Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 22

Những ngón tay đang buông xuống bên người vô thức co lại, hai giây sau, Lê Vụ nghiêng đầu, hắng giọng, đưa tay sờ chóp mũi: “Ngoài vali ra, còn… còn gì cần tôi lấy giúp anh nữa không?”

“Mũ đội chưa đúng rồi.” Người đàn ông nói.

“Cái gì?” Lê Vụ ngẩng đầu nhìn sang.

Trình Thanh Giác ra hiệu về phía chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cô. Lê Vụ vội vàng đưa tay lên chỉnh, lòng bàn tay chạm vào chiếc mũ của anh nóng hổi như bị bỏng, mặt cô cũng nóng ran.

Chỉnh mũ xong, cô lại rụt tay xuống: “Vậy tôi xuống đây.”

Người đứng trước mặt cô tay phải vẫn xách áo khoác gió, tựa một bên vai vào tường, cả người đứng ngược sáng, đẹp như bước ra từ trong tranh, nhìn thêm một cái cũng khiến tim người ta đập nhanh hơn.

“Ừm.” Anh đáp.

“Tôi đi đây.” Lê Vụ giữ mũ, lịch sự nói một tiếng, vội vàng xoay người, đi về phía cửa nhà.

Xe không đăng ký biển số khi vào khu dân cư phải đăng ký thêm, quá phiền phức. Vì vậy tối nay khi đến, Trình Thanh Giác đã đỗ xe của Hoàng Minh ở bên ngoài.

Ra khỏi cổng khu dân cư, Lê Vụ đi về phía chỗ đậu xe bên đường, đến trước xe, bấm mở khóa cửa, rồi lại vòng ra phía sau lấy chiếc vali nhỏ mà Trình Thanh Giác nói từ cốp sau ra.

Chiếc vali quả thật không lớn, chiều cao chỉ đến đầu gối cô, cũng không nặng lắm, chắc là chỉ đựng một ít quần áo và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

Cô nhìn hai cái, đóng nắp cốp sau lại. Khi cúi đầu nhìn giờ trên điện thoại, cô đột nhiên nhìn thấy ngày tháng.

Bây giờ là đầu tháng ba, dự án chương trình tạp kỹ âm nhạc của tạp chí sẽ kết thúc vào cuối tháng… còn hơn hai mươi ngày nữa.

Cô nắm chặt điện thoại đứng phía sau xe vài giây, do dự có nên hỏi Trình Thanh Giác về chuyện phỏng vấn độc quyền hay không.

Cô xin anh… liệu anh có đồng ý không?

Lê Vụ thở dài thườn thượt, chắc là không được rồi, quan hệ giữa cô và Trình Thanh Giác vẫn chưa tốt đến mức đó, cùng lắm chỉ hơn quen biết một chút xíu.

Nghĩ vậy, cô lại thở dài, cúi đầu suy nghĩ một lát, định nhân lúc anh ở đây nhiệt tình hơn chút, đợi thân thiết hơn. Hoặc là nhân lúc anh vui vẻ uyển chuyển nhờ vả.

Lên kế hoạch xong xuôi, cô xách chiếc vali bên cạnh, đi về phía khu dân cư.

Hai phút sau, trở về trên tầng, cô thấy Trình Thanh Giác đang ngồi đợi cô trên ghế sofa ở phòng khách.

Nghe thấy tiếng động, người dân ông nghiêng đầu nhìn một cái, đứng dậy đi tới.

“Nặng không?” Anh hỏi.

Trên đầu Lê Vụ vẫn đang đội chiếc mũ của anh, không hiểu sao lại thấy hơi ngại khi nhìn anh. Cô bám vào tủ giày thay giày, lắc đầu: “Không nặng.”

Trình Thanh Giác “Ừm” một tiếng, đi đến xách vali đi.

Anh vừa đi được hai bước, Lê Vụ tháo chiếc mũ trên đầu xuống đuổi theo, tay trái vuốt tóc, tay phải đưa mũ qua: “Cái này trả lại anh.”

