Trình Dã bị điên thấy Giang Thời ăn xong, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện y bắt đầu giải quyết bát khoai tây chiên nguội của Giang Thời.
Giang Thời kinh ngạc:“Khoai tây này đã nguội rồi.”
Mặc dù y chỉ ăn một miếng nhỏ nhưng đó cũng là thứ y đã ăn, Trình Dã ăn lại đồ thừa của y là sao vậy?
“Ăn được.” Trình Dã liếc y một cái:“Giang Thời, ăn cơm thì cứ ăn cơm, đừng nói chuyện.”
Giang Thời: “...”
Còn ra vẻ dạy dỗ nữa chứ.
Y duỗi chân ra muốn đá Trình Dã một cái dưới bàn, nhưng không kiểm soát được lực, chỉ nghe thấy tiếng “bụp” một cái, cái bàn cũng bị y đá lệch đi một chút.
Hai bạn cùng phòng đang đọc sách lặng lẽ đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Trình Dã đỡ lại cái bàn bị lệch, đưa tay phủi phủi ống quần rồi nói: “Không ăn nữa là nguội hết đấy.”
Thôi được rồi... bạn cùng phòng quay đi, là họ không hiểu.
Giang Thời: “...”
Thời gian trôi qua lâu như vậy, tính tình của y cũng bị Trình Dã mài dũa gần hết, lười nhìn hắn thêm một cái, cúi đầu ăn cơm của mình.
Giang Thời ăn ít, ăn no rồi mà đồ ăn trong tay vẫn còn một nửa. Y ợ một tiếng nhỏ, nhìn bát cơm còn lại một nửa, không hiểu sao lại liếc nhìn Trình Dã.
Trình Dã ném hộp khoai tây vào thùng rác, rất tự nhiên đưa tay về phía Giang Thời:“Đưa đây tôi.”
Giang Thời ngây người đưa cho hắn.
Trình Dã ăn hết khoai tây Giang Thời không ăn, rồi tiếp tục ăn bữa tối Giang Thời ăn không hết.
Hắn ăn rất nhanh, hai ba miếng đã ăn hết một nửa. Giang Thời còn chưa phản ứng kịp, Trình Dã đã gần ăn xong rồi.
“Không phải chứ...” Y nói: “Đây là đồ thừa của tôi.”
Trình Dã rất vô tư: “Không thể lãng phí thức ăn.”
Đó đâu phải cách tiết kiệm…
Giang Thời khéo léo đề nghị: “Nếu cậu không có tiền, tôi có thể mua cho cậu một suất mà.”
Hai ba miếng Trình Dã đã ăn sạch cả canh lẫn cơm trong, vứt hộp đóng gói, tiện tay còn lau sạch bàn trước mặt Giang Thời:“Không cần, no rồi.”
Giang Thời: “...”
Hai bạn cùng phòng ôm chậu tới phòng tắm rửa mặt, ký túc xá yên tĩnh trở lại, không biết từ đâu ra mấy con côn trùng nhỏ bay lượn dưới đèn.
Chiếc áo khoác đen mà Giang Thời vứt sang một bên được Trình Dã cầm trong tay, hắn ngồi xổm trước mặt Giang Thời ngẩng đầu nhìn y, không còn vẻ mạnh mẽ bắt y ăn cơm vừa nãy, hạ thấp giọng, yếu ớt cầu xin y.
“Thiếu gia, mặc thử xem có vừa không.”
Rõ ràng là lời cầu xin, vậy mà hai chữ “thiếu gia” hắn lại kéo dài, giọng nói chuyển từ non nớt sang trưởng thành, trầm thấp khàn khàn.
Giang Thời bị hắn gọi đến mức tai mềm nhũn, không dám nhìn màu sắc nồng đậm trong mắt hắn, dịch sang bên cạnh:“Không thử.”
Trình Dã nói: “Mất mác rồi thật sự không trả lại được, nhưng nếu không vừa thì vẫn có thể đổi, nếu anh không thử mà áo lại không vừa, vậy thì thật sự lãng phí lắm.”
