Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 15

Chân Lê Vụ loạng choạng suýt ngã, lại được Trình Thanh Giác đỡ một tay.

Cô sốt đến mức choáng váng, cứ như say rượu, gan cũng lớn hơn bình thường rất nhiều.

Cô chớp chớp đôi mắt ướt át, quay đầu nhìn sang, giọng nói vừa khàn vừa mềm mại: “Anh vừa nghe thấy y tá nói gì không…”

Lông mày người đàn ông nhíu lại, hồi tưởng một chút, có vẻ biết cô đang hỏi gì: “Cô nói ‘bạn gái’ á?”

Hai chữ này được Trình Thanh Giác nói ra, lực tác động càng mạnh hơn. Lê Vụ hít hít mũi, cả người như lơ lửng giữa không trung, mơ hồ như ở trong mây, suýt nữa thì ngất đi.

Cô gật đầu, tay vẫn nắm chặt thẻ bảo hiểm y tế.

Trình Thanh Giác giãn mày, giải thích: “Chúng ta tuổi tác gần bằng nhau, lại cùng nhau đến bệnh viện, nên mới bị hiểu lầm.”

Lê Vụ lại gật đầu một cách máy móc.

Trình Thanh Giác tưởng cô sốt đến mức ngơ ngác, nên mới có phản ứng ngớ người như vậy. Anh nhíu mày suy nghĩ, bổ sung: “Nếu cô ngại, lần sau tôi sẽ giải thích.”

Vừa rồi không tiện nói chuyện, nên không làm rõ.

Một câu nói hiểu lầm của người lạ, anh thấy không sao cả.

“Không, không phải.” Lê Vụ nhanh chóng xua tay, lại cảm thấy phản ứng này của mình quá tham lam, cô buông tay xuống, l**m môi, hai tay nắm chặt đường may quần, “Tôi muốn nói là không cần giải thích, à không, không phải, là không ngại…”

Lưỡi cô líu lại, giọng ồm ồm, nói hai câu là phải hít mũi một cái.

Người đàn ông bình thản nhìn cô một cái, trên mặt không thể hiện cảm xúc.

“Ừm.”

Vì chân đi lại bất tiện nên việc nộp tiền và lấy thuốc đều do Trình Thanh Giác làm thay.

Lê Vụ ngồi trên ghế trong phòng truyền dịch, nhìn người đàn ông đi lại bên ngoài, rồi lại cầm hóa đơn đi về qua cửa sổ kính bên phải.

Người tiêm cho cô là một y tá trẻ, thấy cô cứ nhìn ra ngoài, cô ấy thắt garo vào cổ tay cô, vỗ vỗ mu bàn tay cô, cười nói: “Bạn trai cô đối xử với cô tốt thật.”

Lê Vụ mím môi, r*n r* hai tiếng trong lòng, lại hơi muốn khóc, giọng khàn khàn mở miệng giải thích: “Không phải bạn trai…”

Cô y tá mỉm cười, kim tiêm đã vào, garo được tháo ra, giọng điệu hiểu rõ: “Không phải bạn trai, vậy thì cũng là đối tượng đang tìm hiểu rồi.”

Ước gì là thật.

Lê Vụ nghĩ vậy.

Tám giờ tối, ngoài cô ra, trong phòng truyền dịch chỉ có hai ba con ở góc không xa. Cậu bé ốm yếu nằm nghiêng trong lòng ba, người đàn ông cởi chiếc áo khoác rộng trên người đắp cho cậu bé.

Y tá đẩy xe ra ngoài, cuối cùng Trình Thanh Giác cũng đến, đi vào qua cánh cửa mở rộng của phòng truyền dịch.

Người đàn ông chân dài, bước vài bước đã đến chỗ trống bên cạnh cô và ngồi xuống.

Lê Vụ nhìn anh, thấy anh đặt túi nhựa đựng hộp thuốc trên đùi cô, giọng nói vẫn lạnh nhạt, khàn khàn: “Bác sĩ kê đơn dùng trong năm ngày.”

