Chương 24
Đương nhiên bữa tối không thành.
Giang Thời và Trình Dã cũng không kịp chuyến xe về nhà, hai người dẫm trên hạt mưa phùn đầu tiên của tiết Thanh Minh, rẽ vào con hẻm bên trái trường học, đi vào một quán nướng đang bốc khói.
Lúc này rất nhiều người đang ăn đồ nướng, ông chủ bận rộn đến mức toát mồ hôi, thấy hai thiếu niên trẻ tuổi bước vào cũng không ngẩng đầu lên: “Đĩa ở phía trước, muốn ăn gì thì tự lấy, lấy xong xếp hàng nướng.”
Hai tay Giang Thời rụt vào túi áo khoác đồng phục, nhìn miếng khoai tây không biết ai làm rơi dưới chân, ghét bỏ đứng sau lưng Trình Dã, lén lút thò nửa cái đầu ra: “Trình Dã, tôi muốn ngô.”
Trình Dã lấy ngô.
“Khoai tây.”
“Nấm kim châm.”
“Đậu đũa.”
“...”
“Thiếu gia.” Trình Dã quay đầu cụp mắt nhìn y: “Không ăn thịt sao?”
Thiếu gia liếc nhìn thịt rồi quay đi:“Không ăn, đắt quá.”
Cũng không dễ dàng gì, đã biết tiết kiệm tiền rồi.
Trình Dã lấy đùi gà, rồi lại lấy thịt bò.
Giang Thời: “Ấy...”
Trình Dã nói: “Tôi trả tiền.”
Giang Thời nghi ngờ nhìn hắn:“Cậu lấy tiền ở đâu ra vậy?”
Mặt Trình Dã không đổi sắc:“Mấy hôm trước dọn dẹp vệ sinh, lật dưới gầm giường Trình Kiến Bân mà ra.”
Giang Thời: “Vậy cậu có thể...”
Trình Dã biết y muốn nói gì, không nhanh không chậm mở miệng, “Tiền không nhiều, chỉ đủ ăn một bữa nướng thôi.”
Giang Thời: “...”
Luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng tiền của Trình Dã đều tiêu vào y, Giang Thời nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu có gì không ổn, chẳng lẽ Trình Dã bị ngốc, lại tốn tiền cho y vô ích sao?
Gọi món xong, hai người tìm chỗ ngồi.
Ông chủ quá bận, bàn trước ăn xong đồ vẫn chưa dọn.
Trình Dã dọn dẹp đồ đạc, vừa quay đầu lại Giang Thời vẫn giữ nguyên tư thế hai tay đút túi, thấy hắn nhìn sang, thiếu niên hướng về hắn hếch cằm: “Còn có ghế, cũng phải lau.”
Đầy lý lẽ, ra lệnh.
Trình Dã đột nhiên bật cười.
Hắn rút giấy lau ghế cho Giang Thời:“Thiếu gia rất giỏi sai bảo người khác.”
Khuôn mặt Giang Thời bị khói nướng hun ra một lớp hồng nhạt, hồng trong trắng, dưới ánh đèn dường như có thể phát sáng, luôn có ánh mắt lướt qua đây.
Y nói: “Không phải cậu là vệ sĩ của tôi à? Chẳng phải vệ sĩ làm những việc này rất bình thường sao?”
Trình Dã liếc mắt sang bên phải, cô bé đang lén nhìn bị ánh mắt lạnh lùng của hắn dọa giật mình, lập tức quay đi.
“Rất bình thường, có cần lau bàn không?”
Giang Thời hừ một tiếng.
Vệ sĩ tận tâm lau hai lần, thiếu gia mới chịu hạ cố ngồi xuống.
Giang Thời ngồi nửa mông trên ghế nhìn món nướng hơi cay của mình, cuối cùng cũng chịu rút tay ra khỏi túi.
Y cầm que thịt bò cắn một miếng, thấy độ cay này miễn cưỡng chấp nhận được mới tiếp tục ăn.
Ăn một xiên, không kìm được hỏi Trình Dã đối diện: “Cậu nói xem, Hoắc Tịch có thật sự gây rắc rối cho Tống Kiến An không?”
Trong lúc Giang Thời ăn hai miếng thịt bò, Trình Dã đã ăn hết nửa cái ngô, đối mặt với thắc mắc của Giang Thời, hắn trả lời: “Không.”
“À? Tại sao?”
Trình Dã gạt rau trên que tre vào bát đặt trước mặt Giang Thời: “Tôi đoán vậy.”
Bởi vì so với Tống Kiến An, bây giờ Hoắc Tịch thiên về gây rắc rối cho y hơn.
Nghe ngài nói mà như nói vậy.
Trong ánh mắt cạn lời của Giang Thời, Trình Dã ăn hết một cái ngô: “Đã đi rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa, nghĩ nhiều hơn cũng không thay đổi được sự thật đã định.”
