Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 11

Lê Vụ thuê một căn hộ hai phòng ngủ và một phòng khách. Lúc đầu, cô chỉ định thuê căn một phòng ngủ, nhưng những căn khác căn thì quá đắt, căn thì môi trường quá tệ, căn thì quá xa ga tàu điện ngầm. Chỉ có căn này là phù hợp mọi mặt nên cô đã thuê.

Không ngờ có ngày lại được cho Trình Thanh Giác ở. Căn phòng còn lại lâu nay bỏ trống, thỉnh thoảng mẹ cô – bà Tô đến ở. Bây giờ… cô chợt nhớ ra căn phòng đó được cô dùng để bày tất cả các món đồ liên quan đến Trình Thanh Giác!

“Đợi đã!” Cô đột nhiên lao tới, chạy đến trước mặt người đàn ông đã đi ngang qua.

Trình Thanh Giác nhíu mày, nhìn cô gái đang dang hai tay chắn trước mặt mình.

“À, xin lỗi.” Lê Vụ nhất thời nghẹn lời, khó giải thích cho hành động bốc đồng vừa rồi của mình. Cô hít thở đều lại, chỉ tay về phía sau, “Tôi dọn dẹp một chút.”

“Ừm.”

Hạt Cà Phẻ vẫn đứng ở hành lang không xa, lúc này, nó bước đi nhẹ nhàng không một tiếng động tiến tới.

Khi đi ngang qua Trình Thanh Giác, nó bị người đàn ông giơ chân ngăn lại.

Bị cản đường, nó dừng chân, quay đầu nhìn người đàn ông bên trái. Một người, một mèo nhìn nhau ba giây, Hạt Cà Phê bỏ qua ánh mắt của Trình Thanh Giác, nhảy lên một cái, vượt qua chân anh đi về phía Lê Vụ.

Nó giống như một kẻ nịnh bợ, dường như không muốn rời xa cô dù chỉ một khắc.

“………”

Trình Thanh Giác lạnh lùng liếc nhìn nó một cái.

Lê Vụ mở cửa, nhìn thấy kệ sách chất đầy đồ đạc. Cô mất hai phút để lôi một chiếc thùng giấy dưới giá sắt cạnh tường ra, nhanh chóng vứt tất cả đồ trên kệ vào thùng.

Mười phút sau, cô kẹp hai khung ảnh dưới cánh tay phải, kéo thùng giấy ra khỏi phòng. Trình Thanh Giác đã hạ sốt, dù bây giờ không có tinh thần nhưng vẫn miễn cưỡng có thể đứng vững, người cũng không còn khó chịu như trước nữa.

Lê Vụ kéo thùng đi ngang qua, cách anh hai mét, vừa định mở miệng nói chuyện, khung ảnh kẹp dưới cánh tay phải cô bỗng nhiên rơi xuống.

“Rầm” một tiếng, Trình Thanh Giác cúi đầu nhìn xuống theo tiếng động.

Trong khung kính là một người đàn ông khỏa thân.

Anh nhìn kỹ lại, phát hiện người đàn ông khỏa thân đó chính là mình.

“………”

Cũng không phải hoàn toàn khỏa thân, đó là ảnh hậu trường của một sự kiện âm nhạc. Lúc đó, vì một phần trong hoạt động nên quần áo của anh bị máy phun sương làm ướt, anh vào hậu trường để thay quần áo, bị một fan lớn chụp lại cảnh đó.

Lê Vụ cúi đầu nhìn thứ mình làm rơi, hơi thở khựng lại nửa nhịp, dùng chân chạm vào Hạt Cà Phê vẫn còn nằm trên đất, bảo nó đừng chắn đường, sau đó bước qua, nhặt khung ảnh từ dưới đất lên.

Cô cất vội khung ảnh, không để ý bên trong là ảnh gì. Nếu biết trước như này thì cô đã vứt vào thùng giấy rồi.

“Bạn tôi… là fan của anh, đây là ảnh lần trước cô ấy tới ở vô tình để quên.” Cô không thể nào thừa nhận mình là kẻ b**n th** được.

