Buổi biểu diễn tối chủ nhật. Trước tiên, Thất Thất đến tìm Lê Vụ, sau đó hai người cùng đến chỗ Tiểu Lộc trang điểm.
Buổi biểu điên bắt đầu lúc 7:30 tối. Tiểu Lộc đã hẹn chuyên viên trang điểm lúc 2 giờ chiều, trang điểm và làm tóc mất tổng cộng ba tiếng. Khi Lê Vụ và Thất Thất đến, cô ấy vừa làm xong.
Tiểu Lộc đứng dậy khỏi ghế, soi gương một chút, quay sang hỏi Thất Thất và Lê Vụ: “Đẹp không?”
Ngoài việc xem ca sĩ, concert còn là để cảm nhận không khí, nên Tiểu Lộc đã hẹn trang điểm trước, tóc cũng được tết bằng dây buộc tóc màu cổ động.
“Đẹp lắm!” Lê Vụ vỗ tay ủng hộ.
Tiểu Lộc đi đến, lấy điện thoại của mình trong tay cô, quay đầu đi thanh toán. Khi quay lại, cô ấy hỏi: “Cậu có muốn tết một kiểu không?”
Dù sao thì vẫn còn thời gian.
Lê Vụ lắc đầu, vẫn chưa chắc chắn Trình Thanh Giác có phải là khách mời hay không. Hơn nữa đây là sân nhà của Thịnh Hoài Sinh, cô đeo màu cổ động của người khác đến thì không hay, vừa không tôn trọng ca sĩ chính, vừa phá vỡ quy tắc.
Tiểu Lộc liên tục “Ồ” hai tiếng: “À, mình không nghĩ tới.”
Đồ ăn mang về Thất Thất đặt đã đến, cô ấy đứng dậy khỏi ghế sofa, gọi hai người: “Đi thôi.”
Ba người đến sớm, mới 6:30 đã tới ngoài địa điểm. Có những người đến sớm hơn để lấy vật phẩm cổ vũ, nên lúc này bên ngoài địa điểm đã tụ tập rất nhiều người.
Chưa đến 7 giờ thì vào cổng, khoảng cách từ ngoài cổng vào khán đài hơi xa, khi ngồi xuống khán đài đã là 7 giờ.
Trên ghế đã đặt gậy phát sáng và áo mưa, Lê Vụ cầm đồ lên, lau ghế rồi ngồi xuống.
Đầu xuân trời thường tối sớm, vừa qua 7 giờ, trời đã tối hẳn. Ba màn hình lớn liên kết phía sau sân khấu đang phát một ca khúc mới nổi tiếng của Thịnh Hoài Sinh vào đầu năm nay.
Thịnh Hoài Sinh chủ yếu sáng tác, rất ít khi tham gia các hoạt động biểu diễn. Giữa năm ngoái, mấy ca khúc mới của anh ấy lan truyền mạnh mẽ trên các nền tảng. Công ty Giải trí Văn Thành đã nhanh chóng ký hợp đồng với anh ấy, buổi hòa nhạc hôm nay là buổi hòa nhạc đầu tiên của chính bản thân anh ấy.
7:20, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, Lê Vụ đột nhiên muốn đi vệ sinh.
Cô đưa đồ trong lòng cho Thất Thất ngồi cạnh: “Mình đi vệ sinh một lát.”
Thất Thất cầm đồ giúp cô, bảo cô cứ đi trước.
Nhà vệ sinh không đông người, có hai người xếp hàng trước, chưa đầy hai phút đã đến lượt cô.
Khi buổi biểu diễn bắt đầu vào khoảng 7:30, cô vừa hay quay lại, ngồi xuống.
Tất cả đèn trên sân khấu và dưới khán đài đồng loạt thắp sáng, vài tiếng “bụp bụp” vang lên, dải ruy băng màu hai bên cùng bay lên không trung. Dải lụa màu xanh đậm bay lượn trong không trung, sau đó rơi xuống. Thang điện nâng lên hiện trên sân khấu, tiếng nhạc dạo có nhịp điệu cực kỳ bắt tai vang lên.
Thất Thất ngồi ở giữa, Lê Vụ ngồi sát lối đi ngoài cùng bên phải, Tiểu Lộc ngồi cạnh Thất Thất.
