Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 10

Chương 11

 

Giang Thời thực sự cảm thấy Trình Dã bị điên.

 

Cách một huyện lỵ, đường xa vạn dặm, mang theo bao lớn bao nhỏ chỉ để đến thay ga trải giường và vỏ chăn cho y.

Nhưng không thể phủ nhận, kiểu ga trải giường hắn mua đẹp hơn nhiều so với họa tiết hình gấu nhỏ mà Giang Tuyết chọn cho y, chất lượng sờ vào cũng tốt hơn, không biết hắn lấy tiền ở đâu ra.

 

Giang Thời ăn xong một ly chè đậu xanh sữa dừa, vỏ chăn của Trình Dã cũng đã thay xong, mỗi góc đều được nhét gọn gàng, tốt hơn nhiều so với lần trước bạn cùng phòng lồng cho y.

 

Giang Thời nói: “Cậu mua bao nhiêu tiền? Tôi trả tiền cho cậu.”

 

Trình Dã vươn cánh tay dài, nhẹ nhàng rung một cái, chăn nhẹ nhàng và gọn gàng phủ lên giường Giang Thời. Cuối cùng hắn cũng hài lòng, không để ý đến lời Giang Thời mà nhấc một trong số các túi lên hơi mở miệng, mùi gà nướng thơm lừng lập tức lan tỏa.

 

“Tôi mang gà nướng đến, có muốn ăn không?”

 

Giang Thời chưa kịp trả tiền đã không hiểu sao lại theo Trình Dã ra ngoài ăn cơm, đi cùng còn có Cao Tân Hòa.

 

Cao Tân Hòa nhìn thấy Trình Dã còn kích động hơn y nhiều, thấy Trình Dã xách một con gà nướng đến, hắn ta hận không thể quỳ xuống gọi hắn một tiếng bố.

 

“Anh, anh là anh ruột của tôi, biết tôi ăn ở căng tin sống không bằng chết, nên đặc biệt đến đãi tôi.”

 

Trình Dã rất lạnh lùng, “Cái này là của Giang Thời.”

 

Cao Tân Hòa: “...”

 

Hắn ta vô tư nói: “Cho anh họ nhỏ cũng không sao, dù sao khẩu vị anh ấy nhỏ, anh ấy ăn không hết thì tôi ăn.”

 

Có thể nói là vô cùng không có tôn nghiêm.

 

Lần này đến lượt Giang Thời: “...”

 

Trình Dã xin ông chủ một cái đĩa, đeo găng tay xé thịt gà, còn Giang Thời thì cầm thực đơn gọi đồ nướng mình muốn ăn.

 

Y ăn nhạt, ngay cả khi ăn đồ nướng cũng không cho ớt, gọi đi gọi lại cũng chỉ gọi vài xiên.

 

Gọi xong món của mình, y đưa thực đơn cho Cao Tân Hòa, “Xem muốn ăn gì, tôi bao.”

 

Trình Dã liếc nhìn y, không phản bác.

 

Lúc đến hắn đã ứng trước lương với quản lý, tạm thời coi như có tiền, nhưng hắn chạy xa như vậy về tìm Giang Thời đã không đúng lúc rồi, nếu còn giành làm những chuyện khác, đừng nói Giang Thời, ngay cả Cao Tân Hòa thô lỗ cũng sẽ nhận ra có vấn đề.

 

Trình Dã đặt thịt gà đã xé trước mặt Giang Thời, “Tôi không bảo ông chủ cho ớt, anh ăn thử xem.”

 

Giang Thời dùng nước sôi tráng đũa một lượt rồi mới chậm rãi gắp một miếng thịt gà. Trình Dã nói không sai, hương vị quả thực rất ngon, dù không cho ớt, thậm chí còn hơi nguội, nhưng ăn vào thì ngoài giòn trong mềm.

 

Cao Tân Hòa sắp chảy cả nước miếng, “Anh họ nhỏ, thế nào? Ngon không?”

 

Trình Dã thưởng cho hắn ta một bộ xương gà.

 

Ở tuổi và khẩu vị của Cao Tân Hòa, dù Trình Dã cho hắn ta cái phao câu gà hắn ta cũng có thể gặm một cách vui vẻ. Gà nướng không có ớt, hắn ta tự mình xin ông chủ một ít bột ớt, vừa ăn vừa hỏi Trình Dã, “Lần này anh Trình về bao giờ đi?”

 

Trình Dã không ăn, hắn ngồi trên ghế nhìn Giang Thời đối diện, “Ngày mai về nhà cùng các cậu, ngày mốt đi.”

