Sau khi tin nhắn được gửi đi, có lẽ đối phương không thấy nên một lúc sau mới trả lời lại.
J.: [Ừm.]
J.: [Tôi thử rồi.]
Lê Vụ phấn khích, cô thực sự rất thích nấu ăn, trước đây còn từng nghĩ sẽ vừa làm họa sĩ tự do vừa làm blogger ẩm thực.
Lúc này, cô đặt chiếc thìa trong tay phải xuống, ngồi thẳng dậy, hai tay ôm điện thoại, ngồi nghiêm chỉnh, tiếp tục trả lời tin nhắn.
Quả lê: [Vị thế nào!]
Quả lê: [Ngon không?]
Quả lê: [Có phải thêm mật ong sẽ có hương vị đặc biệt hơn không?!]
Lại một lúc sau, khoảng tầm ba phút, đối phương gửi tới một tin nhắn thoại.
Có lẽ đối phương đang ở trên xe nên không tiện gõ chữ, trong tiếng nói có tiếng gió rít qua cửa sổ.
J.: “Cũng được, cảm ơn cô.”
Giọng người đàn ông lẫn trong gió, hơi mơ hồ, nhưng nghe kỹ vẫn có thể nghe ra hơi giống giọng của Trình Thanh Giác.
Lê Vụ xoa thái dương, hít sâu một hơi. Cô cảm thấy mình thực sự đã trúng độc quá nặng, nặng đến mức lấy giọng của người khác làm thế thân cho Trình Thanh Giác.
Cô lặng lẽ thở ra một hơi, lại một lần nữa xin lỗi đối phương trong lòng, sau đó hắng giọng, tập trung lại, nghiêm túc gửi tin nhắn cho đối phương.
Quả lê: [Anh còn muốn học thêm món nào khác không?]
Quả lê: [Có thể hỏi tôi hết!]
Quả lê: [Các món cơm nhà tôi đều biết làm! ^0^]
Quả lê: [Đầu bếp Quả Lê cấp quốc gia ~o~~]
Tin nhắn gửi đi vài giây mà không nhận được hồi âm. Lê Vụ chống cằm suy nghĩ, liệu cô có nói nhiều quá không. Cô nên nói ít đi một chút, nói nhiều đối phương sẽ thấy phiền.
Đang cầm điện thoại suy nghĩ, màn hình đột nhiên hiện ra một cuộc gọi thoại.
Cô là người hướng nội, gõ chữ qua mạng, cô có thể gửi mười tin nhắn liên tục không ngừng nghỉ, nhưng có cuộc gọi đến, cô chỉ muốn giật mình ném điện thoại ra ngoài.
Tuy nhiên cô mới mua chiếc điện thoại này bằng tiền thưởng cuối năm vào tháng trước. Vì vậy cô dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại, nắm chặt điện thoại trong tay không ném đi.
Lê Vụ tập trung bình tĩnh năm giây, điều chỉnh hơi thở, rồi mới vuốt nút nghe, bắt máy: “Alo? Anh em bạn mèo?”
Trình Thanh Giác ở đầu dây bên kia: ………
Thời gian ở trong nước sớm hơn Hy Lạp bảy tiếng, anh vừa đi xe đến một địa điểm quay hình khác, nhà tạo mẫu tóc vẫn đang đợi anh đến dặm lại trang điểm.
Anh nhìn chuyên viên trang điểm bên kia ra hiệu, sau đó không nhìn nữa, hạ giọng: “Cô còn món tủ nào không?”
Giọng nói thực sự rất giống Trình Thanh Giác, Lê Vụ nghe xong lại lắp bắp, nhưng cô cẩn thận phân biệt, không phải người thật thì vẫn không phải người thật. Giọng này trầm hơn một chút, không trong trẻo và êm tai như Trình Thanh Giác.
Cô thở dài thườn thượt, hình ảnh người đàn ông mặc áo len xám bắt tay fan hâm mộ trong video trên hot search vừa rồi chạy trong đầu.
