Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn

Chương 15


Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Giang Thời cũng chỉ cảm thấy vào đêm đông mấy ngày sau khi y vừa đến thôn Liễu Khê, thiếu niên đã đụng phải y ít nói mà thật thà.

 

Cạch—

 

Tiếng bật lửa lại vang lên, Trình Dã ngồi trong khách sạn châm một điếu thuốc.Hắn kéo chiếc áo khoác mỏng ra, lấy từ trong lòng ra phong bì đã giấu kỹ từ đầu, hắn dùng đầu ngón tay khều phong bì ra, nhờ ánh đèn trên đầu, nhìn rõ thứ bên trong.

 

Bên trong toàn là tiền mặt đỏ tươi, không nhiều không ít, vừa đúng một vạn.

 

Lợi nhuận mỏ quá lớn, và việc khai thác quá mức gây ra thiệt hại lớn cho môi trường, phía trên đã muốn chỉnh đốn từ lâu, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp.Sự xuất hiện của Trình Dã đã mang đến cơ hội này.

 

Trong tay hắn có bản ghi âm, và một quyển sổ ghi chép các khoản thu chi của Vương Cương suốt bao nhiêu năm.

 

Nước mưa làm ướt vai thiếu niên, hắn giẫm lên đôi giày thủng một lỗ ngồi trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, đối diện là người đàn ông mặc vest với ánh mắt dò xét nhìn hắn.

 

Trình Dã nhìn thẳng lại, vẻ bình tĩnh không thuộc về một thiếu niên mười bảy tuổi.

 

Hắn chỉ có một yêu cầu—

 

“Tôi muốn tiền.”

 

Một bản ghi âm và một quyển sổ ghi chép đổi lấy hai vạn, trong đó một vạn đã đưa cho Vương Cương.

 

Trình Dã hút xong một điếu thuốc, lại khoanh chân ngồi trên giường kiểm đếm tiền một lần nữa.

 

Hắn chợt nhớ đến nhiều lần đi ngang qua cửa hàng quần áo ở trung tâm phố, bên cửa sổ treo một chiếc áo khoác đen, khi mặt trời chiếu lên vai áo khoác, màu đen lấp lánh những tia vàng vụn.

 

Giang Thời mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.

 

Giang Thời đang mua khoai tây chiên ở cổng trường.

 

Cuối tuần y không về nhà, sau khi đưa tiền cho Trình Dã, cậu chủ nhỏ như y bỗng dưng bắt đầu quan tâm đến số tiền.

 

Về nhà một chuyến tốn hai mươi tệ cả đi lẫn về, mà trong thời đại vật giá không quá cao này, hai mươi tệ đủ cho một học sinh bình thường ăn một tuần.

 

Giang Thời tính toán một hồi, liền quyết định không về nữa. Thay vì tốn tiền đi lại vất vả, chi bằng nằm ở ký túc xá ngủ.

 

Y không đi, Cao Tân Hòa cũng không đi.

 

Mới khai giảng không lâu, mái tóc đỏ của Cao Tân Hòa đã bị giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy, thậm chí còn không cho hắn ta chuẩn bị tâm lý, cầm kéo cắt ngay tại chỗ chỉ để lại một mẩu tóc đen ngắn, làm lộ ra đôi mắt một mí, sống mũi tẹt, khuôn mặt đen sạm của hắn ta.

 

Khiến ngày nào hắn ta cũng trốn trong chăn khóc, đợi đến cuối tuần mà tâm trạng cũng không khá hơn.

 

Hắn ta sụt sịt đi theo sau Giang Thời, Giang Thời bất lực đành an ủi hắn, “Thôi được rồi, tôi đãi cậu ăn nhé.”

 

Cao Tân Hòa hít mũi, “Tôi muốn ăn khoai tây chiên.”

 

Giang Thời: “...”

 

Thôi được, khoai tây chiên thì khoai tây chiên.

 

Ông chủ bán khoai tây là một chú khoảng năm mươi tuổi, quán rất đông khách, Giang Thời và Cao Tân Hòa phải xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt.

