May mắn thay, Lê Vụ đang cầm điện thoại trên tay. Khi cô đứng đợi Trương Dương trên bãi cỏ ở hàng ghế sau cùng, cô gọi cho Thất Thất.
“Cậu đi luôn bây giờ sao?”
“Ừm… đúng vậy.”
“Cậu còn xem concert nữa không?”
“Không xem nữa đâu…” Lê Vụ dẫm chân xuống đất, dù sao Trình Thanh Giác cũng không ở đó, những bài hát phía sau cũng không còn sức hút lớn với cô nữa.
“Vậy mình và Tiểu Lộc sẽ đợi cậu ở đây, khi nào kết thúc bọn mình liên lạc lại.”
“Được thôi.”
Vài phút sau, một chàng trai mặc đồ thể thao màu đen, đeo kính gọng đen, cúi người chạy nhanh từ lối đi bên phải tới.
“Lê Vụ!” Trương Dương giơ tay gọi.
Nghe thấy tiếng gọi, Lê Vụ quay đầu lại. Trương Dương đã chạy đến gần mép khán đài, ánh sáng hơi tối, Trương Dương cầm một chiếc đèn pin ở tay phải.
Cậu ấy ra hiệu cho cô đi về phía trước bên trái: “Đi thôi, đi theo tôi qua bên kia nhé?”
Một lát sau, Lê Vụ đi theo Trương Dương đến phòng chờ ở hậu trường. Cửa vừa mở ra, tiếng “Meo——” trong trẻo vang lên, Hạt Cà Phê vẫy đuôi chạy từ trong ra, dụi vào chân cô.
“Meo——meo” Nó dụi đầu vào ống quần Lê Vụ rồi lại kêu hai tiếng.
Lâu rồi không gặp, nó dụi như vậy khiến Lê Vụ mềm lòng, cô hơi cúi người, nhẹ nhàng v**t v* đầu nó.
“Meo——” Hạt Cà Phê lại kêu một tiếng yếu ớt hơn, vùi đầu vào lòng bàn tay cô.
Lê Vụ ngồi xổm ở cửa, vừa v**t v* Hạt Cà Phê, vừa liếc thấy người còn lại trong phòng.
Người đàn ông mảnh khảnh, cao ráo, người vẫn mặc bộ trang phục biểu diễn chưa thay ra, đang đứng cách đó không xa.
Gần nửa tháng không gặp, vừa rồi vẫn là… một người trên sân khấu, một người dưới sân khấu. Lê Vụ nín thở, tim lại bắt đầu đập thình thịch, ngay cả bàn tay v**t v* đầu Hạt Cà Phê cũng hơi run rẩy.
Cô nuốt khan, không ngẩng đầu. Dù vẫn duy trì động tác nhìn Hạt Cà Phê, nhưng sự chú ý của cô lại đặt vào người đàn ông ở phía trước bên trái.
“Alo? Sếp.” Trương Dương phía sau đột nhiên nghe điện thoại, sau đó tiếng bước chân đi xa dần, “Đến rồi, đến rồi, em đang ở phòng chờ của anh Thanh Giác, vừa đi đón Lê Vụ về…”
“Không vào à?” Người đang đứng trong phòng bỗng lên tiếng.
Lê Vụ ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của anh, sau đó cô quay đầu đi, ôm Hạt Cà Phê đứng dậy, bước hai bước vào: “Tôi vào rồi.”
Trình Thanh Giác liếc nhìn phía sau cô, bước vài bước đến, đưa tay đóng cửa phía sau cô lại.
Khoảng cách quá gần, khi anh đưa tay lướt qua cô, cô gần như ngửi thấy mùi hương trên người anh.
Cánh cửa phòng chờ ngăn cách tiếng ồn bên ngoài, tiếng tim Lê Vụ đập càng rõ hơn.
“Meo——” Hạt Cà Phê rúc trong lòng Lê Vụ, ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại nhìn Trình Thanh Giác cách đó một mét, đuôi vẫy vẫy, nhắm mắt lại, dụi đầu vào ngực Lê Vụ, “Meo——”
Tiếng kêu này càng nhẹ nhàng hơn.
