Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 12

Chương 13

 

Ngày hôm sau, khi Giang Thời dậy thì Trình Dã đã đi rồi.

Cao Tân Hòa xách cặp sách lon ton đến tìm y, trong tay hắn ta xách một túi đậu Hà Lan, nhìn một vòng không thấy bóng Giang Tuyết đâu bèn tự mình đặt đậu Hà Lan lên bàn, “Anh họ nhỏ, mẹ anh đâu rồi?”

 

Giang Thời xách phích nước đi ra sân rửa mặt, nghe vậy ngáp một cái đầy mệt mỏi, “Không biết, đi làm rồi chăng.”

 

“Ồ.” Cao Tân Hòa nói: “Mấy hôm trước bố mẹ tôi cày đất, tất cả cây đậu Hà Lan trong ruộng đều bị nhổ hết, hái được rất nhiều đậu Hà Lan, mẹ tôi bảo tôi mang ít sang đây.”

 

Giang Thời đổ quá nhiều nước lạnh, nước lạnh buốt khiến y rùng mình một cái, người tỉnh táo ngay lập tức. Y nhìn chiếc cặp sách của Cao Tân Hòa treo trên cây lê ở cửa, “Cậu mang cả cặp sách đến đây à?”

 

“Hôm nay bố mẹ tôi đi xa, họ bảo tôi sang tìm anh, trưa nay cùng anh về trường. À mà sáng nay anh Trình có gõ cửa nhà tôi, anh ấy nói anh ấy đi trước rồi, bảo anh đừng tìm anh ấy.”

 

Giang Thời sững lại, “Trình Dã về rồi à?”

 

Sáng nay Cao Tân Hòa chưa ăn gì, lúc này đói cồn cào bèn vớ lấy một cái bánh bao mà Giang Tuyết để lại cho Giang Thời.

 

Hắn ta vừa gặm bánh bao vừa nói: “Đúng vậy, tối qua người bên mỏ có gọi điện cho bố tôi, nói là tìm anh ấy,sáng sớm tinh mơ anh ấy đã đi rồi, chắc là có việc gấp.”

 

Giang Thời vắt khăn lên giá, trên mặt hằn vết đỏ do cọ xát, cụp mắt xuống, không nói gì.

 

Y cùng Cao Tân Hòa gặm bánh bao.

 

Cao Tân Hòa đã ăn hai cái rồi, Giang Thời vẫn chưa ăn xong nửa cái. Y dang chân ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, ngón tay nhéo một chút bánh bao từ từ vo tròn, vo cục bột xốp thành một cục bột đặc.

 

Con gà trống lớn lông vũ sặc sỡ nghiêng đầu nhìn y.

 

Tiếng chuông điện thoại từ trong nhà truyền ra, Giang Thời ném cục bột cho con gà trống lớn, đứng dậy vào nhà tìm điện thoại.

 

Trương Trì gọi cho y.

 

Chiếc hộp tối qua lấy ra vẫn còn để trên bàn, Giang Thời ngồi trên giường nghe điện thoại.

 

Vừa kết nối, giọng Trương Trì chửi bới đã truyền đến, “Đệt Tống Thời! Mày biết điện thoại hết tiền rồi không? Không chịu nạp thẻ gì cả!”

 

Giang Thời nói: “Tao là Giang Thời, cảm ơn.”

 

Trương Trì: “...”

 

Giang Thời lại nói: “Gần đây không xem điện thoại, không biết hết tiền rồi, mày tìm tao làm gì?”

 

Trương Trì nhảy dựng lên, “Mày xem mày nói có phải tiếng người không? Không có việc gì tao không thể tìm mày sao? Một mình mày chạy vào rừng sâu núi thẳm, bị bán đi cũng không ai biết, tao đang quan tâm mày đấy.”

 

Giang Thời nằm ườn ra giường, mò một viên kẹo cho vào miệng, “Tốt chán, ăn ngon ngủ ngon.”

 

Trương Trì nói: “Thật không? Vậy mày chụp một tấm ảnh cho tao xem đi.”

 

Giang Thời nhìn căn nhà gỗ đen xì, trên trần nhà giăng đầy mạng nhện, y lật người, “Có gì đẹp đâu mà xem, tao đi theo mẹ ruột, bà ấy sẽ không bạc đãi tao đâu.”