Giang Thời bị hắn nói động lòng.
Trình Dã lại tiếp tục: “Mua rồi thì cứ mặc thử xem.” Nói xong hắn hạ thấp giọng lại cầu xin Giang Thời, “Được không?”
Giang Thời giật mạnh chiếc áo trong tay hắn, hung tợn cảnh cáo Trình Dã: “Tôi nói cho cậu biết, đây là lần cuối cùng. Nếu có tiền thì trước tiên tự sắm sửa cho mình đi, quần áo không biết đã ngắn đến mức nào rồi, ai mà thèm mấy thứ vặt vãnh của cậu chứ.”
Thiếu niên được nuôi dưỡng trong nhung lụa từ nhỏ dường như chưa bao giờ học được cách biểu đạt một cách khéo léo, những lời vô thức nói ra sắc bén và làm tổn thương người khác, nhưng Trình Dã lại như hoàn toàn không cảm thấy gì, cứ thế nhìn thẳng vào Giang Thời.
“Được, anh cứ mặc thử xem.”
Vẻ mặt trong mắt hắn quá nóng bỏng, Giang Thời bị hắn nhìn đến mức đầu ngón tay hơi tê dại. Y cũng không biết mình làm sao nữa, đối diện với ánh mắt quá đỗi nóng rực của Trình Dã, những lời từ chối cứ mắc kẹt ở miệng không sao nói ra được.
Cuối cùng, Giang Thời đưa tay lấy chiếc áo khoác trong tay Trình Dã.
Màu đen làm tôn lên làn da trắng ngần của y, kiểu dáng gọn gàng khiến người ta trông càng thêm anh tuấn, nhưng đôi mắt hẹp dài lại khiến vẻ anh tuấn này pha lẫn chút vẻ quyến rũ nồng nàn.
Đúng như Trình Dã nghĩ, Giang Thời mặc vào rất đẹp.
Hắn nuốt nước bọt như một con chó bị xương câu lấy, thân hình cao lớn phủ phục trước Giang Thời, khi sự kiềm chế đạt đến một mức độ nhất định, gân xanh trên trán hắn nổi lên giật giật.
“Rất đẹp.” Hắn khàn giọng khen ngợi.
Giang Thời bị hắn nhìn đến mức không chỉ tê tay, mà ngay cả xương cụt cũng râm ran một cảm giác tê dại. Tim y đập nhanh hơn vài nhịp, theo một trực giác nào đó, mặc được vài phút liền cởi áo ra:“Tôi đâu phải con gái, đẹp gì mà đẹp.”
Trình Dã nói: “Anh còn đẹp hơn con gái.”
Tuy Giang Thời tự luyến nhưng bị hắn nói như vậy, vẫn không kìm được đá hắn một cái.
Hai bạn cùng phòng vừa rửa mặt xong trở về: “...”
Một trong số đó yếu ớt khuyên nhủ: “Giang Thời, mọi người đều là bạn học, phải học cách bao dung lẫn nhau.”
Giang Thời: “...”
Phiền chết đi được.
Y bưng chậu ra ngoài rửa mặt.
Trình Dã theo vết chân đi sau y.
...
Không biết bằng cách nào mà Trình Dã đã chuyển vào lớp A3, ngồi phía sau Giang Thời, một mình một bàn.
Cuộc sống của Giang Thời vẫn như thường lệ không có gì khác biệt, nghe hiểu thì nghe, không hiểu thì ngủ hoặc chơi điện thoại, chỉ thỉnh thoảng liếc về phía sau, luôn thấy một bóng hình quen thuộc.
Thoáng chốc đã đến cuối tuần sau, Trình Dã phải về trả tiền, Giang Thời đi theo về.
Họ về, cái đuôi nhỏ Cao Tân Hòa cũng phải về.
Ba người họ chen chúc ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt nhỏ, Cao Tân Hòa nghiêng đầu nhìn Trình Dã, “Anh ơi, cùng là đầu đinh, sao đầu anh lại trông khác đầu tôi vậy?”
Trình Dã nói: “Vì cậu xấu.”