Lê Vụ giải thích hai giây, nghe thấy người đàn ông trên đầu cô ấy ‘Ừm’ một tiếng.

“Anh đợi một lát, tôi giúp anh dọn dẹp căn phòng đó.” Cô lại nói.

Ánh mắt Trình Thanh Giác dừng lại trên người cô một chút, sau đó lùi lại, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn: “Cảm ơn cô.”

Trong hai mươi phút Lê Vụ dọn dẹp phòng, Hạt Cà Phê luôn đi theo sau cô, còn người đàn ông ngồi cạnh bàn ăn, ánh mắt luôn dõi theo Hạt Cà Phê.

Lê Vụ chú ý tới điều này, khi trải chăn đệm, cô nhìn bé mèo dưới chân, nói nhỏ: “Ba của con thích con lắm đấy.”

Hạt Cà Phê ngẩng đầu nhìn cô: “Meo——”

“Không biết sau này anh ấy sẽ thích ai.”

Hạt Cà Phê: “Meo——”

“Được rồi được rồi, chắc con cũng không biết đâu.” Lê Vụ ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu mèo con.

“Chúng ta ra ngoài thôi.” Cô ấy Hạt Cà Phê đi ra ngoài.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi ôm Hạt Cà Phê ra ngoài, cô vẫn bị vẻ đẹp của người đàn ông ngồi cạnh bàn ăn tấn công. Tối nay mọi thứ hỗn loạn, đến giờ cô mới có cơ hội nhìn kỹ khuôn mặt của Trình Thanh Giác.

Anh dựa vào ghế, vành mũ lưỡi trai che nửa khuôn mặt. Rõ ràng vì vội vã nên anh mặc quần áo lộn xộn, người cũng chưa được chỉnh chu, nhưng đôi mắt và hàng lồng mày vẫn đẹp đến mức khiến người ta không thể nói nặng lời khi đối diện với khuôn mặt đó.

Cô lại thở ra một hơi, giơ tay chỉ về phía bên phải: “Kia là phòng tắm.”

Lại chỉ ra phía sau anh: “Kia là bếp.”

“Phòng khách và phòng ngủ anh có thể dùng tùy ý, không cần bận tâm đến tôi.” Giọng cô trong trẻo, yếu ớt

Người đàn ông đối với cô rất lịch sự, không hề có vẻ thờ ơ như khi đối diện với người quản lý của mình. Nghe cô nói, ánh mắt anh rời khỏi Hạt cà phê, chuyển sang nhìn cô.

“Ừm, cảm ơn cô.”

Lê Vụ hít vào, thở ra: “Không có gì đâu.”

“Vậy… tôi về phòng trước đây.” Cô ấy đặt Hạt Cà Phê xuống đất, chỉ vào cánh cửa phía bên kia.

“Ừm.”

Sau đó cô quay người, Hạt Cà Phê không chịu thua kém, vẫy đuôi đi theo.

Giọng người đàn ông khàn khàn, nhíu mày gọi: “Hạt Cà Phê.”

Cảm giác lông mềm mại phía sau chân biến mất, Lê Vụ quay đầu lại nhìn, thấy bé mèo xám bạc uốn éo thân hình mũm mĩm quay lại, miễn cưỡng đi về phía người đàn ông.

Cô và Trình Thanh Giác lại nhìn nhau một cái, sau đó đẩy cửa phòng mình.

Vài phút sau, cuối cùng cô cũng thay quần áo xong, nằm vật ra giường, sự bình tĩnh mà cô cố gắng duy trì bên ngoài đã tan vỡ.

Quả lê: [Thất Thất, Thất Thất Thất Thất Thất Thất Thất Thất]

Quả lê: [Aaaaaaaaa]

Thất Thất trả lời ngay lập tức: [Sao vậy, sao vậy.]

Thất Thất sợ cô gặp chuyện gì đó, lập tức gọi điện thoại trực tiếp.