Tay phải của Lê Vụ vẫn đang cắm kim truyền dịch nên không thể cử động, tay trái vén túi nhìn thuốc bên trong, lí nhí nói: “Cảm ơn anh.”

“Ừm.”

Trình Thanh Giác nắn sống mũi, duỗi dài chân, khoanh tay dựa lưng ra sau.

Ghế trong phòng truyền dịch là loại ghế sắt bình thường, hơi thấp và không đủ rộng. Trình Thanh Giác ngồi trong đó, đôi chân dài của anh có vẻ hơi bị gò bó.

Với tư thế dựa lưng, đầu gối anh gần như chạm vào lưng ghế hàng trước.

Ánh mắt Lê Vụ hướng lên, dừng lại trên ống truyền dịch bên phải. Hai chai thuốc, ước tính cũng phải mất ba tiếng mới truyền xong.

Cô mím môi, lại nhìn Trình Thanh Giác: “Cảm ơn anh… hay là anh về trước đi, truyền xong có lẽ hơi lâu.”

“Không cần.” Người đàn ông có vẻ hơi buồn ngủ, giọng nói mang theo vẻ ngái ngủ, mắt cũng nhắm lại, “Tôi đợi cô về cùng.”

Anh đeo khẩu trang nên Lê Vụ chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao của anh làm khẩu trang nhô lên một đường cong.

Cô lại l**m đôi môi khô nứt vì sốt, ánh mắt quay trở lại: “Ừm ừm, được thôi.”

Mười rưỡi tối, chai truyền dịch cuối cùng cũng truyền xong, y tá trưởng đến rút kim.

Trình Thanh Giác cao ráo chân dài, ngồi trên ghế bên cạnh hành lang, trông hơi chắn đường. Y tá đi ngang qua nhìn anh một cái, bảo anh nhấc chân lên.

Mặc dù Trình Thanh Giác che kín mít, trên người cũng chỉ khoác chiếc áo khoác tùy tiện, nhưng có vóc dáng anh ở đó, chỉ như vậy thôi cũng có thể thấy là một anh chàng đẹp trai.

Y tá cúi người rút kim giúp Lê Vụ, ngón cái ấn vào mu bàn tay cô, dặn dò hai câu: “Về nhà uống nhiều nước, ngủ nhiều vào nhé.”

Lê Vụ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng vâng.”

Truyền xong một mũi hạ sốt, Lê Vụ cảm thấy khá hơn nhiều.

Y tá nhìn khuôn mặt đỏ bất thường vì bị bệnh. Ủa cô, ánh mắt chuyển sang Trình Thanh Giác bên cạnh, tiếp tục dặn dò: “Về nhà, hai ngày này đừng ăn đồ ăn ngoài nữa, ăn nhiều thịt trứng sữa vào. Người trẻ tuổi như cậu đừng ngại phiền, hấp trứng cũng được, làm cho bạn gái cậu một ít.”

Tại thời điểm này, một nam một nữ cùng nhau đến truyền dịch, ai cũng vô thức nghĩ họ một đôi.

Lê Vụ nhận miếng bông từ tay y tá, ấn vào mu bàn tay mình, liếc thấy Trình Thanh Giác bên cạnh khẽ động đậy.

Anh ngồi thẳng hơn, thay đổi tư thế, hờ hững giải thích: “Không phải bạn gái đâu.”

Lê Vụ nhớ đến lúc ở cửa, anh nói nếu cô ngại thì lần sau sẽ làm rõ.

Y tá trưởng không có phản ứng gì với câu nói của Trình Thanh Giác, cô ấy “Ừm” một tiếng, thu lại chai truyền dịch rỗng rồi nói với Lê Vụ: “Dù sao cô cũng tự chú ý một chút, vài ngày là khỏi thôi.”

Lê Vụ ấn vào mu bàn tay, vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Vâng vâng, được.”

“Cảm ơn ạ.” Giọng cô mềm mại và dịu dàng.

Cả ngày không ăn gì, bụng Lê Vụ trống rỗng hơn nhiều, cũng cảm thấy thoải mái hơn. Về đến nhà, thay giày xong, cô mới chợt nhớ ra gì đó, lại quay sang nhìn Trình Thanh Giác.

