Hoàng Minh đẩy cửa bước vào, ném tập tài liệu lên bàn, cầm chai nước khoáng uống vài ngụm, nhìn Trình Thanh Giác đang dựa lưng vào ghế: “Cậu xem gì vậy?”
Người đàn ông ngước mắt lên, điện thoại đặt úp xuống bàn: “Không có gì.”
Hoàng Minh liếc nhìn một cái, ngồi nửa người trên ghế, lông mày nhíu chặt: “Trương Dương nói trưa nay cậu lại không ăn cơm.”
Nửa sau của chương trình tạp kỹ âm nhạc sẽ ghi hình ở nước ngoài, địa điểm được chọn cho hai tập này là Hy Lạp.
Đây là hoạt động giao lưu văn hóa được tổ chức với Bộ Du lịch của quốc gia sở tại, thời gian đã được định trước, nhiệm vụ nặng nề trong thời gian ngắn.
Hôm nay vừa đến nơi đã bắt đầu trang điểm, sau đó lại bị kéo ra ngoài trời. Trước tiên đạo diễn cá nhân giải thích kịch bản, sau đó phối hợp quay một số phân đoạn nhỏ, bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi.
Lát nữa muộn hơn một chút còn phải ra ngoài quay một hoạt động giống như buổi hòa nhạc tối.
Buổi trưa vô cùng bận rộn, Trình Thanh Giác không thích phiền phức, chuyên gia dinh dưỡng đã gửi bữa ăn được kết hợp sẵn, nhưng anh không động đến, tiện tay vứt ở đó.
Lúc này anh ngả lưng ra sau, nhắm mắt lại, hờ hững: “Ừm.”
Thấy dáng vẻ của anh, Hoàng Minh thật sự rất tức giận: “Không chết đói thì không ăn phải không???”
Trình Thanh Giác mở mắt, ra vẻ suy nghĩ, bình tĩnh nói một câu còn đáng giận hơn: “Đúng là không đói.”
Hoàng Minh đứng dậy khỏi bàn, định mở miệng nhưng không biết nên khuyên thế nào. Dù sao chuyện này anh ấy cũng đã khuyên tám trăm lần rồi, nhưng người nằm ở đó từ trước đến nay chưa từng nghe lọt một chữ nào.
Trình Thanh Giác cũng không phải là không ăn bữa nào, dẫn tới suy dinh dưỡng, ngược lại vóc dáng của anh rất đẹp.
Nhưng anh thuộc kiểu bữa có bữa không, thói quen tập thể dục có duy trì, nhưng suốt ngày ngủ không đúng giờ.
Theo lời của Trương Dương, nhìn từ xa thì thấy anh là người bình thường, đến gần tiếp xúc rồi mới cảm thấy anh đang ở trong trạng thái sống mà như đã chết, không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Hoàng Minh sợ một ngày nào đó mình chớp mắt không để ý một cái, anh sẽ tự ngừng thở.
Hoàng Minh đi đi lại lại trong phòng hai vòng, cuối cùng vẫn mở miệng: “Anh có ép cậu giảm cân đâu??? Anh cũng không như những người quản lý khác, bảo cậu giữ dáng giảm cân, ngày nào cũng cho cậu ăn cỏ??? Anh đã tìm chuyên gia dinh dưỡng kết hợp cân bằng cho cậu, cậu nói xem, cậu ăn đúng giờ đúng bữa, ba bữa một ngày thì làm sao à?!”
Ánh mắt người nằm trên ghế thản nhiên như thể đang suy nghĩ, trọng tâm không biết bị lệch đi đâu: “Dáng người của em hình như cũng không cần giảm cân.”
“………”
“Được rồi, được rồi, cậu là thiên tài bẩm sinh, cả người điêu khắc tinh xảo, kỳ quan thứ chín của thế giới do Nữ Oa nặn ra.” Hoàng Minh tức giận dùng lời lẽ của fan để phản bác anh.
Thông thường mỗi khi anh ấy phản bác như vậy, Trình Thanh Giác gần như không có phản ứng gì. Nhưng hôm nay thì lại, anh như thể rất nghiêm túc nghe lại câu nói này, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, giọng điệu nhạt nhẽo nói: “Cơ bụng cũng ổn.”
“………” Không chỉ là ổn, mà là rất ổn, rất ổn. Năm ngoái trong bảng xếp hạng mười nghệ sĩ có dáng người đẹp nhất, anh ấy không chỉ lọt vào danh sách, mà còn được cả người qua đường và fan hâm mộ cùng nhau đẩy lên vị trí dẫn đầu.
Nhưng Hoàng Minh vẫn bước đến: “Còn tự đánh giá nữa, bị các fan của cậu khen đến lú lẫn rồi à??”
Người đàn ông nhắm mắt ngả lưng, không có bất kỳ cảm xúc nào, khẽ nói khẽ, giọng khàn khàn: “Không.”
Hoàng Minh không muốn để ý đến anh hay nói chuyện với anh.
