Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 11

Giang Thời hơi im lặng.

 

Y lại gần Trình Dã vén áo hắn lên, nhìn vết sẹo dài đó. Gió thổi qua hai người, dưới mí mắt Giang Thời, vòng eo thon gọn của nam sinh khẽ phập phồng không kiểm soát, vết sẹo như con rết trên đó dường như sống dậy.

 

Cho đến khi tay Giang Thời đặt lên.

 

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào da thịt, thế giới của Trình Dã như bị nhấn nút tạm dừng, gió ngừng gào thét, cành cây đang lay động đứng im, và âm thanh dồn dập, rộn ràng hơn lại truyền đến từ tim hắn.

 

Ngón tay hắn cắm sâu vào những mảnh gỗ vụn trên ghế, phải cố gắng rất nhiều mới không để mình mất bình tĩnh trước mặt Giang Thời.

 

Giang Thời không hề hay biết gì, đầu ngón tay y lướt qua vết thương ghê rợn, ý định ban đầu là có chút thương cảm, nhưng cảm giác gồ ghề khiến y vô thức rùng mình, y đột ngột rụt tay lại, gấu áo theo đó buông xuống.

 

Người khác bị thương nặng như vậy, mà y lại sợ vết thương ghê rợn đó, Giang Thời có chút chột dạ, vừa chột dạ, giọng nói liền mềm đi vài phần, “Đau không?”

 

“Không đau.” Trình Dã khàn giọng, khó chịu đổi tư thế.

 

So với đau, hắn khó chịu hơn ở những chỗ khác.

 

Giang Thời xoa xoa đầu ngón tay trên quần áo, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích mình đến đây, “Mẹ tôi bảo tôi gọi cậu đến nhà tôi ăn cơm.”

 

Trình Dã vớ lấy chiếc áo khoác vừa cởi ra khoác lên người, động tác đứng dậy có chút vội vàng, “Được, tôi đi thay quần áo.”

 

Gió lại thổi lớn hơn, Giang Thời dựa vào cây anh đào, cành hoa lay động trong mắt y.

 

Y rụt tay lại, những ngón tay trắng nõn móc vào những sợi chỉ thừa trên quần áo, rõ ràng không có gì, nhưng y lại cảm thấy đầu ngón tay như có một con rết đang bò lên.

 

Bên trong cánh cửa cách một bức tường, Trình Dã tựa vào cửa.

 

Hắn khom lưng, kéo áo khoác ra, cúi đầu nhìn.

 

Cánh cửa gỗ bên cạnh nứt một khe hở, ánh nắng lọt qua khe hẹp, tạo thành một vệt nứt màu vàng trên mặt đất.

 

Hắn áp sát vào khe hở đó, nhìn thấy Giang Thời bên ngoài cánh cửa.

 

Thiếu niên mặc một chiếc áo khoác sơ mi màu xanh nhạt bên ngoài, bên trong là áo phông trắng, màu xanh đó dịu dàng làm giảm bớt vài phần sắc sảo trên người y, chỉ còn lại sự thuần khiết trong trẻo, như một bông lay ơn chớm nở.

 

*

 

Giang Thời xoay người, gió thổi áo khoác của y tung bay để lộ vòng eo thon gầy bên trong.

 

Trình Dã nhìn vòng eo đó, nhỏ đến vậy, một tay hắn là có thể ôm trọn, mỏng đến vậy, mỏng như tờ giấy, một cơn gió cũng có thể thổi bay đi.

 

Hắn ảo tưởng mở tay ra trong cửa, ánh nắng tràn ra từ kẽ ngón tay, đổ bóng những ngón tay xuống đất, trông có vẻ kỳ dị và ghê rợn.

 

Tách—

 

Mồ hôi lăn trên mặt Trình Dã bắn vào mắt, ánh sáng lờ mờ phản chiếu hình ảnh thiếu niên qua làn nước mắt bên khe hở.

 

Hắn dựa vào cửa, cau mày.

 

“Giang Thời...”

 

Hắn áp sát vào cửa, ngửi hơi thở yếu ớt theo gió lùa vào, khẽ khàng gọi tên Giang Thời không ai nghe thấy.

 

“Giang Thời...”
...
Giang Thời đột ngột quay đầu lại.

 

Ánh nắng vẫn rực rỡ, tiếng gió vẫn huyên náo, cánh cửa không xa y vẫn im lìm đóng kín.

 

Sao mà Trình Dã lề mề thế nhỉ? Y thầm than phiền trong lòng, thay quần áo gì mà lâu vậy.

 

Y nhấc chân định mở cửa vào xem hắn xong chưa, nhưng đi được hai bước, cảnh tượng ngượng ngùng va phải hôm đó đột nhiên hiện lên trong đầu.

 

“...”

 

Giang Thời dừng bước, đứng bên ngoài cửa.

 

“Trình Dã?”

 

Y gọi tên Trình Dã một tiếng.

Không ai đáp lại y.

 

“Trình Dã?”

 

Y lại gọi một tiếng nữa.