Cô cố gắng xua đuổi những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, nghiêm túc suy nghĩ, trả lời đối phương: “Tôi còn rất nhiều, các món cơm nhà tôi đều có thể làm được. Những món đậm vị như đậu phụ Ma Bà, tiết canh… Hay món thanh đạm như canh trứng tôm, cá hấp… tôi đều biết làm!”
“Viết giúp tôi thêm một công thức nữa nhé?” Giọng người đàn ông thản nhiên, sau khi nghe nhiều, nó nhiễm một chút tiếng điện từ yếu ớt, có từ tính độc đáo.
“Được thôi!” Lê Vụ nói: “Tôi vẫn chưa cảm ơn anh vì tin tức anh nói hôm qua, thật sự cảm ơn anh. Tôi viết vài công thức cho anh thì có là gì đâu!”
Cuộc gọi kết thúc, Lê Vụ mở một tài liệu mới trên máy tính, định gõ tay rồi gửi cho anh.
Khi sắp viết xong, vừa hay Thất Thất trở về. Cô ấy đặt hộp đồ ăn mang về trong tay trái lên bàn, cúi người nhìn màn hình của cô: “Cậu viết gì vậy?”
Thất Thất nhìn màn hình lẩm nhẩm: “Canh trứng tôm… Cậu định chuyển nghề sang làm blogger ẩm thực thật sao?”
Lê Vụ dùng dây buộc tóc buộc tóc thành búi củ tỏi, cúi đầu xem tin nhắn mà bà Tô gửi đến, xác nhận một số công đoạn độc quyền cần dùng trong vài món ăn: “… Không phải, mình đang viết công thức giúp người khác…”
Thất Thất kéo ghế ra ngồi xuống: “Anh em yêu mèo của cậu à?”
Lê Vụ gật đầu, đẩy kính lên, bổ sung đầy đủ nguyên liệu và quy trình của món cuối cùng: “Đúng vậy.”
Thất Thất mở hộp đồ ăn mang về của mình: “Rốt cuộc Vượng Tài là con mèo có vận may gì vậy. Vì nuôi Vượng Tài mà cậu quen được Trình Thanh Giác, lại còn mang tình duyên đến cho cậu nữa.”
“Tình duyên cái gì.” Lê Vụ độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ, bị câu trêu chọc này của cô ấy dọa cho giật mình.
Thất Thất chỉ vào điện thoại của cô: “Anh em yêu mèo của cậu đó, ngày nào cũng nói chuyện, rồi lại nảy sinh tình cảm.”
“Không đâu, không đâu.” Lê Vụ phủ nhận, cúi đầu xuống, lẩm bẩm, “Mình chỉ toàn tâm toàn ý lo cho công việc thôi.”
*
Vài ngày sau, Thất Thất dùng hết mọi mối quan hệ, cuối cùng cũng liên hệ được với một lãnh đạo cấp cao của Vũ Dữ. Tạp chí đã đứng ra liên lạc trực tiếp với bên kia.
Lúc Lâm Kỳ trở về, cô ấy gọi Thất Thất vào văn phòng, truyền đạt lại ý kiến.
Khi Thất Thất bước ra, Lê Vụ lập tức quay ghế lại gần, những người khác trong văn phòng cũng giống như Lê Vụ, vây lại quanh cô ấy.
Ngoài Lê Vụ, nhóm của Lâm Kỳ còn có hai họa sĩ minh họa khác. Một người lớn tuổi hơn, hai ngày nay không đến văn phòng, người còn lại là đàn em của Lê Vụ khi còn ở Học viện Mỹ thuật, kém cô một khóa, tên là Ngô Khải Minh.
Chàng trai mặc áo phông và quần jean ống rộng, đang kéo ghế xích lại gần, chen đến bên cạnh Tiểu Lộc, thò đầu ra: “Sếp nói gì thế chị?”
Thất Thất liếc nhìn cậu ấy, ném tập tài liệu lên bàn: “Cậu kích động thế làm gì?”