Tiểu Lộc lắc lắc cánh tay Thất Thất, giục cô ấy nhanh chóng nhìn, đồng thời giơ khẩu pháo lớn trong tay về phía Thịnh Hoài Sinh đang đứng trên thang nâng điện.
Hai phần đầu của bài hát kết thúc, Lê Vụ vẫn cúi đầu nhìn về phía hậu trường.
Cô chỉ mới xem concert của Trình Thanh Giác một lần, lại ngồi ở khán đài, nên lúc này cô cũng không rõ chỗ mình nhìn có phải là hậu trường hay không. Chỉ là cô thấy hàng rào bao quanh, tối đen như mực, còn có bảo vệ tuần tra đứng đó, khá giống chỗ đó.
Lê Vụ lại nhìn vài lần, ánh mắt quay lại, cánh tay chạm khẽ vào Thất Thất bên cạnh: “Khách mời hôm nay là Trình Thanh Giác thật hả?”
Cô thường xuyên làm tổ trong Super Topic quanh năm, biết rõ lịch trình của Trình Thanh Giác. Hai ngay trước có lẽ anh vẫn còn ở thành phố khác, không biết lịch trình đã kết thúc chưa, nên cô không chắc chắn hôm nay anh có đến không.
Mọi người xung quanh vẫn đang trả lời câu hỏi của Thịnh Hoài Sinh trên sân khấu. Họ chụm môi làm tư thế micro, gào thét với trên sân khấu. Tiếng ồn xung quanh rất tạp nham, át đi cuộc trò chuyện của hai người.
Thất Thất ghé sát vào tai cô: “Tiểu Lộc nói tin tức cậu của cậu ấy nhận được là như vậy.”
Vừa dứt lời, ánh sáng đèn nền đột nhiên tối đi, tất cả đèn flash bất ngờ chiếu sáng lên thang nâng điện phía sau Thịnh Hoài Sinh. Tiếng nhạc dạo nhẹ nhàng, hoà cùng tiếng người bất ngờ bùng nổ.
Tiếng hét chói tai, tiếng reo hò, và tiếng gọi tên “Trình Thanh Giác” điên cuồng, gần như xuyên thủng màng nhĩ.
Lê Vụ quay đầu nhìn sang theo hướng mọi người đang hét.
Trên thang điện nâng màu xanh nước biển ở trung tâm, người đàn ông mặc bộ vest màu xám đậm hở cổ, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng.
Vì là trang phục biểu diễn nên bộ vest xám không quá cứng nhắc, mà thiên về sự tự nhiên, thoải mái. Áo sơ mi trắng cổ chữ V khoét sâu, cổ áo hở trước ngực, da thịt ẩn hiện.
Phía sau có người vẫy gậy phát sáng, lớn tiếng gọi tên Trình Thanh Giác.
Anh thật sự rất đẹp trai, hơi khác so với lúc ở nhà cô. Nhưng có lẽ lúc đó anh chỉ ăn mặc giản dị, nhiều lúc thậm chí mặc áo hoodie giống kiểu đồ ở nhà, nên trông đời thường hơn một chút. Bây giờ… Lê Vụ chớp mắt, đúng là một siêu sao.
Đã nửa tháng kể từ khi Trình Thanh Giác rời khỏi nhà cô. Bây giờ dưới tiếng người huyên náo và ánh đèn flash, cô đột nhiên cảm thấy hơn một tuần đó giống như một giấc mơ mà cô đã mơ.
Đó là Trình Thanh Giác mặc áo hoodie đen, tóc rối bù ngồi đối diện cô, ăn mì trứng cà chua cô nấu.
“Sao cậu ngẩn ra?” Thất Thất chạm vào cánh tay cô.
Lê Vụ hoàn hồn, gãi tóc sau gáy: “Không có gì.”
Cô nói lấp lửng: “Hàng ghế đầu quả thật rất gần.”
Nghe thấy tiếng động, Tiểu Lộc thò đầu qua, chiếc gậy phát sáng ở tay trái vẫn đang lắc lư theo tiếng hét: “Thật không!! Có phải góc nhìn và cảm giác nghe siêu tốt không!!”
