Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 124

Chăn mền trẻ con trong thôn đắp đa phần là của bố mẹ dùng rồi chia lại, cũng hiếm khi có phòng riêng, phần lớn đều kê một chiếc giường trong căn phòng chứa đồ lặt vặt ở nhà sau, ở tạm bợ cho qua.

 

Nhưng Giang Thời thì khác.

 

Cậu có một căn phòng độc lập hoàn toàn thuộc về mình, mọi thứ trong phòng đều là của cậu, có ô cửa sổ lớn nhất nhà, khi mở ra có thể nhìn thấy vệt nắng trườn qua.

 

Trình Dã không thể nhìn thấy nắng trườn qua, cũng không thể thấy ánh trăng lướt đi, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng nước mưa trên mái hiên nhỏ giọt xuống bệ cửa sổ, phát ra âm thanh tí tách.

 

Mà những điều này, đều là Giang Thời nằm bên cạnh nói cho hắn nghe.

 

Trong phòng không có đèn ngủ, trên tủ đầu giường đặt một quả cầu biết phát sáng, cắm điện vào, quả cầu nhỏ vừa xoay tròn vừa tỏa ra ánh sáng yếu ớt, bên trong quả cầu có những mảnh kim tuyến lấp lánh, chiếu lên trần nhà, tựa như một dải ngân hà thu nhỏ.

 

Giang Thời vươn tay, chân không an phận đạp lung tung trong chăn, dường như muốn với tới bầu trời sao trên đỉnh đầu.

 

“Cái này là sinh nhật năm ngoái bố tôi mua cho tôi, nhà tôi còn lên thành phố nữa…” Cậu lật người, đôi mắt sáng rực nhìn Trình Dã:“Cậu từng lên thành phố chưa? Rất nhiều rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều đồ ăn, còn có rất nhiều xe. Mẹ tpoi nói những người trong xe đó đều là kẻ buôn người, nếu tôi không bám sát bố mẹ, sẽ bị kẻ buôn người bắt đi, người thành phố lái xe đáng sợ thật…”

 

Cậu lại hỏi Trình Dã:“Cậu từng lên thành phố chưa?”

 

Trình Dã nói: “Chưa.”

 

Ngay giây tiếp theo, cậu bé bên cạnh đắc ý hừ hừ:“Tôi đi rồi, rất nhiều rất nhiều đồ ăn, rất nhiều rất nhiều người…”

 

Thế là Trình Dã cũng cười theo, ánh mắt dừng trên hàng lông mi vừa cong vừa dài của cậu.

 

Sao lông mi của người ta lại có thể dài như vậy? Dài hơn tất cả những người hắn từng gặp, cũng đẹp hơn tất cả những người hắn từng gặp.

 

Giang Thời khoe khoang xong, thò tay vào chăn nắm lấy chân mình:“Tôi cảm thấy răng tôi bị hở gió, kỳ quá…” Nói rồi cứ không nhịn được thè lưỡi ra l**m vào chỗ trống đó.

 

Trình Dã ngăn lại: “Đừng l**m, l**m là răng mọc không đều đấy.”

 

Giang Thời bị dọa giật mình, rụt lưỡi lại, nhưng lại không nhịn được l**m một cái: “Thật không đấy, sao l**m lại mọc không đều được?”

 

“Thật đấy.” Trình Dã nói: “Cậu còn nhớ răng cửa xiêu vẹo của Lưu Thịnh không? Chính là vì lúc thay răng cậu ta cứ l**m, nên mới mọc thành cái dạng đó.”

 

“Cậu ta xấu, răng mọc xấu cũng không sao, cậu đẹp, răng không thể mọc xấu được.”

 

Giang Thời nghĩ, Trình Dã nói đúng.

 

Cậu rụt lưỡi lại, nghĩ ngợi, rồi co chân đạp Trình Dã một cái: “Đều tại cậu, nếu không phải tại cậu, rõ ràng nó có thể trì hoãn hai hôm nữa mới rụng.”

 

Trình Dã chiếm một phần ba chiếc giường của Giang Thời, bị đạp cũng đành nhẫn nhịn: “Xin lỗi.”

 

“Xin lỗi thì có ích gì, răng tôi mất rồi, cậu phải chịu trách nhiệm.”

 

Trình Dã hỏi cậu: “Vậy cậu muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?”