Bước chân của người đàn ông dừng lại, áo khoác gió đã được anh vắt lên ghế sofa, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi trắng đó.

Anh cúi đầu nhìn món đồ cô đưa, hai giây sau lại ngẩng đầu nhìn cô: “Đội có vừa không?”

“Hả?” Lê Vụ sững sờ.

“Đội lại thử xem.” Trình Thanh Giác lại nói.

Khi đứng cùng anh, đầu óc Lê Vụ hoàn toàn không nghe lời. Nghe anh nói vậy, cô theo bản năng đội lại, đối chiếu với chiếc gương bên cạnh.

Cô thấy trong gương mình đang đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen.

Cô biết chiếc mũ này của Trình Thanh Giác là của một thương hiệu thời trang đường phố Nhật Bản, gần đây vừa hợp tác với một nhà thiết kế nổi tiếng. Chiếc mũ này rất đắt.

“Đội vừa…” Cô nghiêng người sang.

Người đàn ông đứng cách đó không xa gật đầu: “Đẹp.”

“Tặng cô đó.” Anh nói.

“Gì cơ??” Lê Vụ kinh ngạc, bước hai bước về phía trước, vẫn muốn trả lại chiếc mũ.

Trình Thanh Giác xách vali bên cạnh lên, quay đầu nhìn đồ trong tay cô, giải thích: “Vẫn còn mới, tôi mới chỉ đội một lần này thôi.”

“Không phải.” Lê Vụ vội vàng xua tay, “Tôi không có ý chê bai…”

“Không không không, không phải.” Cô nói lắp bắp, thậm chí còn cảm thấy mình vừa lỡ lời, Trình Thanh Giác không thể dính dáng đến hai chữ “chê bai”.

Người đàn ông dường như không hiểu ý cô: “Vậy là sao? Không đẹp à?”

“Cũng không phải…” Lê Vụ khó khăn trả lời, hoảng loạn sờ tóc, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của Trình Thanh Giác.

“Rất đẹp.” Người đàn ông nhìn cô, nói nhẹ bẫng: “Cô đội đẹp hơn tôi đội.”

Lê Vụ chưa kịp hoàn hồn, Trình Thanh Giác đã xách vali trở về phòng của anh.

Vào cửa, Hạt Cà Phê đang ngồi xổm sau cửa phòng: “Meo——”

Trình Thanh Giác bước vào phòng, chân phải khẽ đẩy chân mèo, ra hiệu cho nó tránh ra.

Hạt Cà Phê không chịu, nó nhìn ra ngoài cửa, vẫy đuôi, lại kêu “Meo——” một h.

Trình Thanh Giác liếc nhìn nó, giọng điệu ung dung: “Cô ấy là fan của tao, tao tặng cô ấy một cái mũ thì sao chứ.”

“Meo——” Hạt Cà Phê vẫn nằm trên đất, lười biếng vẫy đuôi.

Trình Thanh Giác nhìn bé mèo trên sàn, một lúc sau chợt nhớ ra điều gì đó, lại bổ sung: “Mặc dù không xin chữ ký của tao.”

*

Cửa phòng ngủ phụ đã đóng lại, Lê Vụ đứng trong phòng khách khoảng một phút mới bước về phòng mình. Bước vào cửa, đi vài bước về phía trước, cô nằm sấp xuống giường, úp mặt xuống, ôm chăn hít sâu, tay phải lại nhấc lên, vỗ nhẹ hai cái vào mặt giường.

Nhớ ra mình chưa cởi áo khoác lông vũ, cô giật mình như bị điện giật, bật dậy hít sâu hai cái, gương mặt nóng ran, nhìn chiếc mũ tay phải đang cầm.

Sau đó cô buông mũ ra, cúi đầu ôm mặt, vùi mặt vào tay.

Vừa rồi có phải Trình Thanh Giác khen cô đội chiếc mũ này đẹp không? Hình như còn nói… ba lần?