Nhận thấy Trình Thanh Giác ở ngay bên phải, Lê Vụ lại bước hai bước về phía bên trái, lùi lại, rồi mới ngước mắt nhìn anh.
Thấy cô nhìn sang, người đàn ông liếc nhìn bé mèo trong lòng cô, hỏi: “Cô đi cùng bạn hả?”
Lê Vụ gật đầu, lại v**t v* đầu bé mèo trong lòng: “Ừm.”
Trình Thanh Giác nhìn cô, ra hiệu về phía ghế sofa phía sau: “Ngồi xuống chút không?”
“Hạt Cà Phê hơi…” Anh dừng lại, nhìn bé mèo đã trở nên vô cùng yên tĩnh và ngoan ngoãn từ khi Lê Vụ tới, khẽ nhíu mày, “Nhớ cô.”
“……” Lê Vụ nhất thời nghẹn lời, cúi đầu nhìn bé mèo từ đầu đến cuối cứ vùi đầu vào lòng mình dụi dụi.
Hạt Cà Phê quả thực rất bám cô, nên có thể thấy rõ điều đó.
Trình Thanh Giác không hay trò chuyện, và có lẽ cũng không có gì để nói với cô. Nói xong, anh đi đến ghế sofa bên trái cô rồi ngồi xuống.
Lê Vụ nhìn lướt qua cách bài trí của phòng chờ, cũng ngồi xuống ghế sofa.
Khi cô đến, concert đã diễn ra đến phần thứ tư, nên cô không ở trong phòng chờ lâu. Thất Thất gọi điện tới, nói concert đã kết thúc, hỏi cô có về không.
“Meo——” Hạt Cà Phê trong lòng cô lại kêu một tiếng.
Căn phòng yên tĩnh, người đàn ông bên cạnh dường như cũng nghe thấy giọng nói trong điện thoại. Anh đặt tờ tạp chí trong tay xuống, nhìn sang.
“Đợi chút, để mình hỏi đã.” Cô trả lời Thất Thất.
Sau đó cô cúp điện thoại, nhìn sang Trình Thanh Giác: “Bạn tôi nói concert kết thúc rồi.”
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa bên cạnh hơi dang chân, hai khuỷu tay đặt lên đầu gối, bộ vest hơi mở, hai vạt áo rủ xuống, chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V khoét sâu, đường cong cơ ngực lấp ló.
Lê Vụ ép mình không nhìn nữa.
Sau đó cô phân tâm hai giây, thấy Trình Thanh Giác im lặng, cô không nắm bắt được ý của anh, suy nghĩ một lát: “Hoặc là, tôi đợi một lát rồi đi…”
Cả ngày hôm nay đều có hoạt động, buổi tối lại đến concert của Thịnh Hoài Sinh làm khách mời, chắc là Trình Thanh Giác cũng mệt rồi. Anh tháo sợi dây chuyền bạc trên cổ xuống, đặt lên bàn trà: “Đợi thêm một lát l, lát nữa tôi đưa cô về.”
“Ừm… được thôi.” Lê Vụ cúi đầu gửi tin nhắn trả lời Thất Thất.
Tin nhắn vừa gửi đi, Tiểu Lộc dùng điện thoại của Thất Thất gửi tin nhắn cho cô.
[Cục cưng, cậu có quen Trình Thanh Giác không?]
Cô muốn đến đây xem Hạt Cà Phê, vừa rồi khi cô và Thất Thất gọi điện, Tiểu Lộc ở bên cạnh, có lẽ cũng nghe hiểu tình hình.
[Cục cưng, huhuhu, mình không mong gì khác, cậu có thể xin giúp mình chữ ký của Thịnh Hoài Sinh không?]
[Nếu được, cầu xin cậu đó cục cưng huhuhu]
“Cô đi cùng mấy người bạn?” Người đàn ông bên trái đột nhiên hỏi.
Lê Vụ tắt màn hình: “Hai người.”
Trình Thanh Giác ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào cô.
