Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 126

Hôm sau trời vừa hửng sáng Giang Thời đã tỉnh.

 

Cậu lật người bò dậy, rửa mặt qua loa rồi chạy thẳng đến nhà Trình Dã, giữa đường còn không quên gọi cả Cao Tân Hòa.

 

Hai đứa đến trước cửa nhà Trình Dã, không vội vào, mà nép ở cửa đợi một lúc.

 

Nhà gỗ không cách âm tốt, chúng nghe thấy tiếng Cao Lan nấu bữa sáng, cũng nghe thấy tiếng Trình Kiến Bân vừa thức dậy vừa chửi bới ầm ĩ. Một lúc sau, có tiếng bước chân lạch cạch, có người chạy vào bếp, ngay sau đó vọng ra tiếng của Trình Tung.

 

“Mẹ, anh con làm vỡ món đồ hôm qua Giang Thời cho rồi.”

 

"Tao phì!" Giang Thời chửi thầm trong bụng, Trình Tung đúng là đồ ranh con khốn nạn.

 

Cậu ra hiệu cho Cao Tân Hòa, bảo cậu ta hành động theo kế hoạch hôm qua, gây ồn ào, tốt nhất là gọi hết người lớn trong thôn đến.

 

Cao Tân Hòa nghe lời chạy đi.

 

Giang Thời nắm chặt thanh kiếm Trình Dã gọt cho, lắng nghe tiếng Trình Kiến Bân chửi mắng bên trong.

 

Cậu nén lại trái tim đang đập thình thịch, liên tục tự nhủ không được vội. Hà Thập Bát đã dạy cậu, dục tốc bất đạt, cậu phải kiên nhẫn, như vậy mới có thể vạch trần bộ mặt thật của Trình Tung trong một cú.

 

Đợi đến khi bên trong truyền ra tiếng Trình Kiến Bân đánh người.

 

Từ đầu đến cuối, Trình Dã không hề hé một lời.

 

Cuối cùng, Giang Thời thấy bóng người xuất hiện ở cuối con đường đằng xa, cậu cầm kiếm vọt ra, chạy vào trong sân đứng vững rồi mới hét lớn: “Trình Dã!”

 

Đợi mấy phút, Trình Kiến Bân mở cửa.

 

Sắc mặt ông ta rất tệ, nhìn Giang Thời cũng chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì; “Mày đến đây làm gì?”

 

Giang Thời ngẩng đầu, mặt đầy vẻ ngây thơ: “Hôm qua con cho Trình Dã mượn đồ chơi, hôm nay con đến lấy về.”

 

Dứt lời, sắc mặt Trình Kiến Bân càng khó coi hơn. Gượng một lúc, ông ta nói: “Trình Dã không biết đi đâu rồi, lát nữa nó về tao bảo nó mang đồ trả mày.”

 

Ông ta vừa nói xong, Trình Dã nãy giờ không lên tiếng, đã đứng bên cửa tự mình mở ra: “Tôi ở đây.”

 

Hắn nói với Giang Thời: “Đồ của cậu bị hỏng rồi.”

 

Giang Thời làm ra vẻ mặt như trời sập:“Sao lại thế? Ai làm hỏng?”

 

Đang nói, mấy người lớn lục tục kéo đến từ đằng xa, họ còn chưa kịp mở miệng, Giang Thời bên cạnh đã bỗng nhiên khóc òa lên, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

 

Cậu gào rất to, dùng tay che mắt, nước mắt thì chẳng thấy đâu, nhưng tiếng khóc thì đủ lớn để kéo hết người xung quanh lại.

 

“Bảo bối của con hỏng rồi, bị Trình Dã làm hỏng rồi.”

 

Cậu nhấn mạnh:“Cái đó bố con mua cho con, bố nói những 500 tệ đấy!”

 

Lời này vừa thốt ra, người xung quanh đều kinh ngạc, thậm chí quên mất Giang Thời gọi họ đến đây làm gì, sự chú ý đều dồn vào món bảo bối mà cậu nói.

 

“Đang yên đang lành sao lại hỏng thế?”

 

“Không phải thím nói con chứ, đồ đắt như vậy sao lại cho Trình Dã chơi làm gì? Giờ thì hay rồi, đưa nó chơi mất luôn.”