 

Cao Tân Hòa đứng phía trước, cái ót trọc lóc phất phơ trong gió, “Ông chủ, cho thêm nhiều tê, nhiều cay.”

 

Ông chủ dùng cái vá lớn múc khoai tây đã thái sẵn trong thùng cho vào chảo dầu, nhìn về phía trước, cười toe toét, “Cậu trai, cái kiểu tóc này của cậu cũng độc đáo phết đấy.”

 

Cao Tân Hòa: “...”

 

Ông chủ lại nói, “Cái mũi này, đôi mắt này, lộ ra đẹp biết bao.”

 

Cao Tân Hòa mắt nhỏ, mũi tẹt: “...”

 

Giang Thời nghiêng đầu cố nhịn, nhưng không nhịn được cong mắt cười.

 

Cao Tân Hòa oán trách quay đầu lại, “Anh họ nhỏ...”

 

So với khuôn mặt của Giang Thời, Cao Tân Hòa càng trở nên thảm hại hơn, hắn ta bắt đầu hối hận vì đã đi ăn khoai tây chiên cùng Giang Thời.

 

Nhiệt độ dầu nóng bỏng, rất nhanh một nồi khoai tây đã xong, ông chủ trộn cho Cao Tân Hòa, tiếp theo đến Giang Thời.

 

Giang Thời nói: “Tôi không muốn ớt, cảm ơn.”

 

Ông chủ không thèm ngẩng đầu lên, thêm một muỗng ớt vào, “Ăn khoai tây chiên mà không có ớt thì làm sao được chứ.”

 

Giang Thời: “...”

 

Y nhíu mày, “Đủ rồi, chừng này là đủ rồi.”

 

“Không đủ.” Ông chủ đơn phương phủ định y: “Khoai tây còn chưa đỏ, chừng này thì khác gì không cho vào đâu.”

 

Hai phút sau, Giang Thời bưng một bát khoai tây chiên đỏ au cùng Cao Tân Hòa đứng bên đường.

 

Miệng của Cao Tân Hòa như được lên dây cót, chỉ chốc lát đã ăn hết hơn nửa, vừa ăn vừa hỏi Giang Thời, “Anh họ nhỏ, anh không ăn à?”

 

Đầu ngón tay trắng nõn của Giang Thời kẹp chiếc que tre nhỏ, ngửi mùi vị tỏa ra gần mũi, do dự một lát cuối cùng vẫn không kìm được khẽ cắn một miếng.

 

Giây tiếp theo y đặt khoai tây vào tay Cao Tân Hòa, đỏ mặt đi đến tiệm tạp hóa bên cạnh mua nước.

 

Khi đi ra, bên cạnh Cao Tân Hòa đứng một bóng người.

 

Giang Thời dừng bước, đợi đến khi người đó nhìn về phía y mới lẩm bẩm thành tiếng, “Trình Dã?”

 

Trình Dã sải hai bước đến bên cạnh Giang Thời, cúi đầu nhìn chai nước đã uống gần hết trong tay y, “Bị cay à?”

 

Giang Thời mím đôi môi tê dại, hỏi hắn, “Cậu về nhanh vậy? Mọi chuyện giải quyết xong rồi à?”

 

“Xong rồi.”

 

Trình Dã nói xong, không chỉ giải quyết xong chuyện công việc mà thậm chí còn giải quyết xong cả chuyện trường học nữa.

 

Giang Thời vừa về, phát hiện mình có thêm một người bạn cùng phòng.

 

Trong tay y vẫn còn bưng bát khoai tây chiên đã ăn một miếng, nhìn thấy chàng trai cao gần bằng trần ký túc xá đang cúi người trải giường ở giường trên đối diện y.

 

Giang Thời nghĩ lại không đúng lúc, Trình Dã cao như vậy, ngủ giường trên thật sự sẽ không chọc thủng trần nhà sao?

 

Y lắc bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu, vẫn không hiểu tại sao hắn lại trở thành bạn cùng phòng mới của mình, “Không phải, sao cậu lại ở đây?”

 

Mặt Trình Dã không đổi sắc, “Khai giảng lâu quá, ký túc xá cũ đã sắp xếp người khác vào ở rồi, hơn nữa tôi cũng không hợp với lớp A1 nên được phân vào lớp A3.”

