Lê Vụ bị ốm thật.
Sau khi nôn xong, đầu óc quay cuồng. Cô đi tắm, cố gắng gượng dậy tinh thần để bản thân sạch sẽ và thơm tho. Đứng trước gương phòng tắm mặc quần áo xong, cô đưa tay sờ trán, cuối cùng tỉnh táo nhận ra mình bị sốt.
“Cô ổn không?” Người đàn ông bên ngoài gõ cửa.
“Ổn, ổn rồi.” Lê Vụ nhanh chóng chỉnh lại quần áo, đẩy cửa bước ra.
Trình Thanh Giác đứng ở hành lang từ phòng tắm ra phòng khách, cách cửa hai bước. Thấy cô bước ra, anh hơi nghiêng người nhường đường.
Anh lại thay một chiếc áo phông khác, sáng sớm tóc rối bời, không chải chuốt gì, nhưng vì đôi mắt và hàng mông mày quá lạnh lùng sắc sảo nên kiểu tóc này lại không hề xấu, ngược lại còn mang đến cảm giác lười biếng.
Lê Vụ sững sờ một lúc, cô thực sự không có bất kỳ sức kháng cự nào trước khuôn mặt của Trình Thanh Giác.
Thấy cô không nói gì, người đàn ông lại nhíu mày: “Khó chịu lắm hả?”
Lê Vụ theo bản năng đưa tay chỉnh lại tóc, lắc đầu che giấu: “Tôi vẫn ổn, không khó chịu lắm.”
Cô tránh ánh mắt của Trình Thanh Giác, chỉ vào căn phòng phía sau: “Tôi… nghỉ ngơi một chút, Trương Dương đến đưa đồ, các anh cứ ăn đi.”
“Tôi đi ngủ thêm một lát.” Cô khó chịu dùng mu bàn tay xoa trán.
Trình Thanh Giác nhìn cô hai giây: “Ừm.”
Lê Vụ về phòng, uống thuốc rồi lại trèo lên giường ngủ.
Dạ dày cô vốn không tốt, ăn nhiều khó tiêu sẽ bị như vậy, cũng không có cách nào khác, hầu hết thời gian cứ đói bụng là ổn.
Nhưng hôm nay không biết sao, có thể là do giao mùa, cúm đang hoành hành, cô ngủ một giấc đến tận chiều tối, không những không khá hơn mà còn có xu hướng nặng hơn.
Cô sờ lấy chiếc nhiệt kế ở đầu giường, tự đo nhiệt độ một lần nữa.
Ba mươi chín độ hai, cao hơn buổi trưa một độ, thảo nào toàn thân đều khó chịu.
Cô thở ra một hơi nặng nề, nén cơn đau đầu ngồi từ trên giường dậy, nghĩ thầm hay là đến bệnh viện công cộng truyền dịch.
Tuy nhiên, có lẽ vì đã nằm trên giường quá lâu, chân không còn sức lực, vừa đứng dậy đi được hai bước về phía tủ quần áo, chân đã vấp vào tấm thảm nhô lên, “phịch” một tiếng ngã lăn ra sàn nhà.
Cú ngã này rất đau, khóe mắt cô lập tức ứa nước.
Vượng Tài nhảy từ trên giường xuống, chạy đến trước mặt cô, cọ đầu vào đầu gối cô, móng vuốt cào cào nhìn cô.
Vài giây sau, cô nghe thấy có người gõ cửa. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Trình Thanh Giác gọi tên mình.
“Lê Vụ?”
Cô đau đến mức không nói nên lời, run rẩy “Ừm…” một tiếng.
Nhưng giọng cô đáp lại quá nhỏ, người bên ngoài không hề nghe thấy. Vượng Tài bước qua cô, nhảy tới cửa phòng, móng vuốt cào cào hai cái muốn mở cửa. Đúng lúc này, cửa phòng bị Hạt Cà Phê đẩy ra từ bên ngoài.
Vượng Tài chui ra khỏi khe cửa, hai móng vuốt lại bắt đầu không có quy tắc cào người đàn ông đang đứng ngoài cửa.
Trình Thanh Giác nhíu mày, anh mặc một chiếc áo khoác có mũ màu đen, ống tay áo bên phải kéo lên, để lộ một đoạn cẳng tay và xương cổ tay gầy guộc.
