Những người quen Tống Kiến An đều nói đầu óc cậu ta thiếu mất một sợi gân, hồi nhỏ ở cùng Giang Tuyết, trong đầu cậu ta chỉ có học. Sau này nhận lại gia đình họ Tống, hoàn cảnh xung quanh trở nên phức tạp, lòng người khó đoán, trong đầu cậu ta vẫn chỉ có học.
Tống Bác một lòng chỉ muốn nịnh hót kẻ quyền thế, nhưng con trai ông ta là Giang Thời lại là một kẻ khác biệt, sau này lại thêm một Tống Kiến An, cậu ta thường đeo cặp kính gọng đen, tướng mạo bình thường, tính tình khù khờ, trông có vẻ dễ bắt nạt, nhưng tính cách lại còn khó chiều hơn cả Giang Thời.
"Thiếu gia thật giả" từng có thời gian trở thành trò cười cho mọi người, vị thiếu gia cao cao tại thượng ngày nào về quê làm nông dân họ cũng cười, bây giờ vị thiếu gia thật lại toát ra vẻ quê mùa lạc lõng họ cũng cười.
Không phải không có người cố tình châm ngòi ly gián quan hệ giữa cậu ta và Giang Thời ngay trước mặt Tống Kiến An, nhưng Tống Kiến An coi như không nghe thấy, việc mình mình làm.
Trương Trì là người đầu tiên thắc mắc, chạy đến hỏi cậu ta tại sao.
Tống Kiến An vuốt phẳng tờ đề thi trên bàn:“Bọn họ nhầm lẫn giữa mâu thuẫn chủ yếu và mâu thuẫn thứ yếu. Quan hệ giữa tôi và Giang Thời cùng lắm chỉ là mâu thuẫn thứ yếu, quan hệ giữa Tống Bác và những người khác mới là mâu thuẫn chủ yếu. Vì Tống Bác không làm gì, nên những người này mới dám nghênh ngang khiêu khích trước mặt tôi. Gốc rễ của vấn đề nằm ở việc Tống Bác không quan tâm đến Giang Thời và tôi, cũng như sự sa sút của nhà họ Tống.”
Trương Trì: “…”
Đau đầu quá, sắp mọc não rồi.
Tống Kiến An nói: “Bạn học Trương Trì, đây là nội dung của triết học chính trị, là kiến thức trọng tâm, sẽ thi đấy.”
Trương Trì nghĩ, đáng đời mình nhiều chuyện.
Cậu ta thuận tay cuỗm luôn đồ ăn vặt trên bàn Tống Kiến An, đi được hai bước lại quay về: “Khoan đã… Cậu không phải ban tự nhiên à?”
“Ừm… Rảnh rỗi không có gì làm, học chơi thôi.”
Đỉnh.
Tống Kiến An trước giờ luôn điềm tĩnh, không màng vinh nhục, ngay cả người như Tống Bác cũng không thể khiến cậu ta bộc lộ thêm cảm xúc gì, nhưng có một người là ngoại lệ.
Trình Dã.
Kẻ thù cả đời của cậu ta.
Hồi còn ở Lâm Thành, cậu ta thi không lại Trình Dã, sau này về Giang Thành, cậu ta có nguồn tài nguyên giáo dục tốt hơn, nhưng lúc thi đại học vẫn không thi lại Trình Dã.
Sau này nghe tin hắn và Giang Thời yêu nhau, Tống Kiến An hoàn toàn sụp đổ.
Cậu ta tìm Giang Thời, nhìn y bằng ánh mắt như nhìn một thanh niên ưu tú lầm đường lạc lối.
“Giang Thời, cậu nói cho tôi biết, có phải cậu bị Trình Dã lừa rồi không?”
Giang Thời bất đắc dĩ:“Không có, chúng tôi tình nguyện mà, tuy trước đây Trình Dã đối xử với cậu không tốt lắm, nhưng bây giờ cậu ấy sửa rồi còn gì?”
Tống Kiến An cau mày: “Sửa? Sửa chỗ nào? Tôi thấy cậu ta trước mặt cậu một kiểu, sau lưng cậu lại một kiểu khác, cậu đừng bị vẻ ngoài của cậu ta lừa.”
Nhưng Giang Thời lại mang dáng vẻ của một kẻ lụy tình, mặc kệ cậu ta nói thế nào, vẫn quyết ở bên Trình Dã. Tống Kiến An dùng ánh mắt dò xét để khảo sát Trình Dã một thời gian dài, phát hiện Trình Dã chỉ "chó" với người ngoài, chứ đối với Giang Thời thì đúng là không chê vào đâu được.
Nhưng Tống Kiến An vẫn không vui.