 

“Mày thanh cao, mày giỏi giang, đi rồi một xu tiền thừa cũng không lấy. Tao đã hỏi Tống Kiến An rồi, chỗ mày ở uống nước cũng phải nhờ gánh, mặt mũi lấm lem bùn đất, về nhà còn phải theo làm nông, cái dáng vẻ ngón tay không dính nước xuân của mày, mày làm được không?”

 

Giang Thời: “...”

 

Trương Trì hỏi y, “Mày thật sự không mang đi một xu nào à?”

 

“Không hẳn.” Giang Thời nói: “Cũng có chút ít.”

 

Trương Trì thực sự phục y, “Mày ở nhà họ Tống bao nhiêu năm như vậy, dù không phải con ruột, không có công cũng có sức, người ta còn chưa nói gì, mày thì hay rồi, người vừa đi đã để lại hết tiền, đến giờ ngay cả tiền điện thoại cũng không nạp nổi.”

 

Giang Thời nói: “Nếu mày gọi điện để châm chọc tao thì có thể cúp máy rồi.”

 

Trương Trì: “Tao mẹ nó là lo cho mày, lo mày chết đói ở cái khe núi nát bét đó. Mà này, tiền mày có đủ dùng không? Có ai bắt nạt mày không?”

 

Giang Thời: “Đủ dùng, không có.”

 

Trương Trì: “Thật không?”

 

Giang Thời: “Mày nghĩ tao là loại người sẽ chịu ấm ức sao?”

 

Trương Trì: “...”

 

Cái gã này chỉ biết làm người khác chịu ấm ức thôi.

 

Thấy Giang Thời sắp hết kiên nhẫn, Trương Trì do dự một lúc, vẫn không kìm được mở miệng, “Cái đó... Hoắc Tịch tìm tao rồi, nó hỏi tao mày ở đâu.”

 

Đôi mắt Giang Thời vốn đang cười lạnh đi, “Mày nói với nó rồi à?”

 

“Chưa.” Trương Trì nuốt nước bọt, “Mày không đồng ý, tao dám nói sao.”

 

Giang Thời nói: “Mày chuyển lời lại cho nó, nói ông nội nó sống rất vui vẻ, không cần cháu trai phải bận tâm.”

 

“...”

 

Cúp điện thoại, Giang Thời nằm ườn trên giường gần hai mươi phút mới dậy.

 

Y sắp xếp hai bộ quần áo nhét vào cặp sách định mang đến trường, trước khi đi, Giang Thời nhìn chiếc hộp trên bàn, khựng lại vài giây, cuối cùng vẫn cầm lên nhét vào ngăn trong cùng của cặp sách.

 

Một tuần mới trôi qua bình yên.

 

Giang Thời không hứng thú lắm với việc học, phần lớn thời gian đều nằm úp mặt lên bàn ngủ, hoặc là cầm điện thoại chơi game.

 

Bạn cùng bàn của y là một nữ sinh tóc mái bằng, rất ít nói, trung bình một ngày hai người cũng không nói được một câu. Ngược lại, bên cửa sổ và hành lang luôn xuất hiện những gương mặt lạ, với ánh mắt tò mò dò xét Giang Thời.

 

Trên đời này không bao giờ thiếu người gan dạ, vào một buổi chiều thứ Sáu nắng đẹp, Giang Thời bị một nữ sinh chặn lại.

 

Trong phong bì màu hồng niêm phong tâm sự của con gái, nhưng Giang Thời không hề chạm vào, đầu ngón tay móc vào chiếc cặp rỗng tuếch, nghiêng người lách qua nữ sinh.

 

“Xin lỗi nhé, tôi không yêu đương đâu.”

 

Lịch sự mà lạnh lùng.

 

Mấy tuần chuyển trường này, ấn tượng của mọi người về cậu học sinh chuyển trường xinh đẹp này chính là như vậy. Ai nói chuyện với y, y cũng sẽ trả lời, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc trả lời. Người duy nhất thân thiết với y hình như chỉ có Cao Tân Hòa lớp A10, nhưng dù có thân đến mấy, giữa họ dường như vẫn có một lớp màng ngăn cách.