 

Thật là trùng hợp.

 

Mặt Giang Thời vô cảm.

 

Chăn đệm của Trình Dã đều mỏng dính, so với cái ổ ấm áp của Giang Thời, bên hắn chẳng khác gì dân tị nạn châu Phi.

 

Nhưng người tị nạn hoàn toàn không nhận ra sự khác biệt đó, tùy ý trùm xong vỏ chăn, thấy Giang Thời vẫn đứng dưới nhìn hắn, liền nói: “Tôi mua đồ cho anh rồi, ở trên bàn bên cạnh ấy.”

 

Giang Thời quay đầu nhìn, thấy trên bàn quả nhiên có một cái túi, y cầm lấy mở ra xem, bên trong là một chiếc áo khoác đen.Trong lòng y có chút ngạc nhiên, tùy tay rút chiếc áo khoác đen ra, phát hiện chất liệu và kiểu dáng của áo đều rất tốt, sờ vào thấy cứng cáp mà không thô ráp, trên vai có giấu sợi tơ màu tối, được ánh sáng chiếu vào, lấp lánh những vệt sáng vụn vỡ.

 

Giang Thời sờ áo ngước mắt nhìn Trình Dã đang quỳ trên giường trên, “Cậu mua à?” Y lại lật qua lật lại, không thấy mác áo: “Bao nhiêu tiền?”

 

Trình Dã dang tay giũ một cái, chăn đệm lỏng lẻo trải trên giường, hắn cũng không quan tâm, quay người xuống giường.

 

Bàn tay thiếu niên đặt trên chiếc áo đen, làm tôn lên vẻ trắng như ngọc của bàn tay đó, ngón tay thon dài, đốt ngón tay hồng nhạt rất nhạt.

 

Quả nhiên giống như hắn nghĩ, chiếc áo này Giang Thời mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.

 

Trình Dã nói: “Không đắt, không tốn bao nhiêu tiền.”

 

Giang Thời đâu có ngốc, áo đắt hay không y sờ không ra sao?

 

Trong lòng y có chút tức giận. Trình Dã đã nghèo đến mức đó rồi, tiền trả nợ còn là y bỏ ra, kết quả gã này thì hay rồi, quay đầu đã mua một chiếc áo không hề rẻ.

 

Nhưng chiếc áo này là mua cho Giang Thời, bản thân hắn còn đắp cái chăn không thể chống lại cái lạnh.

 

Giang Thời tức giận mà không biết trút giận vào ai.

 

Y lạnh mặt, “Cậu mua áo cho tôi làm gì?”

 

Trình Dã thật thà nói: “Thấy đẹp, hợp với anh, nên mua.”

 

Giang Thời: “...”

 

Hai bạn cùng phòng còn đang trong ký túc xá nhìn nhau, lặng lẽ rụt người lại, giả vờ mình không có mặt ở đó.

 

Giang Thời ném áo vào người hắn, “Cầm về trả lại đi, tôi không cần.”

 

Trình Dã ôm áo, không hiểu tại sao tặng quà cho Giang Thời mà y lại không vui, “Mác bị tôi vứt rồi, không trả lại được.”

 

Hắn bổ sung: “Tôi dùng tiền tôi kiếm được để mua, không phải tiền của anh, anh đừng giận.”

 

Giang Thời càng tức giận hơn, “Trình Dã, cậu nhiều tiền lắm à?”

 

Trình Dã: “...”

 

“Không nhiều.”

 

“Không nhiều thì cậu bày đặt làm đại gia làm gì? Cậu hỏi ý kiến tôi chưa? Tôi có nói tôi muốn đâu? Cậu nghĩ cậu là ai mà muốn tặng là tặng?”

 

Trình Dã há miệng, nghẹn nửa ngày, cũng chỉ nghẹn ra hai chữ “xin lỗi” khô khốc. Hắn cố gắng giải thích, “Nhưng mà mua rồi mà.”

 

Giang Thời trừng mắt nhìn hắn, “Cậu mua thì tôi phải mặc à? Hay là còn phải cảm ơn rối rít cậu nữa?”