Với nhan sắc của Giang Thời, muốn bạn trai thế nào mà không có, cần gì phải ở bên một tên nhóc nghèo "cha không thương mẹ không yêu" chứ?
Lúc Trình Dã nghèo, Tống Kiến An không vui, đến lúc Trình Dã giàu, Tống Kiến An cũng chẳng vui vẻ gì hơn.
Đàn ông có tiền là sinh tật, ai biết được sự chân thành của Trình Dã đáng giá mấy đồng.
Ngược lại Tống Bác rất vui, ông ta liên tục xúi giục Tống Kiến An giữ quan hệ tốt với Trình Dã:“Giờ quan hệ của con với Giang Thời cũng tốt, lại thêm quan hệ đồng hương với tổng giám đốc Trình, rảnh rỗi thì qua lại nhiều một chút, biết đâu cậu ta vui lên, chúng ta lại có thể hợp tác với cậu ta.”
Tống Kiến An làm như không nghe thấy.
Tống Bác lại nói: “Bố nghe ngóng rồi, tổng giám đốc Trình thích thưởng trà, bố có hộp trà thượng hạng này, hôm nào con mang sang biếu cậu ta.”
Tống Kiến An thực sự không hiểu nổi tin tức hoang đường như vậy từ đâu ra, cái dạng của Trình Dã mà đòi thưởng trà, hắn ta có biết thưởng thức không?
“Không đi.”
Nói rồi cậu ta vớ lấy áo khoác trên sofa chuẩn bị ra ngoài, Tống Bác đi theo sau:“Con đi đâu đấy?”
Tống Kiến An không hề có ý định che giấu, thẳng thắn nói: “Đến nhà Giang Thời ăn cơm, mẹ cậu ấy nấu cơm.”
Tống Bác ngẩn người:“Vậy con…”
Tống Kiến An nói: “Bố đừng tốn công vô ích, con sẽ không giúp bố bất cứ chuyện gì, con là con, bố là bố, quan hệ giữa con và họ tốt hay xấu không liên quan gì đến bố.”
Tống Kiến An lúc này đã tiếp quản công ty của gia đình, khí chất trầm ổn hơn nhiều, nhưng nói chuyện vẫn thẳng thừng như cũ.
“Đến nước này rồi, bố còn muốn con đi lấy lòng Trình Dã à? Bố không quên trước đây bố đã làm gì sao? Cậu ta bằng lòng bỏ qua cho nhà họ Tống, bằng lòng không thèm ngó ngàng đến bố là bố nên mừng thầm đi, còn muốn kéo quan hệ với cậu ta. Nếu thật sự nhảy nhót trước mặt Giang Thời, khiến cậu ấy nhớ lại chuyện cũ…”
Tống Bác rùng mình.
Tống Kiến An không nhìn ông ta nữa, mặc áo khoác ra khỏi cửa.
Trời đã vào thu, cây ngân hạnh ven đường vàng óng một mảng, mặt trời như quả hồng chín mọng, ấm áp nhưng không nóng.
Tống Kiến An lái xe đến siêu thị "Đồ tươi sống họ Giang" của Giang Tuyết.
Không thấy Giang Tuyết đâu, lại thấy một thanh niên đang ngủ gật.
Một cô gái vào siêu thị trước y, dạo một vòng, cầm một quả dưa chuột lên hỏi: “Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?”
Thanh niên đang ngủ giật mình tỉnh dậy, y nhìn cô gái, rồi lại nhìn quả dưa chuột trên tay cô, vẻ mặt có chút ngơ ngác:“Tôi quên mất rồi…”
Tống Kiến An nói: “Dưa chuột ba tệ một cân.”
Cô gái nhìn thanh niên kia thêm vài lần, lấy hai quả dưa chuột, lại nhặt thêm một quả cà chua, rồi nói: “Cắt cho tôi hai cân sườn nữa.”
Giang Thời đẩy Tống Kiến An đang mặc vest vào:“ Cậu vào mà chặt.”
Y cầm dưa chuột và cà chua của cô gái, loay hoay với cái cân một lúc lâu, hai quả dưa chuột, một quả cà chua, cân ra cái giá trên trời ba trăm năm mươi tệ.(1M2)
Giang Thời: “…”
Cái máy này dùng thế này à?
Cô gái cầm sườn xong ngó sang cái cân:“Bao nhiêu tiền ạ…” Cô thấy cái giá trên trời, im lặng: “Tôi trả lại được không?”
Giang Thời gãi gãi mặt:“Lỗi của tôi, chắc là có vấn đề ở đâu đó, để tôi nghiên cứu lại…”
Cô gái lại cứ nhìn chằm chằm vào mặt y, đến khi Giang Thời cuối cùng cũng nghiên cứu xong, cô gái bỗng kêu lên: “Anh là Giang Thời!”