Tiếng va chạm với sàn nhà vừa rồi quá lớn, nên anh mới đến gõ cửa. Có điều bây giờ không nghe thấy tiếng Lê Vụ, anh cũng thực sự không tiện đi vào.
Dưới chân, Vượng Tài vẫn đang cào quần anh, nhưng vì quá vụng về, nó vung móng vuốt ba lần, chỉ có một lần là cào được vào ống quần anh.
Còn Hạt Cà Phê thì trực tiếp hơn, trực tiếp chui vào phòng Lê Vụ, thân hình toàn lông chen lấn đẩy cánh cửa phòng mở ra một nửa, đứng bên trong vẫy đuôi về phía anh, như thể đang ra hiệu cho anh đi vào.
Trình Thanh Giác: ………
Anh ra mắt là một sự tình cờ, lúc đó chỉ viết nhạc linh tinh rồi đăng lên mạng, được người của Vũ Dữ chú ý, đưa ra lời mời hợp tác.
Lúc đó Vũ Dữ chỉ là một công ty nhỏ, gần như sắp phá sản. Sau khi anh ra mắt và nổi tiếng chỉ sau một đêm, dựa vào giá trị thương mại của anh, giá trị thị trường của Vũ Dữ cũng tăng vọt, đến nay đã vươn lên trở thành công ty hàng đầu trong ngành.
Anh là cây tài lộc của Vũ Dữ, và Vũ Dữ cũng rất khoan dung với anh.
Anh cần thời gian trống để sáng tác nhạc, Vũ Dữ lập tức cho anh hơn một tuần, không sắp xếp bất kỳ công việc nào khác.
Vì vậy dạo này anh khá rảnh rỗi.
Anh nghĩ một chút, lại cất cao giọng hỏi người trong phòng: “Tôi vào được không?”
Người bên trong cuối cùng cũng có thể nói chuyện, ủ rũ “À” một tiếng, sau đó “Ừm” một tiếng.
Trình Thanh Giác đẩy cửa đi vào.
Đầu Lê Vụ vốn đã choáng váng, cú ngã vừa rồi lại khiến cô hoa mắt chóng mặt. Mãi đến khi bóng người phía sau đến gần, cô mới nhìn thấy.
Toàn bộ chân phải của cô đều bị tê liệt, hoàn toàn không thể cử động.
Trình Thanh Giác cụp mắt nhìn xuống bắp chân đã đỏ bừng của cô.
Lê Vụ nghe thấy anh lại hỏi mình: “Có đứng dậy được không?”
“Ừm…” Cô ấy cụp mắt chậm nửa nhịp, cố gắng điều chỉnh chân phải, vừa động một chút, cảm giác đau nhức xông thẳng lên não, nước mắt lại trào ra: “Hình như phải đợi một lát.”
“Có cần tôi bế cô không?” Người đàn ông lại hỏi.
Tai Lê Vụ nóng ran vì sốt, ngẩng đầu nhìn lại.
Khuôn mặt của Trình Thanh Giác không có nhiều biểu cảm. Anh nhíu mày, vẻ mặt thờ ơ, giống như một lính cứu hỏa không quan đến giới tính hay tuổi tác, chỉ có người bị thương.
Cô nén đau: “Không, không cần đâu.”
Nhưng hình như Trình Thanh Giác nghĩ là cô vẫn cần, anh cúi người xuống. Khoảnh khắc anh đến gần, tim cô ấy hoàn toàn căng thẳng, có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh.
Rất nhẹ nhàng, cũng rất dễ chịu, không biết là nước giặt hay gì, hay chỉ đơn thuần là bộ lọc fan của cô.
Trong vài giây cô mất tập trung, người đàn ông đã vòng tay ôm lấy đầu gối cô, bế cô từ dưới đất lên.
“Cô muốn ra ngoài không?” Anh cảm thấy không nên ở trong phòng cô quá lâu.
“Hả? Ừm…” Lê Vụ căng thẳng đến mức tay đặt trên vai anh không biết nên để đâu, tay trái khẽ nắm lại, cứ thế đặt sau gáy anh.
