Lê Vụ ngây người.
Có lẽ vì thấy cô không nói gì, Trình Thanh Giác tưởng cô chê ít, bèn quay sang nhìn cô.
Hàng mi anh rất dài, tựa như lông quạ, khi anh cụp mắt, ánh mắt ẩn dưới hàng mi ấy toát lên vẻ mê hoặc.
“Hay là ba nghìn?” Anh im lặng một lát, hỏi thêm.
???
Cô chỉ lỡ ngắm hàng mi của anh một chút, sao giá lại tăng rồi!
“Không cần đâu, không cần đâu.” Cô vội vàng xua tay, “Có điều, có điều…”
“Vậy thì hai nghìn rưỡi.” Trình Thanh Giác gật đầu, một tay kéo nhẹ khẩu trang ở cằm, ra hiệu cô đưa điện thoại cho anh.
Lê Vụ đấu tranh giữa hai lựa chọn: một là giữ thần tượng, hai là vừa muốn tiền vừa muốn thần tượng. Cuối cùng, cô mở mã QR thanh toán và đưa qua.
Mặc dù rất hâm mộ Trình Thanh Giác, nhưng cô lại sắp bị sa thải đến mức không có tiền ăn! Thôi thì dù sao cũng chỉ có một đêm, cô sẽ nhắm mắt kiếm hai nghìn rưỡi này… Nhưng khoan đã, cô nhìn kỹ số tiền vừa nhận được.
Giọng cô khô khốc: “Sao lại là hai vạn rưỡi, có phải anh đánh nhầm một số 0 không… Hai nghìn rưỡi một đêm là đủ rồi…”
Trình Thanh Giác rút điện thoại về, nhìn biểu cảm ngây ngốc đối phương, rồi lại liếc qua bé mèo trong vòng tay cô, sau đó nhẹ nhàng ngả người ra sau, ngữ điệu lịch sự: “Tôi tưởng trả nhiều tiền có thể ở thêm vài ngày. Chỉ được ở một đêm thôi sao?”
?
Lê Vụ lại xua tay: “Cũng không hẳn là vậy…”
“Ừm.” Trình Thanh Giác gật đầu một lần nữa, kéo khẩu trang lên một chút, “Cứ đưa tiền cho cô trước, sau này ở sẽ trừ dần từ đó.”
Giọng anh trầm thấp, hơi khàn, cảm xúc không mấy biến động, hệt như anh thực sự chỉ là một khách trọ đơn thuần.
Lê Vụ mân mê viền ốp điện thoại, cảm thấy áy náy: “Nhưng thế này nhiều quá… Hay là tôi tặng anh thêm hai đêm nhé?”
Cô nhìn số tiền trên điện thoại, rồi lại nhìn Trình Thanh Giác.
“Hai vạn rưỡi ở được mười hai ngày… Không…” Cô lại lắc đầu, giơ hai tay lên, ra hiệu, “Ở mười lăm ngày, anh muốn đến lúc nào, cứ báo với tôi.”
Hạt Cà Phê nhìn hai người, tiếng kêu nhỏ dần, so với tiếng kêu thảm thiết lúc nãy, giờ đây nó chỉ là một bé mèo con yếu ớt: “Meow –”
Lê Vụ nhìn anh, giọng nhỏ đi, cảm giác như mình đã lừa tiền người khác nên rất chột dạ: “Hoặc nếu anh thấy không đủ, tôi có thể tặng anh mười ngày nữa, hai vạn rưỡi ở hai mươi ngày…”
Người đàn ông tựa vào ghế, đối diện với ánh mắt của cô, bỗng bật cười.
Ánh sáng trong xe rất tối, anh kéo khẩu trang xuống cằm, che đi nửa khuôn mặt.
Anh cười rất khó nhận ra, khóe môi hơi nhếch lên, vừa quyến rũ vừa mê hoặc, thoáng qua khoảng nửa giây rồi vụt tắt.
Lê Vụ không nhìn rõ, cô cũng thấy những lời mình nói khá kỳ cục. Cô giơ tay gãi đầu, thấy Trình Thanh Giác đã đeo khẩu trang kín mít, mở cửa xe. Giọng anh thản nhiên, thiên hướng lạnh lùng: “Không cần đâu, cứ hai vạn rưỡi ở mười ngày đi.”
*
Lê Vụ cầm chiếc điện thoại nặng trĩu, đẩy cửa vào nhà.
