Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 125

Chỗ chơi của bọn trẻ con cũng chỉ có mấy nơi. Giang Thời dẫn Trình Dã đến dưới gốc cây đa, cái bánh Giang Tuyết đưa đã bị cậu gặm mất một miếng, đi được mấy phút mới sực nhớ ra là bánh cho Trình Dã.

 

Cậu lấy bánh ra nhét vào lòng hắn: “Mẹ tôi bảo tôi đưa cho cậu. Vừa nãy ở cửa nhà cậu tôi nhìn thấy hết rồi, bố cậu đang đánh cậu.”

 

Bàn tay đang cầm bánh của Trình Dã khựng lại, hắn quay đầu nhìn sang Giang Thời.

 

Giang Thời nói: “Bố cậu lạ thật đấy, nếu không muốn cậu chơi ở nhà tôi, sao hôm qua lúc bố tôi đến ông ấy lại đồng ý?”

 

Trình Dã im lặng, vết thương trên lưng co kéo, đau rát. Rõ ràng hắn đã quen với chuyện này từ lâu, nhưng không hiểu sao giây phút này, những vết thương vốn quá quen thuộc trên người bỗng trở nên khó mà chịu đựng nổi.

 

Lần đầu tiên, hắn dấy lên khao khát được giãi bày: “Em trai tôi đã nói dối.”

 

Giang Thời nhìn hắn.

“Hôm qua lúc bố anh đến, chỉ có em trai tôi ở nhà. Bố anh đã nói với nó, nhưng nó không nói lại với bố tôi.”

 

Thế nên sáng nay hắn vừa về đã bị Trình Kiến Bân đánh.

 

Giang Thời "xì" một tiếng: “Trình Tung cũng xấu xa quá.”

 

Cái bánh cầm trong tay vẫn còn hơi ấm, Trình Dã không nhịn được mà xoa xoa:“Anh tin lời tôi nói à?”

 

Giang Thời vỗ vỗ bộ quần áo trong lòng:“Đương nhiên là tin cậu rồi, chúng ta là… là…” Cậu khựng mất hai giây mới nghĩ ra từ để diễn tả: “Chúng ta là bạn bè có giao tình sinh tử.”

 

“Hơn nữa trước đó Trình Tung còn nói dối là không thấy Lưu Thịnh trộm bi của Cao Tân Hòa, cậu ta là kẻ tái phạm, xấu xa hết chỗ nói.” Cậu nói: “Tôi phải báo thù cho cậu.”

 

Cả cái nhà toàn những kẻ dơ bẩn, Trình Dã không muốn một người sạch sẽ như Giang Thời dính vào mấy chuyện bẩn thỉu này, hắn vô thức từ chối: “Không cần đâu…”

 

Giang Thời không thèm nghe hắn, tự mình thành lập "Biệt đội báo thù". Biệt đội có ba người: cậu, Trình Dã, và thêm một Cao Tân Hòa đang sụt sịt nước mũi.

 

Giang Thời vô cùng ghét bỏ Cao Tân Hòa:“Sao ngày nào cậu cũng sụt sịt nước mũi thế, mẹ tôi bảo nước mũi lòng thòng bên ngoài không sạch sẽ chút nào.” Quả là làm mất mặt phong thái đàn em của cậu.

 

Cao Tân Hòa rất ấm ức:“Tôi bị cảm, vẫn chưa khỏi mà.” Lần trước giặt quần áo cho Giang Thời, về nhà hình như lại nặng thêm một chút.

 

Giang Thời kéo hai đàn em ngồi xổm dưới giàn mướp nhà ai đó, ra vẻ lén lút:“Kẻ thù lần này của chúng ta là Trình Tung, cậu ta chính là một tên yêu tinh lòng dạ đen tối, mục đích của chúng ta là khiến tên yêu tinh này hiện nguyên hình.”

 

Cao Tân Hòa hơi ngơ ngác:“Kẻ thù của chúng ta không phải là Lưu Thịnh à? Sao đổi thành Trình Tung từ khi nào thế? Hơn nữa…” Cậu ta nhìn sang Trình Dã: “Không phải em cậu sao? Sao cậu lại đánh cả em cậu?”