Thất Thất: “Sao vậy, cậu ‘A’ cái gì đó? Làm mình sợ chết khiếp.”

“Không sao, không sao.” Lê Vụ khoanh chân ngồi dậy, tay phải giữ chặt điện thoại, nhỏ giọng, “Mình chỉ muốn nói với cậu… bây giờ Trình Thanh Giác đang ở nhà mình.”

Sau ba giây bình tĩnh, cô vẫn không nhịn được mà “A” lên một tiếng.

“Aaaaa anh ấy đang ở nhà mình.” Lê Vụ không dám nói quá to, cô ôm chặt chiếc gối ôm trong lòng, suýt chút nữa làm rách gối.

Thất Thất mơ hồ: “Mình biết mà, vừa nãy không phải anh ấy đến tìm cậu lấy mèo sao…”

“Không, không, không.” Lê Vụ ở đầu dây bên này ôm gối điên cuồng xua tay, “Là bây giờ, bây giờ vẫn đang ở nhà mình! Anh ấy sẽ ở nhà mình vài ngày.”

“Cái gì cơ?”

Lê Vụ hít sâu một hơi, lại ngã vật xuống giường, dụi đầu loạn xạ vào gối: “Mèo của anh ấy bị bệnh, cứ bám riết ở nhà mình không chịu đi… Dù sao thì cuối cùng anh ấy cũng ở lại, quản lý của anh ấy trả mình hai nghìn tệ một ngày, nhờ mình chăm sóc giúp.”

“Hai nghìn?!”

“Đúng đúng.” Lê Vụ nằm ngửa trên giường, tay phải giơ lên, vẽ vời trong không khí một chút, rồi nói với Thất Thất: “Thất Thất, mình thấy ngoài đời hình như anh ấy còn đẹp trai hơn trong video nữa.”

“À đúng rồi, mình còn đang nghĩ anh ấy sẽ ở lại vài ngày, liệu có thể nhân cơ hội này hỏi anh ấy về chuyện phỏng vấn độc quyền không.” Cô lại ngồi dậy, nhớ ra chuyện chính.

Lê Vụ: “Mình nghĩ mình có thể… khụ khụ, kết thân với anh ấy, rồi dò la để xin một cuộc phỏng vấn độc quyền.”

Thất Thất cũng nghĩ đến: “Đúng đúng, được đấy.”

Nghĩ đến đây, Lê Vụ chuyển sang tư thế quỳ nửa vời, lục tìm sổ tay trong ngăn kéo đầu giường, lật xem vài trang, ôn lại kế hoạch phỏng vấn độc quyền của Trình Thanh Giác.

Thất Thất ở dây bên kia bật dậy khỏi ghế: “Mình phải cúp máy đây, mình vừa quên trong nồi vẫn đang nấu đồ!”

“Ừ ừ, cậu đi đi.”

*

Căn hộ của Lê Vụ cách âm bình thường, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài, tâm trạng cô vốn đã không yên tĩnh. Cô nằm lì trên giường hai tiếng đồng hồ, gần một giờ mới ngủ thiếp đi.

Khi đang mơ màng, cô chợt tỉnh giấc, nhìn thấy bóng một con vật nhảy lên từ cuối giường. Cô cứ tưởng đó là Vượng Tài, vừa định nhắm mắt lại, mới sực nhớ ra Vượng Tài vẫn còn ở tiệm thú cưng. Cô sợ hãi giật mình mở mắt, sờ công tắc bật đèn ngủ, tới khi nhìn rõ bóng vật dưới chân giường, cô mới nhớ ra bây giờ nhà mình còn có một bé mèo khác.

“Hạt Cà Phê?” Cô ngồi dậy, chống người nhìn sang.

Nghe thấy giọng cô, Hạt Cà Phê vẫy đuôi chậm rãi chen đến, dụi đầu vào chăn của cô, sau đó chui vào, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống trước ngực cô.