Giọng cô vẫn còn khàn khàn, khi nói chuyện mang theo giọng mũi: “Hôm nay anh ăn cơm chưa?”

Trình Thanh Giác liếc nhìn cô, chiếc khẩu trang vừa tháo ra đặt trên tủ giày, nhớ lại: “Chưa.”

Lê Vụ “Hả?” một tiếng: “Không phải anh nói bảo Trương Dương mang cơm tới sao?”

“Sau đó quên mất.” Trình Thanh Giác đáp.

Hôm nay anh vẫn luôn viết nhạc. Lê Vụ bị bệnh, cũng không thể ăn, anh bèn lười không bảo Trương Dương mang đến nữa.

Ánh mắt Lê Vụ cứ dính chặt vào anh. Cô thực sự rất khó tưởng tượng, có người lại vì phiền phức, hoặc vì chuyện khác mà bỏ qua ba bữa ăn một ngày.

Cô suy nghĩ một chút, cởi chiếc áo khoác lông gũ trên người ra: “Vậy anh có muốn ăn gì không, vừa hay tôi cũng đói rồi, định nấu gì đó.”

Vừa dứt lời, cô thấy người đàn ông đi tới phòng ăn lấy nước, nhìn cô ấy một cái.

“……” Câu nói này đúng là khá quen thuộc.

Cô vội vàng xua tay: “Không không, tôi sẽ không… ăn nhiều nữa đâu, hôm qua là do lý do đặc biệt.”

Cô nhọc nhằn nói: “Một đêm ăn mấy bữa liền… Hôm nay cả ngày không ăn cơm, thật sự sẽ không thế nữa đâu.”

Người đàn ông cách đó không xa đứng chống tay lên bàn.

Bát mì hôm qua hương vị thực sự rất ngon, ngon hơn nhiều so với các bữa ăn cân bằng dinh dưỡng mà Trương Dương mang đến.

Anh suy nghĩ hai giây, đặt chai nước khoáng xuống, cầm điện thoại lên.

Thấy anh cầm điện thoại, Lê Vụ chịu đựng cơn đau ở bắp chân, nhanh chóng bước vài bước tới: “Anh đừng đưa tiền cho tôi nữa, năm trăm tệ anh đưa hôm qua làm được rất nhiều mì.”

Trình Thanh Giác nhíu mày, sau đó lại nói: “Đó là tiền công.”

“Tiền công cũng không cần nhiều đến vậy, vậy thì…” Lê Vụ nhìn anh, “Năm trăm tệ cứ tính là cho hai ngày này đi, sau này nếu làm cho anh nữa thì anh trả sau.”

Nếu không, một bát mì Dương Xuân mà thu 500 tệ, cô cảm thấy rất xấu hổ.

Lại đối diện với người đàn ông hai giây, cô thấy Trình Thanh Giác gật đầu: “Ừm.”

Lê Vụ thở phào nhẹ nhõm, xắn tay áo đi vào bếp: “Tôi vẫn đang bị bệnh, không làm được món gì quá ngon cho anh, chỉ làm cho anh được một miếng bít tết chiên và một bát mì trứng cà chua thôi.”

Chủ yếu là cô muốn ăn mì trứng cà chua, nên tiện thể cũng làm cho Trình Thanh Giác món này.

“Ừm, cảm ơn cô.”

Hai mươi phút sau, đồ ăn đều đã ra lò. Cô chạm vào Hạt Cà Phê dưới chân: “Đi gọi ba con ăn cơm đi.”

Vượng Tài cuộn tròn bên cạnh chân kia của cô, đầu gối lên dép cô, vẫn đang ngủ say.

Hạt Cà Phê dường như hiểu được, nó vẫy vẫy đuôi, quay người, nhón chân đi về phía phòng ngủ phụ.

Cả ngày Lê Vụ không ăn gì, lúc này sốt đã hạ, bụng đói cồn cào. Không bao lâu sau, cô đã ăn xong bát mì nước nhỏ.