Tại sao lại phải nhìn cô nghiêm túc như vậy rồi khen chứ… Cô thật sự không chịu nổi.

Lê Vụ ôm mặt lấy lại bình tĩnh rất lâu, tai vẫn còn nóng bừng. Chỉ cần nghĩ đến vừa rồi Trình Thanh Giác nhìn vào mắt cô, nghiêm túc khen cô ấy…

Cô thở ra một hơi, đứng dậy, chuyển sự chú ý sang việc cởi áo khoác.

Tới khi ra ngoài tắm rửa xong, đi ngang qua phòng Trình Thanh Giác rồi trở về phòng ngủ của mình, cô vẫn chưa hoàn hồn.

Lê Vụ xoa mái tóc ẩm ướt, bước hai bước về phía trước, cầm điện thoại lên và ngồi xuống giường.

Cô muốn tìm ai đó để nói chuyện, nhưng lại không biết tìm ai. Nhóm fan mà cô tham gia trước đây đã giải tán, bây giờ người duy nhất nói chuyện với cô về Trình Thanh Giác là người anh em cũng yêu mèo.

Vượng Tài vừa mới ngủ say, thấy cô về, nó mơ màng mở mắt ra, vươn vai bò từ gối cô qua, giơ chân cào cô hai cái, ý bảo cô bế nó lên: “Meo——”

Lê Vụ tay trái cầm điện thoại, tay phải ôm Vượng Tài vào lòng, cúi đầu hôn nó.

Vượng Tài ngáp một cái, mềm mại nằm gọn trong lòng cô, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Lê Vụ lại lướt qua giao diện trò chuyện WeChat một lúc, cuối cùng không kìm được lòng, vẫn quyết định nhắn tin cho người anh em cũng yêu mèo.

Cô ấy nhớ trước đây anh em cũng yêu mèo từng nói, buổi tối anh thường để điện thoại ở chế độ im lặng, gửi tin nhắn cho anh cũng sẽ không làm phiền anh.

Quả lê: [Người anh em cũng yêu mèo à.]

Quả lê: [Xin lỗi vì đêm khuya mà còn làm phiền anh.]

Quả lê: [Chỉ là tôi muốn nói với anh, Trình Thanh Giác là một người rất rất tốt, đáng để anh yêu thích rất rất lâu.]

Trên khung chat hiển thị dòng chữ “đang nhập…”, Lê Vụ sững sờ, sau đó nhận được tin nhắn trả lời—

J.: [?]

Lê Vụ phấn khích: [Ôi ôi, anh vẫn chưa ngủ à??]

J.: [Ừm.]

Lê Tử: [Sao anh vẫn chưa ngủ? Đang làm việc hả?]

J.: [Không.]

J.: [Vừa ăn cơm xong.]

Lê Vụ thắc mắc, sao lại ăn cơm vào nửa đêm.

J.: [Tại sao lại nói vậy?]

Quả lê: [Gì cơ?]

J.: [Câu trước ấy.]

Lê Vụ nhìn lên trên, thấy câu thổ lộ tình cảm sâu sắc của mình.

Quả lê: [Không có gì, chỉ là xảy ra một số chuyện, khiến tôi cảm thấy anh ấy là một người rất tốt.]

Quả lê: [Tôi không thể chia sẻ với người khác, chỉ có thể tìm anh.]

Quả lê: [A a]

Quả lê: [Tóm lại là tôi vô cùng thích anh ấy *ngại ngùng.]

Vài giây sau.

J.: [Còn việc gì nữa không?]

Quả lê: [Hết rồi OoO]

Lê Tử: [Chúc ngủ ngon, anh em cũng yêu mèo, chúc anh sớm tập được thân hình của Trình Thanh Giác *ngón cái *ngón cái]

Lại qua một lát.

J.: [Cảm ơn.]

J.: [Bây giờ tôi cũng gần giống anh ấy rồi.]

Lê Vụ sờ mũi, cảm thấy người anh em này khá tự luyến.

*

Sáng hôm sau, lúc Lê Vụ đi làm, Trình Thanh Giác vẫn chưa dậy.