 

Nửa phút sau, tiếng Trình Dã truyền ra từ trong cửa.

 

“Ừm, tôi đây.”

 

Giọng hắn hơi thấp, lẫn trong gió xuân nghe không rõ ràng, Giang Thời đứng yên tại chỗ, “Cậu xong chưa vậy? Sao lề mề thế.”

 

“Sắp rồi.” Trình Dã nói: “Chờ tôi hai phút nữa.”

 

Giang Thời: “...”

 

“Cậu định lên sàn diễn thời trang à? Thay quần áo gì mà lâu thế.”

 

“Dây quần bị thắt nút rồi, tạm thời không cởi ra được.”

 

Giang Thời: “...”

 

Lại đợi thêm hai phút, bên trong truyền đến tiếng “đùng” một cái, rồi là giọng Trình Dã.

 

“Chờ tôi thêm chút nữa.”
...
Năm phút sau cửa mới mở, Giang Thời khoanh tay đứng bên ngoài lạnh lùng quét mắt, “Đại thiếu gia cuối cùng cũng thay xong rồi à?”

 

Trình Dã nghèo, quần áo thay đi đổi lại cũng chỉ có mấy bộ, sờn cũ, ngắn cũn, không vừa người. Hai tuần trôi qua, mái tóc vốn ngắn sát da đầu của hắn đã dài ra một chút, mày mắt vẫn trầm tĩnh.

 

Mẹ hắn là người dân tộc thiểu số, hắn mang trong mình dòng máu người Di, sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu hun hút, đôi mắt hẹp dài sắc bén, là một vẻ ngoài rất hoang dã, chỉ là khi ở trước mặt Giang Thời hắn thường cụp mắt xuống, làm mềm đi vẻ hoang dã trong mắt, nên Giang Thời mới cảm thấy hắn thật thà.

 

Đối mặt với lời trách móc của Giang Thời, ánh mắt hắn lướt qua đôi mắt đẹp của thiếu niên, rồi đến mũi, miệng, cuối cùng chui vào gấu áo bị gió thổi bay.

 

Hắn đưa lòng bàn tay ra so sánh trong không khí, thu lại ánh mắt, lại là vẻ vô hại thường ngày.

 

“Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.”

 

Giang Thời nói: “Gọi đi ăn cơm mà còn không tích cực, đáng đời cậu chết đói.”

 

Trình Dã chỉ thật thà cười cười.

 

Hắn đi bên cạnh Giang Thời, nhìn thiếu niên nghiêng mặt ngửi ngửi trên người hắn, vẻ mặt đầy nghi ngờ, “Sao trên người có mùi lạ vậy?”

 

Mùi rất nhạt, nhưng không ngăn được gió cứ thổi từ phía Trình Dã sang người y.

 

Trình Dã nói: “Quần áo để trong nhà hai tuần, chắc hơi ẩm mốc.”

 

Giang Thời: “...”

 

Trình Dã lùi lại hai bước, “Xin lỗi, có phải khó ngửi lắm không? Tôi đứng xa anh một chút.”

 

Giang Thời có chút ghét bỏ thì đúng là thật, nhưng Trình Dã làm vậy, y ngược lại có chút khó chịu, “Ai nói tôi thấy khó ngửi đâu? Mấy hôm trước trời mưa suốt, quần áo ẩm mốc là bình thường mà.”

 

Trình Dã lại đứng về bên cạnh y, “Anh thật sự không thấy khó ngửi sao?”

 

Giang Thời nhúc nhích mũi, “Cũng được thôi.”

 

Nghe y nói vậy, Trình Dã cười ngây ngô một cái, bàn tay buông thõng bên hông co lại, bước chân chậm rãi theo sau Giang Thời.

 

Gió lớn đến vậy, như tơ lụa cuốn theo những mùi hương đó vương lên tóc, quần áo của Giang Thời…

 

Nhưng mức độ này đối với Trình Dã còn xa mới đủ.

 

Hắn nhắm mắt lại, vô cảm bẻ gãy một cành cây, mặt cắt sắc nhọn đâm vào phần thịt mềm trong lòng bàn tay, cho đến khi chất lỏng đỏ tươi tràn ra từ kẽ ngón tay hắn mới buông lỏng.
...
Đợi đến khi hai người lề mề về đến nhà thì chân giò của Giang Tuyết đã hầm xong rồi.

 

Bà ngồi xổm ở cửa rửa rau, thấy bọn họ liền gọi: “Mau vào đi, hôm nay chúng ta ăn lẩu, mẹ rửa xong rau là có thể ăn cơm rồi.”

 

Giang Thời bèn ngồi vào chiếc ghế của mình.

 

Còn Trình Dã thì đi giúp Giang Tuyết rửa rau.

 

Rau là rau nhà tự trồng, hai ngày nay chênh lệch nhiệt độ lớn, rau cải trắng trên ruộng vừa giòn vừa ngọt, Trình Dã cầm nhẹ bẻ một cái, “cạch” một tiếng đã tách ra.

 

Giang Tuyết liếc nhìn hắn, rồi ánh mắt chợt dừng lại, “Tay cháu bị sao vậy?”