“Nhưng mà...”
Trình Dã cầm đũa gõ gõ vào hộp trước mặt Giang Thời: “Không có nhưng nhị gì cả, không ăn nữa thì nguội đấy. Tôi đã nói hắn sẽ không gây rắc rối cho Tống Kiến An, thì hắn sẽ không.”
Nói như thể hắn giỏi giang lắm vậy, Giang Thời không kìm được đảo mắt.
Trình Dã nghĩ.
Đảo mắt cũng thật đáng yêu.
Cả kỳ Thanh Minh đều mưa, Giang Thời về phòng ngủ một giấc say tít mù, ngày hôm sau bị Giang Tuyết lôi dậy đi tảo mộ. Cuối cùng Giang Thời cũng cảm nhận được thế nào là tảo mộ như khai hoang.
Mưa phùn như tơ bay vào mặt, Giang Thời trùm áo mưa, giày dính đầy bùn đất, dưới chân y là con đường đầy cỏ dại, nhìn về phía trước, núi nối núi.
Giang Tuyết cầm lưỡi hái mở đường phía trước:“Ông bà ngoại con ở trên ngọn núi phía trước, lát nữa con đến khấn vái hai cái, cầu họ phù hộ con thi đỗ đại học tốt.”
Giang Thời gạt nước trên mặt, tuyệt vọng nghĩ, đại học này không thi cũng được.
Thôn Khê Liễu không có nghĩa trang công cộng, ông cố bà cố y an nghỉ trong rừng sâu núi thẳm, ngay cả đường đi cũng không có, Giang Tuyết tìm được mộ hoàn toàn dựa vào ký ức.
Giang Thời theo sau qua một ngọn núi này đến một ngọn núi khác, trực tiếp biến thành một người bùn nhỏ, đến cuối cùng hai mắt đờ đẫn, nhìn thấy mộ là phản xạ quỳ xuống.
Cái cuối cùng là của bố y.
Mộ phần nằm gần nhà trên cánh đồng, phía sau là một cây liễu, phía trước là một thung lũng thấp.
Gió thổi qua, cành liễu lay động theo gió.
Giang Tuyết dùng lưỡi hái từ từ cắt sạch cỏ dại trên mộ, Giang Thời lấy ra giấy trắng trong túi.
“Thập Bát.” Giang Tuyết nói: “Em đưa con trai ruột của chúng ta đến thăm anh rồi, nó rất giống anh, may mà không giống em nếu không thì bẩn thỉu biết bao.”
Sương mù lan tỏa, gió thổi chiếc áo mưa không biết từ khi nào đã rách một đường ở lưng Giang Thời phồng lên, bóng dáng thiếu niên gầy gò im lặng.
Giang Thời quỳ trước mộ đốt vàng mã.
Dù chưa từng gặp mặt, nói có tình cảm thì hơi giả nhưng huyết thống là một thứ kỳ diệu, đến gần ngôi mộ này, y luôn cảm thấy mềm lòng.
Hình như thật sự có một người đàn ông trung niên giống y sáu bảy phần đang dịu dàng nhìn y.
Giang Thời chưa từng cảm nhận được tình yêu của cha.
Tống Bác là một thương nhân rất điển hình, thương nhân quan trọng lợi ích, ông ấy và Tôn Uyển Vân kết hợp cũng không có tình yêu.
Hôn nhân của họ là một giao dịch, một khoản tiền khổng lồ đổi lấy sự ràng buộc cả đời của hai người. Họ cần một đứa con, vì vậy Giang Thời đã đến bên họ theo kế hoạch, như một sản phẩm được sinh ra từ giao dịch.
Không ai sẽ có tình cảm với một sản phẩm, giá trị là tiêu chuẩn duy nhất để họ đánh giá một đứa trẻ.
Nhưng Giang Tuyết thì khác.
Giang Tuyết th* t*c, vụng về, không tiền không quyền, nhưng lại có một tình yêu bao la.
Giang Tuyết dành cho Giang Thời rất nhiều tình yêu, vì vậy dù y chưa từng gặp cha mình, cũng có thể tưởng tượng ra cách họ ở bên nhau.
Nói chung là khác với Tống Bác và Tôn Uyển Vân.
Giang Tuyết giục y:“Mau lạy bố con đi, bảo ông ấy phù hộ con thi đỗ đại học, chắc chắn ông ấy ở dưới đó sẽ nghe thấy.”
Giang Thời nghiêm túc lạy ba cái, sau đó thầm niệm trong lòng: Phù hộ Giang Tuyết bình an, khỏe mạnh, vui vẻ.
Khi trở về trời đã tối.
Áo mưa của Giang Thời bị rách, người bị ướt một nửa, lạnh đến mức toàn thân cứng đờ, môi tái nhợt.
Trước cửa tối om có một người đứng đó.