 

Giống như một con mèo quý tộc, độc lập và không quấn người, bình thường chỉ thích nằm dài trên ban công phơi nắng. Vẻ ngoài xinh đẹp của nó thu hút người ta dừng chân, nhưng một khi lại gần, con mèo sẽ cảnh giác bỏ chạy.

 

Tưởng chừng kiêu ngạo, nhưng cũng toát lên sự cô độc.

 

Giang Thời đi đến căng tin.

 

Trong đó không có món nào y thích ăn, nếu không phải để duy trì cuộc sống, y còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.

 

Y tùy tiện gọi hai món, bưng đĩa đến ngồi cạnh cửa sổ. Hoa anh đào bên ngoài cửa sổ nở rực rỡ, cành cây vươn vào ô cửa sổ hé mở, trên bàn rơi vài cánh hoa màu hồng nhạt.

 

Giang Thời dựa vào ghế, lấy điện thoại ra.
Lịch sử cuộc gọi của cậu chỉ có vài ba cuộc, gần đây nhất là cuộc gọi của Trương Trì, bên dưới là một số lạ không lưu tên.

 

Số điện thoại đó lặng lẽ nằm trong điện thoại Giang Thời, thời gian là tuần trước.

 

Đầu ngón tay Giang Thời nhấn rồi lại buông trên phím gọi.

 

Vài giây sau y gập điện thoại lại, thầm mắng mình bị thần kinh.

 

Y và Trình Dã cũng đâu có thân thiết đến vậy, kệ hắn đi chết đi.

 

Mặt mày Giang Thời khó chịu ăn xong bữa cơm, bưng đĩa ra ngoài rửa. Vừa đến cửa căng tin, y đã bị bóng lưng cao ráo đứng bên ngoài thu hút ánh nhìn.

 

Như cảm nhận được sự hiện diện của y, người quay lưng lại liền quay đầu, để lộ một khuôn mặt sâu sắc và điển trai.

 

“Giang Thời.”

 

Trình Dã gọi tên y.

 

Đầu ngón tay Giang Thời đang đặt ở mép đĩa khẽ nhúc nhích. Chính y cũng không nhận ra, khoảnh khắc nhìn thấy Trình Dã, mắt y sáng hơn vài phần.

 

Chỉ là mặt y vẫn khó chịu, “Sao cậu lại ở đây?”

 

Trình Dã mua một chiếc áo khoác đen mới, hàng chợ hơn chục tệ, chất lượng vẫn không tốt, nhưng dù sao cũng vừa người.

 

Màu đen làm tôn lên vẻ trầm tĩnh hơn trên khuôn mặt hắn, đứng bên bồn rửa đĩa của căng tin, vai rộng, chân dài.

 

Hắn sải đến bên cạnh Giang Thời, nhận lấy cái đĩa trong tay y, “Đến thăm anh.”

 

Giang Thời nghe thế nào cũng thấy câu nói của hắn kỳ lạ, “Cậu đến thăm tôi làm gì?”

 

Trình Dã nói: “Tuần trước đi sớm, quên nói với anh, nên đến xin lỗi anh.”

 

Lý do thật vụng về, chỉ có người mặt dày như Trình Dã mới có thể nói ra mà không đổi sắc mặt.

 

Ấy vậy mà Giang Thời lại không cảm thấy vậy, nghe hắn nói xong ngược lại mặt mày cau có, “Tôi nhỏ mọn đến vậy sao?”

 

Trình Dã ỷ mình cao to chen vào giữa đám học sinh giúp Giang Thời rửa đĩa, nghe vậy khẽ cười một tiếng ngắn ngủi.

 

“Không nhỏ mọn, là vấn đề của tôi.”

 

Giang Thời: “...”

 

Rửa xong đĩa, Trình Dã dùng một tay khoác vai Giang Thời, kéo y đến chỗ ít người hơn, “Tôi đi cất đĩa, anh đợi tôi ở đây, tôi đưa anh đi ăn ngoài.”

 

Giang Thời gạt tay hắn ra, “Cậu mù à, tôi ăn rồi.”

 

Trình Dã nói: “Cơm căng tin không ngon, anh chưa ăn no đâu.”