Hai người nhìn nhau một giây, cô có cảm giác như có chuyện chẳng lành, quả nhiên câu tiếp theo người đàn ông lại hỏi—
“Là hai người bạn mà lần trước tôi đã ký tên cho họ ở nhà cô à?”
Lê Vụ:………
Đúng vậy, cô đã nói mình có hai người bạn là fan trung thành của anh.
Lúc này, đầu óc cô như bị đóng băng, chỉ có thể căng thẳng trả lời: “Đúng vậy…”
Trình Thanh Giác không có phản ứng gì, anh gật đầu một cái, thu lại ánh mắt.
Lại yên lặng ngồi vài giây, Lê Vụ nhớ đến chuyện Tiểu Lộc vừa nhờ mình.
Cô ổn định tâm trạng, dành hai phút để làm công tác tư tưởng, sau đó quay sang Trình Thanh Giác, mặt dày hỏi: “Có phải anh quen Thịnh Hoài Sinh không?”
Người đàn ông ngước mắt, sau khi im lặng một giây: “Ừm, sao vậy?”
Lê Vụ hít vào, cố gắng giữ giọng nói của mình ổn định, giọng điệu rất thành khẩn: “Anh có thể xin giúp tôi chữ ký của Thịnh Hoài Sinh được không?”
Trình Thanh Giác gõ tay phải hai cái lên bàn trà, nhìn cô: “Xin cho ai?”
Lê Vụ muốn mở miệng nói là bạn mình, nhưng lại nhớ ra vừa nãy đã nói hai người bạn đi cùng là fan của anh, bây giờ không tiện sửa miệng.
Cô suy nghĩ hời hợt hai giây, tiếp tục căng thẳng: “Xin cho tôi, tôi là fan của anh ấy.”
Cô cúi đầu nói câu này, không nhìn biểu cảm của Trình Thanh Giác, nhưng lại vô duyên vô cớ nghe thấy một tiếng cười khẽ như có như không, lạnh nhạt.
“Cô là fan của anh ta à?” Trình Thanh Giác hỏi.
Hình như không có ai cười, cô ấn ấn tai mình, nghi ngờ là mình nghe nhầm: “Đúng vậy, tôi là fan của anh ấy, không tôi phải còn đến xem concert sao…”
“Vậy nên được không?” Cô ngẩng đầu nhìn lại, khó khăn mở lời, “Nếu tiện, tôi thật sự muốn một chữ ký của anh ấy…”
Hai người đang nói chuyện, cửa phòng chờ đột nhiên bị đẩy ra.
Người đàn ông bước vào mặc quần áo đen, vì là trang phục biểu diễn nên vai được đính kim tuyến, phía sau có hai nhân viên đi theo.
Trình Thanh Giác hất cằm về phía đó: “Đi đi, Thịnh Hoài Sinh mà cô thích đó.”
Lê Vụ:………
Sao cô cứ thấy câu nói này có gì đó kỳ lạ.
Thịnh Hoài Sinh đến rồi, cô cũng ngại nhờ Trình Thanh Giác giúp tiếp. Cô đặt Hạt Cà Phê xuống ghế sofa, lấy giấy và bút từ trong chiếc túi đeo chéo phía sau ra, vừa đi vòng qua bàn trà, bước hai bước về phía trước, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra.
Cô gái bước vào tết hai bím tóc: “Thịnh Hoài Sinh, anh đừng nói cho anh trai anh…”
Cô ấy chưa nói hết câu, đã thấy vài người khác trong phòng. Cô ấy bèn ngừng lại, ho nhẹ một tiếng, đi về phía bên cạnh: “Anh cứ bận đi, lát nữa nói chuyện với em.”
Lê Vụ đứng tại chỗ, đang do dự có nên bước đến hay không thì giọng nói của Trình Thanh Giác từ phía sau truyền đến.
“Ký tên giúp đi.”
Thịnh Hoài Sinh nhìn sang, Lê Vụ cũng quay đầu nhìn lại.
Người đàn ông hất cằm về phí cô, dường như đang ra hiệu cho Thịnh Hoài Sinh, giọng nói thản nhiên nhấn mạnh: “Fan của anh đó.”
“Meo——” Hạt Cà Phê trên ghế sofa vẫy đuôi về phía Lê Vụ.