Ngô Khải Minh kéo ghế lại chen vào bên cạnh Lê Vụ, khuỷu tay chạm vào Lê Vụ: “Em không kích động sao được, dự án này không hoàn thành thì em và đàn chị sẽ bị sa thải mất.”
Thất Thất nhìn cậu ấy: “Cậu nói ít thôi, sa thải cậu thì sa thải cậu, đừng lôi Lê Vụ vào.”
Ngô Khải Minh vỗ đùi: “Không phải, em không có ý bảo đàn chị của em cũng bị sa thải, nhưng bây giờ hiệu quả kém như vậy, giữ lại một họa sĩ minh họa có lẽ là đủ rồi. Em và đàn chị ít kinh nghiệm, không sa thải hai đứa em thì sa thải ai.”
Càng nói về sau giọng cậu ấy càng nhỏ, đáng thương vô cùng.
Lê Vụ vỗ vai cậu ấy: “Không sao đâu, nếu thật sự không được thì chị định thử làm họa sĩ tự do vài tháng, nhận bản thảo riêng xem sao. Đến lúc đó nếu chị nhận được bản thảo, chị sẽ chia cho cậu một ít.”
“Thật ạ?” Ngô Khải Minh vuốt mái tóc tổ quạ của mình, mắt sáng lên, “Vậy đến lúc đó em sẽ đi theo chị.”
Thất Thất đá chân Ngô Khải Minh, ra hiệu cho cậu ấy tránh ra: “Theo thì theo, đừng chèn lên người Lê Vụ, nam nữ thụ thụ bất thân!”
Ngô Khải Minh bị cô ấy đá đau điếng, kêu “Ối” một tiếng, ôm chân la làng: “Hồi ở trường, em còn giúp đàn chị cản mấy vệ tinh đó. Gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, em là tay sai trung thành vĩnh viễn của nữ thần A Vụ!”
Ngô Khải Minh đi học sớm, nhỏ tuổi hơn tất cả mọi người trong văn phòng, cũng nhỏ hơn Lê Vụ hai tuổi. Mặc dù cậu ấy đẹp trai, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài, đơn giản và chưa trưởng thành.
Lúc này, Tiểu Lộc cũng đá cậu ấy: “Cậu im miệng đi, nghe Thất Thất nói.”
Lê Vụ nhìn sang.
Thất Thất ngồi xuống ghế của mình, vẻ mặt nghiêm trọng: “Sếp nói, ngay cả khi Trình Thanh Giác đồng ý tham gia phỏng vấn độc quyền cho chương trình tạp kỹ âm nhạc lần này, lãnh đạo cấp cao của Vũ Dữ cũng sẽ không ưu tiên tạp chí của bọn mình.”
“Tại sao?!” Ngô Khải Minh lên tiếng.
Thất Thất: “Vì tạp chí của bọn mình luôn đi theo mô hình truyền thống, là tạp chí có lượng truy cập thấp nhất trong bốn tạp chí giải trí lớn hiện nay.”
Nói xong, cô ấy lại nhìn Ngô Khải Minh: “Nói đến mức này mà cậu vẫn không hiểu à?”
Tiểu Lộc nhíu mày: “Là chê tạp chí của chúng ta bán không chạy hả?”
Thất Thất gật đầu.
Lê Vụ ghé sát lại: “Còn cách nào khác không? Tuy lượng truy cập của bọn mình không phải cao nhất, nhưng bọn mình luôn dựa vào tổ chức chính phủ…”
Thất Thất bất lực lắc đầu: “Khó lắm, dù sao Vũ Dữ cũng là công ty tư bản, họ coi trọng lượng truy cập và thương mại hóa. Lãnh đạo cấp cao đó nói rất rõ ràng với sếp, ngay cả khi Trình Thanh Giác đồng ý, ý của công ty họ cũng là ưu tiên liên hệ với các tạp chí khác để quảng bá.”
Ngô Khải Minh: “Vậy bọn mình hết hy vọng hoàn toàn rồi sao?”