 

“Ôi trời! Đồ gì mà những 500 tệ…”

 

Trình Dã mím môi: “Không phải tôi làm hỏng.”

 

Người càng lúc càng đông, Trình Kiến Bân không hiểu sao tự dưng lại đông người thế này, mắt thấy người cả thôn sắp kéo đến hết, ông ta không nhịn được cầm sợi dây thừng lên định quất vào người Trình Dã, miệng chửi: “Mày cầm đồ của người ta mà không giữ cho cẩn thận, giờ thì hay rồi, làm mất rồi, tao đánh chết mày…”

 

Giang Thời bước lên hai bước, che Trình Dã sau lưng, trừng mắt nhìn Trình Kiến Bân: “Hỏng thì hỏng rồi, ông đánh người làm gì?”

 

Tay Trình Kiến Bân suýt nữa không thu kịp mà đánh trúng Giang Thời, bị mất mặt, ông ta có chút xấu hổ, nhưng lại không dám nổi giận với Giang Thời, đành lúng túng thu tay về.

 

“Nó làm hỏng đồ của mày, tao chắc chắn phải dạy dỗ nó một trận.”

 

Giang Thời nói: “Trình Dã vừa nói không phải cậu ấy làm hỏng.”

 

Trình Kiến Bân: “Nó nói không phải là không phải à? Tao còn lạ gì nó, suốt ngày dối trá…”

 

Giang Thời nhíu mày, quay sang hỏi Trình Dã: “Là cậu làm à?”

 

Người đông quá, những ánh mắt đó như gai đâm vào lưng Trình Dã, hắn đón lấy ánh mắt của Giang Thời, thẳng lưng, giọng nói không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người có mặt nghe rõ.

 

“Không phải tôi, hôm qua tôi mang về đặt lên tủ, sáng dậy đã thấy nó rơi dưới đất.”

 

Giang Thời lại quay đầu hỏi Trình Kiến Bân:“Cậu ấy nói đồ tự rơi xuống, sao ông chắc chắn là cậu ấy làm hỏng?”

 

Bị một đứa trẻ con vặn hỏi, Trình Kiến Bân thấy hơi mất mặt: “Nó không muốn đền tiền, đương nhiên là không chịu nhận. Sáng nay Trình Tung đã nói với tao, nó bảo nó tận mắt thấy Trình Dã làm hỏng đồ của mày.”

 

Ánh mắt Giang Thời liền rơi vào người Trình Tung.

 

Trình Tung trông giống mẹ nhiều hơn, ngũ quan thanh tú, tính tình cũng ôn hòa như con gái.

 

So với Trình Dã, mọi người đều thích Trình Tung hơn.

 

Lúc này nó đang rụt rè trốn sau lưng Cao Lan, thấy mọi người nhìn về phía mình thì rụt rè mở miệng: “Em… em thấy rồi, là anh trai em làm hỏng.”

 

Giang Thời hừ lạnh một tiếng, cầm thanh kiếm gỗ đi đến trước mặt Trình Tung: “Em nói em thấy, vậy em thấy lúc nào, và thấy Trình Dã làm hỏng thế nào?”

 

Trình Tung chớp chớp mắt, chậm rãi nói: “Tối hôm qua, anh trai em tưởng em ngủ rồi, bèn lén dậy lấy bảo bối của anh chơi, nhưng anh ấy cầm không chắc, làm rơi.”

 

Giang Thời lại hỏi nó: “Vậy em có lén chơi không?”

 

Trình Tung lập tức lắc đầu.

 

“Anh hỏi lại em lần nữa, em có chạm vào đồ của anh không?”

 

“Em không có!” Nó túm lấy áo Cao Lan, né tránh ánh mắt của Giang Thời: “Em muốn anh trai em cho em chơi cùng, nhưng anh ấy không cho.”

 

Giang Thời lại nhìn sang Trình Dã.

 

Trình Dã thật thà nói: “Anh nói không được cho người khác chơi, tôi không cho nó.”

 

Hỏi tới hỏi lui, Trình Kiến Bân có chút mất kiên nhẫn: “Có gì mà phải hỏi, chẳng phải là Trình Dã làm hỏng sao?”