Cô cắn bánh mì, đi từ bếp ra, liếc nhìn cánh cửa phòng hé một khe khoảng hai giây, thấy Hạt Cà Phê lách qua khe cửa, ngẩng đầu nhìn cô, l**m l**m chân.

Động tác l**m chân của nó hơi nũng nịu, Lê Vụ ngồi xổm xuống, vẫy tay với nó: “Hạt Cà Phê.”

Hạt Cà Phê bỏ chân xuống, nhanh chóng chạy về phía cô. Chạy đến nới, nó cúi đầu, thân mật cọ cọ vào ống quần cô.

Lê Vụ v**t v* đầu nó, đút cho nó một chút lòng đỏ trứng gà luộc: “Ba em vẫn đang ngủ à?”

Động tác ăn của Hạt Cà Phê rất tao nhã, nó l**m lòng đỏ trứng gà hai cái, rồi lại thè lưỡi l**m khóe miệng mình, đợi khi vụn trứng ở khóe miệng không còn nữa, nó mới cọ mặt vào lòng bàn tay Lê Vụ: “Meo——”

Có lẽ Vượng Tài nghe thấy tiếng Hạt Cà Phê nên cũng chạy từ góc tường cách đó hai bước đến.

Vừa nãy nó vùi đầu vào bát thức ăn mèo ăn lòng đỏ trứng nên bây giờ mặt mũi dính đầy, ngay cả trên mí mắt cũng có. Nó ngẩng đầu đứng cạnh Hạt Cà Phê, nũng nịu: “Meo——”

Lê Vụ rút giấy ướt trên bàn ăn lau sạch mặt cho nò, dịu dàng nói: “Mẹ hỏi ba Hạt Cà Phê, con kêu cái gì.”

Vượng Tài đổi chân chống đất: “Meo meo——”

Lê Vụ vừa lau vừa nói: “Con cũng có ba à? Con không có ba.”

Vượng Tài: “Meo meo——”

Hạt Cà Phê lười biếng nằm trên đất, nhấc chân phải lên l**m một cái, nhìn về phía phòng ngủ phụ.

Lòng đỏ trứng dính ở khóe mắt Vượng Tài không dễ lau, Lê Vụ cúi đầu, ghé sát đầu lại, dùng góc giấy ướt nhẹ nhàng lau khóe mắt nó.

Cô lẩm bẩm: “… Con kêu gì, con cũng muốn ba hả? Nhưng mẹ con còn chưa có bạn trai, chỉ có chồng điện tử…”

Lê Vụ nhớ đến chồng điện tử của mình vẫn đang ngủ trong phòng ngủ phụ, cô nhỏ giọng: “Vậy nên con tạm thời có thể gọi Trình Thanh Giác là ba…”

“Ba gì?” Giọng người đàn ông đột nhiên vang lên trong phòng khách.

Lê Vụ giật mình, ngẩng đầu nhìn sang.

Không biết Trình Thanh Giác đã thức dậy từ khi nào, anh vừa bước từ phòng phụ ra, người mặc áo phông màu xám đậm, dù vừa ngủ dậy, không hề chỉnh trang gì, nhưng vẫn rất đẹp trai.

“Meo——” Hạt Cà Phê kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lê Vụ, vẻ mặt ngoan ngoãn, đuôi vẫy vẫy, chạm vào ống quần cô.

Hô hấp của Lê Vụ nghẽn lại, đờ đẫn nhìn Trình Thanh Giác. Cô nắm chặt tờ giấy ướt trong tay phải nắm chặt, cẩn thận suy nghĩ xem vừa rồi anh có nghe thấy hết những gì mình nói không.

“Ba gì?” Trình Thanh Giác lại hỏi một lần nữa, hai giây sau, anh liếc mắt nhìn Vượng Tài bên cạnh cô, giọng điệu lười biếng, chậm rãi hỏi: “Hay là tôi nghe nhầm?”

Bình Luận (0)
Comment