Giang Thời bị cô dọa giật mình, theo phản xạ nhìn quanh, không thấy ai mới nói với cô gái: “Suỵt! Nhỏ tiếng thôi.”
Cô gái che miệng dậm chân tại chỗ.
“Đúng là anh thật à, vừa nãy em đứng ngoài thấy hơi giống mới vào mua đồ, rồi càng nhìn càng giống, không ngờ đúng là người thật! Đây là siêu thị của anh ạ?”
Giang Thời nói: “Là của người nhà tôi mở,tôi chỉ trông hộ một lúc thôi, lần này cân được năm tệ hai xu, chắc là đúng rồi nhỉ?”
Cô gái đã không còn tâm trí đâu để ý giá cả, rút điện thoại ra: “Em có thể chụp ảnh chung với anh không? Em thích anh lâu lắm rồi.”
Giang Thời mỉm cười, kéo khẩu trang xuống, chụp một tấm ảnh chung với cô gái.
Cô gái ôm điện thoại nhìn một lúc lâu:“Anh Dã không đi cùng anh ạ?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Một chiếc Land Rover dừng bên đường, Trình Dã trong bộ áo khoác gió màu đen bước xuống bằng đôi chân dài, hắn nhanh bước tới, thân hình cao lớn che Giang Thời ở sau lưng:“Sao thế?”
Giang Thời nói: “Gặp fan hâm mộ đến mua đồ.”
Cô gái vẫn đang âm thầm gào thét: “Anh Dã, không ngờ em có thể gặp anh ngoài đời, show tạp kỹ anh với Thiếu gia tham gia em xem hết rồi, hai người…”
Trình Dã nhanh nhẹn đặt dưa chuột và cà chua lên cân: “Sáu tệ, thanh toán di động hay tiền mặt?”
Lời nói thao thao bất tuyệt của cô gái lập tức tắc nghẹn:“Di động…”
Giây tiếp theo, mã QR đã đưa ra trước mặt cô.
Giang Thời đứng sau lưng Trình Dã kéo áo hắn: “Anh vừa cân rồi, không phải năm tệ hai xu sao?”
Trình Dã nói: “Anh cân chung rồi, dưa chuột ba tệ, cà chua năm tệ.”
Thấy cô gái rút điện thoại ra, Giang Thời vội nói: “Mới có mấy tệ thôi, không cần trả đâu.”
Nhưng cuối cùng cô gái vẫn trả, nhìn cô rời đi, sắc mặt Trình Dã có chút khó coi.
Giang Thời huých hắn một cái:“Em làm cái vẻ mặt gì đấy?”
Trình Dã nói: “Cửa hàng nhà mình mà giao cho anh trông, sớm muộn cũng lỗ sập tiệm.”
Giang Thời nói: “Người ta là fan mà, làm gì có chuyện bắt fan trả tiền…”
“Fan của anh nhiều như thế, nếu ai cũng không trả tiền thì mẹ chúng ta kiếm cái gì?”
Giang Thời: “…”
Tống Kiến An tổng kết bằng một chữ.
“Keo.”
Giang Tuyết xách hải sản mua từ cửa hàng khác về muộn:“Mọi người đến cả rồi à? Đóng cửa về nhà nấu cơm.”
Mặt trời lặn, khói bếp bay lên, Giang Thời đóng cửa sổ lại, thế là mọi ồn ào náo nhiệt đều bị nhốt trong căn nhà nhỏ.
Hai vị tổng tài thành danh đang phụ bếp cho Giang Tuyết, còn vị đại minh tinh mấy tháng không nhận show thì nằm ườn trên sofa làm đại gia.
Giang Tuyết liếc mắt ra ngoài, thấy bộ dạng của Giang Thời là lại tức không chịu được.
Trình Dã ngồi xổm dưới đất rửa cua, giọng nói của Giang Tuyết vang lên trên đỉnh đầu:“Mẹ nghe Kiến An nói cả rồi, vừa nãy ở cửa hàng Giang Thời đến cái cân cũng không biết dùng, con xem nó bây giờ lười đến mức nào? Chỉ thiếu nước ăn cơm cũng phải có người đút tận miệng, đều tại con nuông chiều nó.”
Trình Dã nghe vậy, không hề có ý định sửa đổi, chỉ nói: “Anh ấy ăn cơm không cần đút đâu.”
Giọng điệu nghe còn có chút tiếc nuối.
Giang Tuyết cạn lời.
Bà cầm dao thái sợi khoai tây, đuổi Tống Kiến An đang đục nước béo cò ra ngoài chơi với tên lười biếng nào đó, trong bếp lập tức chỉ còn lại bà và Trình Dã.