 

Giang Thời đứng chắn giữa họ, mắt nhìn thẳng vào Trình Tung: “Ý em là, em tận mắt thấy Trình Dã làm rơi vỡ quả cầu thủy tinh của anh, và từ đầu đến cuối em không hề chạm vào quả cầu của anh?”

 

“Đư… Đương nhiên…” Trình Tung nuốt nước bọt: “Em tận mắt thấy, chính là anh ấy làm rơi vỡ.”

 

“Nhưng mà…” Giang Thời chậm rãi nói: “Quả cầu thủy tinh của anh vốn dĩ đã bị hỏng rồi mà…”

 

Trình Tung cứng đờ.

 

Giang Thời tiến sát lại phía nó:“Lúc anh đưa cho Trình Dã đã lén nói với cậu ấy là quả cầu bị hỏng rồi, bảo cậu ấy cứ để đấy đừng động vào, làm sao cậu ấy có thể làm rơi vỡ được? Hay là, em đang nói dối, em lén chơi đồ của anh, làm quả cầu vỡ thêm lần nữa, rồi vu khống cho Trình Dã?”

 

“Em không có!”

 

“Em không có?” Giang Thời ghé sát lại:“Em có biết vì sao quả cầu thủy tinh đó lại đáng giá 500 tệ không? Bố anh nói, đó là một cái máy phát hiện nói dối, người nào sờ vào quả cầu, chỉ cần nói dối, ngón tay sẽ bị đen, nếu em còn tiếp tục nói dối, màu đen sẽ càng ngày càng nhiều, rồi lan ra toàn thân, cuối cùng sẽ ăn thịt em…”

 

Trình Tung xòe tay ra, quả nhiên thấy năm ngón tay của mình đen kịt.

 

Giang Thời lập tức cầm kiếm chỉ vào nó:“Tay em đen rồi, em nói dối! Chính em làm hỏng đồ của anh, rồi còn đổ tội cho Trình Dã!”

 

“Em không có…” Trình Tung cố chà xát tay, phát hiện càng chà càng đen, nó lập tức khóc òa lên.

 

Cao Tân Hòa chen trong đám đông nói vọng ra:“ Nó lại nói dối kìa, màu đen càng ngày càng nhiều, nó sắp bị ăn thịt rồi!”

 

Trình Tung "oa" một tiếng khóc ré lên: “Em không cố ý, em không muốn bị ăn thịt!”

 

Giang Thời hỏi nó: “Vậy rốt cuộc ai làm hỏng quả cầu của anh?”

 

Lòng bàn tay vừa đen vừa dính nhớp, vết bẩn đó làm thế nào cũng không chùi sạch được, Trình Tung cảm thấy tay mình cũng bắt đầu đau rát, nó sợ hãi tột độ, vội vàng nói ra sự thật.

 

“Là em, là em… Anh trai em không cho em chơi, em nhân lúc anh ấy ngủ, muốn bê xuống chơi lén, kết quả không cẩn thận làm vỡ, em sợ phải đền tiền, nên mới nói là anh ấy làm hỏng.”

 

“Hay lắm!” Giang Thời tức run người:“Quả nhiên là em!”

 

“Không ngờ trông em cũng ra dáng người, mà lại là thứ lòng lang dạ thú, tự mình trộm đồ không nhận, còn vu khống người khác, nếu hôm nay không bị anh phát hiện, chẳng phải Trình Dã sẽ bị bố đánh chết à?”

 

Đám người vây xem cũng bắt đầu xì xào.

 

“Không ngờ Trình Tung nhỏ thế mà đã biết nói dối.”

 

“Xấu xa quá nhỉ? Nếu Giang Thời không phát hiện, chẳng phải Trình Dã bị oan à?”

 

“Nhìn nó nói dối mặt không đỏ tim không đập kìa, chắc không phải lần đầu làm thế này.”

 

Sắc mặt Trình Kiến Bân hết xanh lại đỏ, bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm, ông ta xông lên lôi Trình Tung đang trốn sau lưng Cao Lan ra:“Là mày làm?”