 

Trình Dã mở lòng bàn tay, một mảng da thịt nhỏ bị lật lên, dính nước vào, phần thịt bên trong trắng bệch.

 

Hắn khép lòng bàn tay lại, tiếp tục bẻ cải trắng, “Không sao, chắc lúc nãy thay quần áo ở nhà bị khóa kéo móc vào.”

Giang Thời trên ghế đưa mắt nhìn một cách không rõ ràng lắm.

 

Giang Tuyết nói: “Cháu vội vàng đến mức nào mà thay quần áo cũng bị khóa kéo móc thành ra thế này?” Bà kiên quyết không cho Trình Dã giúp bà rửa rau nữa, đẩy hắn đến bên cạnh Giang Thời, “Đừng rửa nữa, đã bị thương thế này rồi.”

 

Bà quay sang nói với Giang Thời, “Mẹ nhớ trước đây con có mua mấy cái băng cá nhân để trong tủ ở phòng khách phải không, tìm ra dán cho Trình Dã đi.”

 

Giang Thời không muốn động đậy lắm, hất cằm về phía Trình Dã đang đứng trước mặt, “Trên cái tủ đó, tự cậu tìm đi.”

 

Trình Dã tìm được băng cá nhân, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Thời, co lại một cục đáng thương, “Tôi không tiện lắm, Giang Thời, anh có thể giúp tôi không?”

 

Giang Thời mở đôi mắt mệt mỏi, mặt nghiêng sang một bên, trên trán hằn vết đỏ do ghế in lên.

 

Vài giây sau, y mới chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhận lấy băng cá nhân từ tay Trình Dã, chủ động nắm lấy tay hắn.

 

Trình Dã nuốt nước bọt, hơi thở nhẹ nhàng.

 

Giang Thời nhìn chằm chằm vào mảng da thịt bị lật lên vài giây, đưa tay chạm vào, đối phương còn chưa làm gì, chính y đã giật mình rụt tay lại.

 

Y chưa từng làm việc này cho ai, thao tác không được nhẹ nhàng, mấy lần móng tay còn chọc vào vết thương.

 

Nhưng Trình Dã nhìn rất chăm chú.

 

Giang Thời dán băng cá nhân lên, gió thổi những sợi tóc lòa xòa trước trán y bay lên, để lộ vầng trán trơn nhẵn. Y mím môi, hỏi Trình Dã, “Cậu bị thương có được bồi thường không?”

 

Giang Thời dán quá gần, gần đến mức Trình Dã có thể ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ người y. Cổ họng hắn khô khốc, kéo theo giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

 

“Không rõ, người quản lý đi hỏi rồi, nhưng chắc khó mà đòi được tiền, nhiều nhất cũng chỉ bồi thường chi phí y tế thôi.”

 

“Sao lại như vậy?” Giang Thời kích động, lực tay liền tăng lên, “Cái này là phạm pháp mà? Không được thì cậu đi kiện hắn đi.”

 

“Không kiện được.” Trình Dã nói: “Tôi chưa thành niên, chưa ký hợp đồng. Hơn nữa, tin tức của các ông chủ mỏ đều thông nhau, nếu tôi đi kiện, sau này sẽ không có mỏ nào muốn nhận tôi nữa.”

 

Giang Thời im lặng.

 

Trình Dã an ủi y, “Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, tôi còn trẻ, hồi phục nhanh lắm.”
...
Ăn cơm xong, Giang Thời trở về phòng.

 

Trong phòng vẫn trải chiếc chăn cưới màu đỏ tươi đó, góc tường có một tủ quần áo bằng gỗ, bên cạnh đặt một cái bàn.

 

Giang Thời đóng cửa lại, ngồi trên giường. Y mò trong cặp sách một viên kẹo sữa cho vào miệng, mở ngăn kéo dưới bàn. Không có sự cho phép của y Giang Tuyết chưa bao giờ vào phòng y, chiếc hộp trong ngăn kéo vẫn còn nguyên vẹn như lúc y rời đi.

 

Giang Thời cắn kẹo, khoanh chân ngồi trên giường, mở chiếc hộp trong ngăn kéo.

 

Khi y rời đi, y đã trả lại tất cả những thứ thuộc về con trai nhà họ Tống, thứ duy nhất mang theo chỉ có mấy bộ quần áo và chiếc hộp này.

 

Bên trong là tiền tiêu vặt y tích góp bấy lâu, và tiền bán những món quà bạn bè tặng, không nhiều không ít, vừa đúng hai vạn tệ.

 

Nếu Giang Tuyết không thích y, Giang Thời chỉ có thể dựa vào hai vạn tệ này.

 

Kẹo tan trong miệng, chiếc chăn màu đỏ phủ lên chiếc hộp một lớp ánh sáng mờ ảo.

 

Con rết bò lên đáy mắt.

 

Lời của tác giả:

 

Công b**n th** thiệt, sau này sẽ càng b**n th** hơn, ai không chịu được thì mau chạy đi.

Bình Luận (0)
Comment