Lê Vụ hơi lơi mơ, cô sờ điện thoại nhìn giờ, vừa tròn bốn giờ sáng. Cô không có thói quen khóa cửa phòng ngủ, nếu không sẽ cảm thấy phòng quá ngột ngạt và khó chịu. Có lẽ nửa đêm Hạt Cà Phê chạy từ phòng bên cạnh sang, đẩy cánh cửa đang hé mở của cô.

Cô mượn ánh sáng từ đèn ngủ để lật chăn lên, nhìn bé mèo đang nằm cuộn tròn thoải mái trong lòng mình. Cô vẫn chưa nghĩ ra nên để nó ở lại hay làm thế nào thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh qua cánh cửa phòng đang mở hé.

“Hạt Cà Phê?” Người đàn ông hạ giọng, gọi một tiếng.

Nửa đêm có thể nghe thấy giọng của Trình Thanh Giác ở nhà mình, cô vẫn cảm thấy rất kỳ ảo.

“Ở đây.” Cô theo thói quen giơ tay ra hiệu, nhưng khi hạ tay xuống mới nhớ ra đối phương không nhìn thấy. Sau đó cô nâng giọng lên, ngồi thẳng hơn: “Ở chỗ tôi.”

Phòng của Lê Vụ bật đèn ngủ, ánh sáng chiếu ra ngoài thông qua cánh cửa đang hé mở. Cô thấy bóng Trình Thanh Giác di chuyển về phía phòng mình, tiếp đó người đàn ông dừng lại.

Cô sực nhớ ra đây là phòng ngủ của mình, Trình Thanh Giác quả thực không tiện đi vào.

Cô nhanh chóng bò từ trên giường dậy, khoác một chiếc áo, ôm Hạt Cà Phê đi ra ngoài. Ra khỏi cửa phòng, cô thấy Trình Thanh Giác đang đứng cách cửa hai mét.

Do vừa mới tỉnh ngủ nên giọng cô vẫn còn khàn, cô đưa mèo qua: “Nó vừa chạy sang đây.”

“Ừm.” Người đàn ông nhận mèo.

Anh mặc một chiếc áo phông đen, ống tay áo rộng rãi, để lộ cánh tay săn chắc. Lê Vụ không kìm được liếc nhìn thêm một cái.

Trình Thanh Giác cũng vừa tỉnh ngủ. Anh mắc rối loạn lo âu không quá nghiêm trọng, vì vậy nên rất khó rời xa vật an ủi trong thời gian dài. Đây cũng là lý do vừa xuống máy bay anh đã đi đón Hạt Cà Phê, bao gồm cả việc ở lại đây.

Lê Vụ nhìn anh, lịch sự tạm biệt: “Vậy tôi đi ngủ trước nhé?”

“Ừm.” Người đàn ông đáp.

Tối qua ngủ muộn, giữa đêm lại tỉnh một lần, nhưng sáng nay thức dậy Lê Vụ lại không hề thấy buồn ngủ.

Bày giờ, cô ấy tắt báo thức, xỏ dép lê vào và đi rửa mặt. Nhớ ra trong nhà còn có một người, cô đặt bàn chải đánh răng xuống, buộc tóc rồi đi tắm luôn.

Lê Vụ phải tắm vội vì không kịp thời gian, thậm chí còn vừa sấy tóc vừa đánh răng. Khi nhổ nước súc miệng và lau miệng, cô nghe thấy tiếng động bên ngoài. Cô nín thở lắng nghe hai giây mới xác định đó là giọng Trình Thanh Giác. Cô nhìn vào gương lau bọt mép, đẩy cửa bước ra. Vừa bước ra một bước, cô đột nhiên nhớ ra mình vừa tắm xong, theo thói quen chỉ mặc một chiếc áo hai dây nhỏ.

Lại còn là áo SpongeBob, loại mà trẻ con sáu tuổi cũng sẽ kêu là trẻ con và không thèm mặc nữa.

Khoảnh khắc nhớ ra, cô ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông.

“……”

Cô không nghĩ ngợi gì, lùi về, đóng sập cửa lại.

Bình Luận (0)
Comment