 

Trình Tung vừa khóc vừa chùi vết đen trên tay: “Không phải con cố ý, con chỉ chạm vào một cái nó đã vỡ rồi… Không, không đúng…” Nó nhìn Giang Thời:“Nó vốn đã vỡ, không phải con làm vỡ, con không cần đền…”

 

Giang Thời nghiêng đầu, nở một nụ cười:“Nhưng em nói với anh là Trình Dã làm vỡ, nếu nó mà lành lặn, chẳng phải Trình Dã phải thay em nhận tội à?”

 

“Em xấu xa quá, Trình Dã rõ ràng là anh trai em, mà em lại đối xử với cậu ấy như vậy.”

 

Vết bùn đen trên tay làm thế nào cũng không chùi sạch được, Trình Tung hoàn toàn suy sụp, nó khóc lóc nói: “Thì đã sao? Anh ta là anh em, vốn dĩ phải nhường em. Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên, anh ta bị đánh thêm mấy lần nữa cũng không chết được.”

 

Giang Thời tức đến mức cầm kiếm chém vào người nó.

 

Trình Tung loạng choạng ngã lăn ra đất gào khóc, mà Trình Kiến Bân bên cạnh thì buông tay, nhìn nó với ánh mắt không thể tin nổi, dường như không dám tin đây là lời mà đứa con trai sắp sáu tuổi của mình có thể nói ra.

 

Trình Tung dường như vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, vẫn vừa khóc vừa nói.

 

“Vốn dĩ là thế mà, lần trước con làm vỡ bát cũng thế, con trộm đồ nhà người khác cũng thế, anh ta chẳng bao giờ nói gì, nhiều nhất là bị bố đánh một trận, lần này để bố đánh anh ta thêm một trận là xong thôi.”

 

Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, giọng nói vẫn còn non nớt, mà lời nói ra ngay cả người lớn cũng thấy độc mồm độc miệng.

 

Ngay cả Trình Kiến Bân cũng bị lời nói của nó làm cho kinh ngạc, ông ta nhặt sợi dây thừng dưới đất lên:“Tao đánh chết cái đồ súc sinh nhà mày…”

 

Giây phút then chốt, Hà Thập Bát đến, phía sau còn có mấy đồng chí cảnh sát.

 

Trình Kiến Bân và Cao Lan bị cảnh sát đưa đi, đám người vây xem thấy Trình Dã định lên nói chuyện với hắn nhưng đã bị Giang Thời kéo chạy đi mất.

 

Giang Thời cầm bảo kiếm mở đường phía trước, đi qua con đường nhỏ đầy cỏ dại, leo lên núi hai người mới dừng lại.

 

Cao Tân Hòa chạy theo sau, cậu ta đứng dưới tảng đá vươn tay về phía Giang Thời: “Giang Thời Đại Vương, kéo tôi với.”

 

Giang Thời dùng kiếm kéo cậu ta lên.

 

Ba người ngồi trên tảng đá lớn, trời vẫn còn lạnh, gió tạt vào mặt buốt rát, rõ ràng là không có nắng, nhưng Trình Dã lại cảm thấy như có ánh mặt trời đang chiếu lên mặt mình.

 

Hân nở một nụ cười sảng khoái: “Cảm ơn hai người.”

 

Giang Thời cũng cười theo: “Đó là trừng phạt đúng tội.”

 

Cao Tân Hòa hỏi: “Sao tay nó lại đen thế?”

 

Nghe đến đây, Giang Thời Đại Vương đắc ý: “Đương nhiên là nhờ vào tài trí thông minh của tôi.”

 

“Tôi bảo Trình Dã lúc ngủ lén bôi ít keo dán lên đế quả cầu. Lúc Trình Tung thò tay vào chạm chắc chắn sẽ bị dính. Sau đó nó làm vỡ quả cầu, vốn đã chột dạ, lại thêm trời tối om, nó càng không dám ra ngoài rửa tay. Cậu xem nó cả ngày bẩn thỉu, tay dính keo, lăn lộn một đêm chắc chắn sẽ dính đen kịt…”

 

Cao Tân Hòa nghe mà ngây người: “Anh thông minh thật…”

 

“Dĩ nhiên…”

 

Chiều tối, Hà Thập Bát về, ông gọi Trình Dã đến nhà, lấy bộ quần áo hôm qua bị Giang Thời giẫm mấy vết chân ra phủi sạch, bỏ vào túi đưa cho hắn.

