, lại cẩn thận quan sát Xa Sơn Tuyết, thẳng thắn ngồi xuống bàn y, rót thêm cho y một chén rượu đục.
“Mời nói tiếp”, hắn nói: “Còn có gì nữa không?”
Xa Sơn Tuyết cũng không chút khách khí, một hơi uống cạn sạch chén rượu đục kia, hành động thẳng thắn này của y lại mơ hồ đem lại một tia hảo cảm. Cái tên thủ lĩnh thương nhân ấy dường như có chút uy tín trong đám người này, hắn đã lên tiếng như vậy, đám thương nhân đang chuẩn bị bạo nộ liền yên tĩnh lại, xoa tay làm nóng người chờ xem tên khốn này còn gì để nói.
Xa Sơn Tuyết cũng không sợ hãi chút nào, trên thực tế, Mẫn Cát đứng xem bên ngoài còn cảm thấy rằng, tiên sinh nhà hắn diễn xuất sống động như vậy, nhất định là đã bị cái gì bám vào người.
“Con đường phát hành công báo, trong các ngươi có mấy người biết được?”
Đầu tiên, Xa Sơn Tuyết hỏi như vậy.
Một đám thương nhân lắc đầu, những người ở đây phần lớn đều là thương nhân vận chuyện lương thực, trà, muối, sắt để làm ăn, mở quầy sách tuy rằng cũng là buôn bán nhưng lại khác hoàn toàn nghề của bọn họ. Có một số người biết công báo có liên quan tới chúc sư, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn biết như thế thôi.
“Vậy ít nhất hẳn là đã nghe nói qua về tinh linh truyền tin thuật của chúc sư rồi chứ?” Xa Sơn Tuyết không nhịn được nhíu mày lại: “Đừng nói rằng ngay cả cái này các ngươi cũng không biết.”
Tinh linh truyền tin thuật, điều này ngược lại là có nhiều người biết hơn chút. Dù sao trong các cố sự về chúc sư, bọn họ có thể biết được những chuyện xảy ra bên ngoài mười triệu dặm cũng là nhờ vào tinh linh truyền tin thuật này.
“Phong Vũ bộ là gì, các ngươi tất nhiên không cần ta phải nhắc lại”, phần lớn người trong đám đông gật đầu, Xa Sơn Tuyết nói tiếp: “Thế nhưng Phong Vũ bộ đóng tại Hồng Kinh, công báo lại muốn trong vòng một ngày đưa đến khắp Cửu phủ Lục sơn Đại Diễn, với tốc độ này, cho dù là ngồi xe kéo Thiết Long cũng không đuổi kịp, các ngươi thừa nhận chứ?”
“Ý của ngươi là”, thủ lĩnh đội buôn nói: “Công báo là do chúc sư dùng tinh linh truyền tin thuật đưa tới?”
“Ha? Toàn bộ Đại Diễn một ngày có bao nhiêu người sẽ mua báo ngươi có biết không?” Xa Sơn Tuyết vẻ mặt các ngươi đều thực ngu xuẩn: “Cho dù là Đại Quốc sư cũng không thể dùng tinh linh truyền tin thuật vận chuyển nhiều báo tới vậy được. Chúc sư Cung Phụng quan ở địa phương chỉ riêng việc tinh lọc miệng vết thương bị yêu khí ô nhiễm cũng đã mệt bở hơi tai rồi, sao có thể làm được chuyện Đại Quốc sư cũng không làm nổi.”
“Ngươi có vẻ biết rõ ghê.” Có người không phục nói.
“So với các ngươi thì biết nhiều hơn một chút”, Xa Sơn Tuyết gật gật đầu: “Ít nhất ta biết rằng thứ chúc sư địa phương thu được từ Phong Vũ bộ không phải là công báo, mà là ấn bản của nó.”
Một vài thương nhân nghe thấy vậy liền lâm vào suy tư, không khỏi vuốt cằm gật đầu tán đồng.
Đúng vậy, so với số lượng công báo nhiều như núi thì trực tiếp đưa ấn bản dễ dàng hơn thật.
“Mỗi sáng quầy sách sẽ phái tiểu nhị tới chờ ở trước cửa Cung Phụng quan từ rất sớm, sau đó cầm lấy ấn bản trong tay chúc sư đưa đến ấn phường, ấn phường bắt đầu in ấn, đến buổi trưa sẽ chuyển công báo in xong đến quầy sách, sau đó mới được các ngươi mua về nhà. Chỉ cần một khâu sai lầm thì các ngươi liền không thể mua được công báo. Ví dụ như ngày hôm qua.” Xa Sơn Tuyết nói.
“Vậy thì sao?” Có người không hiểu: “Chuyện này có liên quan gì đến âm mưu của Đại Quốc sư?”
“Ngu dốt, ngu dốt!” Xa Sơn Tuyết nói nãy giờ đã khát liền uống cạn một chén rượu đục nữa, trên khuôn mặt xanh trắng nay nổi lên hai vệt hồng nhạt làm cho người khác không khỏi nhìn chằm chằm không chớp mắt: “Các ngươi nghĩ đi, ấn bản đầu tiên sẽ đưa đến tay chúc sư các địa phương, bọn họ cũng là thuộc hạ của Đại quốc sư đúng không? Nếu vậy, không lẽ bọn họ sẽ trơ mắt nhìn công báo bôi nhọ y mà không làm gì cả sao?”