Vượng Tài vốn đang trốn trong ổ mèo, nghe thấy tiếng động, nó nhanh chóng chui đầu ra khỏi ổ, vì quá hấp tấp nên trán va vào phần mái trước của ổ.
“Meo–” Nó kêu lên một tiếng thảm thiết.
Sau đó mặc dù bị va đầu, không hiểu sao nó lại tập tễnh chạy ra khỏi ổ mèo, vừa chạy về phía cửa ra vào vừa kêu “Meo –”.
Lê Vụ vừa ngồi xổm xuống, Hạt Cà Phê đã tự giác nhảy xuống khỏi vòng tay cô, nhường chỗ cho Vượng Tài.
Nó kẹp đuôi đi về phía chân Trình Thanh Giác, mắt đối mắt với người đàn ông vừa đóng cửa, hơi khoanh tay tựa lưng.
Trình Thanh Giác: …
Hạt Cà Phê: …
Anh giơ chân chạm vào móng vuốt của Hạt Cà Phê, giọng điệu không quá cao, hơi khàn: “Bị bỏ rơi rồi mới tìm tao à?”
Hạt Cà Phê lạnh lùng nhìn anh hai giây, quay người vẫy đuôi đi về phía Lê Vụ. Vừa tới nơi, nó lại “Meo –” một tiếng vừa dịu dàng vừa quyến rũ, cúi đầu dụi vào cổ chân Lê Vụ.
Người đàn ông tựa vào cửa nhìn nó, khẽ cười khẩy.
Gần đây Vượng Tài béo lên khá nhiều, nó nhảy vào lòng Lê Vụ, đứng không vững nên ngã ngửa ra sau, sau đó lăn ra đất, bụng ngửa lên trên.
“Meo –” Nó lắc lắc đầu lăn một vòng mà không lật được, lại lăn thêm một vòng nữa, đầu vừa hay va vào cổ chân của Trình Thanh Giác đang bước tới. Nó lùi lại một bước, lắc đầu, rồi ngẩng lên nhìn anh.
Một người một mèo đối mặt hai giây, Vượng Tài cào cào ống quần anh, muốn dẫn anh đến khu đồ chơi.
Lê Vụ vội vàng lao tới ôm lấy nó, vừa v**t v* lông gáy vừa dỗ dành: “Chú ấy không phải chú Ngô.”
“Chú Ngô?” Giọng người đàn ông trong trẻo, lạnh lẽo.
Lê Vụ giữ chặt Vượng Tài đang cố gắng cào Trình Thanh Giác, giải thích: “Đúng vậy, đó là bạn của tôi đã từng đến nhà, mỗi lần đến đều chơi đồ chơi với nó, nên nó vẫn nhớ.”
Nói xong, Lê Vụ ôm Vượng Tài an ủi thêm vài lần, hôn lên đầu nó. Sau đó cô đặt nó xuống, chỉ vào phòng ngủ phụ, nói với Trình Thanh Giác: “Tôi đi dọn dẹp phòng cho anh.”
Trình Thanh Giác gật đầu, lịch sự đứng tại chỗ chờ.
Vài giây sau, bóng dáng Lê Vụ biến mất trong phòng khách.
Trình Thanh Giác đứng tại chỗ, Vượng Tài vẫn đứng thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn anh. Thấy anh cúi đầu nhìn xuống, hai chân trước của nó đào đào trên mặt đất, đổi tư thế đứng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm anh.
Trình Thanh Giác im lặng hai giây, đột nhiên nói: “Mẹ mày có nhiều bạn nhỉ.”
Vượng Tài giống như một người lính, đổi chân cào đất: “Meo –”
“Còn thích một chú họ Thịnh nữa.” Người đàn ông lại nói với giọng lười nhác.
Vượng Tài tiếp tục đổi chân, khó hiểu: “Meo –”
Hai mươi phút sau, Lê Vụ đi từ trong phòng ra, thấy Trình Thanh Giác vẫn đứng tại chỗ, khẩu trang nằm ở cằm, cúi đầu chơi điện thoại.
Hai bé mèo một trái một phải nằm phủ phục dưới chân anh. Hạt Cà Phê chán nản vẫy đuôi, trông có vẻ không tình nguyện nằm ở đó lắm, còn Vượng Tài thì nằm ngửa phơi bụng, lại ngủ khò khò.
Lê Vụ lặng lẽ nhìn hai giây, thực sự không ngờ Trình Thanh Giác lại có thể theo cô về nhà. Cô sờ gáy, lo lắng đi tới, chỉ về phía phòng ngủ phụ: “Xong rồi, anh có thể vào.”