Lê Vụ gật đầu chậm nửa nhịp.
Đúng vậy, nhưng lại tốt quá, khiến cô cảm
thấy vừa như rất gần anh, cũng vừa như rất xa.
Cô nhìn người đàn ông đang bước xuống thang điện nâng phía xa.
Anh đi về phía một người đàn ông trẻ tuổi khác mặc áo sơ mi màu đỏ rượu trên sân khấu. Hai người sánh vai bước lên phía trước, song ca bài hát tình cảm nhẹ nhàng và phóng khoáng này.
Lê Vụ lặng lẽ xoa đầu mình, cố gắng bình tĩnh lại, những phản ứng cố gắng bĩnh lại trước đây bây giờ dường như lại nổi lên.
Rõ ràng biết rằng sau một tuần đó, khi cô gặp lại anh, nên và chỉ nên là ở concert, nhưng bây giờ thực sự gặp ở concert, dường như lại có chút thất vọng.
Có lẽ sau này cô sẽ không còn cơ hội nói chuyện với anh nữa rồi.
Lê Vụ lặng lẽ suy nghĩ vài giây, sau đó sờ mũi, đứng dậy cùng những người bên cạnh, vẫy gậy phát sáng trong tay.
Chưa kịp vẫy được hai cái, cô đột nhiên thấy người mặc đồ xám trên sân khấu đổi hướng, đi về phía bên trái.
Bài hát đã hát được một nửa, đây là phần giao lưu cố định với khán giả bên dưới. Hai ca sĩ song ca, đa số đều sẽ đi về phía khán giả ở hai bên, đứng trên sân khấu vẫy tay chào người hâm mộ, hoặc dẫn dắt họ hát phần tiếp theo.
Tuy nhiên rõ ràng Trình Thanh Giác đứng ở bên phải, song hướng đi lại là phía bên trái nơi cô đang đứng.
Thật ra Thất Thất không đu idol, nhưng vì bầu không khí concert quá tốt, cô ấy cũng không kìm được hét lên theo những người xung quanh, kích động lắc tay Lê Vụ: “Trình Thanh Giác! Trình Thanh Giác đến rồi!!!”
Đúng vậy, cô đương nhiên biết là Trình Thanh Giác, chỉ là…
Lê Vụ gần như nín thở, nhìn người trên sân khấu càng ngày càng đến gần.
Hàng ghế đầu rất gần sân khấu, gần như chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới. Cô thấy Trình Thanh Giác đi đến trước mặt cô, đứng cách mép sân khấu khoảng nửa mét.
Anh đứng trên sân khấu nhìn cô vài giây, mic vẫn ở gần môi, hát phần điệp khúc của bài “Bình Minh Giao Thoa”. Sau đó, giữa tiếng reo hò, anh cúi xuống, bàn tay trái rảnh rỗi vươn về phía cô.
Trái tim Lê Vụ như muốn ngừng đập.
Cô rất ngạc nhiên, bởi vì Trình Thanh Giác hiếm khi làm vậy trong concert, anh không tương tác nhiều, cũng hiếm khi cúi xuống bắt tay fan.
Những người phía sau hét lên điên cuồng, còn có người nhắc nhở cô “Bắt tay đi!”. Đầu Lê Vụ trống rỗng vài giây, tay phải vẫn cầm gậy phát sáng, tay trái vươn ra, nắm lấy đầu ngón tay anh.
Khoảng hai giây, người đàn ông buông tay ra, đúng lúc lời cuối cùng của phần điệp khúc kết thúc. Cô nghe người đàn ông nói “Cảm ơn đã đến xem concert”.
*
Trình Thanh Giác chỉ song ca hai bài với Thịnh Hoài Sinh, đã xuống sân khấu rất lâu rồi, ít nhất là… thôi, Lê Vụ không nhớ rõ đã qua bao nhiêu bài hát rồi.
Vừa rồi cô toàn bị phân tâm.
Tuần trước khi xem video hậu trường ở văn phòng, cô còn hối hận vì không bắt tay anh khi anh còn ở nhà mình. Hôm nay, tại concert của Thịnh Hoài Sinh, mong ước đó đã trở thành hiện thực.
