Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 9

Năm phút sau, Lê Vụ thay quần áo, đi xuống cùng Trình Thanh Giác, bước ra khỏi cửa toà nhà.

Thời tiết đầu xuân vẫn còn se lạnh, cô mặc áo khoác bông bên ngoài áo len, Hạt Cà Phê nằm trong lòng, bé con mèo vẫn bám chặt lấy áo cô không buông.

Người đàn ông cao gầy đi trước ba bốn mét, chiếc mũ áo khoác trùm lên mũ lưỡi trai, dáng lưng thẳng tắp, vai rộng eo hẹp… Cô hít sâu nhìn bóng lưng anh, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Với lợi thế chân dài, người phía trước đi nhanh hơn một chút. Cô khẽ hắng giọng, muốn bước nhanh theo nhưng đi được vài bước thì thấy chân mình không ổn.

Cô cúi xuống nhìn, thấy mình đang đi một đôi dép bông hình vịt vàng ngộ nghĩnh.

“………”

Đầu óc cô đơ đến mức ra ngoài quên thay dép.

“Xin lỗi, đợi tôi một chút.” Cô chạy vài bước, thở hổn hển, gọi Trình Thanh Giác lại.

Người đàn ông nghe thấy thì dừng lại, quay người nhìn cô. Anh đã đeo khẩu trang trở lại, chỉ để lộ đôi mắt. Đối diện với ánh mắt của anh, tim Lê Vụ lại bắt đầu thình thịch mất kiểm soát, đập mạnh trong lồng ngực.

“À là…” Cô cứ nói một câu là lại muốn hít thở sâu một cái. Trời ơi, tại sao lại có người đẹp trai đến thế, cô sắp phát điên rồi!! Người thật còn đẹp hơn trong video nữa, “Tôi quên thay giày rồi, anh có thể đợi tôi hai phút được không, tôi lên thay một lát.”

Trình Thanh Giác nhìn cô hai giây, gật đầu, giơ tay đón Hạt Cà Phê trong lòng cô.

“Meo——” Hạt Cà Phê dùng móng vuốt móc vào áo len của Lê Vụ, nó kêu một tiếng thảm thiết, vô cùng lưu luyến, cứ như thể nếu cô không đi cùng, nó sẽ chết ngay lập tức vậy.

Nghe thấy tiếng kêu đó, Lê Vụ vội vàng rời mắt khỏi đôi mắt mê hoặc của Trình Thanh Giác. Cô sợ rằng nếu cứ nhìn nữa, tim cô sẽ đập nhanh hơn cả Hạt Cà Phê và cô sẽ phải vào bệnh viện trước nó. Cô đưa tay v**t v* đầu Hạt Cà Phê để an ủi, dường như muốn chuyển hướng sự chú ý: “Mẹ lên trước… Không không không…”

Cô nói chuyện với Vượng Tài đã quen miệng, vội vàng dừng lại, đổi cách xưng hô: “… Cô lên lầu thay giày rồi sẽ xuống tìm con.”

Người trước mặt cách cô hơn một mét, tay phải đỡ dưới bụng mèo, những ngón tay thon dài lộ ra, xương khớp hơi nhô lên, là một đôi tay đẹp đến mức cần được bảo hiểm tay. Vì vừa rồi lỡ miệng nên cô không dám ngẩng đầu nhìn Trình Thanh Giác nữa, chỉ nói thêm lần nữa: “Tôi sẽ xuống ngay.”

Trình Thanh Giác: “Ừm.”

Lê Vụ buông tay, quay người chạy bộ về phía tòa nhà.

Khi vào đến cửa tòa nhà, hành lang yên tĩnh, cô chợt nghe thấy tiếng người loáng thoáng. Sau đó đột nhiên nhớ ra chiếc điện thoại trong túi áo len vẫn đang gọi cho Thất Thất, cô vội vàng lấy ra khỏi túi, thấy màn hình vẫn sáng, cô bèn đưa điện thoại lên tai: “Alo? Thất Thất…”

“Ôi trời ơi!!! Ý gì vậy, người đó nói anh ta là ai?????” Tiếng kêu thất thanh của Thất Thất gần như xuyên qua màn hình.

“Trình Thanh Giác.” Lê Vụ ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử trên thang máy, gãi gãi sau gáy, “Hình như mình luôn lấy nhầm mèo của anh ấy…”

Thất Thất còn thở không đều bằng Lê Vụ: “Thật sao??? Cậu chắc chắn không??? Trời ơi, đây là vận may kinh thiên động địa gì vậy!”