Trình Thanh Giác rất cao, nhìn từ xa thì thuộc dạng gầy gò, nhưng thực ra là kiểu gầy mà có sức mạnh. Cánh tay anh rất khỏe, bế cô rất nhẹ nhàng. Lớp vải khô của áo hoodie cọ vào cánh tay cô, Lê Vụ nín thở.
Nếu không phải tim người ngừng đập là sẽ chết, Lê Vụ nghi ngờ tim cô đã ngừng đập rồi. Đầu óc cô cứ bị treo máy như thế từ trong nhà ra ngoài nhà, cho đến khi Trình Thanh Giác đặt cô lên ghế sofa, ý thức của cô mới dần trở lại.
Bệnh đến mức này rồi mà cô vẫn còn tâm trạng nghĩ rằng, may mà Trình Thanh Giác không biết cô là fan của anh, nên việc mất tập trung rõ ràng vừa rồi có thể ngụy biện là do sốt cao choáng váng.
“Hình như tôi không chỉ bị viêm dạ dày, mà còn bị cúm nữa…” Cô giải thích.
Trời đã tối, Trình Thanh Giác vòng sang phía bên kia, bật đèn phòng khách lên: “Ừm.”
Ánh sáng vừa bừng lên, Lê Vụ kéo ống quần bên chân phải lên, có thể thấy rõ bắp chân cô đã xuất hiện một mảng bầm tím lớn.
Vượng Tài từ xa đi đến, cọ đầu vào mắt cá chân bị thương của cô.
Lê Vụ không dám ngẩng đầu nhìn Trình Thanh Giác nữa, trên người cô dường như vẫn còn thoang thoảng mùi hương khi anh vừa bế cô.
Nghĩ đến đây, hơi thở cô càng lúc càng dồn dập, toàn thân nóng bừng bất thường.
Thực sự rất muốn hét lên… Cô thở dài, hít mũi, cố gắng kìm nén sự rung động trong lòng và những giọt nước mắt sinh lý trào ra vì đau đầu: “…Anh không cần lo cho tôi đâu, tôi ngồi một lát, lát nữa đi truyền dịch ở bệnh viện công cộng là ổn thôi.”
“Cảm ơn anh nhé.” Cô lịch sự cảm ơn.
Nói rồi, cô xoa xoa mắt cá chân mình, đưa tay kéo chiếc áo khoác lông vũ trên lưng ghế sofa.
Cô chậm rãi mặc áo khoác lông vũ, nghỉ ngơi một lúc chân đã đỡ đau hơn, cảm giác tê nhức qua đi, bây giờ chỉ còn đau nhức, vẫn có thể chịu đựng được.
Cô chống tay vào tay vịn ghế sofa, nhảy lò cò đứng dậy, chân loạng choạng, nhảy một cái suýt nữa lại ngã.
Trình Thanh Giác đứng cách ghế sofa hai mét nhìn cô, Hạt Cà Phê dưới chân cứ dùng cái đuôi to vẫy vào bắp chân anh.
“……”
Anh ấy cúi đầu nhìn một cái, sau đó hơi bất lực, rồi lại ngẩng đầu.
“Cô tự đi à?”
“Ừm…” Lê Vụ cúi đầu kéo khóa áo khoác lông vũ, vì tay yếu nên cố gắng ba lần mới cài đúng khớp khóa.
“Ngay dưới lầu thôi, không xa đâu, đi bộ năm phút là đến.”
Cô đã sốt đến mức này, không truyền dịch thật sự là không chịu nổi.
Hơn nữa cô còn nghi ngờ nghiêm trọng, bệnh cảm cúm này có thể là do Trình Thanh Giác lây cho cô. Hai ngày trước, khi đến nhà cô, không phải là anh bị cảm sao.
Lê Vụ hít hít mũi, cuối cùng cũng kéo khoá đến cằm, trong hai giây ngắn ngủi này, cô đã tha thứ dễ dàng cho thần tượng của mình.
“Để Trương Dương đi cùng cô nhé?” Trình Thanh Giác cúi đầu nhìn điện thoại, nhíu mày hỏi cô.
Lê Vụ l**m đôi môi khô nứt vì sốt, xua tay, giọng khàn khàn: “Không cần đâu.”
Tình trạng của cô rất tệ, chân đi khập khiễng, mặt và mắt đều đỏ bừng vì sốt, nói hai câu lại phải hít mũi một cái, khóe mắt ngấn lệ, giọng nói cũng khàn.
