Quần áo của Giang Thời chưa khô, khoai lang cũng không ăn được.
Mình cậu đầy bùn đất, tay cầm chiếc răng của mình đứng trước mặt Giang Tuyết, lần đầu tiên khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
“Mẹ! Trình Dã cho con ăn khoai lang sượng, còn làm con rụng răng rồi.”
Giang Tuyết vốn đã nghe chuyện ở gốc cây đa, đang định cầm roi đi bắt Giang Thời, kết quả là ba đứa trẻ lôi thôi lếch thếch vừa khóc vừa về.
Giang Thời vừa về đã khóc lóc mách tội, Giang Tuyết giật nảy mình, cúi đầu nhìn chiếc răng trong lòng bàn tay cậu, rồi vạch miệng Giang Thời đã sứt một lỗ ra xem.
“Trình Dã hại con cái gì, con đang thay răng đấy.”
Trình Dã xách cái áo khoác còn đang nhỏ nước của Giang Thời đứng ngoài cửa, ngay cả ngưỡng cửa cũng không dám bước vào, đối mặt với lời buộc tội của Giang Thời, hắn chỉ im lặng cúi đầu.
“Thập Bát…” Giang Tuyết gọi: “Anh cầm lấy răng của con trai anh đi, lúc nào bảo nó ném lên mái nhà.”
Cô cầm cái tạp dề buộc trên người lau khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu của Giang Thời, muốn đánh cậu một trận, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu lại có chút không nỡ, cuối cùng vỗ vào đầu cậu một cái: “Có tiền đồ ghê ha, thế mà cũng dám đi đánh nhau, mẹ thấy mẹ nên đánh sưng mông con lên mới phải.”
Nói xong, cô quẳng cậu cho Hà Thập Bát dỗ, đi ra cửa cầm lấy cái áo trong tay Trình Dã, gọi hắn vào: “Mau vào sưởi ấm, bên ngoài lạnh, răng của Giang Thời không liên quan đến con, nó ở nhà quen thói bá đạo rồi, nếu vừa nãy có mắng con, dì xin lỗi con nhé.”
Trong nhà Giang Thời, củi lửa cháy sáng rực, trên bếp treo lạp xưởng và thịt hun khói, một cái bếp lò khác đang hầm canh sôi ùng ục, cơm chín tỏa ra mùi thơm.
Đó là một cảnh tượng hoàn toàn khác với nhà Trình Dã.
Trình Dã có chút do dự, nhìn ngưỡng cửa trước mặt, nhất thời không dám bước vào.
Giang Tuyết đẩy mạnh hắn vào.
Cô dùng hai ngón tay xách bộ quần áo mới của Giang Thời lên vẻ ghét bỏ, quần áo nhỏ nước tong tong, dính đầy bùn đất, vụn cỏ và cả rêu xanh trôi nổi trên sông, lại còn bị hong bên lửa một lúc, bốc lên mùi hôi thối khó ngửi.
Giang Tuyết ném quần áo vào chậu giặt, ý định đánh Giang Thời một trận càng thêm rục rịch.
Hà Thập Bát đang giải thích cho Giang Thời thế nào là thay răng, Giang Tuyết mặt lạnh tanh từ ngoài bước vào: “Giang Thời, bộ quần áo kia của con là sao?”
Giang Thời sụt sịt mũi, nói rất hiểu chuyện: “Mẹ, mẹ không cần lo đâu, quần áo con giặt sạch rồi, mẹ phơi khô là được.”
Giang Tuyết: “…”
Cây roi của tôi đâu rồi?
Hà Thập Bát thấy tình hình không ổn, lập tức nói: “Nó còn nhỏ thế, giặt quần áo làm sao mà sạch được, biết là phải giặt quần áo là tốt rồi. Hơn nữa, thằng bé rụng răng, khóc lóc đáng thương như vậy, em không dỗ thì thôi, sao còn muốn đánh nó.”
Trình Dã lúc này mới nhân cơ hội lên tiếng’ “Dì Giang, chú Hà, đều là lỗi của con, nếu không phải con cho cậu ấy ăn khoai lang sượng, cậu ấy đã không bị rụng răng.”