Lê Vụ cào tóc sau gáy, nhắm mắt nhắm mũi đi về phía trước, bước vài bước đến, đưa giấy bút trong tay phải ra: “Làm phiền anh, có thể kí tên giúp tôi không?”
Thịnh Hoài Sinh nhận đồ, nhìn cô một cái, rồi lại nhìn thoáng qua Trình Thanh Giác phía sau cô.
Vừa nãy trên sân khấu, anh ấy thấy Trình Thanh Giác đi đến bắt tay, giờ lại gặp cô trong phòng chờ. Anh ấy tưởng hai người quen nhau, cô là người mà Trình Thanh Giác thích.
“Xin lỗi, có thể…” Lê Vụ nhìn tin nhắn Tiểu Lộc gửi đến trên điện thoại, úp màn hình xuống, chỉ vào tờ giấy ký tên, vô cùng xấu hổ yêu cầu, “Có thể vẽ thêm một trái tim không?”
Phòng chờ im lặng, mọi người đều nghe thấy câu nói này của cô.
Dứt lời, chính Lê Vụ cũng xấu hổ đến mức ngón chân co quắp.
Nói xong, không nghe thấy Thịnh Hoài Sinh nói gì, cô ngẩng đầu nhìn anh ấy, thấy anh ấy liếc nhìn phía sau cô một cái.
“Trái tim thì không được, vẽ cho cô một ngôi sao nhé.” Người đàn ông trước mặt mặc áo sơ mi đen, phong thái còn ung dung hơn cả Trình Thanh Giác.
“Được, sao cũng được.” Vẽ ngôi sao chắc chắn Tiểu Lộc cũng rất vui.
Hai tay Lê Vụ nhận lấy tờ giấy ký tên đã được Thịnh Hoài Sinh ký xong. Cô gập lại, cúi đầu cẩn thận cất vào balo: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn anh.”
Cất xong chữ ký, cô cúi đầu trả lời tin nhắn Tiểu Lộc, báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành, sau đó nhét cả điện thoại vào balo, quay người đi về phía ghế sofa vừa ngồi.
Cô ôm Hạt Cà Phê trên ghế sofa, ngồi xuống lại, nghe thấy Trình Thanh Giác hỏi cô: “Xin được chữ ký rồi sao?”
Không biết tại sao, rõ ràng là Trình Thanh Giác không biết cô là fan của anh, nhưng nghe câu hỏi này, Lê Vụ lại có cảm giác chột dạ vô căn cứ.
Cô ổn định tâm trạng, gật đầu: “Xin được rồi.”
“Cô thích Thịnh Hoài Sinh từ khi nào?”
“Được… được mấy năm rồi, thích vì anh ấy…” Cô vắt óc nhớ lại Thịnh Hoài Sinh thường làm gì, “Sáng tác hay.”
“Sao vậy?” Cô ngẩng đầu nhìn sang, suýt nữa cắn phải lưỡi mình.
Người đàn ông đặt điện thoại lên bàn, vẫn là giọng nói thản nhiên như mọi khi: “Không có gì, tôi hỏi thôi.”
Ngồi thêm một lúc, Trình Thanh Giác hỏi: “Cô muốn về lúc nào?”
Lê Vụ vỗ Hạt Cà Phê trong lòng: “Lúc nào cũng được.”
Cô lại suy nghĩ một chút: “Tùy vào thời gian của anh.”
“Bây giờ đi.” Người đàn ông nhấc cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó dường như cân nhắc gì đó, hạ tay phải xuống, nói với cô: “Cô cứ ngồi đây với Hạt Cà Phê vài phút, tôi đi thay quần áo.”
Lê Vụ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Mười phút sau, Trình Thanh Giác thay quần áo trở lại, lớp trang điểm sân khấu trên mặt anh cũng đã được tẩy trang, làn da trắng trẻo, người mặc một chiếc áo khoác gió màu xám đậm, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách.
“Đi thôi.” Anh bước đến, kéo khẩu trang dưới cằm lên.
Lê Vụ gật đầu, bước hai bước về phía trước, rồi lại nhận ra: “Anh đưa tôi về à?”