Cô ngẩng đầu lên, thấy bát của người đối diện cũng chỉ còn lại một ít.

Người đàn ông đeo một chiếc kính gọng đen, mặc chiếc áo hoodie đen tương tự, để lộ phần cổ và cổ tay trắng nõn. Tóc anh bồng bềnh, không chải chuốt gì, mang lại cảm giác trẻ trung, năng động.

Anh ăn từ từ, gọn gàng, không có cảm giác nuốt chửng như những chàng trai bình thường.

Lê Vụ cảm thấy cách anh ăn cũng rất đẹp.

Cô nín thở nhìn thêm vài giây, tự nhẩm tính trong lòng khi nào thì Trình Thanh Giác sẽ đi.

Trước đó, khi Hoàng Minh rời đi, anh ấy đã nói thứ ba tuần sau Trình Thanh Giác sẽ bay sang nước ngoài để thu âm chương trình tạp kỹ… vậy là chỉ còn tối đa bốn ngày nữa.

Nghĩ đến đây, cô khẽ thở dài, những ngày được tiếp xúc gần với thần tượng có lẽ sẽ kết thúc vào lúc đó.

Sợ lại làm phiền Trình Thanh Giác, cô sờ sau đầu, đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Ăn xong, anh cứ cho vào máy rửa bát nhé, tôi về nghỉ ngơi trước đây.”

Trình Thanh Giác: “Ừm.”

May mắn thay, ngày hôm sau là cuối tuần, Lê Vụ hiếm khi được nghỉ liên tục ba ngày ở nhà.

Trong hai ngày đó, cô đã ăn một bữa cơm do Trương Dương mang đến với Trình Thanh Giác.

Nói sao nhỉ, bữa cơm được kết hợp dinh dưỡng rất tốt, màu sắc, hương vị đều đầy đủ, mùi vị cũng không tệ, nhưng cô lại cảm thấy không có hơi ấm như những món vừa mới nấu xong.

Không biết có phải cô tự luyến hay không, cô cứ cảm thấy không ngon bằng bữa cơm gia đình do cô tự làm.

Thế nên hai ngày ở nhà, cô đã tự chuẩn bị hai bữa ăn, tiện thể nấu luôn hai bữa cho Trình Thanh Giác.

Cô và Trình Thanh Giác đã thỏa thuận, nếu cần cô nấu ăn thì hết 300 tệ một ngày.

Số tiền này đã rất rất nhiều rồi, cô thực sự không muốn lấy thêm, hơn nữa cô tự ăn cũng là chuyện bình thường, chỉ là tiện thể làm cho Trình Thanh Giác mà thôi.

Sáng thứ hai thức dậy, ngoài việc mũi vẫn còn hơi nghẹt, cơ bản cô đã hoàn toàn khỏi bệnh.

Cô làm hai phần bánh sandwich, trước khi đi, cô để một phần lên bàn ăn, đậy nắp cẩn thận, để lại một mảnh giấy ghi chú.

Trình Thanh Giác thức khuya viết nhạc, cửa phòng đóng chặt, chắc là vẫn chưa dậy.

Lê Vụ liếc nhìn cửa phòng ngủ phụ, một lát sau mới rời mắt, cầm điện thoại trên tủ giày, đeo túi xách ra ngoài.

Mất một tiếng đi làm, cô vào văn phòng chấm công đúng giây cuối cùng.

Vừa ngồi xuống chỗ, Thất Thất đã ghé sát lại, nhìn sắc mặt cô: “Sao rồi, cậu đỡ hơn chưa?”

Lê Vụ bị bệnh trì hoãn nghiêm trọng, lần nào cũng đến đúng giờ vào làm. Thất Thất thì khác, tính cách nóng nảy, luôn đến sớm mười phút.

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Lê Vụ rút giấy lau mũi, “Chỉ là mũi vẫn còn hơi nghẹt.”

Nói rồi cô hắt hơi một cái, xì mũi, vò giấy thành cục ném vào thùng rác, chân phải đẩy ghế xoay của Thất Thất lùi lại: “Cậu tránh xa mình ra, kẻo mình lây bệnh cho cậu.”