 

Giang Thời khựng lại, kéo chăn lăn một vòng: “Cậu phải nhận tôi làm đại ca, phải gọi tôi là Giang Thời Đại Vương giống như Cao Tân Hòa, lần sau đánh nhau phải xông lên đầu tiên.”

 

Trình Dã nghiêng đầu nhìn cậu một cái;“Ừ, Giang Thời Đại Vương.”

 

Giang Thời không hiểu sao thấy hơi xấu hổ’“Vậy… vậy được rồi, tôi miễn cưỡng tha thứ cho cậu.”

 

Thân nhiệt cậu không cao, nhưng Trình Dã bên cạnh lại như một cái lò sưởi nhỏ, ngủ một lúc Giang Thời không nhịn được mà dựa sát qua. Cậu không hề khách sáo mà đưa tay sờ sờ, chân cũng bá đạo gác lên người hắn, sờ một lúc, bỗng kinh ngạc: “Oa… Trình Dã, tôi sờ thấy thịt cậu rồi…”

 

Vành tai Trình Dã đỏ ửng, hắn vội kéo kéo áo mình:“Áo tôi hơi ngắn…”

 

“Sao lại ngắn được?” Giang Thời thắc mắc: “Không phải áo đều dài sao? Mẹ tôi toàn thích mua áo dài cho tôi, nói tôi lớn nhanh, có thể mặc thêm vài năm, hại tôi đến tay cũng không thò ra được.”

 

Trình Dã im lặng, giây tiếp theo, bàn tay nhỏ mềm mại sờ tới: “Cậu không thích mặc áo ngắn à?”

 

Chăn bị Giang Thời vô thức đạp hết sang bên hắn, gió lùa vào, Trình Dã vươn tay kéo chăn đắp lại cho cậu.

 

“Không phải không thích.” Cậu nói: “Dài cũng được, ngắn cũng được, chỉ cần có áo mặc là tốt rồi.”

 

Giang Thời còn định nói gì đó, giọng của Giang Tuyết bỗng vang lên ngoài cửa:“Giang Thời, 10 giờ tối rồi, mau ngủ đi.”

 

Giang Thời ngậm miệng lại, dựa sát vào Trình Dã, mơ màng ngủ thiếp đi.

 

Mà Trình Dã thì lật người, nghiêng mình, dải ngân hà xoay chuyển trong đáy mắt hắn, hơi thở phả lên cổ, hắn lén đưa tay, nắm lấy một vạt áo bị hớt lên.

 

Ngày hôm sau Giang Thời tỉnh dậy thì Trình Dã đã không còn ở đó.

 

Trẻ con không mắc bệnh khó thức dậy, so với giường, thế giới bên ngoài hấp dẫn hơn, Giang Thời lồm cồm bò dậy, tóc tai như tổ gà, chạy ra bếp xem Giang Tuyết dùng chảo gang lớn tráng bánh.

 

“Mẹ, Trình Dã đâu rồi?”

 

Giang Tuyết lật mặt bánh:“Người ta đi sớm rồi, con tưởng ai cũng như con à, ngày nào cũng ngủ như heo con, gọi thế nào cũng không dậy.”

 

"Chú heo con" bất mãn nhăn nhăn mũi.

 

Hà Thập Bát vác bó cỏ cho bò ăn từ bên ngoài về, Giang Tuyết nhìn thấy, gọi ông: “Lát nữa rửa mặt cho con trai anh đấy.”

 

Giang Thời đứng bên ngoài chờ bố rửa mặt cho, đợi hồi lâu mà bố cậu vẫn chưa cho bò ăn xong, nhưng mẹ cậu tráng bánh thì xong rồi.

 

Nhìn thấy Giang Tuyết vắt khô khăn mặt đi tới, Giang Thời theo phản xạ lùi về sau:“Con không muốn mẹ rửa.”

 

“Hầy! Con còn kén chọn cơ à…”

 

Giang Tuyết mặc kệ, ngồi xổm xuống kéo Giang Thời lại là một trận kỳ cọ, chà đến mức mặt Giang Thời đỏ bừng lên.

 

Cậu xoa xoa mặt, nghi ngờ mình bị chà mất một lớp da, đi đôi dép lê len hơi rộng lẽo đẽo theo sau Giang Tuyết: “Con ra ngoài chơi được không?”

 

Giang Tuyết hỏi cậu: “Sáng sớm tinh mơ con muốn đi đâu?”

 

Giang Thời nói: “Con đi tìm Trình Dã.”

