Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 16

Người đàn ông vứt gói thức ăn cho mèo vừa bóc vào thùng rác, “Ừm” một tiếng.

Lê Vụ vô thức định mở miệng hỏi mấy giờ, nhưng suy nghĩ kỹ lại, đây là lịch trình riêng của Trình Thanh Giác, cô hỏi như vậy có vẻ không thích hợp.

Tay Lê Vụ vẫn đặt sau gáy Vượng Tài, liếc nhìn Hạt Cà Phê đang cọ vào: “Vậy Hạt cà phê…”

Trình Thanh Giác nói: “Ngày mai tôi sẽ mang nó đi cùng, mấy ngày nay làm phiền cô rồi.”

Một tuần đủ để Hạt Cà Phê trở lại trạng thái khỏe mạnh, chỉ có điều bây giờ nó đặt móng vuốt xuống đất cào hai cái, lạnh lùng và miễn cưỡng quay người lại, đối diện với Trình Thanh Giác: “Meo——”

Vượng Tài ngây thơ không biết gì, lật người trong tay Lê Vụ, gáy vẫn gối lên lòng bàn tay cô, nằm lăn ra đất, vừa chậm rãi uốn éo, vừa chớp mắt nhìn cô, dùng móng vuốt cào cào bụng.

Lê Vụ cúi đầu xuống, vẫn còn ngồi xổm trên đất, cô nghĩ một chút, dù sao đây cũng là lần cuối gặp mặt, cô vẫn quyết định xin chữ ký của Trình Thanh Giác.

Cô vỗ vỗ đầu Vượng Tài, ra hiệu nó rời đi, sau đó chống chân đứng dậy, đi vào phòng mình. Hai phút sau, cô đi từ phòng mình ra, tay giấu sau lưng.

Người đàn ông vẫn đứng trước kệ thức ăn mèo, cúi đầu nhìn điện thoại, không biết có phải là đang trả lời tin nhắn của Hoàng Minh hay không.

Lê Vụ đứng tại chỗ do dự vài giây, rồi bước về phía anh.

Đến gần, Trình Thanh Giác nhận ra, anh quay đầu nhìn lại.

Cách khoảng nửa mét, Lê Vụ khẽ thở ra, vẫn lấy bức ảnh và cây bút giấu sau lưng ra, nhìn người đàn ông: “Anh thể ký tên giúp tôi không?”

Trình Thanh Giác nhận lấy, cúi đầu nhìn.

“……” Nếu anh nhớ không lầm, đó là bức ảnh khỏa thân rơi xuống đất vào đêm đầu tiên.

Thấy anh nhìn mình, Lê Vụ cố chịu đựng ánh mắt của anh, nuốt nước bọt giải thích: “Là của bạn tôi…”

Hai người nhìn nhau vài giây ngắn ngủi, khi tim Lê Vụ lại sắp đập thình thịch và tê dại, người đàn ông không nhìn nữa, “Ừm” một tiếng, cầm bút ký tên lên đó, sau đó trả lại bức ảnh cho cô. Lê Vụ ngẩng đầu, ánh mắt lại đối diện với anh vài giây, sau đó lại lấy ra một bức ảnh khác từ phía sau.

Cũng là ảnh bán khỏa thân, chỉ có điều bức ảnh vừa rồi là ảnh hậu trường, còn bức này là ảnh poster. Bức này còn có một ống kính phóng to vào vị trí cơ bụng.

“………”

Lê Vụ mím chặt môi cúi đầu, thực sự vì đây là lần cuối cùng gặp mặt nên cô mới không biết xấu hổ lấy hết những bức ảnh yêu thích nhất ra nhờ anh ký cho. Qua thôn này không còn cửa hàng nữa rồi…

Bức ảnh dừng lại trên tay người đàn ông hai giây.

“Cái này cũng ký cho người bạn kia của cô sao?”

“Không… là một người bạn khác.”

Nửa giây sau, người đàn ông nội với giọng điệu không thể đoán được cảm xúc: “Cô có nhiều bạn lắm à?”

Lê Vụ gật đầu máy móc: “Cũng bình thường…”

Ký xong anh lại đưa trả, Lê Vụ thở phào nhẹ nhõm, lấy bức cuối cùng ra.

Bức này bình thường hơn nhiều, không phải ảnh, mà là một album.

Đó là một đĩa đơn kèm theo sau khi Trình Thanh Giác vừa ký hợp đồng với Vũ Dữ, cũng album đầu tiên bùng nổ của anh.