Hà Thập Bát nhặt vụn cỏ trên tóc Giang Thời xuống, khuôn mặt giống Giang Thời đến bảy tám phần lộ ra nụ cười ôn hòa:“Liên quan gì đến con? Nói ra còn phải cảm ơn con đấy, Giang Thời tám tuổi rồi còn chưa thay răng, chú với dì Giang lo chết đi được, nếu không nhờ củ khoai lang này của con, có khi bọn chú lại phải đưa nó đến bệnh viện khám.”
Giang Thời khóc xong, che miệng nói rất không vui:“Con không muốn thay răng, há miệng ra sứt một lỗ, xấu chết đi được.”
Giang Tuyết cúi xuống đổ nước nóng trong phích vào chậu, nghe vậy nói: “Ừ, con không thay, đến lúc răng mới mọc trong thịt không ra được, rồi dần dần thối rữa trong miệng con, lan ra, cuối cùng cả cái miệng con đều thối hết…”
Giang Thời bị lời miêu tả của cô dọa sợ, nhăn mặt lại muốn khóc.
Hà Thập Bát bất đắc dĩ:“Em cứ dọa nó mãi.”
Giang Tuyết hừ một tiếng rõ kêu: “Em thấy là anh quá nuông chiều nó, nhìn cái dạng này là biết không phải lần đầu gây họa, ở trước mặt em thì giả vờ ngoan ngoãn, chắc chắn không thể thiếu sự bao che của anh, em thấy hai bố con anh mới là người một nhà.”
Cô thêm nước nóng, rồi lại thêm nước lạnh, thử độ ấm: “Thương con trai cưng của anh như thế, tự anh tắm cho hai đứa nó đi.”
Chậu tắm đủ lớn, tắm cho hai đứa trẻ bẩn thỉu là quá dư dả.
Trình Dã không tham gia trận chiến hỗn loạn của bọn họ, cả người sạch sẽ, được Giang Tuyết sắp xếp ngồi bên đống lửa sưởi ấm.
Mông hắn vừa chạm vào ghế đã đứng bật dậy’“Dì Giang, con về nhà đây, bố mẹ con còn đang đợi…”
Giang Tuyết lại ấn hắn xuống:“Ăn cơm xong hẵng về, lát nữa dì bảo chú Hà sang nhà con nói một tiếng.”
Cô vừa nghe người ta nói, Trình Kiến Bân uống say đang nổi điên ở nhà, lúc này để thằng bé về, chẳng phải là tự tìm đòn sao?
Chuyện nhà người khác Giang Tuyết vốn lười quản, nhưng bên ngoài trời lạnh như vậy, Giang Thời bọc ba lớp trong ba lớp ngoài, mà Trình Dã chỉ mặc một cái áo khoác mỏng manh, người trông thì cao, nhưng gầy như cây sào.
Giang Tuyết đã làm mẹ, không nỡ nhìn trẻ con chịu khổ.
Trình Dã vẫn muốn về: “Dì Giang, con…”
“Con cái gì mà con…” Giang Tuyết nói: “Ngoan ngoãn ngồi sưởi ấm đi, dì đi xào rau, ăn cơm xong chú Hà đưa con về.”
Bên kia, nghe thấy phải tắm, Cao Tân Hòa sụt sịt mũi, mặc dù rất không thích c** q**n áo, nhưng nghĩ đến cây roi tre trong tay mẹ, vẫn rất ngoan ngoãn tự giác đi đến bên chậu.
Giang Thời không chịu, bị Hà Thập Bát xách lên.
Trình Dã quay đầu lại thì thấy cậu như con gà con giãy giụa trong tay Hà Thập Bát: “Bố, con không muốn tắm.”
Hà Thập Bát nói: “Được thôi, vậy bố gọi mẹ con.”
Vừa nghe đến Giang Tuyết, Giang Thời lập tức ngoan ngoãn.
Cậu bị Hà Thập Bát l*t s*ch quần áo, ngồi đối mặt với Cao Tân Hòa trong chậu.
Cao Tân Hòa đen, người gầy đét, nhưng Giang Thời thì khác, trong căn phòng bếp tối tăm, làn da mịn màng của cậu trắng đến mức như phát sáng, cởi lớp quần áo bên ngoài ra, tay chân mập mạp, trên cổ đeo một cái khóa trường mệnh.
Đôi mắt to tròn xoe đảo qua đảo lại, rồi dừng trên người Trình Dã: “Sao cậu ấy không phải tắm?”
Hà Thập Bát cầm gáo múc nước dội lên người hai đứa trẻ:“Con nhìn bạn Trình Dã đi, rồi nhìn hai đứa xem, con nói xem sao bạn ấy không phải tắm?”