“Không rõ nữa.” Thất Thất nói: “Để xem tình hình cuối tháng thế nào, còn vài tuần nữa, cứ nghĩ thêm cách đã.”
Hiện tại, lượng truy cập của các tạp chí lớn đều không tốt. Chương trình tạp kỹ “Âm Thanh Trần Gian” này rất hot, các bên đều đang tìm cách liên kết với đối phương, nên sự hợp tác này thực sự là một món ngon, ai cũng muốn giành lấy.
Đang nói chuyện, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy từ bên ngoài vào, một người đàn ông đội mũ nồi, mặc áo ghi lê nhỏ bước vào.
Tiểu Lộc liếc mắt một cái, châm chọc: “Ngày nào cũng ăn mặc như đạo diễn, tưởng mình thật sự là đạo diễn…”
Ngô Khải Minh thấy lạ lùng: “Không phải trước đây anh ta là đạo diễn gì đó à, sao lại chạy đến tạp chí của bọn mình làm nhóm trưởng vậy?”
Thất Thất đứng sát bên Lê Vụ, đang cùng cô xem ảnh Vượng Tài trên điện thoại của cô, nghe vậy đáp: “Đạo diễn cái quái gì, anh ta tự phong thôi, anh ta chỉ là phó đạo diễn quản lý phục trang. Anh ta làm tạp vụ ở phim trường, nghỉ việc lâu rồi mà ngày nào cũng lấy thân phận đó ra ra vẻ ta đây.”
Lê Vụ ngẩng đầu, nhìn Trương Bành đi về phía văn phòng Lâm Kỳ, thắc mắc: “Anh ta lại định làm gì?”
“Ai biết.” Thất Thất lườm nguýt, “Đến giao tài liệu, tiện thể nói mấy câu buồn nôn, hỏi kế hoạch chương trình tạp kỹ âm nhạc của nhóm mình tiến triển thế nào rồi.”
Thất Thất bóp giọng học theo dáng vẻ của Trương Bành: “‘Nếu không làm được thì đừng làm nữa, mau giải tán nhóm A đi, người nào phải sa thải thì sa thải, những người còn lại nhận về nhóm B của bọn tôi’.”
Cô ấy bắt chước quá giống, Lê Vụ bật cười.
Thất Thất nghe thấy, giơ tay huých khuỷu tay cô: “À đúng rồi, anh em bạn mèo của cậu đâu rồi?”
Lê Vụ hạ giọng: “Ngày nào mình cũng kiên trì nói chuyện với người đó vài câu, hôm qua còn gửi công thức nấu ăn cho người đó.”
Thất Thất an tâm: “Thế là được rồi, đôi khi cấp trên giữ tin tức không công bố, còn phải nhờ cậu tìm người đó hỏi thăm tin tức nội bộ đó.”
Lê Vụ làm động tác OK: “Không thành vấn đề. .”
Quan hệ của cô với anh em bạn mèo bây giờ khá tốt, ít nhất ngày nào cũng nói chuyện được vài câu.
Tiểu Lộc vẫn còn giận Trương Bành: “Giải tán rồi, bọn mình phải sang nhóm anh ta thật à? Vậy chẳng phải sẽ bị bóc lột đến chết sao?”
Trương Bành nổi tiếng là người khó tính, bóc lột cấp dưới, nịnh hót kẻ trên, luôn muốn cấp dưới phải cung phụng mình.
Ngô Khải Minh ôm ngực, làm một động tác khoa trương: “Thật kinh tởm.”
Lê Vụ ôm điện thoại dựa vào Thất Thất, chân chạm vào ghế của cậu ấy, trêu chọc: “Cậu hợp đi diễn tiểu phẩm đó.”
Ngô Khải Minh sờ mặt mình: “Khuôn mặt đẹp trai như em mà lại đi diễn tiểu phẩm sao, ít nhất em cũng phải đóng vai nam phụ si tình chứ.”