Người đàn ông cất điện thoại, gật đầu nhẹ: “Cảm ơn cô.”
“Lần này anh ở mấy ngày?” Lê Vụ lại hỏi.
“Khoảng ba bốn ngày, cụ thể thế nào sau này sẽ nói với cô, tôi còn hai ngày hoạt động ở đây.”
Lê Vụ gật đầu “Ừm” một giếng, lấy điện thoại ra, cân nhắc xem nên tính tiền cho Trình Thanh Giác thế nào.
Hạt Cà Phê bò dậy từ dưới đất, đi theo Trình Thanh Giác về phía phòng ngủ phụ.
Lê Vụ đứng tại chỗ nhìn theo họ, khi gần đến nơi, cô thấy Trình Thanh Giác quay người lại. Ánh mắt cô thắc mắc, hỏi nhỏ: “Sao vậy?”
Người đàn ông khựng lại, nhìn cô một giây, sau đó hỏi: “Ăn gì?”
“Cái gì cơ?” Lê Vụ nhất thời không hiểu.
Trình Thanh Giác nhíu mày quay người lại, đối diện với cô. Chiếc áo khoác gió màu xám dài đến bắp chân, dáng người anh cao ráo, vững chãi: “Cô ăn tối chưa?”
Lê Vụ nhìn anh: “Chưa.”
“Ừm.” Trình Thanh Giác gật đầu, “Vậy lát nữa cùng ăn nhé?”
Lê Vụ nhớ ra trong hai nghìn rưỡi có năm trăm là tiền ăn, cô lập tức phản ứng lại: “Ăn chứ, anh muốn ăn gì?”
Người đàn ông gật đầu: “Gì cũng được, cô cứ làm mấy món sở trường của mình là được.”
“Ừm” Lê Vụ nghĩ đến việc anh đã bận rộn cả đêm, có thể chưa ăn gì, “Trong nhà có thịt ức gà, tôi sẽ xào cho anh món gà Cung Bảo và trứng xào dưa chuột nhé. Cơm thì nhà tôi có cơm nắm gạo lứt, nhanh lắm, khoảng nửa tiếng là xong.”
Người đàn ông như đã đạt được mục đích, gật đầu: “Ừm, cảm ơn cô.”
Khi Trình Thanh Giác bước vào phòng, Lê Vụ cúi đầu nhìn Vượng Tài, ý bảo nó đi theo mình vào bếp.
Bước vào bếp, cô tìm cà rốt và dưa chuột trong ngăn đựng rau, sau đó nhìn những thứ trong tay, thở dài. Cuối cùng cũng có cảm giác thực tế với việc gặp lại Trình Thanh Giác.
Cô cúi đầu, hỏi nhỏ Vượng Tài: “Anh ấy vừa nói sẽ ở nhà mình ba ngày phải không?”
Mắt Vượng Tài trong veo, vẫn ngẩng đầu đứng thẳng như một người lính, tiếng kêu nũng nịu: “Meo –”
“Thôi được rồi.” Lê Vụ hít một hơi, lại cúi người xuống, nói nhỏ, “Chú này là chú đẹp trai nhất mà con từng thấy phải không?”
Vượng Tài: “Meo meo –”
Nửa tiếng sau, Lê Vụ nấu xong bữa tối, đến trước cửa phòng ngủ phụ gõ cửa. Trong phòng có tiếng bước chân, vài giây sau có người kéo cửa ra.
Người đàn ông đã cởi chiếc áo khoác gió màu xám, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng bên trong. Vải áo sơ mi rất mỏng, Lê Vụ đứng gần, thậm chí còn thấy hình như da thịt hơi lộ ra. Hô hấp của Lê Vụ căng thẳng, cô quay sang chỗ khác.
Vì cảnh tượng vừa nhìn thấy, máu trong cơ thể vẫn còn dồn lên não, khi Lê Vụ ngồi xuống, đầu óc vẫn hơi trì trệ.
Cô chưa từng nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông trưởng thành nào ở cự ly gần đến thế, hơn nữa lại là của Trình Thanh Giác…
Cô thở phào vài giây, nghe thấy tiếng động đũa trước mặt, cô mới cầm đũa lên.