 

Trình Dã ôm áo, đứng trước mặt Giang Thời trông to lớn và bất lực, “Xin lỗi.”

 

Nhưng hắn không nói lần sau sẽ không mua nữa.

 

Giang Thời nói: “Rốt cuộc cậu đã tiêu bao nhiêu tiền?”

 

“128.”

 

Thực ra là 458.

 

128 đối với Giang Thời trước đây không phải là tiền gì cả, nhưng Giang Thời bây giờ…

 

Y nói: “Đi trả lại đi.”

 

Trình Dã vẫn nói câu đó, “Không trả lại được.”

 

“Giang Thời, anh mặc vào thật sự rất đẹp.”

 

“Đẹp cái quái gì, tự cậu mặc đi.”

 

“Tôi mua cỡ của anh.”

 

“...”

 

Giang Thời không thể nhịn được nữa, vớ lấy cuốn sách bên cạnh ném vào người Trình Dã, “Cậu cút đi!”

 

Trình Dã đặt sách và áo lên bàn cạnh Giang Thời, rồi cút đi mua bữa tối cho y.

 

Giang Thời ngồi trên giường hờn dỗi.

 

Hai bạn cùng phòng ngập ngừng, “Giang Thời, dù sao cậu ấy cũng tặng cậu quần áo rồi, cậu đối xử với cậu ấy như vậy không hay lắm đâu?”

 

Giang Thời vẫn chưa hết giận, khi nói, giọng lạnh đến mức có thể đóng băng, “Hắn tặng thì sao? Hắn tặng là tôi phải nhận à?”

 

Hai bạn cùng phòng lập tức không dám nói gì nữa.

 

Họ không cùng lớp với Giang Thời, bình thường thiếu niên ở ký túc xá cũng không nói nhiều, khi y không cười, khuôn mặt đó trực tiếp viết mấy chữ to “người lạ chớ đến gần”, nên họ cũng không giao tiếp nhiều.

 

Nhưng không ngờ người đẹp lạnh lùng thường ngày hôm nay lại có phong cách như vậy, nghĩ đến dáng vẻ y mắng Trình Dã, họ đoán sau này sẽ không dám tùy tiện tặng đồ cho Giang Thời nữa.

 

Dù sao không phải ai cũng có da mặt dày và trái tim như Trình Dã.

 

Giang Thời không biết bạn cùng phòng đang nghĩ gì, cho đến khi Trình Dã mang cơm về y vẫn lạnh mặt.

 

Trình Dã đưa đũa cho y trước, Giang Thời rất có khí phách không nhận, “Tôi không ăn.”

 

Trình Dã mở hộp thức ăn đã đóng gói, “Tôi mua thịt bò hầm.”

 

Nước sốt cà chua đậm đà bao bọc thịt bò hầm, ngoài muối ra không cho thêm gia vị gì khác, đúng là khẩu vị quen thuộc của Giang Thời trước đây.

 

Mùi thơm bay tới, mắt Giang Thời lay động, sắc mặt vẫn rất khó chịu, “Tôi đã nói tôi không muốn rồi.”

 

Trình Dã vốn luôn nghe lời y, lúc này lại kiên quyết nhét đũa vào tay Giang Thời, một tay kéo cái bàn bên cạnh đến trước mặt Giang Thời, cụp mắt nhìn y: “Sáu giờ rồi, anh nên ăn cơm đi.”

 

Giọng điệu này là giọng Giang Thời chưa từng nghe thấy không thể nghi ngờ.

 

Giang Thời cầm đũa, cảm thấy mình bị sắp đặt một cách vô lý, y há miệng, “Tôi không...”

 

Trình Dã liếc mắt lên, “Giang Thời.”

 

Hai chữ ngắn gọn, Giang Thời vô thức bưng bát cơm trước mặt, thấy Trình Dã vẫn đang nhìn y, y nhét một miếng thịt bò vào miệng.

 

Ăn xong mới phản ứng lại mình vừa làm gì.

 

“...”

 

Không phải, là y bị điên hay Trình Dã bị điên?

Bình Luận (0)
Comment