Lời và nhạc của ca khúc này đều do anh sáng tác, nhưng chỉ được phát hành trong một tháng.

Chủ đề của bài hát này không phù hợp với xu hướng thị trường lúc bấy giờ, tình hình của Vũ Dữ lúc đó cũng không tốt. Để có thêm lợi nhuận thị trường, họ đã không quảng bá cho bài hát này, thời gian phát hành cũng bị rút ngắn hết mức, để nhường đường cho album thứ hai của anh.

Có thể nói đó là một lựa chọn từ bỏ một phần lý tưởng âm nhạc vì tiền.

Tuy nhiên, thực tế đã chứng minh lựa chọn của Vũ Dữ là đúng, album thứ hai của Trình Thanh Giác cũng bùng nổ, một lần nữa củng cố vị thế của anh trong giới giải trí nội địa. Nhờ đó, Vũ Dữ vươn lên thành công ty giải trí hàng đầu trong nước.

Lê Vụ anh nhìn chằm chằm vào album trong tay vài giây, sau đó nghiêng đầu nhìn sang, hỏi cô: “Muốn ký gì?”

“Gì cũng được.” Lê Vụ lắc đầu, bìa album nhỏ, không có nhiều chỗ để viết, có chữ ký của anh là cô đã rất vui rồi, “Chỉ cần tên thôi là được rồi.”

Cô buông tay đứng bên cạnh Trình Thanh Giác, yên lặng nhìn anh ký tên cho mình.

Một lát sau, người đàn ông ký xong, đậy nắp bút, đưa qua cùng với album.

Lê Vụ cất ảnh và album xong, chuẩn bị quay người đi, nhưng lại bị Trình Thanh Giác gọi lại.

Cô quay người lại, người đàn ông cụp mắt nhìn đồ vật trong tay cô: “Cái này cũng cho người bạn thứ hai của cô à?”

“Ừm, đúng vậy.” Lời nói dối đã thốt ra, vì vậy bây giờ cô chỉ có thể cứng rắn nói lung tung, “Bức ảnh đầu tiên là cho một người bạn, hai thứ sau là cho một người bạn khác.”

Nói xong, cô lại cố ý bổ sung một câu: “… Họ đều rất thích anh.”

Ánh mắt Trình Thanh Giác dừng lại trên mặt cô một lúc.

Nhớ đến hai bức ảnh vừa đưa cho anh, cô ho khan, cố gắng kiềm chế bản thân không đỏ mặt và nóng bừng lên.

May mắn thay, hình như Trình Thanh Giác chỉ hỏi bâng quơ.

“Ừm, cảm ơn bạn của cô đã yêu thích.”

Lê Vụ vội vàng nói: “Không có gì.”

Tối ăn sườn xào chua ngọt, trứng cà chua và tôm xào dưa chuột. Trong tủ lạnh có hoành thánh do bà Tô để lại, cô cũng nấu cho Trình Thanh Giác một bát.

Tiền công 300 tệ một ngày, đương nhiên cô phải bổ sung thêm dinh dưỡng cho Trình Thanh Giác.

Bánh sandwich buổi sáng vài tệ, bữa tối này mỗi người chưa đến 30 tệ, cô tính toán kỹ lưỡng, hôm nay cô kiếm được 260 tệ từ tay thần tượng của mình.

“……” Có thể kiếm tiền từ thần tượng như vậy, có lẽ cô là người đầu tiên trong lịch sử.

Ăn xong cơm, như thường lệ, họ cho dụng cụ nấu ăn vào máy rửa bát.

Trình Thanh Giác về phòng, cô đứng ở phòng khách, nhìn chằm chằm Hạt Cà Phê đang ngồi xổm trước mặt mình.

Cô vẫn còn một số bản vẽ chưa sửa, ban đầu định về phòng, nhưng chưa đi đến cửa đã bị Hạt Cà Phê bước tới chặn đường.

Hai móng vuốt của Hạt Cà Phê chống xuống sàn, ngẩng đầu nhìn cô, không động đậu cũng không lên tiếng, mắt chớp chớp, khiến người ta không khỏi mềm lòng.

Nhưng dù có mềm lòng đến mấy, Lê Vụ cũng không thể giữ nó lại được.

Có lẽ là cô có thể chất hút mèo. Khi đi mua Vượng Tài, trước khi đi còn có hai con mèo con nhảy từ trên giá xuống vây quanh cô.

