Khi cửa thang máy đóng lại, Lê Vụ kéo khóa áo khoác lên cao nhất. Cô thở phào một hơi vào cánh cửa kim loại của thang máy, quay người đi về nhà.
Cô nhập mật khẩu, mở cửa, thay giày và bước vào nhà. Nghe thấy tiếng động, người đang ngồi trên ghế sofa quay đầu lại nhìn.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh khẽ nhíu mày.
Lê Vụ theo bản năng giơ tay chỉ vào cửa, giải thích: “Quản lý của anh bảo tôi quay lại để ý anh.”
Trình Thanh Giác nhíu mày chặt hơn, sau đó ‘Ừm’ một tiếng, cầm điện thoại trên bàn trà lên.
Thấy vẻ mặt anh không tốt, Lê Vụ không biết là vì anh không khỏe hay là không nghe rõ lời cô vừa nói. Cô đành thử nhắc lại: “Quản lý của anh sợ anh sốt cao xảy ra chuyện nên bảo tôi đến trông chừng anh.”
“Ừm.” Trình Thanh Giác đặt điện thoại lại bàn, “Tôi hỏi anh ấy rồi.”
Não Lê Vụ vẫn đang trong giai đoạn liên tục chập chờn, cô không suy nghĩ nhiều, thuận miệng tiếp lời: “Anh ấy nói sao…?”
Câu hỏi này hình như khiến người đàn ông khó trả lời. Anh mím môi, bình thản đáp: “Bảo tôi ở yên đây, nếu tôi đuổi theo sẽ ném mèo của tôi cho chó ăn.”
Lê Vụ: ………
Bây giờ cô hơi nghi ngờ rằng những hoạt động mà anh không muốn tham gia, quản lý đều lấy mèo ra đe dọa anh.
Nói xong câu này, Trình Thanh Giác có vẻ khó chịu tột độ, anh đặt điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào.
Mặc dù đây là nhà của Lê Vụ, nhưng lúc này cô lại cảm thấy bồn chồn không yên như đang ngồi trong cung điện của người khác.
Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cách Trình Thanh Giác vài mét, hai tay đặt trên đùi, không biết nên có nên động đậy hay không. Động thì sợ làm ồn Trình Thanh Giác, không động thì cơ thể lại cứng đờ. Ghế đẩu quá thấp, tư thế ngồi của cô lại cũng không đúng, vì thế bây giờ nửa bắp chân đã hơi tê nhức.
Cô tự giằng co với bản thân hai phút, cuối cùng quyết định chống tay xuống đất đứng dậy thư giãn.
Tuy nhiên khi lòng bàn tay phải vừa chạm đất, cô đang đứng lên, lưng gù gù thì người trên ghế sofa đột nhiên tỉnh dậy, nhìn thấy tư thế lén lút như ăn trộm của cô.
“………”
Ôi trời, rõ ràng cô đã duy trì hình tượng quý cô được mười phút rồi, sao lúc đó anh lại không mở mắt cơ chứ?!!
Người trên ghế sofa nhìn cô hai giây, dịch qua nhường chỗ, giọng khàn vì buồn ngủ: “Cô qua đây ngồi đi?”
Thực ra bên cạnh còn có một chiếc ghế sofa đơn nữa. Có điều nhà cô thuê diện tích nhỏ, bình thường đi làm bận rộn nên cô không thường xuyên dọn dẹp nhà cửa. Trên ghế sofa đơn để đầy đồ của Vượng Tài, thật sự không phù hợp để ngồi.
Cô vẫn chưa động đậy, Trình Thanh Giác lại nói: “Đây là nhà cô mà, qua đây ngồi đi.”
Tai Lê Vụ khẽ động.
Cô thật sự không muốn thừa nhận, nhưng giọng Trình Thanh Giác khàn đặc như vậy vẫn rất hay, lười biếng và cuốn hút.
Cô vén tóc ra sau tai, đứng dậy đi về phía đó, cố gắng không nhìn thẳng vào mặt Trình Thanh Giác, giọng nói dịu dàng: “Vâng, cảm ơn anh.”
