Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 31

Bạch Ma toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Cho dù đánh chết gã cũng không thể nào quên được cảnh tượng diễn ra ba ngày trước trong Cung Phụng quan núi Thanh Thành. Tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn không ngừng vang lên bên tai, nhưng gã lại không thể nào nghĩ ra cách cứu viện, chỉ có thể kinh hoảng một mình đào tẩu, tham sống sợ chết bỏ lại đồng bạn.

Là một đội Chim Sẻ khác ẩn nấp trong núi Thanh Thành đã cứu gã, thừa dịp trên núi hỗn loạn đưa gã xuống núi.

Bạch Ma còn sống, nhưng nhiệm vụ của gã đã xem như là thất bại.

Chim Sẻ quân từ trước đến giờ luôn luôn là ba người một đội chấp hành nhiệm vụ, bất kể là ám sát hay là thám thính tình báo, đây là nhân số vô cùng thích hợp. Bọn họ có một quy định: trong khi làm nhiệm vụ không cho phép những người khác gia nhập, cho dù là đồng bạn cũng vậy. Bạch Ma không thể gia nhập nhóm của đồng bạn mình, lại mất đi huynh đệ cùng đội, chỉ có thể tiếp nhận điều khiển, đảm nhiệm làm người liên lạc thay thế rất nhiều tay sai đã mất của triều đình, đợi ở cứ điểm không ra ngoài.

Đội Chim Sẻ khác an ủi gã, làm người liên lạc dù sao cũng an toàn hơn tiếp tục ám sát Đại Quốc sư nhiều.

… Nếu như Đại Quốc sư không đột nhiên xuất hiện trong cứ điểm.

Một khắc ấy, Bạch Ma bị sợ hãi bao trùm dường như muốn kêu lên thành tiếng, nhưng chợt gã thấy được nụ cười trên mặt Đại Quốc sư.

Quen thuộc biết bao, đúng là giống y hệt nụ cười trong sân ngày hôm đó.

Y biết ta! Y còn nhớ ta! Y đang … uy hiếp ta.

Ba câu nói này xẹt qua trái tim Bạch Ma, không chút nghĩ ngợi, gã đã bị dục vọng được sống điều khiển làm ra một cái quyết định.

“Ai?” Gã có vẻ bình tĩnh nói: “Là người bên phía ta.”

“…” Mẫn Cát.

Tiểu chúc sư vốn đã chuẩn bị rút kiếm xong xuôi, tuy rằng kiếm thuật của hắn không đủ dùng, chúc chú cũng không thành thạo, nhưng trước tình huống như thế này, ngoại trừ giết ra ngoài thì không còn cách nào khác. Trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, hắn chỉ do dự như vậy trong giây lát, sự tình đã đảo ngược hoàn toàn.

Hắn không khỏi tỉ mỉ quan sát Bạch Ma, ở trong lòng âm thầm suy đoán gã ta có phải là thuộc hạ nằm vùng của Đại Quốc sư hay không.

Bạch Ma bị Mẫn Cát nhìn chằm chằm sắp khóc đến nơi rồi, vô cùng muốn đến gõ một gậy trên đầu cái thiếu niên đang lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy người lạ này.

May mắn thay, người đàn ông thật thà kia cũng không phải là mật thám lão luyện gì, hắn không chút nghi ngờ, đẩy Xa Sơn Tuyết về phía Bạch Ma.

“Trông kĩ người của các ngươi đi”, hắn oán giận nói: “Bây giờ đã là lúc nào rồi, sao còn dám ra ngoài uống rượu?”

Hơn nữa tửu lượng còn không tốt, hán tử thật thà nghĩ, rượu đục thì có bao nhiêu rượu lực chứ, thế mà nói say liền say rồi.

Đỡ lấy Xa Sơn Tuyết, Bạch Ma chỉ cảm thấy dưới tay chạm được là một con yêu ma đang nhắm mắt giả ngủ, nhưng lại không dám thu tay, sợ bị người khác nhìn ra manh mối gì. Gã cười ha ha mấy tiếng giải vây cho “huynh đệ” mình, nói cái gì mà nhiệm vụ thất bại nên phải mượn rượu tiêu sầu. Chỉ có Mẫn Cát vẫn luôn cúi đầu nhìn xuống mới biết được, hai chân gã đang run lên.