Lê Vụ ngồi xổm xuống, v**t v* đầu nó, ngón trỏ lại chạm vào mũi nó, cuối cùng vỗ vỗ ngực nhỏ của nó: “Hạt Cà Phê, phải nói tạm biệt rồi.”

“Nhưng tại sao ba của con lại đặt cho con cái tên này? Anh ấy thích uống cà phê à?” Lê Vụ suy nghĩ, “Cô nhớ đối với cà phê anh ấy cũng bình thường…”

Lê Vụ nghĩ một lúc, không nhớ ra Trình Thanh Giác thích uống gì.

Anh rất hiếm khi tham gia các chương trình và phỏng vấn, cộng thêm tiết lộ ít thông tin nên fan hâm mộ thực sự không thể tìm hiểu được nhiều.

Mấy ngày nay ở cùng, cô cũng không tìm hiểu được khẩu vị của anh. Anh dường như hờ hững với mọi thứ, đói thì ăn, không có sở thích đặc biệt nào, no là được.

Nếu nói có sở thích gì, có lẽ duy nhất là không thể sống thiếu Hạt Cà Phê.

Mấy ngày nay nửa đêm Hạt Cà Phê thường xuyên chạy vào phòng cô, rồi lại bị Trình Thanh Giác thức dậy gọi đi. Tỉnh một hai lần vào ban đêm, nghe thấy giọng nam khàn khàn ngoài cửa, gọi cuộn lông xù trong lòng đi đã trở thành chuyện bình thường với cô.

Trình Thanh Giác không thể thiếu Hạt cà Phê, còn khi ngủ Hạt Cà Phê lại thích bám lấy cô. Nếu muốn cả hai bên ngủ yên, chỉ có cách là… Lê Vụ đột nhiên vỗ mặt mình, để bản thân tỉnh táo lại.

Đúng là thần kinh, rốt cuộc cô đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy? Sao cô lại có thể nghĩ đến việc ngủ cùng Trình Thanh Giác chứ?!

Cô hít sâu, bình tĩnh lại, má vẫn còn nóng bừng, tự nghĩ đến mức đỏ mặt.

“Được rồi, được rồi, mau đi tìm ba con đi.” Cô xoa xoa đầu Hạt Cà Phê, đứng dậy. Rồi lại ngồi xổm ở phòng khách, mặc cho hơi thở và suy nghĩ của mình trở nên hỗn loạn. Cô sợ mình sẽ biến thành một kẻ b**n th** mất.

Rõ ràng cô rất dịu dàng và nhút nhát, tại sao mỗi lần nghĩ đến Trình Thanh Giác thù cứ như một kẻ háo sắc vậy.

Hạt Cà Phê vẫn quấn quýt bên cô không chịu đi, cô thực sự không biết phải làm sao, đi đến giá để thức ăn cho mèo, muốn tìm thứ gì đó tặng nó. Tìm một lúc, cô chợt nhớ ra, cô từng tặng nó một chiếc chuông cổ bằng dây bện màu đen.

Đúng lúc này, Trình Thanh Giác đi từ trong phòng ra, cô quay đầu nhìn sang, hỏi: “Chiếc vòng cổ trước đây tôi tặng Hạt Cà Phê…”

Người đàn ông mặc chiếc áo hoodie màu xám đậm, mũ áo trùm trên đầu, anh khẽ nhíu mày, bỏ tai nghe bên tai phải xuống: “Cô nói gì?”

Lê Vụ chỉ vào cổ mình, lặp lại lời vừa nói: “Vòng cổ, chiếc vòng cổ tôi tặng Hạt Cà Phê trước đây.”

Người đàn ông nhớ lại, sau đó nhớ ra. Anh quay người về phòng, nửa phút sau, anh bước từ trong đó ra, đến trước mặt cô, tay phải xoè rộng: “Cái này hả?”

“Đúng rồi, đúng rồi.” Lê Vụ vui vẻ nhảy xuống khỏi ghế đẩu nhỏ.

Hai người cách nhau hơn một mét, Lê Vụ lấy chiếc vòng cổ trong lòng vàn tay anh, đi đến trước mặt Hạt Cà Phê. Vừa ngồi xổm xuống, cô chợt nhớ ra, quay đầu ra hiệu: “Tôi có thể đeo cái này cho nó được không?”

“Hạt Cà Phê…” Cô gãi gãi đầu, hơi ngại ngùng, “Hình như nó khá thích tôi, tôi muốn tặng nó một thứ gì đó.”

Trình Thanh Giác không mấy bận tâm đến chuyện này, nửa giây sau, anh gật đầu.