Thất Thất vẫy tay: “Thôi được rồi, bọn mình đừng vây ở đây nữa, kẻo lát nữa cái gã Trương Bành quái gở đó ra nhìn thấy, lại la mắng người.”
Tiểu Lộc không hiểu: “Người nhóm mình, anh ta cũng mắng à??”
Thất Thất thở dài: “Có ai mà anh ta không mắng đâu?”
Mọi người tản ra, ai nấy trở về chỗ làm việc của mình.
Một lúc sau, Tiểu Lộc đột nhiên gửi tin nhắn vào nhóm.
Tiểu Lộc: [#link-Ảnh hậu trường 《Âm Thanh trần gian》]
Quả lê: [!!]
Thất Thất: [Ảnh hậu trường hôm nay có rồi à?]
Thất Thất: [Chương trình này thật sự rất hot, bên Hy Lạp bây giờ không phải mới là buổi sáng sao?]
Tiểu Lộc: [Không, là ảnh hậu trường mấy ngày trước.]
Tiểu Lộc: [Nhưng có người vừa đăng, tư liệu mới đấy.]
Tiểu Lộc: [Mọi người mau xem đi!! Thịnh Hoài Sinh đẹp trai phát khóc luôn!!]
Tiểu Lộc: [Còn cả Trình Thanh Giác nữa!!]
Tiểu Lộc: [Nhưng mình đọc bình luận thấy mọi người nói anh ấy có bạn gái.]
Thất Thất: [Cái gì??]
Thất Thất trượt ghế đến bên cạnh Lê Vụ: “Thần tượng của cậu có bạn gái à?”
“Không có đâu…” Lê Vụ nhíu mày.
Mặc dù cô không thể hoàn toàn chắc chắn, nhưng cô nhớ khi Hoàng Minh và Trình Thanh Giác cãi nhau ở nhà cô… nói đúng hơn là Hoàng Minh đơn phương cãi nhau. Lù đó Hoàng Minh nói “Khi nào mới có người thu phục được cái tính chết tiệt của cậu chứ, cậu cứ độc thân cả đời đi”.
Vậy nên chắc là không có bạn gái?
Cô giơ tay xoa xoa mũi, nhưng cũng không thể chắc chắn.
Thất Thất nhấp vào link Tiểu Lộc vừa gửi, tò mò: “Vậy tại sao lại nói thần tượng của cậu có bạn gái?”
Lê Vụ lắc đầu, nhấp vào tin tức cùng cô ấy. Vừa rồi cô bận sửa tranh, không xem điện thoại, không ngờ “Âm Thanh Trần Gian” lại tung ra video mới.
Mấy ngày nay, gần như mỗi ngày chương trình này đều có vài hot search luân phiên xuất hiện trên bảng xếp hạng, ảnh hậu trường và thảo luận cứ thế tràn ngập.
Có lẽ vì có người thảo luận về “bạn gái của Trình Thanh Giác”, nên độ hot của video này càng cao hơn một chút.
Video rất ngắn, chỉ có mười lăm giây.
Người đàn ông trong khung hình đã thay áo sơ mi trắng, dưới ánh nắng, làn da trắng trẻo và sạch sẽ. Anh nghiêng mặt về phía ống kính, đứng dưới gốc cây gọi điện thoại.
Cách anh khoảng bảy tám mét, có chuyên viên trang điểm gọi anh đến trang điểm. Anh khẽ ra hiệu, ý nói là đợi anh gọi xong cuộc điện thoại này anh sẽ đến.
Xem xong video này, Lê Vụ hơi hoang mang, vài giây ngắn ngủi này hoàn toàn không thể thấy có liên quan gì đến bạn gái. Cô chỉ có thể thấy khuôn mặt nghiêng hoàn hảo của Trình Thanh Giác, không biết khu vực bình luận đoán ra bằng cách nào.
Cô lơ đãng, nhấp vào bình luận.
268724652: [Tuyệt vời, tuyệt vời, tuyệt vời, tôi có thể hét lên không, một người qua đường như tôi cũng bị video này mê mẩn đến ngẩn người, đây là khuôn mặt tồn tại trên đời sao???]