Lê Vụ bước vào thang máy, ấn nút: “Chắc là chắc chắn rồi… Thất Thất, mình không nói chuyện với cậu nữa, mình phải lên lầu thay giày rồi đi cùng mèo của anh ấy đến bệnh viện thú cưng.”

Thất Thất ở đầu dây bên kia lại lẩm bẩm vài lần “Ôi trời ơi”, “Ôi trời ơi”: “Được, cậu đi đi. À đúng rồi, nếu có cơ hội cậu vẫn nên xác minh căn cước của anh ta nhé, đêm hôm khuya khoắt ra ngoài với người lạ phải chú ý an toàn đấy.”

Cửa thang máy mở ra, Lê Vụ vừa ra ngoài vừa ậm ừ đáp lời.

Trong vòng ba phút, cô nhanh chóng thay giày, vì sợ Hạt Cà Phê lạnh, cô còn mang thêm chiếc chăn lông của Vượng Tài. Sau đó cô nhanh chóng chạy xuống lầu, từ xa đã thấy người đàn ông đứng dưới bóng cây trong khu dân cư.

Cô điều chỉnh hơi thở hai lần, vội vàng đi tới, thở hổn hển: “Đi thôi.”

Trình Thanh Giác nhìn cô một cái. Từ khi thấy cô, Hạt Cà Phê trong lòng anh liều mạng nhảy ra ngoài, không còn ủ rũ như vừa rồi nữa, cào hai vết lên cổ tay anh.

“……” Anh đưa mèo cho cô.

Lê Vụ nhận mèo từ tay Trình Thanh Giác, đi cùng anh đến chỗ đậu xe ngoài khu dân cư. Hai phút sau, họ đến trước xe.

“Cô ngồi ghế phụ.”

“Ồ… được ạ.” Lê Vụ chỉnh lại cách ôm mèo, tay phải mở cửa xe ghế phụ.

Cô cẩn thận ngồi vào, tuy không nhận ra kiểu xe nhưng vẫn biết chắc chắn nó rất đắt.

Xe vừa khởi động, điện thoại của Trình Thanh Giác đặt ở khu vực điều khiển trung tâm đột nhiên đổ chuông. Lê Vụ thấy anh liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, sau đó nhíu mày rất chặt, tay đang vịn vô lăng rút về, xe dừng lại, anh nhấc điện thoại lên nghe.

Cuộc gọi vừa kết nối, Trình Thanh Giác còn chưa lên tiếng thì giọng nói của người bên kia đã vang lên lớn đến mức Lê Vụ nghe rõ mồn một: “Cậu tự đi tìm cô gái nhà người ta lấy mèo rồi à??”

Hoàng Minh: “Anh bảo cậu chờ một lát, Trương Dương xong việc ở công ty sẽ ghé qua lấy giúp cậu, sao cậu không chịu đợi chứ? Cậu rời xa con mèo đó thì chết hay sao???”

Hoàng Minh: “Cậu đang ở đâu?!”

Người lái xe nói: “Chuẩn bị đưa mèo tới bệnh viện.”

Dừng một chút, anh bổ sung: “Không phải mình em.”

Bên Hoàng Minh chỉ dừng lại không đến một giây, lập tức lại bùng nổ: “Chuẩn bị tới bệnh viện??? Cậu không biết mình nổi tiếng đến mức nào à??? Không phải một mình thì còn ai nữa?!”

“Là nhân của con mèo lần trước, Hạt Cà Phê bị bệnh muốn đi cùng cô ấy, em không thể không đồng ý.”

“Con mèo đó từng cứu mạng cậu hả??? Nửa đêm cậu đưa một cô gái tới bệnh viện??”

Hoàng Minh sắp tức chết: “Lần trước ba giờ đêm cậu chạy ra ngoài mời ông già thu mua phế liệu ăn thịt nướng, bị chụp ảnh đăng lên mạng, anh vẫn chưa tính sổ với cậu đâu! Khi nào cậu mới ý thức được rằng mình là một người nổi tiếng có sức ảnh hưởng lớn đây!!”

Lê Vụ im lặng lắng nghe, đưa tay sờ mũi, cảm thấy người quản lý của Trình Thanh Giác hơi giống một khẩu pháo.