 

Giang Thời huých cậu ta một cái: “Ôi trời… Sao cậu nói nhiều thế, cậu là đại ca hay tôi là đại ca?”

 

Cao Tân Hòa ôm đầu: “Vậy chúng ta phải làm sao? Bắt Trình Tung lại đánh một trận à?”

 

“Thế không được.” Giang Thời nói: “Nếu chúng ta đánh cậu ta, lỡ cậu ta quay về nói là Trình Dã cố ý trả thù cậu ta thì sao?”

 

Cao Tân Hòa: “Chẳng lẽ không phải à?”

 

Trình Dã: “…”

 

Giang Thời lại ra bờ sông lấy lại thanh bảo kiếm lớn của mình, bộ quần áo đưa cho Trình Dã được cậu dùng gậy khều lên vác trên vai, hừng hực khí thế:“Chúng ta về tìm bố tôi,chắc chắn bố tôi có cách.”

 

Cao Tân Hòa không muốn đi: “Lỡ mẹ anh ở nhà thì sao?”

 

“Không thể nào, giờ này đang chiếu ‘Tiểu Lý Phi Đao’, chắc chắn mẹ tôi đi xem TV với mẹ cậu rồi.”

 

Trình Dã cũng không muốn đi lắm: “Hay là thôi đi…”

 

“Thôi cái gì mà thôi?” Giang Thời nói: “Chính vì lúc nào cậu cũng cho qua, nên mới bị Trình Tung bắt nạt suốt. Bố tôi bảo tôi bị bắt nạt không được im lặng, cậu càng im lặng, kẻ bắt nạt cậu càng lấn tới. Đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn.”

 

Trình Dã đã nhẫn nhịn rất lâu, không phải là không ấm ức, chỉ là nỗi ấm ức của hắn không ai quan tâm, lâu dần hắn chỉ có thể ngày càng im lặng. Nhưng đôi mắt của Giang Thời quá sáng như một đốm lửa sao băng đang nhảy múa, rơi xuống bình nguyên đang dần hoang vu, thổi bùng lên một ngọn lửa mới.

 

Hắn đưa tay nắm lấy vỏ thanh bảo kiếm của Giang Thời Đại Vương, trong mắt lóe lên vài phần sắc bén:“Được, tôi nghe anh.”

 

Giang Thời nắm lấy tay hắn dắt hắn về nhà.

 

Hà Thập Bát đang ở nhà cầm sách ôn bài, ba đứa trẻ hùng hùng hổ hổ xông vào, Giang Thời vác cây gậy, vướng ngang cửa, suýt nữa thì ngã.

 

Ông đưa tay đỡ lấy đứa con trai nghịch như khỉ của mình, có chút buồn cười: “Ba đứa làm gì thế?”

 

“Bố!” Giang Thời vừa mở miệng là hét: “Trình Dã bị bắt nạt!”

 

Hà Thập Bát biết tính Giang Thời, hôm qua đánh nhau với Lưu Thịnh đến mức đó, về nhà cũng không nghĩ đến việc mách bố. Tuy tuổi Giang Thời không lớn, nhưng rất có nguyên tắc của mình, chuyện của trẻ con sẽ không làm phiền đến người lớn. Có thể khiến cậu chạy đến mách, chứng tỏ sự việc đối với cậu thật sự rất nan giải, ông nhìn sang Trình Dã: “Sao thế?”

 

Giang Thời đặt cây gậy đang vác xuống, quần áo theo cây gậy rơi xuống đất: “Trình Dã bị bố cậu ấy đánh.”

 

Hà Thập Bát nghe xong muốn cười:“Trong cái thôn này, ngoài con ra, thằng bé con nhà nào mà không bị bố mẹ đánh…” Ông còn chưa nói hết, Giang Thời đã trực tiếp lột áo Trình Dã ra.

 

Cậu bé trông gầy gò, cởi áo ra mới thấy gầy trơ xương, trên tay, trên lưng toàn là vết thương, màu sắc đậm nhạt xen kẽ, vết cũ chưa lành, vết mới đã chồng lên, trông vô cùng kinh hãi.

 

Trình Dã có vẻ hơi ngại, cúi đầu, tóc che lấp mặt.