Cũng may hán tử thật thà chỉ oán giận hai câu. Hắn mới lên làm chủ quản, còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, nghe xong lời Bạch Ma nói, cảm thấy cũng có lý liền trở về làm việc của mình.

Bởi vì xoay người đi, cho nên hắn không nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Bạch Ma —— tiếp theo gã sẽ phải ở cùng một chỗ với Đại Quốc sư.

Đáng tiếc, từ lúc mới gặp tới giờ, hán tử thật thà cùng Bạch Ma vẫn luôn không có chút ăn ý hiểu ngầm nào…

Sau khi hán tử thật thà biến mất tại rèm trúc, lực đạo đặt trên vai Bạch Ma cũng biến mất. Con Chim Sẻ đáng thương xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Đại Quốc sư đang thẳng tắp sống lưng, ngồi ngay ngắn tại chỗ, che miệng ngáp một cái, làm gì còn nửa dáng dấp say rượu.

“Thật là may mắn”, Xa Sơn Tuyết nói: “Gặp được người quen bớt đi không ít công phu cho ta.”

“Gã đúng là thuộc hạ của tiên sinh sao?” Mẫn Cát buông tâm: “Vừa nãy làm ta sợ muốn chết.”

“Không phải”, Xa Sơn Tuyết cười tủm tỉm trả lời: “Tiểu Thất, ta giới thiệu cho ngươi làm quen nhé. Vị này chính là tâm phúc của Ngu Thừa tướng – Chim Sẻ quân gia.”

“…” Mẫn Cát.

“…” Bạch Ma.

Bạch Ma và Mẫn Cát đứng đối diện, cách nhau một Xa Sơn Tuyết, cùng cứng đờ mặt.

Sau một hồi lâu, Bạch Ma hàm răng vẫn đang run lên cưỡng ép bản thân nói chuyện: “Đại Quốc sư đến đây, không thể tiếp đón từ xa, có chuyện gì cần tiểu nhân đi làm không?”

“Tỏ vẻ nho nhã làm gì, quá ghê răng.” Xa Sơn Tuyết nói, đồng thời y mở hai lòng bàn tay ra, cho Bạch Ma nhìn thấy đồ vật trong đó, thở dài nói: “Tố chất mật thám hiện tại, thực sự là một đời lại không bằng một đời.”

Trong tay Xa Sơn Tuyết là mấy viên lạp hoàn.

Nhìn thấy vật này, Bạch Ma giống như chết lặng.

Mấy viên đó là của gã, trước đó gã đã lén lút bắn vào nếp gấp nhăm nhúm trên quần áo hán tử thật thà, trông cậy sau khi hắn ta đi ra ngoài sẽ phát hiện không đúng, tìm người khác tới thương lượng đối sách.

Đó chính là hi vọng mong may được cứu cuối cùng của gã, nhưng cũng giống như lần trước, lại bị Đại Quốc sư đánh vỡ.

“Không có chuyện gì, lần này xuất môn ta không mang theo lệ quỷ, nói không chừng ngươi còn có một con đường sống”, Xa Sơn Tuyết nói: “Ta chỉ hỏi một câu, Chim Sẻ hẳn là phải biết Ngu Thao Hành ở đâu, đúng không?”

Đúng vậy, xoay một vòng lớn, Xa Sơn Tuyết chỉ vì muốn biết một chuyện.

Ngu Thao Hành ở nơi nào?

Y đã đi dạo khắp toàn bộ trấn Thanh Thành, đi qua mấy cái quán trà rồi lại vào mấy quán rượu, tất cả mọi người đều đang nói về hoàng đế, nhưng lại không một ai nhắc tới Ngu Thao Hành.

Thậm chí ngay cả công báo cũng vậy, bây giờ đã sắp cuối năm, không phải là thời cơ tốt nhất để các quan lớn, các quý nhân xuất trận sao? Ngu Thao Hành là khiêm tốn tới mức độ nào mà tên gã một lần cũng chưa từng xuất hiện.