 

Giang Thời: “...”

 

Giang Thời bất lực không thể phản bác.
Không biết từ bao giờ lại thành ra như vậy, chỉ cần ở bên cạnh Trình Dã, Giang Thời sẽ được sắp xếp đâu ra đó, ngay cả đầu óc cũng không cần suy nghĩ, chỉ cần đi theo Trình Dã là được.

 

Sự thay đổi nhỏ nhặt này ngay cả Giang Thời cũng không nhận ra, chỉ là khoảnh khắc nhìn thấy Trình Dã, não y liền từ bỏ suy nghĩ, thậm chí còn không hỏi đi đâu, cứ thế theo hắn xuyên qua phố phường ngõ hẻm, đến một nhà hàng.

 

Mỗi cuối tuần học sinh đều chọn ra ngoài ăn, các quán ăn bên ngoài đều đông nghẹt người. Chính vì Giang Thời không muốn chen chúc với đám người đó nên mới đi căng tin, nhưng nhà hàng Trình Dã đưa y đến lại không có mấy người, vắng vẻ lạnh lẽo.

 

Phong cách trang trí bên trong rất trang nhã, thậm chí còn có một sân nhỏ, bên trong có một cây hoa đào nở rộ.

 

Nhìn cách trang trí này là biết món ăn bên trong không hề rẻ.

 

Trình Dã dùng trà nóng tráng cốc rồi mới rót trà cho Giang Thời, sau đó ngồi đối diện tráng bát và đũa cho y, vừa tráng vừa giới thiệu, “Chủ quán này là người Giang Thành, làm món Giang Thành truyền thống, chắc anh sẽ thích.”

 

Sau khi bị cái vị cay nồng của Lâm Thành hun đúc, Giang Thời không còn nhớ nhung gì món ăn Giang Thành nữa, y quan tâm đến một vấn đề khác hơn, “Quán này đắt lắm phải không?”

 

“Không đắt.”

 

Giang Thời tin hắn mới là lạ, “Vậy cậu đưa thực đơn cho tôi xem đi?”

 

Trình Dã nói: “Không có thực đơn, muốn gì thì tự mình gọi với ông chủ, trước khi đến tôi đã gọi món rồi, không muốn ăn cũng không thể trả lại được.”

 

Giang Thời đá vào chân Trình Dã dưới bàn, “Trình Dã, cậu nhiều tiền lắm à?”

 

Trình Dã bị đá nhưng mày cũng không nhíu lại, “Không nhiều.”

 

Nếu hắn nhiều tiền thì sẽ không đưa Giang Thời đến đây.

 

Trong quán không có người, giọng nói của họ rất rõ ràng, Giang Thời hạ thấp giọng nói: “Tôi có tiền, không cần cậu đãi, tình hình của cậu thế nào cậu không biết sao?”

 

Y không nói thẳng ra, nhưng Trình Dã biết ý y. Như hắn, kiếm được tiền thì nên thành thật để dành trả nợ, chứ không phải ở đây tiêu tiền đãi khách.

 

Hắn đặt bát và đũa trước mặt Giang Thời, ngẩng mắt nhìn vào mắt y: “Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn mời anh ăn cơm.”

 

Người khác thì liên quan gì đến hắn? Hắn kiếm tiền cũng chỉ muốn tiêu cho Giang Thời, có liên quan gì đến những kẻ đòi nợ kia chứ?

 

Món nợ Trình Kiến Bân nợ hắn có thể trả, nhưng tuyệt đối không hy sinh số tiền hắn vốn định chi cho Giang Thời.

 

Muốn giữ chân chú chim nhỏ xinh đẹp phải dùng tơ vàng tơ bạc xây tổ, ăn những quả mọng non nhất, uống những giọt sương ngọt ngào nhất, nuôi nó trở nên tùy hứng, kiêu ngạo.

 

Khi ngay cả hạt mưa rơi xuống cũng có thể làm cánh nó đau.

 

Tình yêu sẽ trở thành chiếc lồng giam giữ nó.

 

___

 

Note: Chương sau có phát nhạc, lưu ý mở nhỏ âm lượng cho đỡ bị giật mình.

Bình Luận (0)
Comment