Lôi – fan vô tri của Trình Thanh Giác: [Comment trên giả vờ là người qua đường có thể giả vờ giống một chút được không, để avatar anh nhà mà nói là người qua đường, giả vờ gì vậy???]
Viên Viên Quyển Quyển Viên Viên: [Comment trên còn nói người khác, nhấp vào trang chủ toàn là Thịnh Hoài Sinh. Đây là video của Trình Thanh Giác, không muốn xem thì đừng nhấp vào, muốn gây sự phải không?!!!]
….
Chương trình tạp kỹ âm nhạc càng phát sóng độ hot càng cao, fan của hai nhà cãi nhau cũng càng ngày càng gay gắt.
Lê Vụ không muốn xem những cuộc cãi vã này, cô vội vàng lướt qua, kéo xuống dưới.
……
Cheese Tart: [Nhưng mọi người không nghĩ có vẻ anh ấy có bạn gái sao… Tôi từng theo dõi offline, còn xem rất nhiều video của anh ấy. Trước đây chưa bao giờ anh ấy thích xem điện thoại, nhưng những hình ảnh hậu trường mấy ngày nay luôn cầm điện thoại gửi tin nhắn. Bây giờ còn bảo chuyên viên trang điểm đợi anh ấy nghe điện thoại, rõ ràng là cuộc gọi riêng tư…]
Năm nay gầy còn chín mươi cân: [Cứ gửi tin nhắn là yêu đương à?]
À Ừ À Ừ: [Tôi làm chứng, ảnh hậu trường mấy ngày nay, anh ấy quả thực cầm điện thoại rất nhiều.]
Cheese Tart: [Chủ yếu là trạng thái cầm điện thoại, rõ ràng là đang nhắn tin với ai…]
Bánh mì nướng kiểu Pháp: [Người tôi từng hâm mộ trước đây, cũng là fan phát hiện thường xuyên xem điện thoại, sau này bị chụp ảnh hẹn hò *con tim đã chết]
Tuy Trình Thanh Giác có nhiều fan, nhưng thái độ của đa số fan đối với chuyện anh yêu đương đều khá ổn.
Chủ yếu là vì tính cách của anh, thường xuyên không hoạt động hai ba tháng, không nịnh fan, không tạo CP, từ khi ra mắt anh đã nói rằng mình sẽ yêu đương, và khi yêu đương nhất định sẽ công khai. Công ty cũng luôn tập trung quảng bá theo hướng thực lực.
Quan trọng nhất là thực lực của bản thân anh thực sự rất giỏi, các giải thưởng hàng đầu trong và ngoài nước đều đã cầm mỏi tay. Những người hâm mộ anh, những người còn sót lại, bây giờ đa số đều là fan thực lực.
Vì vậy, tuy đông fan, nhưng fan nữ cuồng nhiệt và cực đoan không nhiều. Trước đây có một số người, song cũng bị chính anh ngược đãi và bỏ đi rồi.
Lê Vụ nhíu mày, tiếp tục kéo xuống dưới.
Tiếp theo, cô nhìn thấy bên dưới—
Wow Wow Bing: [Tôi cũng thấy vậy!! Hôm qua còn thấy anh ấy đeo một chiếc vòng chuông ở tay phải!! Nhìn là biết đồ của con gái rồi!!]
Máy cảm xúc: [Tôi cũng thấy, màu đen đúng không.]
Máy cảm xúc: [*Hình ảnh]
woosdoo: [*Khóc. Đúng là có bạn gái rồi sao, tuy tôi là fan lý trí, nhưng vẫn hơi buồn.]
……
Nhìn thấy mấy chữ “vòng chuông”, Lê Vụ càng nhíu mày chặt hơn.
Cô nhấp vào bức ảnh đó, phóng to lên xem, rồi—!!! Đó không phải là vòng chuông cô tặng cho Hạt Cà Phê ư??? Tại sao lại ở trên tay Trình Thanh Giác!!