Giang Tuyết giật mình, nhìn kỹ bóng người tối om đó là Trình Dã.
“Tiểu Dã? Tối muộn rồi, trời tối đen rồi, sao cháu lại đến đây?”
Ánh mắt Trình Dã lướt qua Giang Thời, nhíu mày:“Cháu mang ít đồ ăn cho hai người, hai người đi tảo mộ đến tận bây giờ sao?”
Giang Tuyết cũng mệt đến không chịu nổi:“Mấy ngọn núi lận, đường cũng không tìm thấy, lúc chôn không biết phong thủy có tốt không, nhưng khổ cho con cháu chúng ta rồi.”
Bà mở cửa mời Trình Dã vào ngồi, rồi nhìn nồi trong tay hắn, đậy kín mít, không thấy bên trong là gì: “Cháu nói cháu xem, mang đồ đến làm gì, đâu phải không có nhà, tự giữ lại mà ăn.”
Trình Dã đặt nồi lên bàn, mở nắp để lộ ra những miếng sườn ninh mềm nhừ bên trong:“Giang Thời thích, mang cho anh ấy.”
Giang Thời hít hít mũi đỏ hoe, cởi áo mưa ra.
Y cảm thấy đầu hơi choáng váng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại Trình Dã nói gì:“Ồ... cho tôi à?”
Y ngửi ngửi, không biết là mũi hỏng rồi hay sao, không ngửi thấy mùi gì, ngược lại sườn nguội rồi, mỡ nổi lên trên, trông có chút ngấy:“Béo ngậy quá, tôi không ăn đâu.”
Giang Tuyết: “...”
Đứa trẻ đáng thương này.
Trình Dã cũng không tức giận, đậy nắp nồi lại: “Nguội thì vậy, hâm nóng lên là được thôi.”
“Dì Giang...” Hắn nói: “Đun chút nước nóng cho Giang Thời tắm, tiện thể sắc chút canh gừng, trông anh ấy không ổn lắm.”
Như để đáp lại lời hắn, Giang Thời hắt hơi một cái thật to.
Giang Tuyết vội vàng đi đun nước.
Giang Thời trùm khăn tắm trên đầu, ngồi bên cạnh bếp lò sưởi ấm với Trình Dã.
Y càm ràm: “Cậu không biết ngọn núi đó khó leo đến mức nào đâu, đường còn không có, cái cây đó, một mình tôi ôm không xuể, trong rừng tối om, lại còn mưa nữa, bị giết rồi giấu xác cũng không tìm thấy...”
Trình Dã nói: “Lần sau tôi đi cùng anh.”
Giang Thời lại hắt hơi một cái.
Nước vừa nóng, Giang Tuyết liền giục y đi tắm.
Giang Thời tắm xong đi ra Trình Dã vẫn chưa đi, đang cụp mắt sắc canh gừng.Giang Thời còn chưa kịp ngồi xuống, trong tay đã có một bát canh gừng mùi cay nồng.
Y bưng bát, nhíu mày:“Tôi không uống.”
Trình Dã liếc mắt:“Tiêm, uống thuốc và canh gừng, anh chọn một cái.”
Giang Thời: “...”
Y yếu ớt:“Với thể chất xuất sắc của tôi, nói không chừng ngày mai nó tự khỏi rồi sao?”
Trình Dã: “Anh nói là thể chất chạy hai bước đã th* d*c của anh sao?”
Giang Thời đá hắn một cái.
Trình Dã phủi bụi trên ống quần: “Uống đi.”
“Tôi không...”
Trình Dã cụp mắt xuống, lại lộ ra ánh mắt không thể từ chối đó.
Giang Thời thật sự không thích mùi canh gừng, không chịu khuất phục trước uy quyền của kẻ mạnh, rất có khí phách trừng mắt lại.
Trình Dã khựng lại một chút rồi ngồi xổm xuống, móc ra một viên kẹo sữa từ trong túi, giọng nói trầm thấp:“Thiếu gia, uống xong cho anh ăn kẹo.”
Giang Thời nghĩ, y là đứa trẻ ba tuổi hay sao?
Trình Dã lại nói: “Coi như tôi cầu xin anh được không?”
Chàng trai như một chú chó lớn ngồi xổm dưới chân y, rõ ràng trên khuôn mặt tuấn tú đó không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói kéo dài ra trở nên mềm mại, tự dưng Giang Thời đọc được cảm giác nũng nịu.
Y như bị ma xui quỷ ám uống một ngụm.
Ngay lập tức bị cay đến nhíu mày, há miệng định phàn nàn thì nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng cười ngắn ngủi.
“Thiếu gia giỏi quá.”
Giang Thời: “...”
Đôi tai trắng như ngọc nhanh chóng đỏ bừng, Giang Thời dùng mông hích ghế sang một bên.
Đúng là Trình Dã bị điên thật.