Giang Thời rất bất mãn dùng tay đập nước:“Bọn con có cố ý đánh nhau với cậu ta đâu, rõ ràng là cậu ta cướp bi của Cao Tân Hòa.”
Cậu nói: “Lần này là bọn con chưa chuẩn bị kỹ, lần sau, lần sau nhất định đánh cho Lưu Thịnh kêu cha gọi mẹ.”
Hà Thập Bát dội thẳng một gáo nước đầy lên đầu Giang Thời.
Giang Thời há miệng, lộ ra cái răng sún hở gió:“Bố!!”
Hà Thập Bát lại dội một gáo nước nữa, Cao Tân Hòa nhìn mà có chút sợ hãi, lại có hơi mong chờ, thế là trên đầu cậu ta cũng bị dội một gáo.
Giọng nói âm u của Giang Tuyết vang lên sau lưng:“Hà Thập Bát anh muốn chết à…”
Hà Thập Bát: “…”
Trình Dã không nhịn được cong cong khóe mắt.
Hóa ra nhà với nhà không giống nhau.
May mà quần áo mùa đông dày, hai đứa trẻ bẩn thỉu c** q**n áo ra, một chậu nước là tắm sạch.
Hà Thập Bát vớt hai đứa đã tắm sạch sẽ ra, lau khô thay quần áo sạch, quẳng bên đống lửa ngồi sưởi ấm cùng Trình Dã, rồi xoay người vào giúp Giang Tuyết xào rau.
Ba đứa trẻ ngồi thành một hàng.
Giang Thời đưa tay ra hơ lửa.
Cao Tân Hòa nhìn nhìn, cậu ta đang mặc quần áo của Giang Thời, hơi nhỏ, bó sát khiến cậu ta khó cử động, nhưng cũng khó khăn đưa tay ra.
Giang Thời xòe năm ngón tay trắng nõn, hung hăng trừng Trình Dã: “Lúc nãy đánh nhau sao cậu không xông lên?”
Có lẽ cảm thấy đã làm chuyện có lỗi với Giang Thời, thái độ của Trình Dã tốt hơn ban ngày rất nhiều: “Xin lỗi, tôi định lên, nhưng các cậu ra tay nhanh quá, tôi không kịp.”
Giang Đại Vương nhấc đôi dép lê bằng len Giang Tuyết đan cho cậu, dẫm lên đống tro tàn dưới đất: “Cậu không nghĩa khí gì cả, còn hại tôi rụng răng.”
Giang Tuyết bưng rau ra, thấy cậu như vậy, mắng: “Giang Thời, mẹ thấy con ngứa da rồi, vừa mới tắm xong, lại dẫm đầy tro rồi.”
Cô phủi tay, gọi: “Mau qua ăn cơm, trời tối hết rồi.”
Ba đứa trẻ, mỗi đứa một cái ghế đẩu nhỏ, ánh đèn màu vàng cam, cơm trong bát ai cũng đầy ắp, Trình Dã đưa tay nhận lấy, tay hơi run.
Giang Thời bất mãn: “Con không muốn nhiều thế, con ăn không hết.”
Giang Tuyết gắp một đũa khoai tây sợi vào bát cậu: “Suốt ngày ăn không hết, con nhìn Tân Hòa xem, nó nhỏ hơn con mà cao hơn con nhiều, Trình Dã cũng nhỏ hơn con, con xem bạn ấy cao chưa kìa.”
Cô thấy Trình Dã chỉ cắm đầu và cơm, không gắp thức ăn, nhất thời có chút thương cảm, gắp một đũa thịt vào bát hắn: “Muốn ăn gì thì gắp, ở nhà dì không cần khách sáo.”
Có lẽ Trình Dã đói lắm rồi, cũng không màng đến thể diện, cắm cúi ăn, mấy phút đã hết một bát cơm.
Hắn ngại không dám đi xới bát thứ hai, vừa đặt bát xuống, Hà Thập Bát đã cầm bát của hắn xới thêm một bát đầy nữa:“Cả nồi cơm đấy, cứ ăn thoải mái.”
Trình Dã cứ thế ăn hết hai bát, cảm giác đói trong dạ dày cuối cùng cũng vơi đi nhiều, hắn cảm thấy hơi ngại, quay đầu lại, phát hiện Giang Thời bên cạnh đang mở to đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn đầy sùng bái.