 

Hà Thập Bát đặt cuốn sách trong tay xuống:“Sao lại ra nông nỗi này…”

 

Giang Thời nói: “Trình Dã ở nhà thảm lắm, con vừa đến nhà cậu ấy, thấy bố cậu ấy đang đánh cậu ấy, dùng cái loại dây thừng to như dây dắt bò nhà mình ấy, đánh lên người, con đứng ngoài cửa mà cũng nghe thấy tiếng.”

 

Chuyện Trình Kiến Bân say rượu về đánh vợ, người trong thôn ít nhiều đều biết, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, người ngoài nhiều nhất cũng chỉ khuyên vài câu, không thể quản sâu hơn. Nhưng Hà Thập Bát không ngờ ngay cả đứa trẻ nhỏ như vậy ông ta cũng không tha.

 

Ông kéo Trình Dã lại, nhìn ngang nhìn dọc vết thương trên người hắn, nhà có con nhỏ, tự nhiên không thể nhìn nổi cảnh này:“Đây đều là ông ta đánh?”

 

Mắt ông rất giống Giang Thời, nhưng không có sự lanh lợi và tinh ranh của Giang Thời, mà là sự điềm tĩnh và bình tĩnh chỉ có ở người lớn. Đối diện với đôi mắt đó, Trình Dã bỗng nhiên có dũng khí.

 

“Vâng, đều là ông ấy đánh.”

 

Giang Thời chạy vòng quanh hắn:“Còn có đứa em trai kia nữa, xấu xa nhất, còn hãm hại Trình Dã.”

 

Mấy chuyện đó nói ra đều là chuyện vặt, ví dụ như Trình Tung làm vỡ bát lại đổ cho Trình Dã, tự mình trộm trứng gà hàng xóm cũng đổ cho Trình Dã, ra ngoài còn nói xấu Trình Dã.

 

Nhưng chính những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, tích tụ lại từng chút một đã phá hỏng hình ảnh của Trình Dã, khiến mọi người có ấn tượng không tốt về hắn.

 

Hà Thập Bát nghe mà mày càng nhíu chặt, ông hỏi Giang Thời ngay trước mặt Trình Dã:“Con cứ thế dắt nó đến tìm bố, sao con chắc chắn là Trình Dã không nói dối?”

 

Giang Thời hơi không vui: “Cậu ấy không có.”

 

Cao Tân Hòa cũng hùa theo: “Con cũng thấy Trình Dã không có.”

 

Rất nhiều người nói trẻ con không hiểu chuyện, thực ra trực giác về thiện và ác của trẻ con còn nhạy bén hơn người lớn rất nhiều.

 

Hà Thập Bát hỏi bọn trẻ;“Vậy các con đến tìm bố là muốn làm gì?”

 

Giang Thời nói: “Bọn con muốn vạch trần bộ mặt thật của Trình Tung, không thể để Trình Dã chịu ấm ức vô ích được.”

 

Sự việc đến nước này, thực ra đã không còn đơn giản là Trình Dã bị em trai bắt nạt nữa. Hà Thập Bát xoa đầu Trình Dã, giúp hắn mặc lại áo: “Bị bắt nạt sao không nói?”

 

Trình Dã vẫn cúi đầu, mặc cho tấm áo mỏng manh bọc lấy thân hình gầy yếu. So với những đứa trẻ tám chín tuổi khác, hắn tỏ ra trầm ổn hơn rất nhiều, cũng nhìn thấu mọi chuyện hơn.

 

“Lòng họ không ở chỗ con, nói cũng vô ích.”

 

Ngược lại còn rước thêm oán hận.

 

Hà Thập Bát vỗ vỗ vai hắn, thở dài: “Con là một đứa trẻ ngoan, chuyện của con, chú sẽ nghĩ cách.”

 

Giang Thời giẫm lên đống quần áo, kéo kéo chân Hà Thập Bát:“Vậy Trình Tung thì sao ạ?”

 

Hà Thập Bát vừa thấy mắt cậu đảo láo liên là biết ngay trong bụng toàn ý xấu: “Con muốn làm thế nào?”