 

Giang Tuyết cúi đầu kỳ quái nhìn cậu một cái:“Con với Trình Dã thân nhau từ khi nào thế?”

 

“Từ hôm qua ạ…” Giang Thời nói: “Con muốn đưa quần áo của con cho cậu ấy.”

 

Giang Tuyết ngẩn người:“Tự dưng con đưa quần áo cho cậu ấy làm gì?”

 

Giang Thời ưỡn mông tự mình ngồi lên ghế, bánh vẫn còn hơi nóng, cậu sờ thử, nóng quá nên rụt tay lại, thổi thổi.

 

“Tối qua lúc ngủ với Trình Dã con sờ thấy, quần áo của cậu ấy đều ngắn cũn, mặc vào còn hở cả thịt ra. Cậu ấy nói với con là cậu ấy thích mặc quần áo ngắn, nhưng con thông minh lắm, con nhìn cái là biết ngay, cậu ấy không hề thích, giống như con không thích mặc quần áo dài vậy đó.”

 

“Cho nên con định đổi quần áo với cậu ấy, con đưa quần áo dài của con cho cậu ấy, rồi cậu ấy đưa quần áo ngắn của cậu ấy cho con, như vậy cả hai chúng ta đều vui.”

 

Cậu nói xong, không hiểu sao Giang Tuyết lại im lặng.

 

Giang Thời cẩn thận xé một miếng bánh:“Không được ạ?”

 

“Được.” Giang Tuyết nói: “Mẹ tìm hai bộ quần áo dài cho con, con mang cho nó, con đừng lấy quần áo của nó.”

 

Giang Thời lập tức không vui:“Tại sao ạ?”

 

“Không có tại sao cả, quần áo của con nhiều như vậy, sao lại đi tơ tưởng đồ của người ta? Hơn nữa, con đang tuổi này mỗi ngày một khác, giờ dài, qua một thời gian mặc là ngắn ngay.”

 

Cô lại dặn Giang Thời: “Lúc đi mang theo một cái bánh qua đó.”

 

Giang Thời rất không vui vẻ cầm quần áo và bánh đi đến nhà Trình Dã.

 

Còn chưa tới cửa, Giang Thời đã nghe thấy tiếng mắng chửi vọng ra.

 

Cậu vứt quần áo và bánh lên cái kệ ở cửa, dẫm lên chiếc ghế đặt bên cạnh cửa sổ, lén lút nhìn vào trong.

 

Khung cửa sổ ô vuông cắt ánh sáng thành từng mảng, đứa trẻ trông còn nhỏ hơn cậu đang im lặng quỳ gối trong ánh sáng và bóng tối đan xen, người đàn ông trung niên cao lớn cầm một sợi dây thừng quất lên người cậu.

 

“Được lắm, lớn rồi, cánh cứng rồi, cả đêm dám không về nhà hả, nhà người ta tốt như vậy, mày còn về làm gì? Sao không ở luôn nhà nó đi?”

 

Trình Dã chỉ im lặng, bờ vai gầy gò đến mức tuyết cũng không đọng lại được, ấy vậy mà lại gánh chịu hết roi này đến roi khác.

 

Từ đầu đến cuối, không hé một lời.

 

Giang Thời nhảy xuống khỏi ghế, xoay người ôm lại quần áo và bánh, cậu lùi lại mấy bước, đứng hẳn trong sân rồi mới bắt đầu gọi: “Trình Dã! Trình Dã! Cậu có nhà không?”

 

Động tĩnh trong nhà lập tức ngừng hẳn, khoảng hai phút sau, một người phụ nữ vội vàng mở cửa.

 

Giang Thời toe toét cười:“Dì Cao, Trình Dã có nhà không ạ? Con đến tìm cậu ấy.”

 

Thấy là cậu, Cao Lan ngẩn người:“Con là con nhà Giang Tuyết phải không?”

 

“Vâng ạ.” Giang Thời nói: “Hôm qua Trình Dã ngủ ở nhà con, con đến tìm cậu ấy chơi.”

 

Trình Kiến Bân cũng vội vàng đi ra, ông ta vốn quen thói bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, Giang Tuyết tính tình đanh đá nổi tiếng trong thôn, Hà Thập Bát lại có học, trong thôn không ai muốn đắc tội hai vợ chồng này.

 

Ông ta nặn ra một nụ cười:“Đến tìm Trình Dã à, nó đi vệ sinh rồi, lát nữa là về ngay.”

