Chương 25
Giang Thời bị ép uống một bát canh gừng lớn, kết quả ngày hôm sau vẫn không may mắn bị bệnh.
Ban đầu y không nhận ra mình bị bệnh, tỉnh dậy thấy đầu óc choáng váng, cố gắng mở mắt nhìn sang bên cạnh.
Ôi trời, cái tủ lung lay như có chân.
Tiếng Giang Tuyết loảng xoảng dọn dẹp vệ sinh truyền đến từ bên ngoài, rồi dừng lại, ngay sau đó là tiếng bà nói chuyện: “Trình Dã, cháu đến chơi sớm vậy à?”
“Dì Giang.” Trình Dã nói: “Cháu đến thăm Giang Thời ạ.”
“Giang Thời vẫn còn ngủ mà.”
“Cháu có thể vào xem không ạ?”
Cả hai đều là con trai, Giang Tuyết không nghĩ nhiều: “Cháu vào đi, phòng nó ở trong đó. Nhưng thằng bé này lúc dậy có hay cáu đấy, cháu làm nó thức giấc, cẩn thận nó tức giận mà nổi cáu với cháu đấy.”
Giang Thời mềm nhũn cuộn tròn trong chăn, thầm nghĩ y đâu có quạo quọ lúc dậy đâu.
Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cửa được đẩy mở một khe, giọng Trình Dã vang lên bên cửa:“Giang Thời?”
Giang Thời muốn mở miệng trả lời hắn, nhưng không hiểu sao cơ thể y không có chút sức lực nào, đừng nói mở miệng, ngay cả giơ tay cũng khó khăn.
Y cựa quậy một chút, rặn ra một tiếng r*n r* nghèn nghẹt.
Nghe thấy tiếng này là biết không ổn, Trình Dã lập tức đẩy cửa đi vào.
Căn phòng rất tối, chiếc chăn màu đỏ tươi cháy rực như lửa, màu đỏ rực rỡ in vào mắt khiến màu trắng duy nhất trong đó trở nên nổi bật. Khuôn mặt thiếu niên như quả vải đã bóc vỏ, mềm mại nằm trên gối, lông mi đen nhánh, tóc mềm mại.
Sự tương phản quá mạnh mẽ, Trình Dã đứng ở cửa rất lâu không nhúc nhích.Yết hầu hắn khẽ động, đáy mắt tối sầm, mãi đến khi Giang Thời lại r*n r* một tiếng mới cất bước đi đến.
Hắn vén chăn lên, như mở một món quà tân hôn mà nhấc người lên. Thiếu niên mặc một chiếc áo phông rộng rãi, xương quai xanh trắng nõn lộ ra từ cổ áo, trên người có một lớp mồ hôi, thân nhiệt quá cao, da bị ủ đến hồng hào.
Chạm vào là toả ra mùi thơm.
“Giang Thời.” Trình Dã nắm lấy cằm Giang Thời, ngón tay lướt qua cằm y thấm đầy mồ hôi lạnh nhớp nháp:“Anh sốt rồi, còn nghe tôi nói không?”
Trả lời hắn chỉ có tiếng r*n r* dính dính của thiếu niên tựa vào cổ hắn.
Trình Dã tìm áo khoác khoác cho y, quay người cõng người ra ngoài.
Giang Tuyết trong sân giật mình: “Chuyện gì thế này?”
“Giang Thời sốt rồi, cháu đưa anh ấy đi bệnh viện.”
Giang Tuyết ném chổi xuống:“Cháu cứ cõng nó đi trước, dì tìm tiền đến ngay.”
Giang Thời cảm thấy mình như bị ném vào dung nham, lại như bị ném vào tủ lạnh, lúc lạnh, lúc nóng, mí mắt nặng trĩu như bị đổ chì.
Một lúc lâu y mới chậm rãi mở mắt, chỉ thấy con đường bên dưới lung lay.
“Trình... Trình Dã...” y khàn giọng gọi một tiếng.