Động tác ăn của Trình Thanh Giác vẫn thong thả và tinh tế như trước, nhưng tốc độ ăn lại không hề chậm. Khi cô mới ăn được vài miếng, cơm trong bát của anh đã vơi hơn một nửa.
Ngồi một lúc, tâm trạng cô không còn bất ổn như ban nãy nữa. Khi đang tập trung gắp thức ăn, cô chợt nhớ ra: “Quần áo và đồ dùng cá nhân của anh thì sao…?”
“Ở trong xe của Hoàng Minh.”
Nhắc đến Hoàng Minh, Lê Vụ lại nhớ ra: “Anh có muốn gọi cho anh ấy một cuộc không…?”
Dựa vào dáng vẻ hấp tấp lúc nãy của Hoàng Minh khi gọi điện đến, chắc chắn bây giờ anh ấy cũng không biết Trình Thanh Giác sẽ ở lại nhà cô.
Lỡ không tìm thấy anh rồi báo cảnh sát thì sao, hơn nữa… cô nhìn Hạt Cà Phê cách đó không xa, cảm thấy tình cảnh hiện tại khá giống như cô bắt cóc Trình Thanh Giác và mèo của anh.
Cô thở dài, dù không phải vì Hạt Cà Phê, cô cũng không thể bắt cóc được Trình Thanh Giác, nhưng chẳng may Vũ Dữ truy cứu, kiện cô thì không hay.
Cô gãi tóc, vẫn khuyên: “Anh gọi cho anh ấy một cuộc đi.”
Người đàn ông như thể nghe lời khuyên của cô, anh đặt đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng, cầm điện thoại lên.
Một lát sau, giọng nói của Hoàng Minh vang lên từ loa ngoài –
“Cậu nói gì cơ???? Cậu đang ăn cơm ở nhà Lê Vụ á??”
“Còn ở lại nhà cô ấy nữa ư????”
“Ở lại cho đến khi kết thúc lịch trình ở Bắc Thành sao????”
…
Giọng Hoàng Minh quá cao, Lê Vụ không khỏi nhìn quanh, sợ cửa sổ chưa đóng, làm ồn đến những hộ dân khác. So với ngữ khí của Hoàng Minh, người đàn ông trước mặt lại tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều. Anh ung dung đáp: “Ừm.”
Hoàng Minh nói một hơi suýt nữa không thở nổi: “Kết thúc lịch trình ở Bắc Thành, cậu đừng tự đi đâu. Để tôi gói Lê Vụ và mèo của cậu cho cậu mang đi nhé? Cậu đi đâu, mang họ đi đó. Anh sẽ trả tiền cho Lê Vụ, có được không???”
Lê Vụ giật mình nhìn sang, không ngờ Trình Thanh Giác lại như đang suy nghĩ nghiêm túc.
Nửa giây sau, anh mở môi, giọng điệu vẫn cực kỳ ổn định: “Có được mang mèo tới Hồng Kông không?”
“Hơn nữa Lê Vụ, tôi phải hỏi cô ấy có muốn không…”
Lần này Hoàng Minh thật sự suýt ngất xỉu: “Không được!!”
Hoàng Minh: “Cậu tưởng cậu đang yêu đương, dẫn theo bạn gái à???? Còn để cô gái nhà người ta đi theo lịch trình của cậu????”
Lê Vụ siết chặt đũa, không gắp thức ăn nữa. Cô đoán có lẽ Hoàng Minh không biết điện thoại đang bật loa ngoài nên cô cũng nghe thấy.
Một câu “bạn gái” này nọ, haizz… Cô thở dài nặng nề trong lòng, bây giờ cô ít nhiều cũng có chút miễn dịch rồi, không còn bị đơ não như lần nghe thấy ở bệnh viện trước đó.
“Không được thì thôi.” Người đàn ông cầm lại đũa, giọng điệu bình thản, trả lời Hoàng Minh.
“Thôi cái gì mà thôi!” Cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của Hoàng Minh, “Anh bảo Trương Dương đến đón cậu, cậu mau về đây!!”
Lê Vụ thấy sắc mặt Trình Thanh Giác không thay đổi, anh hờ hững lên tiếng: “Không đi.”
Hoàng Minh tức điên lên: “Cậu đưa điện thoại cho Lê Vụ.”
Điện thoại bật loa ngoài, đặt trên bàn ăn giữa hai người.
Vừa rồi Lê Vụ đã bị giọng của Hoàng Minh làm cho hoảng sợ, cô vội vàng ghé gần micro: “Tôi đây.”