 

“Ồ…” Giang Thời ôm đống quần áo trong tay, nói: “Chú Trình, hôm qua bố con có sang nhà chú nói là Trình Dã ngủ với con không ạ?”

 

Trình Kiến Bân ngẩn người, bất giác nhìn sang Cao Lan bên cạnh.

 

Cao Lan cũng ngẩn ra, vô thức quay đầu, ở đó có một cậu bé khoảng năm sáu tuổi đang đứng.

 

Cậu bé trai đó đối diện với ánh mắt của bà, ngây thơ chớp chớp mắt: “Mẹ, hôm qua lúc mẹ đang nấu cơm, bố của anh Giang Thời có đến, chú ấy nói với con, rồi con nói với mẹ, mẹ quên rồi ạ?”

 

Nụ cười trên mặt Cao Lan hơi cứng lại, đối diện với ánh mắt của Giang Thời, bà ta giật giật khóe miệng: “À ừ… là có nói…”

 

“Vậy thì tốt rồi.” Giang Thời cười vô cùng ngây thơ: “Con chỉ sợ hai cô chú quên, tưởng Trình Dã không về nhà, đánh cậu ấy thì biết làm sao?”

 

Sắc mặt Trình Kiến Bân lập tức cũng hơi cứng đờ.

 

Giang Thời lại tiếp tục nói: “Lần trước con đi chơi không về, mẹ con cũng đánh con. Mẹ con nói, chỉ cần thông báo cho phụ huynh, phụ huynh đồng ý rồi thì sẽ không bị đánh, hôm qua cô chú đã đồng ý rồi, vậy chắc chắn sẽ không đánh Trình Dã đúng không ạ?”

 

Sắc mặt hai vợ chồng đứng ở cửa đều có chút khó coi, nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ đó của Giang Thời, lại cảm thấy là mình đã nghĩ nhiều.

 

Trình Kiến Bân ho khan vài tiếng:“Đó là chắc chắn rồi, kể cả không nói với chú dì, chú dì cũng không tùy tiện đánh con.”

 

“Vậy thì tốt quá…” Giang Thời cười rạng rỡ:“Hai cô chú đúng là bố mẹ tâm lý nhất mà con từng gặp.”

 

Trình Dã lúc này mới thay một bộ quần áo khác từ trong nhà đi ra.

 

Trên mặt hắn không nhìn ra biểu cảm gì, đứng thẳng tắp, tóc không ai cắt tỉa đã dài che cả mắt, lộ ra chiếc cằm nhọn hoắt, gầy gò và u ám.

 

Giang Thời dường như không cảm nhận được gì:“Dì Cao, chú Trình, con đưa Trình Dã đi chơi được không ạ?”

 

Trình Kiến Bân vội vàng đồng ý: “Đi đi, đi đi…” Ông ta trừng mắt nhìn Trình Dã:“Ra ngoài phải chăm sóc em Giang Thời cho tốt, đừng có suốt ngày ủ rũ cái mặt ra, phải hiểu chuyện một chút biết không?”

 

Trình Dã không nói gì.

 

Giang Thời cắn một miếng bánh trong tay: “Con lớn hơn Trình Dã, phải là chon chăm sóc cậu ấy mới đúng.”

 

Trình Kiến Bân đẩy Trình Dã một cái: “Thế còn không mau gọi anh?”

 

Nghe nói Hà Thập Bát đang thi lại đại học, lỡ mà thi đỗ, sau này chẳng phải sẽ làm quan sao?

 

Giang Thời chịu chơi với Trình Dã, bọn họ dĩ nhiên phải phục vụ cho mầm non độc nhất của nhà họ Giang cho tốt.

 

Trình Dã bị đẩy một cái loạng choạng, ngước mắt nhìn về phía Giang Thời.

 

Con ngươi hắn đen thẳm, bên trong không nhìn thấy quá nhiều cảm xúc, sâu thẳm như một vũng nước chết, không giống một đứa trẻ tám tuổi.

 

Tất cả mọi người đều sợ Trình Dã.

 

Chỉ có Giang Thời, đối diện với đôi mắt như vậy, lại tinh nghịch làm một cái mặt quỷ.

 

Thế là sự lạnh lùng trong đôi mắt đen kia tan đi, nhiệt độ dần dần ấm lên, Trình Dã khựng lại một chút, rồi mở miệng.

 

“Anh Giang Thời.”

 

Bình Luận (0)
Comment