Giang Tuyết hỏi: “Bây giờ nhà nước cũng cho phép kết hôn đồng giới rồi, hai đứa có dự định gì chưa?”
Trình Dã trả lời bà: “Giang Thời không muốn tổ chức, nhưng con muốn, bọn con thống nhất rồi, anh ấy không thích phiền phức, đến lúc đó chỉ mời một vài họ hàng bạn bè thân thiết là được.”
“Vậy cũng được, dù sao thân phận của hai đứa cũng ở đó, tránh để kẻ xấu trà trộn vào.”
Nói xong, Giang Tuyết lại không nhịn được cằn nhằn:“Mẹ nói này, con đừng có nuông chiều nó quá, con xem Giang Thời bây giờ, công việc cũng không làm, suốt ngày ở nhà nằm ườn, mẹ nhìn không vừa mắt, bảo nó ra phụ mẹ bán rau, nó không muốn thì thôi đi, đến cải thảo bao nhiêu tiền một cân cũng không biết, tức chết mẹ rồi.”
Trình Dã bật cười, quay đầu nhìn ra ngoài, Giang Thời không biết đang nói gì với Tống Kiến An, hai cái đầu chụm vào nhau, rất gần.
Thế là nụ cười trên môi hắn lại tắt ngấm.
Giang Thời và Tống Kiến An đang nghiên cứu vòng bạn bè của Trương Trì, trong đó là một đám người đông nghẹt, Giang Thời chỉ vào một người đàn ông:“Chính là anh ta, đảm bảo Trương Trì có gian tình với anh ta.”
Tống Kiến An nghiên cứu nửa ngày: “Làm sao cậu nhìn ra được?”
Giang Thời nói: “Trực giác của gay.”
Tống Kiến An không hiểu, nhưng chấn động vô cùng: “Vậy mà cậu ta là gay à?”
Giang Thời cất điện thoại: “Tôi làm bạn với cậu ta bao nhiêu năm, có lẽ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?”
Tống Kiến An có hơi hoảng hốt, rồi bắt đầu nghi ngờ xu hướng tính dục của mình.
Giang Thời vỗ vỗ vai cậu ta:“Đừng lo, thế giới này có dị tính luyến, đồng tính luyến, còn cậu thì khác, cậu tu đạo vô tình, cả đời chỉ đắm mình trong biển kiến thức thôi.”
“…”
Mùi thức ăn thơm lừng từ nhà bếp bay ra, một ngày bình thường, một bữa tối bình thường, khi bọt khí sủi lên từ ly thủy tinh, Giang Thời cảm thấy hạnh phúc cũng đang trào dâng.
Trăng treo bên cửa sổ, tiếng dế kêu dừng lại ở góc tường dưới lầu, hạ qua thu đến, thời gian thay đổi, nhưng có những thứ vĩnh viễn không thay đổi.
Ăn cơm xong rời đi đã là 11 giờ đêm.
Tống Kiến An ở lại ngủ một đêm, Giang Thời và Trình Dã về nhà.
Dưới lầu khu chung cư rất yên tĩnh, sao lấp lánh, bóng cây ngân hạnh đổ xuống như những hàng quạt nhỏ.
Giang Thời nhảy lên lưng Trình Dã, bóng hai người trùng lên nhau, y đung đưa chân.
“Lần đầu tiên gặp mặt em cũng cõng anh.”
Trình Dã xốc lại người trên lưng, đổi một tư thế thoải mái hơn.
“Ừ, sau này cũng cõng anh.”
“Sau này là bao lâu?”
“Cần bao lâu thì là bấy lâu.”
“Bốn mươi tuổi em có cõng anh không?”
“Cõng.”
“Năm mươi tuổi thì sao?”
“Cõng.”
“Bảy tám mươi tuổi thì sao?”
“Cõng, chết rồi cũng cõng anh vào quan tài.”
“Phì phì! Chết gì mà chết, chúng ta phải sống lâu trăm tuổi.”
“Sống lâu trăm tuổi.”
Giang Thời im lặng một lúc.
“Anh già rồi, không còn đẹp nữa, em có còn thích anh không?”
“Thiếu gia, câu hỏi này em đã trả lời anh từ lâu lắm rồi.”
Vẻ ngoài đẹp đẽ trên đời có ngàn vạn, nhưng Giang Thời chỉ có một.
【Toàn văn hoàn.】
【Lời tác giả】
Viết đến đây là kết thúc rồi, cảm ơn sự đồng hành của mọi người.
Edit: Thật sự phải chia tay hai người rồi.Chấm nước mắt ༎ຶ‿༎ຶ