Thất Thất không để ý: “Bây giờ cúm nhiều lắm, ngoài đường mười người thì ba người bị, đi tàu điện ngầm cũng có thể bị lây. Cậu sắp khỏi rồi thì có là gì.”

Mặc dù Thất Thất nói vậy, nhưng Lê Vụ vẫn sợ lây bệnh cho cô ấy. Cô dùng khăn giấy che miệng mũi, quay mặt sang một bên.

“À đúng rồi, Trình Thanh Giác…” Thất Thất hạ giọng hỏi: “Cậu hỏi anh ấy xem anh ấy có đồng ý phỏng vấn độc quyền chưa?”

Vụ: “Vẫn chưa.”

Hai ngày nay Trình Thanh Giác đều nhốt mình trong phòng cả ngày, cô thậm chí còn ít có cơ hội gặp anh.

Hơn nữa cô và Trình Thanh Giác vốn không thân, nói chuyện cũng không nhiều, việc đột ngột hỏi về việc phỏng vấn độc quyền khá đường đột.

Nghe xong lời giải thích của Lê Vụ, Thất Thất gật đầu, tỏ vẻ hiểu: “Không sao, chúng ta có thể cố gắng từ những nơi khác.”

Thất Thất: “Sếp vừa nói cuộc phỏng vấn độc quyền liên quan đến chương trình âm nhạc này đã được chuyển sang kỳ báo tiếp theo, tức là số báo ra tháng sau. Vì vậy chúng ta có thêm thời gian, miễn là có thể hoàn thành vào cuối tháng này là được.”

“Thật hả?” Mắt Lê Vụ sáng lên.

“Nhưng còn một tin xấu nữa.” Thất Thất gõ bút, giọng điệu không khỏi trầm xuống một chút, “Thời gian lùi lại một tháng, cũng có nghĩa là nếu chúng ta không có được cuộc phỏng vấn độc quyền này, nhóm chúng ta sẽ bị cắt giảm nhân sự thật.”

Lê Vụ chợt nhận ra: “Nói cũng đúng.”

Thất Thất vỗ vai cô: “Không sao, đến núi tất có đường, đến lúc bị cắt giảm thật rồi tính sau.”

Lê Vụ gật đầu, điều chỉnh lại tâm trạng, quay người sắp xếp túi xách của mình.

Bận rộn cả buổi sáng, gần đến giờ ăn trưa, Lê Vụ nhớ đến người còn lại ở nhà.

Cô nằm sấp trên bàn, vừa nghe Thất Thất lục lọi đồ ăn mang về, vừa lấy điện thoại lướt đến giao diện WeChat.

Quả lê: [Hôm nay anh ấy có bảo cậu mang cơm không?]

Trương Dương: [Không đâu, sáng nay tôi vừa hỏi, mười một giờ anh ấy mới dậy.]

Quả lê: [À à.]

Cô nghĩ một chút, xoa ngón tay, rồi lại gửi: [Anh ấy thường ăn khi nào vậy?”

Trương Dương: [Không chắc nữa, đợi anh ấy đói thôi.]

Quả lê: [Vậy nếu cứ không đói thì sao?]

Trương Dương: [Thì cứ thế không ăn.]

“………”

Lê Vụ lướt ngón tay qua lại trên màn hình điện thoại, hơi lơ đễnh.

Hôm qua cô nghe thấy Hoàng Minh gọi điện cho Trình Thanh Giác, anh bay chuyến tối mai, tức là sáng mai sẽ đi rồi.

Cô gục đầu xuống bàn, tâm trạng sa sút. Tính đi tính lại chỉ còn tối nay là có cơ hội gặp anh thôi.

Sau đó… bệnh của Hạt Cà Phê cũng gần khỏi, không cần một người lạ như cô phải chăm sóc hàng ngày nữa.

Đang lơ đãng suy nghĩ như vậy, điện thoại rung lên, Hoàng Minh gửi tin nhắn, là một số thỏa thuận đã nói trước đó.