Cao Tân Hòa: “...”
Hắn ta lải nhải, “Tại gen bố tôi mạnh quá, di truyền hết những cái xấu cho tôi rồi, tôi nghe mấy bạn nữ trong lớp nói, bây giờ có một thứ gọi là phẫu thuật thẩm mỹ, anh nói xem tôi đi sửa mũi của tôi có được không...”
Hắn ta còn chưa nói hết câu, Trình Dã đột nhiên liếc nhìn hắn ta một cái.
Cao Tân Hòa sững người, quay đầu lại, phát hiện Giang Thời đang ngồi trong cùng không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Trên người y mặc một chiếc áo khoác đen mà hắn ta chưa từng thấy, nghiêng mặt nhắm mắt, buổi sáng sớm ánh nắng xuyên qua, hắt một hàng bóng xuống hàng mi dài của y.
Cao Tân Hòa lặng lẽ ngậm miệng lại.
Trình Dã hơi nghiêng người nhìn thiếu niên theo thời gian trôi qua từ từ nghiêng về phía hắn, cuối cùng dựa vào vai hắn.
Gió từ cửa sổ hé một khe ở hàng ghế trước thổi vào làm lòa xòa những sợi tóc trên trán Giang Thời, lại gần hơn Trình Dã mới phát hiện trên chóp mũi Giang Thời có một nốt ruồi nhỏ, như một chấm mực vô tình bắn lên khi vẽ tranh.
Gió thổi khiến Giang Thời có hơi lạnh, y mơ mơ màng màng rúc vào hõm cổ Trình Dã, gần như vùi cả khuôn mặt vào vai hắn.
Trình Dã cụp mắt xuống nhìn thiếu niên tựa vào vai hắn, chóp mũi chạm vào cổ, hơi thở phả vào xương quai xanh trượt vào lồng ngực, nóng đến mức da thịt cùng máu trong người hắn gần như sôi lên, gào thét muốn phá vỡ một thứ gì đó, nhưng trên mặt lại là sự kiềm chế.
Kiềm chế dùng ánh mắt từ từ quét qua.
Nếu ánh mắt có thể hóa thành thực thể, lúc này Giang Thời đã bị l*t s*ch quần áo, để lộ bên trong trắng muốt, bị xâm nhập, bị nghiền nát, nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi sẽ bị ngậm trong miệng mà mài, cho đến khi màu đen được m*t đến đỏ bừng.
Trình Dã đưa tay lên, che đi ánh nắng chiếu lên mí mắt thiếu niên.
Đôi mắt đen thẳm.
Của tôi.
Trình Dã vừa về là trả tiền. Những người cho vay nặng lãi không nói gì, nhưng những người dân làng đã nhận tiền thì không kìm được cứ nhìn hắn chằm chằm, không ngừng dò hỏi tiền hắn từ đâu ra.
Trình Dã không nói gì cả, trả tiền xong thì về nhà.
Người trong làng hay buôn chuyện, không lâu sau chuyện này đã truyền đến tai Cao Quyền. Đến chỗ ông phiên bản đã hoàn toàn biến thành—
Trình Dã không biết đã làm ăn phi pháp gì với ai mà một đêm kiếm được một vạn tệ.Cao Quyền sợ đến mức lập tức hỏi Cao Tân Hòa chuyện gì đã xảy ra.
Cao Tân Hòa bưng bát cơm khô, nghe vậy ánh mắt đầy mơ màng, “Tiền gì cơ? Anh Trình lấy tiền ở đâu ra? Anh ấy đã trả hết nợ rồi sao? Cái đệt! Anh con cũng siêu thật đấy, đào mỏ kiếm được nhiều tiền vậy sao?”
Cao Quyền: “...”
Cao Quyền tát cho thằng con trai ngốc của mình một cái, quay đầu ra ngoài tìm Trình Dã.
Khi ông đến thì Trình Dã đang dọn dẹp nhà cửa, thiếu niên cao gần bằng khung cửa cúi người làm việc, còn ở cửa có một người ngồi, người đó cầm một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa sai bảo hắn:“Mấy cái túi rách nát kia giữ làm gì, vứt đi vứt đi!”