Lê Vụ vui mừng, vừa dỗ dành Hạt Cà Phê, vừa đeo vòng cổ cho nó, rồi lại giới thiệu cho người phía sau: “Cái này rất tiện, nếu không thấy nó, chỉ cần nghe tiếng chuông là tìm thấy.”

“Ừm.” Người phía sau đáp.

*

Mười hai giờ Lê Vụ mới sửa xong tranh, cô vươn vai rồi lên giường.

Ngủ từ bây giờ đến sáng mai cũng chỉ ngủ được bảy tiếng. Nhưng mãi mà cô không buồn ngủ, cô trằn trọc hai lần, đặt hai tay trên bụng, mở mắt nhìn trần nhà.

Bên ngoài không còn tiếng động, cô cũng không nghe thấy gì ở phòng bên cạnh. Nằm một lúc, cô vẫn không buồn ngủ chút nào nào. Người và thần giao chiến hai phút, cô lật người, kéo ngăn kéo đầu giường, lấy hai bức ảnh buổi tối xin chữ ký của Trình Thanh Giác ra.

Nói sao nhỉ, cô không nghĩ rằng mình b**n th**. Theo đuổi thần tượng mà, cô chỉ lén lút tưởng tượng muốn chạm vào cơ bụng anh, chứ có thật sự chạm vào đâu.

Tuy nhiên hai giây sau cô lại thở dài, sau này không thể gặp người thật nữa, đành phải dùng những thứ này để an ủi vậy.

Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh hai phút, cảm thấy bức ảnh này không còn tác động mạnh đến mình như trước nữa. Có lẽ đã xem phiên bản trước mặt rồi, bây giờ những thứ này đều là món ăn thanh đạm.

Cô nhìn một lúc, nhét ảnh cất đi, cánh tay phải gối dưới đầu, ép mình chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, cửa phòng Trình Thanh Giác vẫn đóng chặt. Cô rửa mặt, đi vào bếp làm bữa sáng, ăn xong, cô để lại một phần y hệt cạnh lò vi sóng.

Sau đó cô đi ra, vẫy tay chào hai bé mèo đang ngồi xổm trong phòng khách, cuối cùng nhìn cánh cửa phòng ngủ phụ một cái, điều chỉnh lại tâm trạng, cầm đồ ra khỏi nhà.

Khoảng mười giờ sáng, cô vẫn đang lặp lại lần sửa kế hoạch thứ bảy thì Trương Dương gửi tin nhắn tới.

Trương Dương: [Chúng tôi đi rồi, sếp bảo tôi nói với cô một tiếng.]

Trương Dương: [À đúng rồi, cô gửi cho tôi một bản thông tin thẻ ngân hàng của cô nhé, chúng tôi sẽ chuyển khoản cho cô.]

Lê Vụ đặt chiếc máy tính bảng xuống, cảm xúc có vẻ không được phấn khởi cho lắm.

Quả lê: [Chuyển khoản?]

Trương Dương: [Đúng vậy, 14.000 tệ đã hứa với cô khi ký thỏa thuận trước đó ấy.]

Lê Vụ nhớ ra: [Trình Thanh Giác trả rồi.]

Trương Dương: [Anh Thanh Giác á?]

Quả lê: [Đúng vậy, hai ngày đầu tiên mới đến, anh ấy nói trả trước cho tôi nên quét mã QR của tôi rồi.]

Trương Dương: [Ồ, vậy được rồi, không có gì đâu.]

Trương Dương: [Cảm ơn cô nhé.]

Quả lê: [Không có gì.]

Tối về nhà, vừa đẩy cửa vào, Vượng Tài nghe thấy tiếng động lập tức nhảy từ trụ mèo xuống, nhón chân chạy về phía cô.

Chạy đến nơi, nó cúi đầu xuống, cọ cọ vào mắt cá chân cô: “Meo——”

Lê Vụ cúi người v**t v* đầu nó, đặt balo lên tủ giày: “Hạt Cà Phê đi rồi à?”

Vượng Tài l**m l**m móng vuốt: “Meo——”

“Bạn của con đi rồi, con có buồn không?”

Vượng Tài lại l**m móng vuốt một cái, sau đó hạ móng vuốt xuống, có vẻ hơi buồn, quấn quýt quanh cô hai vòng: “Meo——”

Lê Vụ che giấy cảm xúc mất mát, chống tay lên cằm, v**t v* bộ lông của nó hai cái, an ủi: “Cuộc đời không có bữa tiệc nào là không tàn.”