Quá không bình thường, Xa Sơn Tuyết nghĩ.

Cho nên liền dứt khoát hỏi ở đây đi.

Bạch Ma bị hỏi thế ngược lại hi vọng y đừng có dứt khoát như vậy.

Gã cắn răng nói: “Chim Sẻ sẽ không bán đứng chủ nhân.”

“Ngu Thao Hành không thể được tính là chủ nhân của Chim Sẻ quân đi”, Xa Sơn Tuyết nghi hoặc: “Tuy rằng gã cầm một nửa hổ phù nhưng nửa kia hẳn là đang ở trong tay cháu trai ta.”

“Xa Hoằng Vĩnh?” Bạch Ma không nhịn được bật cười: “Bằng vào hắn?”

Dù sao loại chuyện này cũng không phải là không thể nói được trước mặt Đại Quốc Sư, hơn nữa biết rằng bản thân khó thoát khỏi cái chết, Bạch Ma ngược lại không thèm đếm xỉa. Gã mặt không đổi sắc nói: “Xa Hoằng Vĩnh chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót, gây ra bao nhiêu chuyện, còn muốn bọn ta phải chùi đít cho hắn. Chim Sẻ chủ nhân, không, Chú binh chủ nhân mãi mãi chỉ có một, đó là —— “

“Thánh Nữ Ngu thị?” Xa Sơn Tuyết cắt ngang lời tuyên bố dõng dạc hùng hồn của gã: “Thế thì càng sai hơn, không có nữ nhi, Ngu thị huyết mạch đã tuyệt, mà cho dù dòng họ và huyết thống còn đang truyền thừa thì sức mạnh của Thánh Nữ cũng đã bị đứt đoạn tại thế hệ của mẫu hậu ta rồi. Ngu Thao Hành chỉ có họ Ngu thôi, muốn nắm giữ Đại – Tiểu Hưng Lĩnh, các ngươi tìm gã còn không bằng tìm ta đây.”

Bạch Ma: “…”

Xa Sơn Tuyết: “Thật sự không suy xét một chút? Biểu huynh kia của ta không biết nửa câu chúc chú, tuy rằng gã làm chưởng môn thủ đoạn không tồi nhưng làm Thánh Nữ Đại – Tiểu Hưng Lĩnh, à không, là Thánh Tử, mà một câu Chúc Chú cũng không biết, nói ra các ngươi không cảm thấy mất mặt sao?”

Bạch Ma cắn chặt răng nuốt máu, nói: “… Không mất mặt.”

Xa Sơn Tuyết trầm mặc một chút, gật gật đầu nói: “Xem ra ý ngươi đã quyết, ta không có cách nào thuyết phục ngươi.”

Bạch Ma nói: “Ta đây trung thành tuyệt đối với Thừa tướng!”

“Hết cách rồi”, Xa Sơn Tuyết lắc đầu: “Thuyết phục không thành, ta cũng không nghĩ ra chủ ý gì tốt hơn —— “

Bạch Ma lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“—— vậy thì đành phải uy hiếp ngươi mà thôi.” Xa Sơn Tuyết chậm rãi nói tiếp.

“…” Bạch Ma.

Lúc trước Đại Quốc sư thu liễm một thân khí độ, thêm vào đó lời y nói quả thực đáng giận, Bạch Ma trong lúc nhất thời đã quên mất cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay Đại Quốc sư. Giờ khắc này bị nhắc nhở, áo trong của gã lại một lần nữa ướt đẫm mồ hôi. Mẫn Cát đứng bên cạnh làm bộ mình không tồn tại thấy sắc mặt như gặp phải thống kích ấy của gã, cũng không khỏi sinh ra lòng thương hại.

Vào lúc này, nếu Bạch Ma nói cho dù chết cũng không hối hận, chí ít cũng có thể coi là trả lời được. Nhưng mà hành động lâm trận bỏ chạy của gã đã bị người ta nhìn thấy, làm sao dám ở trước mặt Xa Sơn Tuyết nói câu này.