Bước chân Trình Dã không ngừng: “Anh tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?”
“Tôi...” Giang Thời nuốt nước bọt: “Tôi sao vậy?”
“Anh sốt rồi, bây giờ đang trên đường đến bệnh viện.”
Nghe xong y mềm nhũn dựa vào vai Trình Dã, tạm thời chưa phản ứng kịp, mãi đến khi đến phòng khám.
Bác sĩ vẫn là ông lão lần trước Giang Thời bị dị ứng mua thuốc.
Ông ấy bảo Giang Thời đo nhiệt độ, rồi đưa nhiệt kế ra ánh sáng nhìn: “Hơi cao đấy, phải tiêm.”
Giang Thời ngơ ngác.
Bác sĩ lại nói với Trình Dã:“Cậu c** q**n cậu ấy ra đi.”
Giang Thời: “??”
Giang Thời đang bệnh nặng suýt chết giật mình ngồi dậy, một tay túm chặt quần mình:“Không phải, tại sao phải c** q**n tôi?”
Bác sĩ cúi đầu tìm thuốc: “Đương nhiên là tiêm rồi, không cởi làm sao mà tiêm được?”
Giang Thời: “Tôi không…”
Trình Dã giữ chặt vai y: “Anh gần bốn mươi độ rồi, truyền nước biển thì chậm quá, phải tiêm thôi.”
Nói rồi hắn cụp mắt xuống, trong lúc giãy giụa, chiếc áo khoác choàng trên người Giang Thời trượt xuống, áo phông bị mắc một góc vào quần, để lộ một đoạn eo nhỏ nhắn, rồi xuống nữa, đường cong tròn trịa.
Bác sĩ đi tới: “Xong chưa?”
Giang Thời giãy giụa càng mạnh hơn: “Tôi không chịu! Cơ thể tôi tôi biết, tôi khỏe lắm, tôi uống thuốc là được rồi.”
“Được cái gì mà được.” Ống tiêm trong tay bác sĩ sáng lên lạnh lẽo: “Giữ chặt cậu ta lại, c** q**n cậu ta ra, sốt nữa là ngu người luôn đấy.”
Trình Dã ngồi cạnh Giang Thời, đưa tay giữ chặt eo y, không biết ấn vào đâu, Giang Thời lập tức mềm nhũn trong lòng hắn.
Eo thắt lại, đường cong tròn trịa càng trở nên nhô cao hơn.
Hắn dùng tay kia đặt lên cạp quần, đầu ngón tay khẽ móc, không mấy tình nguyện ngước mắt nhìn bác sĩ.
Bác sĩ, “Nhìn tôi làm gì? Cởi ra đi, lề mề quá.”
Trình Dã kéo xuống một chút, hơi thở nặng hơn.
Giang Tuyết vừa kịp đến cửa, tiếng Giang Thời kêu như heo chọc tiết đã truyền ra.
Bà đẩy cửa vào thì thấy hai tay Giang Thời nắm chặt quần mình, mặt đỏ bừng, không biết là do sốt hay do gì, vừa mắng vừa đá Trình Dã.
Dáng vẻ đó nhìn là biết không kiềm lực, chưa đầy một phút, ống quần Trình Dã đã dính đầy bụi.
Người sau cũng không né tránh, nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
“Làm gì thế! Làm gì thế!” Giang Tuyết kéo Giang Thời ra:“Sao con cứ bắt nạt Trình Dã vậy, con bệnh là do nó phát hiện ra, nó cõng con từ xa đến bệnh viện, con đá người ta làm gì?”
Tai Giang Thời đều đỏ bừng, mắt ngấn nước, một nửa là xấu hổ, một nửa là tức giận.
“Mẹ cũng không nhìn xem Trình Dã đã làm chuyện tốt gì, sao cậu ta có thể... có thể...”
Ôi... mông của y không còn trong sạch nữa rồi.