 

Cao Tân Hòa lại hỏi, “Anh ở đó thế nào? Lương cao không? Có vất vả không?”

 

“Cũng được.”

 

Cao Tân Hòa nghe xong, lập tức rục rịch, “Vậy đến lúc đó nếu tôi thi không đỗ, thì đi đào than cùng anh luôn.”

 

Hắn ta nhát gan lại không có chí lớn gì, chỉ muốn đi theo sau lưng Trình Dã.

 

Trình Dã lại không nghĩ ngợi mà từ chối hắn, “Đừng đi, cậu không hợp.”

 

Cao Tân Hòa không phục còn muốn nói thêm gì đó, Giang Thời đá vào chân hắn ta dưới bàn, “Em họ bự, cậu tưởng công việc này ai cũng làm được à? Đừng nói cậu có làm được hay không, nếu đến lúc đó bố cậu biết, chắc có thể đánh gãy chân cậu đấy.”

 

Cao Tân Hòa: “...”

 

Cao Tân Hòa rụt cổ lại.

 

Trong quán không có mấy người, đồ ăn của ông chủ lên rất nhanh. Mấy xiên không ớt của Giang Thời được đặt riêng một bên, so với những xiên trước mặt Trình Dã, màu sắc nhạt nhẽo.

 

Giang Thời ăn hai lát khoai tây, mùi cay nồng của ớt thoang thoảng bay đến, cái cay lẫn với mùi thơm, càng ăn miếng khoai tây trong miệng y càng nhạt nhẽo.

 

Y không kìm được đưa khuỷu tay chạm vào Trình Dã, “Cho tôi ăn thử một chút.”

 

Trình Dã đổi đôi đũa sạch, lấy một xiên khoai tây lát từ đĩa trước mặt, hắn gạt hết ớt trên đó ra, chỉ để lại một chút, có vị cay nhưng không đến mức khiến Giang Thời không chịu nổi.

 

Giang Thời nhận lấy lát khoai tây hắn đưa, đầu tiên cẩn thận ngửi thử, rồi dò hỏi cắn một miếng nhỏ.

 

Không trách y kén ăn, chủ yếu là các món ăn ở Giang Thành đều rất thanh đạm, những món càng thanh đạm mà cho thêm gia vị đậm mùi thì mùi vị càng rõ rệt, mùi ớt cũng lạ lạ, cay mà còn có vị ngọt kỳ quái.

 

Nhưng ở Lâm Thành thì khác, khẩu vị ở đây đậm đà, làm gì cũng phải cho ớt, tùy tiện bước vào một nhà hàng, mùi đầu tiên bay ra chính là mùi ớt thơm lừng.

 

Ngửi lâu rồi, quyết tâm không ăn ớt của Giang Thời bắt đầu lung lay.

 

Cái cay của ớt Giang Thành mang lại cho y cú sốc lớn, trước khi cắn miếng khoai tây Giang Thời đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ, hương vị vừa vào miệng hoàn toàn khác với những gì y từng ăn ở Giang Thành.

 

Một vị cay rất đơn thuần mang theo chút vị nồng thơm, rồi là vị tê của hoa tiêu.

 

Giang Thời chưa từng ăn cay, dù phần lớn ớt trên khoai tây đã bị Trình Dã gạt bỏ, nhưng y vẫn không kìm được khẽ “sì” một tiếng vì cay.

 

Trình Dã nghiêng mặt nhìn y.

 

Thiếu niên mặc đồng phục học sinh ôm cốc nước uống một ngụm, trong mắt long lanh ướt át, mím môi cảm nhận hương vị, rồi lại ăn thêm một miếng.

 

Giang Thời ăn hết miếng khoai tây với nước, sau khi ăn xong môi y thâm hơn bình thường.

 

Y chậm rãi hít một hơi, cảm nhận được một người đang ghé sát lại bên cạnh, rõ ràng không chạm vào, nhưng hơi ấm dồi dào của cậu con trai lại truyền qua lớp quần áo.

 

Trình Dã hơi nghiêng người, bờ vai rộng và lưng trần gần như bao phủ lấy Giang Thời. Hắn cao hơn Giang Thời, khi nói chuyện cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm đôi môi hơi ửng đỏ vì cay của y, giọng nói trầm thấp, “Muốn nữa không?”

 

Giang Thời ôm tách trà, đầu lưỡi lướt qua môi, mang theo ánh nước. Y lại bắt đầu khẽ hít vào, uống trà lắc đầu, “Không muốn nữa.”

 

Quá k*ch th*ch rồi, y cần từ từ.