Đại Quốc sư không giống những người khác ở chỗ: nếu y nói muốn ai đó chết, liền sẽ không lưu lại nửa cái mạng nhỏ cho người ta.

Bạch Ma sợ chết.

Mấy ngày nay lúc gã nghỉ ngơi, trong mộng luôn gặp phải Hôi Ma và Hắc Ma đã bị gã bỏ rơi. Hai huynh đệ này toàn thân đẫm máu và nước mắt, hỏi gã vì sao còn chưa đi xuống cùng bọn họ.

Mỗi lần tỉnh mộng, Bạch Ma đều cực kỳ hổ thẹn, đồng thời kiên định không thể chết được.

Mà Xa Sơn Tuyết cảm nhận được một thân khí ác mộng của con Chim Sẻ trước mặt, đối với phản ứng của gã cũng không có gì khó hiểu.

“Vậy chúng ta đổi chủ đề nhé, kế tiếp ngươi phải làm gì?” Xa Sơn Tuyết hỏi.

“…” Bạch Ma nãy giờ vẫn luôn chần chừ, cảm thấy câu hỏi này không quan trọng bèn đáp: “Lại quá một chén trà, thám tử khắp nơi sẽ phái người tới đây, chuẩn bị thương nghị hành động cụ thể cho việc thao túng tin đồn xung quanh núi Thanh Thành ngày mai.”

“E rằng sẽ không dễ dàng chút nào”, Xa Sơn Tuyết cảm thán: “Dù sao có đoàn người kể chuyện của Thanh Thành Lâm trưởng lão ở đây, các ngươi muốn đối phó với hắn kiểu gì? Không ngại cho ta nghe ngóng một chút chứ?”

Rất để ý! Bạch Ma nói: “Ta đây liền đi sắp xếp chỗ ngồi cho ngài.”

“Không cần”, Xa Sơn Tuyết phất phất tay: “Đợi chút nữa ta ngồi phía sau ngươi là được. Đúng rồi, trong đám thám tử hẳn là sẽ có vài người nhận ra ngươi”, Xa Sơn Tuyết quay đầu nói với Mẫn Cát: “Tiểu Thất trước hết chờ ở chỗ này nha?”

Mẫn Cát: “Ai? Tiên sinh…”

Tiểu chúc sư yếu ớt kháng nghị không có nửa điểm hiệu quả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Xa Sơn Tuyết đi theo Bạch Ma rời đi.

Kế tiếp một đoạn thời gian, trong cứ điểm thường xuyên có người đi ngang qua, thậm chí có người còn tới hỏi Mẫn Cát những người khác đi nơi nào. Mẫn Cát đầy đầu mồ hôi đóng giả làm người câm, hỏi cái gì cũng không biết. May mà đám thám tử khác đều cho rằng hắn là tôi tớ trong viện, không chút nghi ngờ chuyện hắn là người câm.

Dựa vào kỹ năng diễn xuất sứt sẹo lừa dối vượt qua khó khăn, Mẫn Cát vừa kịp thở phào nhẹ nhõm thì ngay lập tức thấy một đám người đen nghịt đi tới.

Hắn vội vã treo trái tim lên, đứng ở góc tường, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, hạ quyết tâm không nhìn tới.

Nhóm người kia cũng không để ý tới cái tiểu nhân vật như hắn, Mẫn Cát mơ hồ nghe qua, phát hiện thấy bọn họ hình như đều đang lấy lòng một người.

Người nào vậy ta, uy thế lớn tới vậy.

Thiếu niên nhất thời hiếu kỳ, quên mất mình vừa ở trong lòng quyết tâm không nhìn trộm, lặng lẽ giương mắt.

Một cái nhìn này làm cho hắn vô cùng kinh hãi.

Người được vây quanh thế nhưng lại là một người thoạt nhìn không thể lớn hơn hắn quá nhiều tuổi, điểm này Mẫn Cát rất chắc chắn. Bởi vì ngoại trừ người như Đại Quốc sư và Thanh Thành chưởng môn nhìn mặt không thể đoán tuổi ra, sau nhiều lần tiếp xúc với các cao nhân hơn trăm tuổi, loại khí chất khác biệt kia có thể làm cho Mẫn Cát phân biệt rõ ràng.