Bác sĩ cười ha hả:“Chẳng qua là bị c** q**n tiêm thôi mà, ai mà chưa từng tiêm? Mấy đứa bé hơn cậu còn không khóc kia mà.”
Cuối cùng Giang Tuyết cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, bà “hả” một tiếng: “Có gì to tát đâu, cái mông thôi mà, ai chẳng có? Trông đều giống nhau cả, đều là con trai cả, có gì mà phải xấu hổ chứ?”
Mặt Giang Thời ủ rũ.
Nếu biết sáng nay phải tiêm, tối qua Trình Dã có khóc lóc cầu xin y, y cũng sẽ không uống bát canh gừng đó.
Thua lỗ rồi, thua lỗ rồi.
Mà kẻ đầu sỏ của tất cả chuyện này chính là Trình Dã.
Cả ngày Giang Thời không nói chuyện với Trình Dã, cho đến tối về trường.
Mặc dù sốt đã hạ, nhưng cả người y không có sức lực, vừa về ký túc xá là đổ vật ra ngủ.
Lần nữa tỉnh dậy là bị ngứa mà tỉnh.
Phần thắt lưng phía sau không biết bị làm sao, vừa tê vừa ngứa, Giang Thời đưa tay gãi gãi, càng gãi càng ngứa.
Y thử quay đầu nhìn, không nhìn thấy gì cả.
Mấy bạn cùng phòng khác đi ăn cơm rồi, Trình Dã đang ngồi bên bàn làm bài tập về nhà kỳ nghỉ của Giang Thời.
Thiếu niên ngồi trên giường nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái, rồi lại quay đi.
Đầu bút của Trình Dã gõ gõ trên giấy, thầm đếm trong lòng, đếm đến tiếng thứ ba thì bắt được một ánh mắt lén lút.
Hắn cười thầm một tiếng, tiếp tục viết bài tập.
Quả nhiên, hai phút sau, Giang Thời cuộn tròn chăn trong lòng, thấy Trình Dã mê mải học hành, không kìm được mở miệng: “Này!”
Lúc này Trình Dã mới ngước mắt lên.
“Tôi...” Giang Thời vừa định mở miệng, thắt lưng phía sau đột nhiên truyền đến một trận ngứa, y không kịp nói, đưa tay bắt đầu gãi.
Gãi hai cái, Trình Dã đã đi đến bên cạnh y, nắm lấy tay y:“Sao vậy?”
Giang Thời nói: “Không biết, phía sau tôi ngứa quá, cậu giúp tôi xem sao vậy?”
Trình Dã rút tay y ra khỏi áo, vén áo phông lên, thấy sau thắt lưng y mọc đầy những nốt mẩn đỏ li ti.
Hắn nhíu mày: “Dị ứng rồi, làm sao mà bị vậy?”
Giang Thời còn mơ hồ hơn hắn: “Hở? Dị ứng rồi sao? Khi nào vậy, sao tôi không biết?”
Trình Dã nhìn tình trạng eo của y đoán là hôm qua đi tảo mộ chạm phải thứ gì đó, chỉ là sốt cả ngày cơ thể yếu ớt nên không cảm nhận được, mãi đến bây giờ gãi ra mẩn đỏ mới nhận ra không ổn.
Hắn đặt áo xuống: “Đừng gãi nữa, tôi đi mua thuốc, anh ở ký túc xá đợi tôi.”
Lúc này Giang Thời lại nhớ ra mình vẫn còn đang giận: “Tôi tự đi, không cần cậu giả vờ tốt bụng.”
Trình Dã kéo chân y đang thò ra ngoài về nhét vào chăn, rồi kéo chăn trùm kín cho y, ngồi xổm bên giường: “Cả ngày rồi, vẫn còn giận sao?”
Tóc Giang Thời rối bù, cằm vùi trong chăn, khóe mắt còn vương vệt đỏ do sốt cao chưa tan hết.
“Không có.” Y nói.