 

Y không đợi được câu trả lời của Trình Dã, có chút nghi hoặc nhìn sang bên cạnh.Ngược ánh đèn, mắt Trình Dã rất sâu, yết hầu nhô ra khi Giang Thời nhìn sang thì khẽ nuốt xuống, mu bàn tay cầm que tre nổi gân xanh.

 

Hắn như đang kiềm chế điều gì đó, nhưng khi Giang Thời nhìn sang lại ẩn mình đi, chỉ còn lại vẻ ngoài đờ đẫn.

 

Đầu mũi giày Trình Dã chạm sàn nhà, dùng lực một cái, ghế trượt ra phía sau. Hắn và Giang Thời kéo giãn khoảng cách, ăn nốt phần còn lại.

 

Buổi tối Trình Dã ngủ chen chúc với Cao Tân Hòa, sáng hôm sau ba người cùng về nhà.

 

Giang Tuyết biết Giang Thời sắp về, rửa sẵn một cái chân giò hun khói, Giang Thời về đến nhà thì vừa mới cho vào nồi.

 

Bà vòng quanh Giang Thời nhìn một lượt, “Thế nào rồi? Trường mới có quen không? Bạn bè có dễ gần không?”

 

Giang Thời không mang theo gì cả, chỉ vác cái cặp sách về. Y ném cái cặp sách lên ghế ở cửa, người thuận thế nằm ườn ra, nửa khép mắt, lười biếng trả lời câu hỏi của Giang Tuyết, “Cũng được, quen rồi, chưa gần gũi.”

 

Dáng vẻ lười biếng này của y khiến Giang Tuyết nóng tính muốn mắng người, nhưng nghĩ đến y đã học một tuần rồi, lại nhịn xuống.

 

Bà không nhìn thấy thì coi như không thấy, xách cặp sách của Giang Thời vào trong, “Con về cùng thằng Tân Hòa à?”

 

Giang Thời cảm nhận nhiệt độ mặt trời giữa trưa chiếu lên mặt, ngáp một cái, “Đúng vậy, cả Trình Dã nữa.”

 

“Trình Dã?” Giang Tuyết quay người lại, “Trình Dã về rồi à?”

 

“Ừm, cuối tuần bọn họ được nghỉ.”

 

Giang Tuyết nghe vậy khựng lại, “Vậy con có gọi nó đến nhà mình ăn cơm không?”

 

Lưng Giang Thời trượt xuống càng lúc càng thấp, chưa đầy mấy phút, đã tan chảy trên ghế dưới ánh nắng đầu xuân.

 

Y như một con mèo buồn ngủ, mặt trời chiếu vào, cả người bắt đầu trống rỗng.

 

Giang Tuyết nói xong, mãi một lúc y mới phản ứng lại, giọng điệu mang theo sự khó hiểu, “Con gọi cậu ta đến nhà mình ăn cơm làm gì?”

 

Giang Tuyết trừng mắt nhìn y, “Nhà nó không có ai, ăn cơm làm sao? Hơn nữa, nó đã chăm sóc con nhiều ngày như vậy, con gọi nó đến ăn cơm không phải là điều nên làm sao?”

 

Đạo lý là vậy, Giang Thời hơi nhổm người dậy, “Rõ ràng là cậu ta tông vào con, cậu ta chăm sóc con không phải là lẽ dĩ nhiên sao? Con không bắt cậu ta bồi thường tiền thuốc men và tổn thất tinh thần đã là con lương thiện rồi.”

 

Giang Tuyết: “...”

 

Thằng ranh con này.

 

Bà kéo Giang Thời dậy khỏi ghế, “Bây giờ mẹ đi vo gạo nấu cơm, con đi gọi Trình Dã đến ăn cơm.”

Giang Thời rất không vui, “Gọi cậu ta làm gì? Hơn nữa, không phải có Cao Tân Hòa sao? Có khi cậu ta đã đi nhà Cao Tân Hòa rồi.”

 

Giang Tuyết: “Nó đi nhà nào là chuyện của nó, chúng ta có gọi hay không là chuyện của chúng ta, không thể để người ta nói chúng ta không có tình người chút nào.”

 

Dưới ánh mắt giận dữ của Giang Tuyết, Giang Thời đành phải đi đến nhà Trình Dã.

 

Đầu tháng ba, tuy còn hơi lạnh, nhưng nhiệt độ đã bắt đầu tăng lên. Trời vừa quang mây tạnh, gió liền bắt đầu thổi, những cây anh đào ven đường âm thầm nở rộ.

 

Gió thổi qua thung lũng, lướt qua núi rừng cỏ cây, mang đến hy vọng của mùa xuân cho mặt đất tĩnh lặng.