“Ừm.” Trình Thanh Giác đi trước cô một bước, đẩy cửa ra, hất cằm, ra hiệu cho cô ra ngoài trước, “Lái xe của Hoàng Minh.”
Xe của anh quá nổi bật, dễ bị chụp ảnh.
“Để nó ở với cô thêm một lát.” Ý anh bảo bé mèo trong lòng cô.
Lê Vụ cúi đầu nhìn một cái, hiểu ý anh, “Ừm” hai tiếng. Cô bước về phía trước, lách qua cánh tay anh, đi ra ngoài cửa.
Những người bên ngoài sân vận động đã được sơ tán gần hết.
Hai người ngồi vào xe, Trình Thanh Giác đưa điện thoại cho Lê Vụ: “Mở định vị lên.”
Tay trái Lê Vụ ôm Hạt Cà Phê, tay phải nhận điện thoại của Trình Thanh Giác, ngón tay nhấp hai cái, nhập địa chỉ nhà mình vào.
“Xong rồi.” Cô trả điện thoại lại.
Đi được nửa đường, Hoàng Minh gọi điện đến.
“Cậu đi đâu vậy?” Giọng Hoàng Minh phát ra từ loa ngoài.
Người lái xe rẽ trái: “Đưa Lê Vụ về.”
“……”
Trình Thanh Giác: “Hạt Cà Phê muốn ở với cô ấy thêm một lát, tôi đưa cô ấy về.”
“……” Hoàng Minh: “Anh thật sự chịu thua rồi, cậu đi theo mèo, mèo đi theo Lê Vụ, thế là cậu đi theo Lê Vụ phải không?”
Hoàng Minh càng nói càng hăng: “Thịnh Hoài Sinh cũng chạy theo trợ lý của anh ta rồi, không biết rốt cuộc trợ lý của anh ta là trợ lý của anh ta, hay anh ta là trợ lý của trợ lý của anh ta… Cả hai bỏ lại mớ hỗn độn này rồi tự mình đi hết phải không!!”
Trình Thanh Giác thong thả nói: “Hơn nữa em lái xe của anh.”
“……” Lê Vụ hơi sợ Trình Thanh Giác sẽ chọc Hoàng Minh tức chết, cô vội vàng mở miệng: “Vì vừa nãy chỉ có tôi và anh ấy trong phòng chờ, nên anh ấy mới nói đưa tôi về.”
“Không sao cả, đừng để ý tới anh ấy.” Trình Thanh Giác nói.
Lê Vụ:…….
Nghe Hoàng Minh la lối thêm hai câu, Trình Thanh Giác cúp điện thoại.
Đi đường cao tốc, vừa hơn 12 giờ đêm thì đến cổng khu dân cư của Lê Vụ.
Hạt Cà Phê vẫn rúc trong lòng Lê Vụ, có lẽ là nhận ra người ôm nó sắp rời đi, nó thút thít “Meo——” một tiếng, hai cái móng vuốt móc vào quần áo Lê Vụ, chớp mắt nhìn cô, vẻ mặt đầy lưu luyến.
Tay phải Lê Vụ vừa chạm vào tay nắm cửa xe, thấy dáng vẻ của nó như vậy, lòng cô tan chảy, tay lại rụt về.
Cô v**t v* gáy nó, dỗ dành vài câu, không biết có phải do tâm lý hay không, cô cứ cảm thấy Hạt Cà Phê kêu thảm thiết hơn: “Meo——”
“Meo——”
Thấy người ngồi ở ghế lái nhìn sang, Lê Vụ cũng không nghĩ nhiều, giọng khàn khàn nói: “Hay là hai người ở lại một đêm nữa?”
Nói xong, cô mới nhận ra mình vừa nói gì, chớp mắt nhìn người đang nhìn sang, vừa mở miệng định sửa lời, lại nghe thấy anh nói.
“Vẫn giá lần trước chứ?”
“Hả?” Lê Vụ không phản ứng kịp.
Người ngồi ở ghế lái dường như suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra: “Ăn uống cộng ở, hai nghìn rưỡi một ngày à?”