Tất cả mọi người rốt cuộc sáng tỏ, rất nhiều người lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Đúng vậy! Thực kỳ quái!”
“Lẽ nào chúc sư địa phương đều phản bội Đại Quốc sư hết rồi à?”
“Trong này nhất định có âm mưu.”
Theo đó, bọn họ cũng càng cung kính Xa Sơn Tuyết hơn.
“Các hạ cho rằng, vì sao nhóm chúc sư không ngăn cản lại?” Thủ lĩnh đội buôn khom người hỏi.
“Tại sao phải ngăn cản?” Xa Sơn Tuyết cười cười: “Sao ngươi biết được đây có phải là tin tức chúc sư tự mình tung ra hay không?”
Từ khi Xa Sơn Tuyết dẫn theo Mẫn Cát vào quán rượu đến bây giờ cũng mới chỉ được một nén nhang thời gian, thế nhưng loại xoay ngược tình thế này đã xảy ra tận hai lần. Phần lớn người đều lộ ra vẻ choáng váng, nhưng cũng không ít người có thể đuổi kịp dòng suy nghĩ của y.
Thủ lĩnh đội buôn kia chính là một trong số đó, hắn trầm tư trong chốc lát, lại hỏi: “Bởi vì cho dù bọn họ thả tin tức này ra, chúng ta cũng sẽ không tin tưởng, đúng không?”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Xa Sơn Tuyết gật gật đầu: “Đúng rồi, vẫn chưa thỉnh giáo tên của ngươi.”
“Tiểu đệ họ Dương, ở nhà là lão đại, ngươi gọi ta Dương đại là được.”
“Dương đại đến từ Ngọc Môn quan đúng không?” Xa Sơn Tuyết hỏi.
“Ta ở Ninh phủ chăn ngựa, nuôi dê”, Dương đại nói: “Mấy năm qua người muốn mua ngựa ngày càng ít, ta đành phải mang theo các anh em đến đây đi tìm con đường mới.”
“Phải không? Ngươi nên sớm trở về đi, lại chờ thêm mấy tháng, sinh ý sẽ tự động đưa tới cửa. Chỉ cần có thể làm tốt, nhất định sẽ phát đạt. Chỉ là …”
Dương đại tuy rằng không đến nỗi tin tưởng người lạ, nhưng nghe thấy hai chữ “chỉ là”, hắn vẫn như cũ toát ra một thân mồ hôi, vội vàng hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Đồng thời thuận tay rót thêm cho Xa Sơn Tuyết một chén rượu.
Xa Sơn Tuyết nâng chén lên uống, tính ra từ nãy đến giờ y đã uống trọn một bình rượu đục, sắc mặt y dần dần trở nên mơ màng, làm cho Mẫn Cát đứng một bên nhìn sợ tới kinh hồn bạt vía.
Nhưng kết hợp với trước đó, thiếu niên lại không nhịn được trầm tư.
Tiên sinh nhà hắn rốt cuộc là uống say thật, hay là đang diễn kịch đây?
Thật thật giả giả không phân rõ, Xa Sơn Tuyết không biết có say không không để ý tới Mẫn Cát đang xoắn xuýt, tiếp tục nói với Dương đại: “Trước đó ba tháng, ngươi sẽ gặp phải một kiếp nạn lớn, nếu bất cẩn thì toàn bộ gia nghiệp đều có thể biến thành công dã tràng.”
Dương đại sốt ruột hỏi: “Vậy phải hóa giải như thế nào?”
“Nào có biện pháp hóa giải, đành phải trông chờ vào số phận của ngươi thôi.”
Nói xong, Xa Sơn Tuyết loạng choạng đứng lên, quay đầu bước ra khỏi quán rượu. Mẫn Cát vội vàng buông bỏ rối rắm, thanh toán bạc cho tiểu nhị rồi nhanh chóng chạy theo.
Phía sau bọn họ, Dương đại ngóng nhìn bóng lưng của Xa Sơn Tuyết.
“Đại ca!” Đại hán lúc trước định đánh người tức giận nói: “Ta cho rằng y là một tên thần côn lừa đảo!”
“Trại nuôi ngựa sẽ phát đạt sao?” Dương đại đang lâm vào suy tư, trong đầu linh quang chợt lóe: “Trại nuôi ngựa… Ngựa, thiên hạ này, chẳng lẽ sắp không yên ổn nữa ư?”
“Đại ca, ngươi nói gì vậy?” Đại hán nói: “Ta không nghe rõ.”
Dương đại không để ý tới thắc mắc của đám huynh đệ, đứng bật dậy, xoay người đi lấy hành lý của bọn họ.
Đồng thời chỉ huy huynh đệ của mình, nói: “Nhanh đi mua Thiết Long phiếu! Lập tức về quê, càng sớm càng tốt, càng sớm càng tốt!”