Trình Dã lôi túi từ góc ra, vừa quay người đã thấy Cao Quyền ở ngoài sân: “Bác Cao, bác đến rồi sao?”
Giang Thời cũng đứng dậy nhìn khuôn mặt bình thường của Cao Quyền, ánh mắt lóe lên vẻ mơ màng, không lên tiếng.
Cao Quyền chỉ gặp Giang Thời một lần vào đêm Giang Thời bị lạc, Giang Thời không biết ông cũng là bình thường, ông chủ động chào Giang Thời:“Cháu là Giang Thời phải không? Bác là bố của Cao Tân Hòa, theo vai vế, cháu gọi bác là cậu.”
Giang Thời liền ngoan ngoãn, “Chào cậu ạ.”
Trình Dã liếc nhìn y một cái.
Cao Quyền liếc mắt ra hiệu cho Trình Dã, “Tiểu Dã à, cháu lại đây, bác nói chuyện với cháu một lát.”
Trình Dã biết ông đến vì chuyện gì, hắn nhét những cái túi mà Giang Thời chê bai vào cái giỏ ở cửa, vỗ vỗ tay, “Bác ơi, có gì thì bác cứ nói đi ạ, Giang Thời không phải người ngoài.”
Cao Quyền không biết Giang Thời và Trình Dã thân thiết từ khi nào, nghe hắn nói vậy lại tiến thêm hai bước, “Bác nghe nói cháu đã trả hết tiền rồi à? Mới có bao lâu, cháu lấy tiền ở đâu ra? Cháu còn nhỏ, chuyện tiền bạc có thể từ từ, đừng...”
Trình Dã ngắt lời ông, “Tiền là cháu mượn.”
“Ờ...” Cao Quyền khựng lại, “Cháu mượn của ai? Ai lại có nhiều tiền như vậy cho cháu mượn?”
“Giang Thời.”
Giang Thời đứng một bên: “...”
Dưới ánh mắt của Cao Quyền, Giang Thời cười khô khan một tiếng, “Cháu có.”
Cao Quyền: “...”
Thân phận ban đầu của Giang Thời được Giang Tuyết giấu rất kỹ, không ai nói cho ai biết, nhưng Cao Tân Hòa và mẹ hắn ta chơi thân với Giang Tuyết, Cao Quyền từ chỗ bà ấy ít nhiều cũng biết được vài điều.
Chỉ nhìn khí chất của Giang Thời thôi, cũng biết nhà họ Tống ở Giang Thành không hề đơn giản.
Nhưng có thể dễ dàng rút ra hai vạn tệ để giúp một người mới quen chưa lâu, Cao Quyền không biết nên cảm thán Giang Thời giàu có hay cảm thán Trình Dã số may nữa.
Biết được sự thật, ông cũng không quấy rầy hai đứa trẻ nữa, “Bác chỉ sợ cháu đi lầm đường nên mới đến hỏi, nếu đã như vậy thì bác về đây, hôm nào qua nhà tìm thằng Tân chơi nhé.”
Tiễn Cao Quyền đi rồi, Trình Dã dùng tay gõ vào cái tủ bên cạnh, nhàn nhạt nói, “Thiếu gia, cái tủ này còn cần không?”
Giang Thời liếc nhìn, “Ngay cả cái tủ cậu cũng muốn vứt à?”
“Từ đầu anh đã ngồi ở cửa nhà tôi, cái này cũng chê, cái kia cũng chê, tôi còn tưởng anh muốn vứt hết mọi thứ trong nhà tôi đi chứ.”
Giang Thời ném vỏ hạt dưa trong tay vào mặt hắn, “Cút đi.”
Trình Dã cười.
Giây tiếp theo, điện thoại của Giang Thời reo lên.
Giang Thời nhìn lướt qua, là một số lạ, y không nghĩ nhiều nhấn nút nghe.
“Tống Thời...” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, nụ cười lười biếng mà đầy ác ý, “Lâu rồi không gặp.”