Lê Vụ ngồi an ổn trên ghế, cúi đầu, hai tay xoa xoa mặt, người vẫn còn hơi ngơ ngác, chiếc gậy phát sáng đặt trên đùi rơi xuống mà cô cũng không nhận ra.
Sau khi Trình Thanh Giác bắt tay cô xong, bài hát kết thúc, anh lập tức đứng dậy, không bắt tay với ai khác nữa.
Vậy nên… cô cúi đầu nhìn lại tay phải của mình, hít sâu một hơi, vậy nên vừa nãy chỉ có mình cô được bắt tay với anh.
Haizz.
Cô khẽ thở dài, không ngừng điều chỉnh hơi thở. Cô cứ thế liên tục hồi tưởng lại khoảnh khắc vừa rồi một cách khó hiểu, thậm chí còn khiến mình nhớ lại đến mức đỏ mặt.
Cô thở ra một hơi, đúng là… quá thất vọng về bản thân.
“A Vụ.” Thất Thất kéo nhẹ tay cô.
“Hả?” Lê Vụ nhìn sang.
“Điện thoại cậu reo kìa.” Thất Thất chỉ vào chiếc điện thoại đang rung liên tục trên đùi cô, “Hình như là lần thứ hai rồi đó, cậu không cảm thấy à?”
Lê Vụ cúi đầu nhìn một cái, trên màn hình là một số điện thoại không có tên liên hệ. Nhưng vì nửa tháng trước liên lạc nhiều, cô nhớ loáng thoáng đó là số điện thoại của Trương Dương.
Cô nhíu chặt mày, vô cùng thắc mắc, sau đó cúi lưng đứng dậy, đặt đồ trên đùi lên ghế, nói với Thất Thất: “Thất Thất, mình ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Thất Thất gật đầu: “Đi đi, có cần mình cầm đồ giúp cậu không?”
Lê Vụ lắc đầu: “Không cần đâu.”
Nói xong, cô lại cúi lưng thấp hơn một chút, đi về phía hành lang bên cạnh, bước nhanh vài bước, bấm nút nhận cuộc gọi, bắt máy: “Alo? Trương Dương à?”
Trong ống nghe không có tiếng động.
Giọng cô nhỏ, xung quanh lại là tiếng nhạc và tiếng người, cô nghĩ đối phương không nghe thấy, lại lặp lại một lần nữa: “Alo, Trương Dương…”
“Là tôi, Trình Thanh Giác.” Giọng người đàn ông hơi khàn, là giọng đã cất tiếng sau khi hát xong.
Lê Vụ vô thức dừng bước, bảo vệ bên cạnh giục cô đừng chặn đường.
Cô nhấc chân bước về phía trước, liên tục nói hai tiếng xin lỗi với bảo vệ, cổ họng nghẹn lại, rồi lại hỏi vào ống nghe: “Đây không phải số điện thoại của Trương Dương sao…”
Cô cũng không biết mình đang lo lắng điều gì, nhưng trái tim dường như đang bị bóp nghẹt.
Vừa mới bắt tay trên sân khấu xong, sao lại gọi điện thoại đến nữa chứ… Trái tim cô thực sự không đủ mạnh mẽ.
“Ừm.” Trình Thanh Giác thở dài rất khẽ, gần như không có tiếng động, nhìn bé mèo dưới chân, một lát sau có vẻ bất lực, “Cô có thể đến xem Hạt Cà Phê một chút không?”
Lê Vụ hiểu ra, nhưng vẫn theo bản năng “Hả?” một tiếng.
Bé mèo dưới chân Trình Thanh Giác dường như hiểu lời anh nói, nó vẫy đuôi, cực kì vui vẻ: “Meo——”
Lê Vụ nghe thấy tiếng Hạt Cà Phê qua ống nghe.
“Cô có tiện đến đây không?” Người đàn ông bên kia lại hỏi.
Lê Vụ đã đi tới chỗ cuối cùng của khu vực bên trong, ánh sáng của đèn flash đã bị bỏ lại phía sau.
Cô thở hổn hển: “Tiện, được thôi.”
“Ừm, cô đang ở đâu, tôi bảo Trương Dương đến đón cô?” Anh hỏi.