Anh một là không để ý đến người khác, hai là không nhìn người khác, ba là vừa không để ý vừa không nhìn người khác, như thể trên đời này ngoài con mèo của anh ra thì không có gì khiến anh hứng thú.
Hoàng Minh cởi áo vest, ngồi xuống bàn trà: “Cậu nói xem, mấy ngày cậu ở nhà Lê Vụ sao cậu chưa chết đói à?”
Nói xong, Hoàng Minh lại thắc mắc, quay đầu nhìn anh: “Cậu cũng không bảo Trương Dương mang cơm cho cậu, cậu ăn gì, gọi đồ ăn ngoài à?”
Hai giây sau, lần này người nằm đó cuối cùng cũng mở mắt.
“Ăn cơm cô ấy nấu.” Anh nói.
Hoàng Minh lại cất cao giọng hét lên: “Cơm tôi đặt cho cậu, cậu không ăn, cậu ăn cơm cô ấy nấu???”
Tiếng anh ấy quá lớn, khiến Trình Thanh Giác khó chịu. Cuối cùng anh không còn ý định ngủ tiếp nữa, ngồi thẳng dậy, duỗi chân ra, khuỷu tay phải chống lên đầu gối vuốt tóc, hiếm khi giải thích thêm một câu: “Cô ấy nấu ăn rất ngon.”
“Vậy thì…” Hoàng Minh đứng dậy khỏi bàn trà, chỉ vào anh, “Cậu hỏi cô ấy mấy món đó làm thế nào, gửi công thức cho tôi, tôi sẽ bảo chuyên gia dinh dưỡng cải thiện rồi làm theo cho cậu.”
Bàn tay phải của Trình Thanh Giác trượt từ đỉnh đầu xuống, động tác hơi chậm, ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Hoàng Minh trợn mắt: “Sao vậy? Một ngày ba bữa cậu đều không ăn đúng giờ, tôi hỏi một chút cũng không được sao?! Nếu cậu không muốn tôi sẽ bảo Trương Dương đi hỏi, xin công thức…”
Người đàn ông dường như bị anh ấy nói đến mức thấy phiền, nhíu mày, lật điện thoại trên bàn trà lại: “Không cần, để em hỏi.”
Hoàng Minh vẫn muốn nói thêm, nhưng chiếc điện thoại vừa ném trên bàn đột nhiên rung lên, anh ấy bất lực quay người bước hai bước, cầm điện thoại đi về phía cửa sổ: “Muộn hơn một chút? Được, nhưng về phần trang điểm chúng tôi có một yêu cầu khác…”
Sáng nay trên máy bay, Trình Thanh Giác không ngủ, vừa rồi định ngủ bù, lại vô tình bị Hoàng Minh nói vài câu nên mất ngủ. Lúc này, anh cầm điện thoại lên, bật sáng, mở giao diện tin nhắn.
Người vừa rồi hỏi anh về mèo gửi thêm hai tin nhắn nữa, kèm theo một đường link, nói là bạc hà mèo mới tìm được.
Anh liếc nhìn một cái.
Tài khoản chính không kết bạn WeChat với cô, hơn nữa không tiện kết bạn, dù sao sau này họ cũng không nói chuyện nhiều. Anh suy nghĩ nửa giây, dùng luôn tài khoản này gửi tin nhắn qua.
J.: [Cô biết nấu ăn không?]
Lê Vụ vừa cầm bút định sửa lại tranh, điện thoại chợt rung lên. Nhận được tin nhắn, cô lập tức tỉnh táo , đặt bút xuống và cầm điện thoại lên.
Biết nấu ăn sao…?
Chẳng lẽ ngoài thích mèo, người này còn là một chuyên gia thích nấu ăn?
Lê Vụ tự hỏi hai giây, dù sao hai sở thích này đều trùng với cô, cô có thể ứng phó được.
Cô đặt máy tính bảng xuống, khoanh chân nằm sấp trên giường, cầm điện thoại nghiêm túc trả lời.
Quả lê: [Biết chứ biết chứ!]
Quả lê: [Anh cũng có hứng thú với nấu ăn à! OoO]
J.: [Ừm.]
Quả lê: [Tuyệt quá! Vậy chúng ta có thể thường xuyên thảo luận, tôi cũng thích!]
Cô thừa thắng xông lên, kéo gần quan hệ với đối phương: [Chúng ta đều thích Trình Thanh Giác, còn thích nấu ăn, sau này chúng ta là bạn bè nhé!]
Là bạn bè thì không thể không tiết lộ tin tức của Vũ Dữ cho cô được!!! Cô nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình, suy nghĩ nghiêm túc.
Đối phương không trả lời, nhưng cô đã lăn lộn trong môi trường công sở hai năm, bây giờ mặt dày hơn trước, ngón cái chạm vào màn hình, tiếp tục thân thiện gửi tin nhắn.
Quả lê: [Bình thường anh thích nấu món gì, chúng ta có thể thảo luận!]
Quả lê: [Tôi nấu ăn khá ngon! Anh muốn biết gì có thể hỏi tôi >0