 

Giang Thời Đại Vương không bao giờ đổ oan cho người tốt, nhưng cũng không bỏ qua bất kỳ kẻ xấu nào. Trình Tung thích nói dối chứ gì, cậu sẽ cho nó biết cái giá của việc nói dối.

 

Mấy hôm sau, Cao Tân Hòa bô bô khắp nơi, nói Giang Thời có một món bảo bối cực hiếm, đẹp vô cùng, chưa ai từng thấy.

 

Nhất thời, Giang Thời trở thành tâm điểm, tất cả trẻ con đều vây lại, đòi xem bảo bối của cậu.

 

Mấy hôm nay Trình Dã lên núi chặt một cành cây, dùng dao gọt cho Giang Thời một thanh kiếm gỗ. Thanh kiếm trông y như thật, trên đó còn buộc một dải lụa đỏ. Cậu cầm kiếm đứng dưới gốc cây đa, sau lưng khoác áo choàng, trông oai phong vô cùng.

 

Giang Đại Hiệp liếc mắt, phát hiện bọn trẻ cả thôn đều tụ tập dưới gốc cây đa, Trình Tung cũng ở đó, nó nấp sau lưng Lưu Thịnh, nhìn thanh kiếm báu trong tay Giang Thời, mắt lộ vẻ thèm thuồng, nhưng nhìn thấy Trình Dã sau lưng cậu, lại có chút sợ hãi.

 

Giang Thời liếc mắt qua người nó, hét lớn: “Có phải các cậu đều muốn xem bảo bối của tôi không?”

Trong phút chốc, tiếng la hét của bọn trẻ suýt nữa làm lật tung cả gốc cây đa.

 

Giang Thời hài lòng: “Đợi đến tối, các cậu ra dưới gốc cây đa, tôi mang đến cho các cậu xem.”

 

Buổi tối đúng hẹn, bọn trẻ con ban sáng đều kéo ra gốc cây đa, thậm chí còn có mấy người lớn đi hóng chuyện.

 

Giang Thời ôm một thứ gì đó trong lòng, cậu được mọi người vây quanh ở giữa, trước mặt tất cả, cậu mở thứ trong lòng mình ra.

 

Đó là một quả cầu thủy tinh còn lớn hơn, đẹp hơn quả cầu trong phòng cậu, thậm chí không cần cắm điện, chỉ cần ấn công tắc dưới đế, quả cầu liền phát sáng, những chấm sao li ti chiếu lên cây đa, cây đàn violin bên trong tự xoay tròn, kéo ra giai điệu du dương.

 

Trẻ con trong thôn làm gì thấy được món đồ chơi xịn xò như vậy, nhất thời đứa nào cũng trợn tròn mắt.

 

Giang Thời tắt công tắc: “Được rồi, được rồi, xem xong hết rồi, về đi.”

 

“Ôi… Giang Thời, tôi chưa xem đã, cho bọn tôi xem thêm tí nữa đi…”

 

“Giang Thời, cậu mua ở đâu thế? Đẹp quá, sao tôi chưa thấy bao giờ?”

 

“Giang Thời, cậu cho tôi mượn chơi đi, cầu xin cậu đấy.”

 

Giang Thời chỉ chờ có câu này, lập tức nói: “Tôi không cho mượn lung tung đâu, trừ khi là người có quan hệ rất tốt với tôi.”

 

Một đám trẻ xông lên chứng minh quan hệ của chúng với Giang Thời tốt đến mức nào, Giang Thời không thèm nghe, chỉ liên tục nháy mắt với Trình Dã.

 

Trình Dã ho một tiếng, chậm rãi bước lên:“Vậy… vậy cho tôi mượn chơi được không?”

 

Giang Thời nói: “Nể tình quan hệ chúng ta rất tốt, vậy tôi cho cậu mượn chơi. Cậu đừng làm hỏng nó nhé, bố tôi mua cho tôi đấy, đắt lắm…” Cậu chìa tay ra:“Những 500 tệ, làm hỏng là cậu phải đền tôi 500 tệ đấy.”

 

Mấy đứa trẻ ở đây đến 5 tệ còn chưa thấy, nói gì đến 500, đứa nào đứa nấy sợ đến hít ngược một hơi khí lạnh.