Hoàng Minh hít một hơi, bắt đầu khuyên nhủ một cách khổ sở: “Lê Vụ này, cô không thể để Trình Thanh Giác ở nhà cô được. Cô nghĩ xem, cậu ta là một người đàn ông trưởng thành, lỡ cậu ta có ý đồ xấu với cô, cô cũng không an toàn phải không…”
Lê Vụ dịch điện thoại về phía mình một chút, ngả người ra sau, nói nhỏ: “À? Tôi thấy anh ấy tốt lắm, sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu…”
Hoàng Minh: “Cô đừng để sắc đẹp mê hoặc!”
“Tôi không bị mà.” Giọng Lê Vụ nhỏ dần, lại hạ thấp giọng, cố gắng tranh luận, “Tôi không thích anh ấy, tôi… tôi thích vẻ ngoài của Thịnh Hoài Sinh, tôi là fan của Thịnh Hoài Sinh.”
Người đàn ông ngồi đối diện ngước mắt, nhìn cô một cái.
Lê Vụ có lòng riêng, thực ra cô cũng hơi muốn Trình Thanh Giác ở lại đây. Cô điện thoại, nhỏ giọng nhấn mạnh: “Tôi thật sự không thích anh ấy, sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc đâu.”
Điện thoại lại ngắt kết nối, trong nhà không còn tiếng tức giận của Hoàng Minh nữa, cuối cùng cũng yên tĩnh hơn.
Đúng là buổi tối cô chưa ăn gì, nhưng không biết có phải vì quá xúc động khi gặp Trình Thanh Giác, đồng thời đưa anh về và nói chuyện với Hoàng Minh, dẫn tới cảm xúc biến động lớn không, lúc này cô lại không thấy đói lắm.
Ngồi yên một lát, cô mới nhớ ra mình vẫn đang cầm điện thoại của Trình Thanh Giác.
“Xin lỗi, tôi quên mất.” Cô đặt điện thoại trở lại bàn, thấy bát của Trình Thanh Giác đã trống rỗng.
Ăn sạch thật… cô nghĩ.
“Không sao.” Người đàn ông đáp.
“Anh ăn nữa không?” Cô ngước mắt nhìn anh.
Trình Thanh Giác đặt đũa xuống: “Không cần đâu, đủ rồi.”
Mười phút sau, Trình Thanh Giác lại đi từ phòng ngủ phụ ra, Lê Vụ bước tới: “Chuyện là, có cần đi lấy đồ trong xe Hoàng Minh không? Không phải anh nói là quần áo của anh đều ở…”
Tay phải của Trình Thanh Giác xách chiếc áo khoác gió của mình, anh ra ngoài là để đi xuống lấy đồ.
“Bây giờ đi.” Anh nói.
Lê Vụ không thay quần áo, thấy anh đi đến cửa ra vào, cô nghĩ một chút, vẫn bước lên: “Hay là để tôi đi lấy giúp anh nhé, lỡ paparazzi chụp được thì sao!?”
Lê Vụ nhìn chằm chằm vào mặt anh, anh thậm chí còn không đeo khẩu trang, đúng là quá liều lĩnh…
Anh có một chiếc vali nhỏ trong xe của Hoàng Minh, đựng một số quần áo thường ngày, không nặng, cô nghĩ là mình có thể xách được.
Suy nghĩ trong hai giây, Trình Thanh Giác dừng lại.
Thấy anh dừng lại, Lê Vụ đoán chắc hẳn anh sẽ đồng ý. Cô lấy áo khoác của mình từ móc áo bên cạnh, vừa mặc vừa đưa tay về phía anh: “Vậy anh đưa chìa khóa xe cho tôi, ở cốp sau phải không?”
Áo khoác của cô là kiểu áo lông vũ chui đầu, khi cô luồn đầu ra, tóc tai rối bù hết.
Vừa chui đầu ra khỏi áo và kéo khóa xong, cô thấy người đàn ông buông tay đứng bên tủ giày nhìn cô.
Lối vào không có đèn, ánh sáng hơi mờ, Trình Thanh Giác lại đứng ngược sáng, cô chưa kịp nhìn rõ biểu cảm của anh, đã thấy anh cầm chiếc mũ lưỡi trai đội lúc tối đến trên tủ giày, nghiêng người dựa vào, giơ tay đội lên đầu cô.
Mùi hương của anh thoảng qua rồi lại rời đi.
“Cô đội cái này đi, bên dưới lạnh.”