Nhưng nghe ý trong lời nói của họ, có vẻ Trình Thanh Giác khá dễ khiến người khác phải lo lắng và tức giận…

Câu cuối cùng vừa dứt, Hoàng Minh ở đầu dây bên kia lại nói: “Cậu đợi anh ở đó! Gửi địa chỉ qua đây, bây giờ anh sẽ đưa Trương Dương đến đó, bảo cậu ta đưa mèo của cậu đi bệnh viện.”

Lê Vụ nghiêng đầu sang trái, nhìn người đàn ông một cái.

Anh đặt tay phải lên vô lăng, ngón trỏ gõ nhẹ hai cái, cuối cùng miễn cưỡng thỏa hiệp: “Ừm.”

Nghe thấy anh đồng ý, đầu dây bên kia lại vang lên: “Cậu ngoan ngoãn ở yên đó cho anh!”

Cúp điện thoại, cuối cùng trong xe cũng yên tĩnh trở lại.

Sự phấn khích của Lê Vụ khi gặp Trình Thanh Giác thực ra vẫn chưa lắng xuống. Lúc này, cô không kìm được khẽ quay đầu, hỏi nhỏ: “Tại sao ba giờ đêm anh lại mời ông già ăn cơm vậy…”

Nghe thấy giọng cô, Trình Thanh Giác nhíu mày: “Buổi tối tôi đói, ra ngoài ăn cơm, thấy ông ấy không đủ tiền nên mời ăn cùng.”

Lê Vụ gật đầu đáp: “À, ra vậy.”

Quả thực anh rất thoải mái.

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, liếc thấy người đàn ông ném điện thoại trở lại bảng điều khiển trung tâm, sau đó hạ ghế xe xuống, nhắm mắt tựa lưng nghỉ ngơi.

Sau vài phút yên tĩnh, cô nhìn người bên cạnh qua gương chiếu hậu, sau đó quay đầu hỏi anh: “Anh có muốn lên lầu nghỉ ngơi với tôi không…?”

Khi vừa xuống thang máy, cô đã nhận ra hình như Trình Thanh Giác sốt rất cao. Lý do anh liên tục đưa mèo cho cô ôm, ngoài việc Hạt Cà Phê dính chặt lấy cô không chịu buông, còn là vì anh thực sự không thể ôm nổi nữa.

“Nhà tôi có nước nóng và thuốc…” Lê Vụ lại nói: “Anh uống xong có thể sẽ dễ chịu hơn.”

Sau vài giây im lặng, người đàn ông đứng dậy, tay phải rút chìa khóa xe, giọng nói gần như khàn đặc: “Làm phiền cô rồi.”

“Không sao, không sao, không phiền đâu, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.” Giọng Lê Vụ mơ hồ, Trình Thanh Giác vừa nhìn qua, cô lập tức không biết mình đang nói gì nữa.

Tóm lại vài phút sau, cô dẫn Trình Thanh Giác lên lầu về nhà mình.

Cô bảo người đàn ông ngồi lên ghế sofa, tự mình vào bếp tìm thuốc trong hộp thuốc, rồi rót thêm một nước nóng.

Uống thuốc xong, người đàn ông dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi, cô ngồi ở chiếc ghế sofa đơn còn lại. Ban đầu Hạt Cà Phê ở bên cạnh Trình Thanh Giác, song về sau nó lại dụi dụi nhảy sang, chui xuống dưới tay cô.

Lê Vụ liếc nhìn người đàn ông, không biết phải làm thế nào, đành dùng chăn lông quấn Hạt Cà Phê lại, sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho tiệm thú cưng xác nhận Vượng Tài vẫn ở đó và hẹn đối phương sáng mai đến đón.

Sau khi bàn bạc xong xuôi, cô nhìn Trình Thanh Giác, phát hiện người đàn ông có vẻ đã ngủ thiếp đi.

Hạt Cà Phê ủ rũ gục đầu lên đùi cô, cùng cô nhìn về phía Trình Thanh Giác.

Lê Vụ thực sự không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp cận cảnh này, cuối cùng cô đành buông xuôi, đặt tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào anh. Dù sao thì anh cũng ngủ rồi, đây lại là nhà cô, nhìn vài lần chắc cũng không vi phạm pháp luật.

Nửa tiếng sau, Hoàng Minh tìm đến theo địa chỉ Lê Vụ cung cấp.

Chuông cửa vừa reo, Lê Vụ đứng dậy mở cửa.

Khi Hoàng Minh dẫn Trương Dương vào phòng, người đang nằm trên ghế sofa cũng từ từ tỉnh giấc.