 

Nhà Trình Dã vẫn cũ nát, vết sơn đỏ ở cửa đã khô lại, tạo thành những vết nứt lởm chởm.

 

Cánh cửa chính bị tháo ra được lắp lại một cách thô sơ, gió thổi qua kêu kẽo kẹt.
Giang Thời đứng trước cửa gọi tên Trình Dã hai tiếng, không ai đáp lại y, ngược lại từ sân nhỏ bên cạnh nhà truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

 

Y dừng lại một lát, vòng ra phía bên hông nhà.

 

Ánh sáng buổi chiều chói chang, thiếu niên cao một mét tám đứng dưới cây anh đào, bờ vai và lưng trần duỗi thẳng trong nắng. Vai rộng, eo thon, mang theo sức sống dồi dào độc nhất của tuổi thiếu niên, hứng trọn một gáo nước.

 

Giây tiếp theo, dường như cảm nhận được điều gì, Trình Dã quay đầu lại nhìn thấy Giang Thời đang đứng ở góc cua.

 

Giang Thời: “...”

 

Cảnh tượng này chết tiệt sao lại quen thuộc đến thế.

 

Y định quay người đi, ánh mắt không kiểm soát được lướt xuống, nhìn thấy vết thương cuộn tròn như con rết trên eo Trình Dã.
...
Cây anh đào trong sân rất lớn, nụ hoa hé nở, ánh mắt xuyên qua những cành cây đan xen, phía trên là bầu trời xanh biếc.

 

Giang Thời ngắt một bông hoa anh đào, đầu ngón tay miết qua cánh hoa, dính đầy nước.

 

Y buông tay, hỏi Trình Dã, “Vết thương trên người cậu là sao vậy?”

 

Trình Dã đang tắm dở, nước trên người còn chưa lau khô đã bị Giang Thời bắt gặp, đành phải tạm thời mặc một chiếc áo phông vào, cổ áo bị ướt một mảng.

 

Hắn thật thà nói: “Mấy hôm trước hầm mỏ bị sập, để cứu một người đồng nghiệp, không cẩn thận bị thương.”

 

Giang Thời: “Vậy tuần trước cậu gọi điện cho tôi sao không nói?”

 

Trình Dã đáp: “Không quan trọng.”

 

Giang Thời nghĩ, là vết thương không quan trọng hay là cậu không quan trọng?

 

Giây tiếp theo Trình Dã liền nói: “Vết thương không quan trọng, không chết được.”

 

Giang Thời: “...”

 

Y đâu có ngốc, vết sẹo dài như vậy, không biết lúc đó vết thương sâu đến mức nào, không chết cũng phải mất nửa cái mạng.

 

Y không kìm được nói: “Sập thì cứ sập đi, lo cho bản thân mình tốt đã rồi, còn cứu người khác, thật sự coi mình là anh hùng sao.”

Trình Dã ngồi đối diện Giang Thời nhìn ánh nắng chiếu lên mặt y, gió thổi những bông hoa anh đào trên đầu y rung rinh, ánh sáng chiếu lên mặt y cũng bắt đầu rung rinh như những hạt vàng vụn, vỡ nát rồi dính chặt vào y.

 

Y nở rộ còn rực rỡ hơn cả những bông anh đào trên đầu.

 

Vương Cương là người thợ đã được phân công hướng dẫn hắn khi hắn mới vào mỏ, tính cách anh ta hiền lành, thật thà chất phác, nói nhiều, bình thường lúc nghỉ ngơi thì cứ luyên thuyên kể chuyện nhà mình với Trình Dã.

 

Kể về người vợ bị gãy một chân khi trang trí nhà cho người khác từ tầng hai ngã xuống, kể về số tiền hơn một vạn tệ bị lừa mất, kể về ba đứa con đang đi học của anh ta…

 

Vết thương ở bụng hơi đau, Trình Dã đổi tư thế.

 

“Tôi không phải anh hùng.” Hắn nói: “Chỉ là...”

 

Chỉ là khi Vương Cương nhắc đến ba đứa con của anh ta, ánh sáng trong mắt ann ta lại rực rỡ đến vậy. Từ nhỏ đến lớn, không ai từng nhìn hắn bằng ánh mắt đó, vì vậy khi Vương Cương trượt chân ngã xuống, Trình Dã không kìm được đưa tay ra.

 

Nhưng khi tấm ván gỗ bị gãy đâm vào bụng hắn, hắn lại hối hận.

 

Hắn chết rồi, cuối tuần ai sẽ đến thăm Giang Thời?

Bình Luận (0)
Comment