Người đàn ông liếc nhìn cô hai cái, không cúi đầu gửi tin nhắn nữa, mà đưa tay cầm lấy áo khoác của mình ở một bên ghế sofa.
Anh mặc chiếc áo gió màu xám đậm, khác hẳn với cô đang quấn mình như một con gấu.
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, vẫn chưa phản ứng kịp.
“Tôi đi cùng cô.” Mày anh không giãn ra, ngôn từ ngắn gọn.
Hả???
Lê Vụ lại chớp mắt vài cái.
Vài phút sau, Lê Vụ và Trình Thanh Giác sóng vai nhau bước ra khỏi thang máy.
Cô đội mũ, cằm rụt vào khăn quàng cổ, hai tay đút trong túi, cả người bịt kín mít, đi đứng cũng không vững, trông như một con chim cánh cụt nặng nề sắp ngã.
Tuy nhiên bản thân cô không hề để tâm đến điều này, vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi thần tượng của mình đi cùng cô đến bệnh viện.
Kiếp trước cô đã làm điều gì tốt vậy? Muốn khóc quá đi.
Trình Thanh Giác quả thực rất ít nói, từ lúc ra khỏi nhà, anh không nói thêm lời nào. Song hai người sóng vai đi, không cách xa nhau, thỉnh thoảng vai Lê Vụ sẽ chạm vào cánh tay anh.
Từ lúc gặp Trình Thanh Giác đến giờ đã là ngày thứ ba, mỗi ngày tan làm về nhà đều có thể thấy anh, nhưng cô vẫn chưa quen.
Hai ngày nay cô hiếm khi nói chuyện với anh, khi nói chuyện cũng rất ít khi nhìn thẳng vào anh.
Ban đầu việc kìm nén tiếng hét trong lòng khá khó khăn, sau này miễn cưỡng có thể kiềm chế tiếng hét, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt anh hai cái, tim cô lại bắt đầu đập bất thường, cả người đều muốn chìm đắm vào đó.
Cô đút hai tay vào túi áo khoác lông vũ, lặng lẽ thở dài một hơi.
Hạt Cà Phê đã hoạt bát hơn trước, đang dần hồi phục sức sống. Vài ngày nữa Trình Thanh Giác đi rồi, có lẽ cô sẽ không còn cơ hội gặp lại anh nữa.
Cứ coi mấy ngày này là một giấc mơ đi, cô tự an ủi mình.
Theo đuổi thần tượng đến mức này cũng đáng rồi.
Nghĩ đến đây, cô lén quay đầu nhìn Trình Thanh Giác vài lần.
Người đàn ông đeo khẩu trang đen, không đội mũ. Cô nhìn chằm chằm vài giây, bị người quay đầu lại bắt gặp ánh mắt.
“Có chuyện gì vậy?”
Tim Lê Vụ đập thình thịch: “Không có gì.”
Bệnh viện cộng đồng cách đó không xa, dù Lê Vụ là một bệnh nhân chân bị thương lại còn sốt cao, đi bộ cực kỳ chậm chạp, nhưng cũng chưa đến mười phút là tới nơi.
Hơn bảy giờ tối, bệnh viện không có nhiều người.
Lê Vụ đứng ở khoảng trống vừa bước vào cửa, chậm rãi lấy vài tấm thẻ trong túi áo khoác ra.
Đầu cô đau dữ dội, phải mất một lúc mới phân biệt được tấm nào là chứng minh thư, tấm nào là thẻ bảo hiểm y tế.
Vừa lấy thẻ bảo hiểm y tế ra, nhét chứng minh thư lại vào túi, phía sau đột nhiên có người mặc áo blouse trắng đi đến, kéo một chiếc giường bệnh cùng với các y tá khác, bước chân vội vã: “Anh ơi, kéo bạn gái anh sang một bên đi, đừng chắn đường nữa.”
Lê Vụ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Trình Thanh Giác cánh tay trái kéo sang một bên.
Chiếc xe giường bệnh lăn bánh qua bên cạnh cô.
Đầu óng cô lại bắt đầu treo máy.
Bạn gái??
Mắt cô đẫm lệ, tay cầm mấy tấm thẻ run rẩy.