Trong bức ảnh, người đàn ông mặc áo hoodie màu xám đậm, tay áo bên phải xắn lên, cuộn ở khuỷu tay, cổ tay lộ ra một chiếc vòng chuông bằng dây bện màu đen.
Lê Vụ nhìn kỹ hơn, cũng không giống đeo ở cổ tay, chỉ là dây bện hơi dài, cầm không tiện, nên anh cứ thế quấn quanh rồi móc vào tay mà thôi.
Nhưng thoạt nhìn, thực sự giống như một món đồ trang sức đeo ở cổ tay.
Lê Vụ xem ảnh, nhấp ra ngoài, phát hiện bình luận đã tiếp tục làm mới—
Siêu Nhân Trứng: [Mẹ nó, tôi cũng thấy giống đồ của con gái. Tôi phóng to xem rồi, khóa cài của vòng bện có chỉ thừa, không thể là sản phẩm của nhãn hiệu lớn được, hoặc là hàng chợ, hoặc là do tự tay bện.]
Hu hu hu: [Thật sao, đừng đoán lung tung nữa, tim tôi thực sự không chịu nổi.]
Tủ Lạnh Máy Lạnh: [Khóc ngất trong nhà vệ sinh.]
342 Nông Nông: [Yêu thì cứ yêu đi, chỉ cần anh ấy không chơi đ*, không vi phạm pháp luật, tôi đều có thể chấp nhận. Anh ấy hơn hai mươi tuổi rồi, không phải yêu đương là điều rất bình thường sao?]
……
Lê Vụ nhìn những bình luận khóc lóc, đoán mò, thậm chí càng thảo luận càng trở nên quá đáng.
Dù sao thứ này cũng liên quan đến cô, cô cho rằng như vậy sẽ làm tổn hại đến sự trong sạch của Trình Thanh Giác. Nếu thảo luận quá nhiều, sợ sẽ không tốt cho Trình Thanh Giác. Cô không kìm được chuyển sang tài khoản phụ đã lâu không dùng của mình, trả lời một tin.
Quả lê 2: [Chắc không phải bạn gái đâu nhỉ…?]
Quả lê 2: [Có thể chỉ là vòng tay của một thương hiệu nhỏ nào đó thôi.]
Xào Nấu Ở Tân Cương: [Chị em, nói gì đó?]
Lê Vụ tìm bức ảnh đồ trang sức của một cửa hàng mà cô đã tham khảo để bện dây trước đây, gửi qua.
Quả lê 2: [*Hình ảnh]
Quả lê 2: [Trước đây tôi còn thấy thương hiệu tương tự có kiểu vòng tay này.]
Lê Tử 2: [Vậy nên… có thể chỉ là mua bừa thôi?]
Tiếp theo có vài bình luận, tiếp tục thảo luận, đều nói có thể chỉ là mua, bảo mọi người đừng thêu dệt. Một số người thở phào nhẹ nhõm, nói tuy mình ủng hộ Trình Thanh Giác yêu đương, nhưng anh ấy chưa công khai, mình cứ nằm yên mơ thêm một chút đã.
Thấy khu vực bình luận không còn lan man thảo luận vì chiếc vòng tay này nữa, Lê Vụ hơi thả lỏng, thoát ra.
Vừa thoát ra, cô đã thấy tin nhắn vài phút trước Tiểu Lộc gửi vào nhóm.
Tiểu Lộc: [Cuối tuần đi concert của Thịnh Hoài Sinh cùng mình không?? Cậu mình lấy giúp mình được vé rồi!!]
Tiểu Lộc: [@Thất Thất @Lê Vụ]
Ngô Khải Minh: [Tại sao không tag em?]
Tiểu Lộc: [Cậu biến đi, tổng cộng chỉ có ba vé thôi.]
Tiểu Lộc: [Hàng ghế đầu khu vực bên trong!!!]
Tiểu Lộc: [@Lê Vụ, đi không?? Hình như khách mời của concert là Trình Thanh Giác đó!!]