Người trẻ tuổi ấy không vượt quá hai mươi tuổi, tóc ngắn như con nhím, đuôi tóc thắt một sợi dây màu đỏ, khi đi nhìn như thể cả đầu đều đang bốc cháy. Hắn mặc đồ ngắn, phía sau đeo một cây đại đao, chuôi đao được gắn một dải lụa hồng đẹp đẽ, vô cùng hòa hợp với kiểu tóc của người này.

Mẫn Cát còn đang tò mò đánh giá, người trẻ tuổi được nịnh bợ kia đột nhiên chuyển động con ngươi, ánh mắt lạnh như băng quăng về phía Mẫn Cát, sợ đến mức tiểu chúc sư vội vã cúi đầu, như chim non gặp phải gió lạnh, co rụt cổ, run lẩy bẩy.

Đám người còn lại hiểu lầm ánh mắt nam tử, đến gần dùng thân thể của mình ngăn cản tầm mắt hắn.

“Tiêu Thiếu môn chủ, đây là chỗ lâm thời mua lại, đúng là có chút đơn sơ, xin ngài tạm thời nhẫn nại. Đợi chút nữa ngài có muốn đi xem trụ sở không? Ta đảm bảo, cho dù là Hồng Kinh cũng không tìm ra nơi tốt hơn.”

Người được gọi là Tiêu Thiếu môn chủ cau mày nói: “Không cần, ta chỉ là tới khiêu chiến Kham Nguy.”

“Vâng vâng vâng”, người kia không để ý lắm, duỗi tay chỉ đường: “Xin mời đi về hướng này, những người khác chắc hẳn đã bắt đầu thương thảo.”

Tiêu Thiếu môn chủ nhìn qua vô cùng thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn là đáp ứng, rời đi cùng người nọ.

Đoàn người đen nghịt cứ như vậy đi ngang qua chú chim non Mẫn Cát, di chuyển về phía lúc trước Xa Sơn Tuyết rời đi.

Mẫn Cát có điểm ngốc.

Thiếu môn chủ, nghe qua có vẻ rất lợi hại, một lát nữa nếu tiên sinh gặp hắn thì có sao không nhỉ?

Có cần đi nhắc nhở không? Nhưng mà bây giờ có đi cũng không kịp, huống hồ hắn còn không tìm ra nơi tiên sinh ở nữa.

Do dự trong chốc lát, Mẫn Cát ngẩng đầu phát hiện ra trong đường đã không có một bóng người, không còn ai để cầu viện. Hắn cắn răng, hiếm thấy lớn mật làm ra một quyết định, dựa theo con đường lúc đến, chạy ra khỏi cứ điểm của nhóm mật thám này.

***

Mặt khác, ở bên kia, Xa Sơn Tuyết từ tràn đầy hứng khởi chờ đợi đã chuyển thành ngáp ngắn ngáp dài liên tục, cuối cùng y vỗ vỗ vai Bạch Ma.

“Không phải ngươi nói muốn thương lượng cách đối phó ta hả? Tại sao còn chưa bắt đầu?”

“Không biết”, Bạch Ma cũng rất kỳ quái, khoảng cách thời gian uống cạn một chén trà đã qua lâu rồi: “Còn có ai chưa tới sao?”

Gã vừa dứt lời, liền có người đầy hào hứng đẩy cửa ra.

Tiếng ồn ào truyền vào trong phòng, một đám thủ lĩnh mật thám nhìn thấy bên ngoài đột nhiên xuất hiện nhiều người đến thế, tất cả đều đứng hết lên, không ít tên còn lấy binh khí ra đề phòng.

Người đẩy cửa bước vào căn bản không thèm để ý tới bầu không khí ngưng trọng trong đó, hướng về phía bọn họ lớn tiếng tuyên cáo.

“Đoạn Đao môn Thiếu môn chủ đến!”
Bình Luận (0)
Comment