“Cái gì đây?” Thất Thất vốn muốn hỏi Lê Vụ muốn ăn đồ ăn mang về nào. Cô ấy ngước mắt liếc nhìn điện thoại của cô.

Lê Vụ ngồi thẳng dậy, mở tệp tin, vừa xem vừa trả lời Thất Thất: “Thỏa thuận mà quản lý của Trình Thanh Giác gửi đến. Không phải anh ấy ở nhà mình một tuần à, họ yêu cầu mình bảo mật mọi thông tin và lịch trình mà mình biết về anh ấy.”

Thất Thất “Ồ”: “Anh ấy sắp đi rồi à?”

Lê Vụ ủ rũ “Ừm” một tiếng: “Chắc là sáng mai.”

“Thẻ trải nghiệm theo đuổi ngôi sao hết hạn rồi à?”

“Ừm……”

Thất Thất nhìn vẻ ủ rũ của cô, giơ tay véo má cô, cố gắng làm không khí sôi động hơn: “Đừng ủ rũ như thế, sau này mình sẽ đi xem concert của anh ấy cùng cậu, cậu vẫn có thể gặp anh ấy mà.”

“À đúng rồi.” Nói đến đây, Lê Vụ chợt nhớ ra, “Nhà mình có rất nhiều đồ liên quan đến anh ấy, lúc anh ấy mới đến, mình dọn đồ, không cẩn thận làm rơi một khung ảnh có ảnh anh ấy lộ cơ bụng, bị anh ấy nhìn thấy.”

“Rồi sao nữa?”

“Mình ngại không dám thừa nhận mịn là fan của anh ấy, nên nói là của bạn mình…”

“Tiếp đi?”

“Mình nói người bạn đó là cậu.”

“………”

“Vậy bây giờ anh ấy vẫn chưa biết cậu là fan của anh ấy à?” Thất Thất hỏi.

Lê Vụ suy nghĩ rồi gật đầu: “Chắc là vậy…”

Mấy ngày nay tuy cô luôn cuộn trào cảm xúc trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn duy trì khá bình thường, chắc là không bị nhìn ra.

*

Buổi tối khi về nhà, có một điều bất ngờ là Trình Thanh Giác không còn đóng chặt cửa phòng ngủ phụ nữa.

Anh đang ngồi xổm trước chuồng mèo cạnh tường phòng khách, hai con mèo nằm hai bên.

Vượng Tài cọ đầu vào lòng bàn tay anh, cọ cọ rồi ngáp một cái, lại muốn ngủ thiếp đi.

Hạt Cà Phê ngồi xổm một bên, cách Trình Thanh Giác nửa mét, vẻ mặt lạnh lùng giống như chủ của nó, cái đuôi dài quẹt lung tung trên sàn nhà. Khi nhìn thấy Lê Vụ, mắt nó chớp chớp một cái, ánh mắt dường như thay đổi, đáng yêu hơn một chút so với vẻ lạnh lùng vừa rồi.

Lê Vụ đặt chiếc túi xách xuống, đi tới.

Cả buổi chiều cô đều cảm thấy không có tinh thần, có lẽ là liên quan đến việc Trình Thanh Giác sắp đi. Mặc dù biết cảm giác hạnh phúc hư ảo tuần trước không thuộc về mình, nhưng bây giờ tâm trạng khó tránh khỏi suy sụp.

Thấy Hạt Cà Phê đi về phía mình, cô ấy ngồi xổm xuống v**t v* đầu nó, rồi lại lên tiếng gọi Vượng Tài.

Cuối cùng Vượng Tài cũng ngẩng đầu khỏi tay Trình Thanh Giác, chân trái vấp chân phải, dẫm vào móng vuốt của mình một cái, lắc lư thân hình mập mạp vui vẻ chạy về phía cô.

Lê Vụ v**t v* nó, lấy lại tinh thần, ngẩng đầu hỏi người đàn ông đang đứng dậy: “Sáng mai anh đi phải không?”

Bình Luận (0)
Comment