***
Tới lúc Dương đại rít gào “càng sớm càng lúc tốt”, Mẫn Cát mới đuổi kịp Xa Sơn Tuyết.
Tiên sinh nhà hắn ra khỏi quán rượu liền rẽ vào một con hẻm nhỏ, Mẫn Cát chạy tới gần chợt nhận ra còn có một người cũng đang đứng ở nơi này.
Người xa lạ kia đang quan sát Xa Sơn Tuyết, một hồi lâu sau chỉ tay vào người y, nổi giận đùng đùng quát: “Ngươi đang làm cái gì vậy! Bên trên không phải đã dặn dò loại tin đồn này phải chờ tới ngày mai mới được tung ra hay sao?”
Mẫn Cát: “…”
Gì?
Hắn đã chậm rãi chạy đến bên người Xa Sơn Tuyết, nghe vậy đột nhiên dừng bước, chần chừ đánh giá người đàn ông có vẻ mặt thật thà trước mặt.
… Không thể nào là điều hắn đang nghĩ tới được, đúng không? Mẫn Cát chảy mồ hôi lạnh nghĩ.
Còn Xa Sơn Tuyết ở một bên thì đang há mồm, nôn cho người đàn ông thật thà kia một thân toàn mùi rượu.
“Chẳng lẽ là uống say?” Thật thà hán tử chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, nói: “Thời điểm nào rồi mà còn dám uống rượu? Nếu như ngươi là thuộc hạ của ta —— đúng rồi”, hắn quay đầu hỏi Mẫn Cát: “Các ngươi là người của ai?”
Câu câu câu câu này phải trả lời như thế nào? Mẫn Cát cứng đờ mặt, hận không thể giả vờ mình cũng say.
Một khắc sau, Xa Sơn Tuyết ngã về phía hắn, giống như là đã ngủ rồi.
Mẫn Cát bị ép tới lảo đảo, hán tử thật thà vội vàng tới đỡ người giúp hắn, đợi đến khi dìu xong liền nhận ra không thể quăng người trên mặt đất được, không thể làm gì khác hơn là hỏi Mẫn Cát: “Cứ điểm nhà ngươi ở chỗ nào?”
Ở Cung Phụng quan núi Thanh Thành.
Nhưng Mẫn Cát không thể nói vậy, hắn do dự một nhịp thở, hé miệng a a hai tiếng, chỉ vào miệng mình lắc lắc đầu.
“Haha, người câm sao?” Hán tử thật thà liếc mắt: “Ngược lại là người giữ bí mật tốt, xem ra ngươi cũng sẽ không mang ta tới cứ điểm.”
Mẫn Cát tiếp tục đóng giả làm người câm, hán tử thật thà thì lại tiếp tục chần chờ.
Thế lực mật thám còn sót lại ở trấn Thanh Thành trước mắt đã liên hợp, âm thầm lập ra kế hoạch. Người đàn ông có khuôn mặt thật thà này chính là may mắn tránh thoát kiếp nạn lùng mật thám của Lưu gia, trước mắt đang thay thế cấp trên đã hi sinh vì nhiệm vụ, là mật thám tổng quản đương nhiệm của phái Thiên Sơn tại Thanh Thành trấn.
Vừa nãy hắn cũng ở trong quán rượu, vốn dĩ muốn thám thính phản ứng của các thương nhân, không ngờ rằng sau khi Xa Sơn Tuyết đi vào liền nói ra tin đồn bên trên giao cho bọn họ.
Đây tất nhiên là quân của đội bạn, nhưng mà phía trên không phải đã nói phải đợi công báo tin tức lên men một quãng thời gian, ngày mai hẵng thả ra tin đồn sao?
Trong lúc còn đang nghi hoặc, hán tử thật thà nhìn thấy Xa Sơn Tuyết rời đi liền lập tức đuổi theo, lại không nghĩ tới một chút tình huống còn chưa thám thính được, trái lại nhặt phải một tên say rượu.
Hắn suy tư nửa ngày, cuối cùng quyết định mang Xa Sơn Tuyết và Mẫn Cát tới cứ điểm liên hợp, như vậy cũng không cần phải tiết lộ nơi ở của phái Thiên Sơn bọn hắn.
Nghĩ là làm, hán tử thật thà mang theo Xa Sơn Tuyết và Mẫn Cát hướng về một phía đi tới, một đường bị Xa Sơn Tuyết say khướt lăn lộn đến mồ hôi đầy đầu.
Chờ tới khi rốt cuộc đến cứ điểm liên hợp rồi, hắn ném tên say rượu và người câm lên giường, chỉ vào bọn họ hỏi người đang ở lại trông coi cứ điểm: “Đây là người nhà ai? Sao lại hành động sớm như vậy?”
Người đang trông coi là cái tên ba ngày trước đã chạy trối chết khỏi đám lệ quỷ, không ai khác chính là Bạch Ma. Hắn lại gần, lười biếng nói: “Dù sao thì cũng không phải là Chim sẻ bọn ta…”
Một khắc sau, hắn nhìn thấy rõ gương mặt của người đang say rượu.