 

Quả nhiên là bảo bối, đắt như vậy.

 

Trình Dã mang bảo bối của Giang Thời về nhà.

 

Mọi người giải tán, Cao Tân Hòa làm chuyện xấu nên chột dạ, đi theo sau Giang Thời: “Anh nói xem… chúng ta làm vậy có được không?”

 

Giang Thời cầm thanh bảo kiếm lớn của mình, toàn thân toát ra vẻ tự tin: “Giang Thời Đại Vương đã ra tay, làm gì có chuyện không được?”

 

“Nhưng mà…” Cao Tân Hòa do dự:“Vậy làm thế này chẳng phải chúng ta đang lừa người ta sao?”

 

“Lừa chỗ nào? Tôi đưa bảo bối của tôi cho Trình Dã, chứ tôi có nói bảo bối đó còn tốt hay đã hỏng đâu. Nếu Trình Tung ngoan ngoãn, chắc chắn không có chuyện gì. Kể cả nó có lén chơi, chỉ cần không nói dối, thì cũng không sao.”

 

“Nếu nó vốn dĩ lòng dạ xấu xa, vậy là nó tự chuốc lấy.”

 

Cậu chém mạnh thanh kiếm xuống đám cỏ bên cạnh:“Hôm nay, hãy để ta đến kết liễu tên yêu nghiệt này!”

 

Trình Dã ôm quả cầu thủy tinh về, hắn đi rất cẩn thận, thậm chí tay không dám run.

 

Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy vết keo dán trên quả cầu.

 

Trình Tung lẽo đẽo theo sau, mắt nhìn chằm chằm: “Anh, cho em chơi một lúc đi?”

 

Trình Dã lười thèm liếc nó một cái: “Không cho, đây là Giang Thời cho anh.”

 

Trình Túng nói: “Anh lén cho em chơi một lúc, anh ta cũng không biết. Hơn nữa, anh là anh trai em, cho em chơi một chút thì sao chứ?”

 

Trình Dã nói: “Giang Thời nói rồi, thứ này rất đắt, 500 tệ, nếu làm hỏng em có đền không?”

 

Trình Túng lập tức im bặt.

 

Trình Dã nhìn nó một cái, quay người vào phòng.

 

Hai anh em ngủ chung một phòng, quả cầu thủy tinh được Trình Dã cẩn thận đặt lên tủ. Hắn không bật công tắc, quả cầu thủy tinh trông cũng chỉ như một quả cầu bình thường.

 

Trình Tung xúi giục:“Anh, anh bật công tắc lên đi.”

 

Trình Dã không bật, lật người lên giường ngủ: “Không bật, anh muốn ngủ.”

 

Trình Tung nói: “Vậy em bật cho anh.”

 

Trình Dã vẫn câu nói đó: “500 tệ, hỏng em đền.”

 

Trình Túng lập tức bất động.

 

Nó cũng leo lên giường, trong bóng tối kéo chăn, chờ Trình Dã ngủ say.

 

Quả nhiên, đợi một lúc, đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Trình Dã.

 

Trình Tung rón rén xuống giường. Chuyện này nó đã làm rất nhiều lần, không hề thấy chột dạ, dù sao nó chỉ chơi một lúc, nếu có hỏng thì cũng là Trình Dã làm hỏng, liên quan gì đến nó?

 

Nghĩ vậy, nó đi đến bên tủ.

 

Tủ hơi cao, nó phải kê ghế mới với tới.

 

Nó đưa tay sờ sờ quả cầu thủy tinh, nghĩ đến cảnh tượng lấp lánh mà Giang Thời bật lên, lòng nó có chút kích động, nhưng sợ âm thanh bên trong đánh thức Trình Dã, nó định mang quả cầu ra ngoài chơi.

 

Trình Túng vươn hai tay với lấy đế quả cầu, nhấc quả cầu ra khỏi tủ. Kết quả là vừa nhấc ra, tay nó trượt một cái, đế bị nghiêng, quả cầu đập vào bức tường bên cạnh.

 

“Xoảng” một tiếng.

 

Quả cầu vỡ tan.

 

Trình Tung ngây người.

Bình Luận (0)
Comment