 

“Được rồi, sau này bố con sẽ không đánh con nữa. Cố gắng học hành, phấn đấu sau này thi đỗ đại học, rời khỏi núi lớn này.”

 

Trình Dã cầm cái túi ngẩn người:“Tại sao ạ…”

 

“Làm gì có nhiều tại sao thế…” Hà Thập Bát xoa đầu hắn:“Chuyện người lớn người lớn tự giải quyết, chuyện trẻ con trẻ con giải quyết, lần này các con làm tốt lắm, nhưng nhớ kỹ không được dùng cách này để hại người.”

 

Giang Thời ngồi trên ghế cao vừa gặm táo vừa đung đưa chân: “Bọn con không có thế đâu.”

 

“Được rồi, muộn rồi, về ngủ đi.”

 

Trình Dã nhìn Giang Thời, có chút do dự, Hà Thập Bát liền nói: “Nếu con thật sự không yên tâm, hôm nay cứ ở lại đây ngủ một đêm, mai hãy về. Sau này nếu bố com và em con bắt nạt con, cứ đến nói với chú, chú làm chủ cho con.”

 

Giang Tuyết cho bò ăn xong, lại đun nước nóng cho hai đứa trẻ rửa mặt rửa chân, đợi chúng nó ngủ rồi, cô mới hỏi Hà Thập Bát’“Trước kia Trình Kiến Bân đánh vợ cũng có cảnh sát đến, cuối cùng không phải đều chìm xuồng sao? Anh làm thế nào vậy?”

 

Hà Thập Bát bật đèn bàn lên bắt đầu ôn bài: “Ông ta không chịu sửa, là vì chưa chọc đúng chỗ đau. Trước đây anh từng hỏi Cao Lan, hỏi cô ta có muốn ly hôn không, kết quả cô ta không chịu, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, người ngoài chúng ta khó mà nói được, nhưng ông ta đến cả con cái cũng không tha thì hơi quá đáng rồi.”

 

“Trình Kiến Bân vốn là kẻ lang thang, toàn dựa vào đất chúng ta cho mới sống sót, muốn ông ta ngoan ngoãn, thu lại đất là được.”

 

Giang Tuyết giơ ngón cái với ông:“Đứa trẻ Trình Dã đó em thấy là đứa tốt, bao năm nay bị bố nó với em nó hại đủ rồi, em thấy nó chơi với Tiểu Thời nhà mình cũng hợp, giúp được thì cứ giúp.”

 

Bên ngoài thì thầm to nhỏ, bên trong cũng thì thầm to nhỏ.

 

Giang Thời không buồn ngủ chút nào, chổng mông đội cả chăn lên: “Tôi lợi hại không? Tôi lợi hại không?”

 

Trình Dã nằm rất ngay ngắn, nghiêng mặt nhìn Giang Thời: “Ừ, rất lợi hại.”

 

Giang Thời lật người, dùng tay bẻ bẻ ngón chân: “Chính là lúc sáng ấy, người đông như thế, bố cậu, em cậu, còn có chú Trương, thím Vương…”

 

Cậu hào hứng kể: “Họ cứ nhìn tôi thế này này, rồi hỏi tôi, Giang Thời à, sao thế, có chuyện gì… Thế là tôi nói cậu làm hỏng đồ của tôi, ha ha ha… Lúc đó biểu cảm của Trình Tung mắc cười ghê, nó chắc chắn tưởng kế của mình thành công, ai dè đều là bẫy của tôi…”

 

Trình Dã cong cong mắt:“Ừ, rất lợi hại.”

 

Giang Thời đổi sang chân kia gãi: “Vậy cậu còn nhận tôi làm đại ca không?”

 

“Nhận.”

 

“Vậy cậu phải gọi tôi là Giang Thời Đại Vương.”

 

“Giang Thời Đại Vương.”

 

Giang Thời hài lòng, lật người, ôm chăn ngủ khò khò.

 

Trình Dã nhìn bóng lưng cậu trong bóng tối hồi lâu, dịch lại gần một chút, vươn tay, giống như đêm đầu tiên, nắm lấy vạt áo dài của Giang Thời.

 

Giọng nói thật khẽ…

 

“Anh Giang Thời…”

Bình Luận (0)
Comment