Buổi tối tắm xong nằm trên giường, đầu tiên Lê Vụ trả lời tin nhắn trong nhóm làm việc, rồi lại ôm máy tính bảng sửa ảnh.

Sửa một lúc, cô ngáp một cái, đầu gật gù bắt đầu buồn ngủ. Đến khi ngáp cái thứ hai, cô vỗ vỗ đầu rồi ngồi dậy.

Thần tượng đi rồi, bây giờ cô cũng không thể yêu đương, vậy thì phải giữ công việc chứ.

Cô thở dài một hơi, tay phải cầm bút chạm vào máy tính bảng, tuyệt đối không thể bị tòa soạn tạp chí sa thải được.

Cô nghiên cứu kỹ một lát, lại tràn đầy tự tin, đặt máy tính bảng xuống, cầm điện thoại lên lướt tin nhắn trong nhóm làm việc.

Cuộc phỏng vấn của Trình Thanh Giác đã bị lùi sang số báo tháng tiếp theo, tức là còn một tháng nữa.

Cô kiểm tra hộp thư điện tử và tin nhắn riêng tư trên Weibo của mình.

Có một số điện thoại công việc của văn phòng quản lý Vũ Dữ đã trả lời cô, nhưng chỉ mang tính tượng trưng, không thấy có dấu hiệu đồng ý nào, họ chỉ nói sẽ bàn bạc thêm.

Cô ấy dựa lưng vào đầu giường, lại khẽ thở dài, ngón cái lướt trên màn hình, bấm gọi số của Thất Thất.

Lê Vụ: “Thất Thất?”

“Alo, cục cưng, sao vậy?” Thất Thất nghe máy.

Thất Thất đang ngồi trước máy tính, cười toe toét nhờ người quen liên hệ với Vũ Dữ. Trước đây người đó từng quản lý một ca sĩ nhỏ của Vũ Dữ nên có vài mối quan hệ.

Lê Vụ nghe xong: “À, cậu cũng bận à?”

“Đúng vậy,” Thất Thất cúi đầu xem tài liệu, “Không có cách nào khác, việc liên hệ kinh doanh vốn là nhiệm vụ của mình mà.”

Lê Vụ cúi đầu, gãi gãi cằm Vượng Tài: “Mình có thể giúp gì không?”

Thất Thất kẹp điện thoại giữa vai: “À đúng rồi, trước đây không phải cậu quen một người ở văn phòng quản lý Vũ Dữ sao? Chính là người mà cậu kết bạn WeChat, sau này người đó hỏi về mèo đó.”

“Đúng vậy.” Lê Vụ gật đầu.

“Cậu thử thăm dò thông tin từ người đó xem sao? Mình sợ có người sẽ cướp được cuộc phỏng vấn của Trình Thanh Giác trước chúng ta.”

Lê Vụ nghĩ một lát, tuần trước người đó còn gửi tin nhắn hỏi cô chuyện nuôi mèo.

Dù sao cũng đã hỏi hai ba lần, rất tích cực trong chuyện mèo, nhưng cứ nói đến chuyện của Vũ Dữ là người đó lại trả lời rất ngắn gọn.

Lê Vụ thở dài, nhưng lại thắp lên hy vọng, đồng ý: “Được thôi.”

Cô lại đi làm quen với người đó, xem có thể hỏi được gì không.

Hơn nữa… cô nhớ giọng người này hơi giống Trình Thanh Giác. Trước đây khi nói chuyện về mèo với người đó, người đó cũng gửi tin nhắn thoại ngắn gọn.

Cô túm lấy tóc mình, nắm chặt điện thoại lật người nằm sấp xuống, bắt đầu lướt WeChat.

Mặc dù hơi không lịch sự, nhưng nếu có thể nghe lại giọng nói của đối phương, thì cũng coi như Trình Thanh Giác rồi. Cô tạm thời không thể thoát khỏi cơn nghiện, dùng giọng nói của đối phương để thay thế một chút… Cô thành khẩn xin lỗi đối phương trong lòng.

Nghĩ như vậy, cô nhìn đồng hồ, xác nhận là lúc đối phương chưa ngủ.

Cô cầm điện thoại, cẩn thận suy nghĩ, tìm chủ đề nói chuyện.

Quả lê: [Hello, con sen yêu mèo thân mến.]

Quả lê: [Dạo này chưa hỏi anh, mèo của anh thế nào rồi ~]

Bình Luận (0)
Comment