“Cậu lợi hại thật, cậu ăn được nhiều cơm thế!”
Trình Dã: “…”
Hắn khựng lại, nhất thời không biết nên nói gì. Chẳng lẽ lại nói với đứa trẻ trắng trẻo như ngọc trước mặt là ở nhà hắn chưa bao giờ được ăn no sao.
Chưa đợi hắn nghĩ ra nên trả lời Giang Thời thế nào, trong bát đã có thêm một đũa cà rốt dính hạt cơm: “Cái này ngon lắm, cho cậu ăn này.”
Miếng cà rốt đó lúc ăn cơm Giang Tuyết đã gắp vào bát Giang Thời, cơm sắp ăn xong rồi mà nó vẫn còn trong bát, bây giờ bị ai đó lén lút chuyển sang bát Trình Dã.
Giang Thời ghé sát vào Trình Dã, má mềm mềm, trên người mang theo mùi sữa tắm, còn có một mùi hương cơ thể mà Trình Dã không tả được.
Sợ bị Giang Tuyết phát hiện, Giang Thời ghé sát vô cùng, gần như cả người ép vào bên cạnh Trình Dã: “Cà rốt ngon lắm thật đấy.”
Trình Dã biết ý cậu là gì, đến cơm hắn còn không đủ ăn, càng không ngại thức ăn thừa của người khác, chỉ là nhìn khuôn mặt trắng nõn của Giang Thời, hắn đột nhiên không muốn dễ dàng thuận theo ý cậu như vậy.
“Ngon sao cậu không ăn?”
“…”
Giang Thời nghẹn họng, rồi đưa tay vỗ Trình Dã một cái, lại hung hăng: “Vừa nãy cậu phản bội tôi, ăn miếng cà rốt thì sao?”
Giây tiếp theo, giọng Giang Tuyết vang lên: “Giang Thời, con bắt nạt bạn Trình Dã cái gì đấy, ăn cơm thì ăn cơm, ép bạn làm gì?”
Giang Thời nhích sang bên cạnh, rồi thấy Trình Dã há miệng ăn miếng cà rốt cậu vừa gắp cho.
Cậu toe toét cười, chỗ răng sún hở gió, trông ngốc hết sức.
Trình Dã nhìn cũng bật cười.
Ăn cơm xong, Trình Dã không còn lý do gì để ở lại nhà Giang Thời nữa, hắn đứng dậy tạm biệt, Giang Tuyết nói: “Để chú Hà đưa con về.”
Trình Dã nắm tay Hà Thập Bát, đứng dưới ánh đèn mờ ảo trong sân nhìn vào. Giang Thời ngồi trên ghế cao gặm táo, cậu đã thay bộ quần áo khác, vẫn là màu đỏ may mắn, tôn lên làn da trắng của cậu, chân không chạm đất, cứ đung đưa giữa không trung.
Trẻ con cả thôn đều muốn chơi với Giang Thời, Trình Dã cũng muốn, nhưng Trình Kiến Bân nói người như hắn đứng bên cạnh Giang Thời cũng làm Giang Thời thấy bẩn.
Trình Kiến Bân đối xử tệ với hắn, cũng không cho phép người khác tốt với hắn, hắn biết lần này về nhà chắc chắn sẽ bị ông ta đánh, nói không chừng đây là lần cuối cùng hắn chơi với Giang Thời.
Trình Dã cảm thấy hơi tiếc, lại có chút may mắn.
Giang Thời quá sạch sẽ xinh đẹp, bọn họ vốn không cùng một thế giới, chỉ một lần tiếp xúc ngắn ngủi cũng khiến hắn rất vui rồi.
Gió lạnh lùa vào, Giang Thời ngẩng đầu.
Cậu bé gầy gò ốm yếu đứng dưới mái hiên nhà cậu, đôi mắt đen láy phảng phất ánh sáng xanh lục, ánh đèn rõ ràng chiếu lên đầu hắn, nhưng trên người lại như bị bao phủ bởi bóng tối vô biên.
Giang Thời nhìn hai giây, vứt quả táo, nhảy xuống khỏi ghế cao.
“Bố, tối nay để cậu ấy ngủ nhà mình đi?”
___
Chương sau gọi anh Giang Thời rồi nên chương sau lại đổi xưng hô, nếu không có gì bất ngờ thì mai tui up nốt hết truyện nha mấy bà