Cô cảm thấy người đàn ông đang nhìn mình bằng khóe mắt, chắc là anh thấy câu “Cảm ơn” vừa rồi của cô hơi lạ. Hai giây sau, anh không nhìn nữa, chỉ nhẹ nhàng và lịch sự đáp lại “Ừm”.
Năm phút sau, Lê Vụ ngồi trên ghế sofa càng bồn chồn hơn.
Trình Thanh Giác hình như lại ngủ thiếp đi, nhưng vì ngồi gần nên cô không dám quay đầu nhìn chằm chằm nữa. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường phía trước, đầu óc vô thức đọc giây theo kim đồng hồ, không biết khi nào Hoàng Minh và những người khác sẽ quay lại.
Ngồi hai mươi phút, lưng Lê Vụ cứng đờ, khó chịu hơn cả lúc ngồi trên ghế đẩu, nhưng lại không muốn rời khỏi vị trí này, không muốn quay lại ghế cũ.
Tay cô chỉ đặt ở đầu gối, đang cân nhắc có nên đổi tư thế hay không thì người bên cạnh chợt động đậy, thay đổi tư thế trước cô.
Cô căng thẳng co chân lại, ngay sau đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Trình Thanh Giác.
Có lẽ vì không muốn đặt gần tai để nghe Hoàng Minh mắng mỏ nên anh ấn thẳng loa ngoài, đặt điện thoại lên đùi.
Hoàng Minh: “Xe đón cậu đang trên đường tới rồi, nhưng hình như có chó săn theo dõi, cậu đợi một lát nhé, đợi anh và Trương Dương quay về.”
“Ừm.”
“À đúng rồi, cậu nói với cô gái nhà người ta một tiếng, bảo cậu còn phải ở đó thêm một lúc nữa.”
Nghe nhắc đến mình, tai Lê Vụ lại khẽ động.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói thờ ơ của Trình Thanh Giác: “Cô ấy ở cạnh em.”
“Mèo của em sao rồi?” Người đàn ông bên cạnh lại hỏi.
Hoàng Minh: “Không chết được đâu.”
*
Một giờ sau, Hoàng Minh và Trương Dương mang mèo về. Hạt Cà Phê nhảy từ lòng Trương Dương xuống, đi tới chân Lê Vụ, vòng quanh chân cô tìm một vị trí thoải mái rồi nằm xuống.
Trình Thanh Giác đang ngồi trên ghế sofa nhìn thấy cảnh này: “………”
“Hạt Cà Phê bị làm sao thế?” Anh ấy ngẩng đầu hỏi Hoàng Minh.
Hoàng Minh: “Bị viêm dạ dày, chỉ là lần này hơi nặng, vừa rồi ở bệnh viện thú y lại nôn thêm một lần nữa.”
Trình Thanh Giác đưa tay ra hiệu gọi Hạt Cà Phê lại gần, nhưng bé mèo đang nằm dưới chân Lê Vụ không hề động đậy, thậm chí còn ôm chặt hơn lúc nãy.
“……”
Lê Vụ hơi ngượng, cô động mắt cá chân, cũng ra hiệu cho nó đi về phía Trình Thanh Giác. Nhưng nó lại làm như không nhìn thấy, nhắm mắt lại, đầu gục xuống tựa vào chiếc dép bông của Lê Vụ.
“……”
Trình Thanh Giác rụt tay về, đứng thẳng dậy, nhíu mày hỏi Hoàng Minh: “Bác sĩ có nói nguyên nhân không?”
Hoàng Minh liếc nhìn điện thoại rung liên tục: “Bị khó tiêu.”
“Bác sĩ nói gì nhỉ…” Anh ấy quay đầu nhìn Trương Dương đang đứng chếch phía sau.
Trương Dương bổ sung: “Bảo có thể là liên quan đến cảm xúc, bác sĩ còn hỏi gần đây Hạt Cà Phê có rời xa chủ không, có lẽ do hội chứng lo âu chia ly nên mới bị khó tiêu.”