Hoàng Minh rất không hiểu, tại sao Trình Thanh Giác lại có thể ngủ ngon lành trong nhà của người khác như vậy. Anh ấy đưa tay ra hiệu cho Trương Dương bỏ Hạt Cà Phê vào balo đựng mèo, còn mình thì kéo vạt áo vest bước về phía Trình Thanh Giác. Khi đến gần, vừa định nói chuyện, anh nhìn thấy Trình Thanh Giác cũng ủ rũ như Hạt Cà Phê vậy.

Anh ấy nhíu mày: “Cậu sao vậy?”

Trình Thanh Giác ngồi thẳng dậy. Vừa mới uống thuốc nên thuốc vẫn chưa có tác dụng, anh vẫn còn sốt lơ mơ, giọng khàn đến mức không thể tin nổi: “Bị sốt.”

Lê Vụ lại đi tới, mang theo nước nóng từ bếp ra.

Nghe vậy, Hoàng Minh cúi xuống muốn sờ trán anh: “Sao lại sốt đến mức này, sốt cao như vậy mà không gọi điện cho anh???”

Anh ấy gần như tức chết vì Trình Thanh Giác.

“… Vừa uống thuốc hạ sốt rồi.” Lê Vụ liếc nhìn hai người, trả lời Hoàng Minh.

Hoàng Minh nhớ ra đây vẫn là nhà của cô gái, anh ấy dịu giọng hơn, quay người lại: “Thực sự làm phiền cô quá. Bây giờ tôi sẽ đưa cậu ta và mèo đi. Phòng làm việc sẽ liên hệ với cô sau, chúng tôi sẽ trả thù lao. Ngoài ra cũng mong cô không chụp bất kỳ bức ảnh nào của cậu ta…”

Lê Vụ ngơ ngác nhìn Hoàng Minh, giơ tay xua hai cái: “Không đâu, tôi không chụp bất kỳ bức ảnh nào cả.”

Cuộc đối thoại của hai người bị Trình Thanh Giác ở phía sau cắt ngang.

Giọng anh vẫn khàn: “Để cô ấy đi cùng Hạt Cà Phê đi.”

Hoàng Minh quay đầu lại, tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Cậu bảo cô gái nhà người ta đi là người ta phải đi à??”

Trình Thanh Giác day day thái dương, ngồi thẳng hơn, sau khi suy nghĩ khoảng hai giây, anh ngẩng đầu nhìn Lê Vụ: “Tôi trả công cho cô được không?”

“Không cần, không cần đâu.” Lê Vụ lại liên tục xua tay, rồi nhìn Hoàng Minh, “Không sao, tôi đi cùng được.”

Hoàng Minh bất lực, liếc nhìn Trình Thanh Giác phía sau, anh buồn ngủ đến mức mắt không mở nổi, mặt trắng bệch không còn một giọt máu nào.

Hoàng Minh đưa chân đá vào ống chân anh: “Cậu có tới bệnh viện không?”

“Em không cần.” Trình Thanh Giác nói: “Đưa Hạt Cà Phê đi trước đi.”

“………”

Vài phút sau, Hoàng Minh dẫn Trương Dương và Lê Vụ ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, Hoàng Minh đã quay người lại nói với Lê Vụ: “Thực sự xin lỗi cô, có thể phiền cô quay lại giúp chăm sóc cậu ta lát được không?”

Lê Vụ đang sửa lại áo khoác bông trên người, nghe vậy thì ngẩng mặt lên “hả” một tiếng?

Hoàng Minh nhíu mày chặt hơn, giọng điệu cố gắng dịu dàng: “Tôi và trợ lý của cậu ta sẽ đưa mèo đi khám bệnh trước, nhưng bây giờ cậu ta vẫn chưa hạ sốt, nếu không có ai bên cạnh, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Lê Vụ hiểu ra, tay phải đang cầm khóa kéo của áo khoác bông, nhìn bé mèo trong lòng Trương Dương: “Nhưng vừa nãy không phải nói là để tôi đi cùng…”

Nhắc đến chuyện này Hoàng Minh càng bực: “Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta coi mèo hơn cả bản thân mình, ước gì tất cả mọi người đều xoay quanh con mèo đó.”

“Vâng vâng vâng, được ạ.” Lê Vụ gật đầu.

“Ừm, làm phiền cô rồi.” Cửa thang máy mở ra, Hoàng Minh dẫn Trương Dương đi trước. Anh ấy giơ tay lên xem đồng hồ, cúi đầu liên hệ với người lái xe thương vụ của Trình Thanh Giác đến đón anh sau.

Bình Luận (0)
Comment