Trình Dã nói: “Hay là tôi để anh nhìn lại nhé?”
Nói rồi hắn đặt tay lên cạp quần, như thể chỉ cần Giang Thời gật đầu là có thể cởi ra ngay lập tức.
Giang Thời trợn tròn mắt: “Ai muốn nhìn cậu?”
Trình Dã tỏ vẻ rất thật thà:“Sợ anh thiệt thòi.”
Giang Thời: “...”
Nhìn của hắn mới là thiệt thòi có được không?
Y túm lấy gối ném vào người Trình Dã:“Cậu cút đi!”
Trình Dã rất tiếc nuối mà “cút” đi mua thuốc cho y, tiện thể còn mua bữa tối.
Khi trở về Giang Thời lại ngủ rồi, bốn bạn cùng phòng khác đang yên lặng đọc sách. Mửa khuôn mặt thiếu niên vùi trong gối, co quắp cơ thể, lông mày nhíu lại vì khó chịu. Tay lại ngoan ngoãn đặt trên mép giường, nghe lời không gãi.
Trình Dã kéo chiếc chăn của mình treo lên lan can giường tầng trên của Giang Thời, che đi cảnh tượng trên giường, quỳ gối trèo lên giường Giang Thời.
Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt thiếu niên một lúc, gọi y dậy, rồi đưa nước ấm và thuốc cho y: “Uống thuốc đi.”
Giang Thời ngủ không sâu, Trình Dã vừa gọi là tỉnh.
Y ngồi dậy, nhìn chiếc chăn che giường, rồi lại nhìn Trình Dã đang cúi đầu mở hộp thuốc mỡ, không nói gì, lặng lẽ uống thuốc.
Uống thuốc xong, Giang Thời ấp úng: “Tôi có thể tự bôi mà...”
Trình Dã vỗ vỗ chiếc gối nhỏ của y:“Nằm xuống đi.”
Giang Thời: “...”
Cái mông cũng bị nhìn rồi, một đoạn eo phía sau thì là gì? Giang Thời tự mình buông xuôi dựa vào gối, nhắm mắt lại, mặc kệ.
Trình Dã vén áo lên.
Màu đỏ rất chói mắt, màu trắng cũng rất chói mắt, một đoạn eo nhỏ và mỏng.
Hắn bóp thuốc mỡ vào tay, thoa lên đoạn eo đó.
Người bên dưới như một con cá nhạy cảm, vừa chạm vào là giật mình, vòng eo thon thả khẽ run lên trong tay hắn.
Như sóng biển dập dềnh trong mắt.
Hơi thở Trình Dã nhẹ nhàng lại, đưa tay xoa đều lớp thuốc mỡ trắng.
Lòng bàn tay cảm nhận được độ rộng, cũng cảm nhận được đường cong, từ xương sống lõm xuống, rồi lại uốn lượn lên trên một độ cao nổi bật.
Hắn đã nhìn thấy ở đó, đỉnh núi trắng như ngọc, khi đầu ngón tay ấn lên còn khẽ rung rinh.
“Giang Thời...”
Trình Dã khàn giọng, nói khẽ một câu bằng tiếng Di.
Giang Thời quay đầu:“Cậu nói gì?”
Trình Dã mở miệng, nói lại lần nữa như niệm thần chú, Giang Thời cạn lời:“Có thể nói tiếng người không?”
Lòng bàn tay Trình Dã áp vào eo trắng nõn của thiếu niên, đầu ngón tay thô ráp lướt qua, không còn trả lời lời Giang Thời nói nữa.
Chiếc chăn treo bên giường ngăn cách ánh sáng, Trình Dã quỳ trên giường Giang Thời, cúi đầu, đáy mắt phản chiếu màu trắng, nhưng thần sắc lại là một màu đen tối.
Hắn nói là:
—Thiếu gia, mông anh trắng quá, nhìn thật d*m đ*ng.
___
Nói câu chấn động edit phải nhìn lại :)))