Hoàng Minh nghe xong lấy làm lạ, nhìn Trình Thanh Giác: “Trước đây cậu đi quay chương trình ở những nơi khác không mang nó theo, cũng chưa thấy nó bị lo âu chia ly bao giờ mà?”
Trình Thanh Giác liếc mắt, nhìn chằm chằm con mèo chết bám chặt lấy mắt cá chân Lê Vụ không chịu buông.
Có lẽ đối tượng của hội chứng lo âu chia ly không phải là anh.
Lê Vụ cũng nhận ra ánh mắt của Trình Thanh Giác có ý gì. Lúc này, cô càng ngượng ngùng, chắp tay sau lưng động chân nhưng vẫn bất lực, cục lông mềm mại dưới chân cô ấy giống như miếng cao da chó, không hề nhúc nhích.
Có điều trông Hạt Cà Phê ủ rũ bệnh tật thực sự rất đáng thương, cuối cùng cô mềm lòng, không cố gắng đánh thức nó rời đi nữa, mà cúi xuống v**t v* đầu nó.
Hoàng Minh thấy Trình Thanh Giác cứ nhìn chằm chằm Hạt Cà Phê không nói gì, tay phải của anh ấy vỗ lưng ghế sofa: “Ông cố, cậu còn sốt không?”
“Vẫn ổn.” Trình Thanh Giác nhắm mắt, hờ hững nói.
“Đi nhé?” Hoàng Minh hỏi.
Trình Thanh Giác nhíu mày, lại mở mắt liếc nhìn Hạt Cà Phê: “Đợi một lát.”
Vừa nhìn thấy ánh mắt đó của anh, Hoàng Minh đã biết tại sao anh nói vậy. Cơn giận vừa dâng lên lại bị dập tắt, anh quay sang hỏi Lê Vụ: “Xin lỗi cô, cô à, nhà cô có phòng trống nào để chúng tôi nói chuyện không?”
Lê Vụ đang v**t v* đầu Hạt Cà Phê, nghe vậy cô ngẩng đầu chỉ: “Bên đó là phòng trống, có thể qua đó nói chuyện.”
Nhận được sự đồng ý, Hoàng Minh quay lại nhìn Trình Thanh Giác: “Cậu đi theo anh.”
Vào trong phòng, cửa không đóng hẳn, Hoàng Minh nhìn Trình Thanh Giác đang ngồi trên chiếc ghế gần cửa: “Anh nghĩ thế này, muốn bàn bạc với cậu một chút, trước hết cứ để Hạt Cà Phê ở lại chỗ cô gái này…”
“Không được.” Trình Thanh Giác lập tức ngắt lời.
Hoàng Minh trợn mắt: “Cậu có thể nghe anh nói hết không!”
Trương Dương cũng đi theo, nhưng không vào trong. Cậu ấy ở cửa, liên tục quan sát hai người trong phòng, tránh cho Trình Thanh Giác làm Hoàng Minh tức chết.
Hoàng Minh: “Tuần này cậu tương đối rảnh, nhưng tuần sau lại phải bay sang nước ngoài ghi hình chương trình âm nhạc. Hạt Cà Phê cứ đưa đi đưa lại rồi lại phải gửi vào tiệm thú cưng, rất phiền phức. Hơn nữa bây giờ nó đang bị bệnh, chẳng may đi lại bị bệnh nặng hơn, chúng ta lại phải đưa nó tới bệnh viện.”
Hoàng Minh khuyên nhủ hết lời: “Tuần này cậu phải viết bài hát đó chỉn chu, cần phải tập trung tinh thần và đầu óc.”
Người đang ngồi dựa tường khẽ nhấc mí mắt, ung ung trả lời, vẫn là hai chữ đó: “Không được.”
Mí mắt Trương Dương giật giật, nhìn Hoàng Minh.
Hoàng Minh hít sâu một hơi: “Hạt Cà Phê muốn ở với cô gái nhà người ta, cậu nói xem cậu định đưa cô ấy về nhà mình, hay là cậu định ở lại đây??”
Trình Thanh Giác: …
Căn hộ của Lê Vụ cách âm không tốt, Hoàng Minh lại chỉ đóng hé cửa phòng, mấy câu nói đó cô đều nghe thấy hết.
Lúc này, cô do dự, ôm Hạt Cà Phê lên, nhẹ nhàng đi tới. Khi gần đến cửa, cô thấy hai người đang giằng co trong phòng.
“Hay là…” Cô thò đầu vào, cô chưa bao giờ biết mình lại táo bạo đến vậy, “Hay là cứ để lại đi.”
*
Hạt cà phê sống chết bám riết không chịu đi, Trình Thanh Giác lại không thể rời xa con mèo sống chết không chịu đi đó của anh.
Cuối cùng Hoàng Minh không còn cách nào, đành để anh ở lại đây.
Dù sao thì cô gái nhà người ta cũng bằng lòng, ông cố sống dở chết dở, hỏi ba câu trả hai câu, mà hai câu đó lại toàn liên quan đến mèo của mình cũng bằng lòng.
Cứ ở lại đây hai ngày thì ở lại đây hai ngày vậy, anh trả tiền ăn cho cô gái nhà người ta là được.
“À này.” Hoàng Minh đứng ở cửa, không yên tâm dặn dò, “Hai ngày này cậu đừng ra ngoài, cẩn thận bị bọn chó săn chụp, cậu cứ an tâm viết nhạc đi. Đợi hai ngày nữa Hạt Cà Phê đỡ hơn, bảo Trương Dương đến đón cậu.”
Nói xong, anh ấy ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Trình Thanh Giác: “Nếu sốt tiếp cũng gọi điện cho Trương Dương, anh sẽ bảo người đến truyền nước cho cậu.”
Có lẽ vì anh ấy nói quá nhiều nên cuối cùng người dựa vào cửa cũng hạ mình gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm Hạt Cà Phê dưới chân Lê Vụ.
Hoàng Minh thấy nói anh không ăn thua, anh ấy lười không thèm thở dài, quay sang nói với Lê Vụ: “Thực sự xin lỗi, ngại quá, chúng tôi sẽ trả cô hai nghìn tệ một ngày.”
!!!
Đầu Lê Vụ như muốn nổ tung.
Cô chỉ muốn được nhìn Trình Thanh Giác ở cự ly gần, đồng thời nhân tiện xem liệu có cơ hội hỏi anh chuyện tham gia phỏng vấn riêng, không ngờ lại có ngày được nhận hai nghìn tệ một ngày??
Nhưng cô chỉ là một người phàm tục, vẫn chưa bị vẻ đẹp của Trình Thanh Giác làm cho choáng váng đầu óc. Cô cố kìm nén sự sốc và phấn khích trong lòng, khẽ hắng giọng, từ chối mang tính tượng trưng: “Nhiều quá, không hay lắm đâu…”
“Không sao, bọn tôi nên trả mà.”
“Vâng vâng, được ạ.”
Cô đáp lời rất nhanh, Trình Thanh Giác đứng cạnh đó liếc nhìn cô một cái.
“Ngoài ra còn có một số thủ tục bắt buộc phải làm.” Hoàng Minh nhìn Lê Vụ, “Ngày mai Trương Dương sẽ mang giấy cam kết đến, cần cô ký vào. Chúng tôi muốn đảm bảo tất cả hình ảnh và thông tin của cậu ta không bị rò rỉ ra ngoài. Nếu cô vi phạm thỏa thuận, bọn tôi có quyền khởi kiện cô.”
“Vâng vâng, tôi biết, đúng rồi ạ.” Lê Vụ hợp tác gật đầu.
Cửa lại đóng lại, mọi âm thanh đều bị ngăn cách bên ngoài, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người và một bé mèo.
Lê Vụ hít sâu vài hơi, lấy hết can đảm quay người.
“Tôi ngủ ở đâu?” Giọng người đàn ông hờ hững, khàn khàn.
“Phòng đó.” Một tay Lê Vụ véo đường may quần, tay kia chỉ vào phòng ngủ phụ cách đó không xa.