Trình Thanh Giác hỏi quá nghiêm túc, Lê Vụ thực sự không chắc anh có nghe thấy hay không. Cô ngồi xổm xuống, tiếp tục lau mặt cho Vượng Tài, giọng nói nhỏ nhẹ, hơi chột dạ: “… Tôi định tìm cho Vượng Tài một người ba nuôi.”
Cô vắt óc, nghĩ ra một lý do: “Thầy bói nói có ba nuôi Vượng Tài sẽ sống lâu…”
Nói xong câu này, căn phòng im lặng.
Vài giây sau, cô ngẩng đầu lên lần nữa, Trình Thanh Giác dường như không nghe thấy những lời cô nói. Anh kéo ghế bên bàn ăn ra ngồi xuống, cúi đầu xem điện thoại.
Lê Vụ giật mình đứng dậy, vội vàng đổi chủ đề.
Cô giơ tay chỉ vào bếp: “Có sữa đậu nành và quẩy, tôi làm bằng đồ có sẵn trong nhà, còn chiên cho anh một quả trứng ốp la nữa.”
Nói xong, cô lại cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tôi sắp muộn rồi, phải đi làm đây!”
“Ừm.” Người đang xem điện thoại ngước mắt lên, vẻ mặt không thay đổi gì, lịch sự đáp lại một tiếng.
Lê Vụ cúi người vỗ đầu Vượng Tài bảo nó tránh đường, xách chiếc balo trên ghế lên, vẫy tay với người đang ngồi bên bàn ăn: “Vậy tôi đi đây, tạm biệt, chúc anh ăn sáng ngon miệng.”
Trình Thanh Giác: “Cảm ơn.”
Vài phút sau, cánh cửa đóng lại, ngón tay cái đang gõ bàn phím của Trình Thanh Giác đang dừng lại. Anh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang đóng kín hai giây, sau đó lại cúi xuống, tiếp tục xem tin nhắn trên màn hình.
Trương Dương: [Chồng điện tử?]
Trương Dương: [Cụm từ này thường nói về thần tượng, người nổi tiếng, nhân vật hoạt hình các kiểu.]
Trương Dương: [Anh, anh hỏi cái này làm gì?]
Một lúc sau——
Trình Thanh Giác: [Không có gì.]
Trình Thanh Giác: [Có thể là nghe nhầm rồi.]
*
Gần hai năm nay, Văn Mai làm ăn không tốt, ngay cả món ăn ở nhà ăn cũng giảm đi đáng kể, có thể thấy rõ là bị cắt giảm, nên gần đây Lê Vụ đặt đồ ăn ngoài rất nhiều.
Hôm nay cũng vậy, cô vừa lấy đồ ăn ngoài về, vừa ngồi vào chỗ làm, bóc đũa.
Thất Thất cắn một miếng hamburger, quay đầu nhìn cô. Cô ấy mở miệng, bỗng nhớ ra lời mình nói bị người khác nghe thấy thì không hay, nên kéo ghế tới gần, hạ giọng: “Trình Thanh Giác lại ở nhà cậu thật à?”
Lê Vụ mở hộp đồ ăn ngoài, gật đầu, nghe Thất Thất nhắc đến, cô lại nhớ đến chuyện lỡ lời suýt bị nghe thấy sáng nay.
Thất Thất cảm thán: “Con mèo nhà anh ấy đúng là không thể rời cậu mà. Chẳng phải lần trước sau khi rời khỏi nhà cậu, nó còn bị viêm dạ dày sao?”
Thất Thất: “Nhưng anh ấy cũng vậy, đưa mèo đến nhà cậu hai ngày là được rồi, tại sao cứ phải đi theo, giống như cũng muốn ở nhà cậu vậy.”
“Không, không, không.” Lê Vụ phủ nhận.
Cô thở dài, dùng đũa khuấy bún gạo, nếm một miếng rồi khẽ nhíu mày, cảm thấy không ngon bằng mình tự làm: “… Hình như anh ấy rất ủ lại vào Hạt Cà Phê, phải ngủ cùng Hạt Cà Phê mới ngủ ngon được. Bình thường lịch trình của anh ấy quá dày đặc, thời gian gặp Hạt Cà Phê vốn đã ít, nên khi ở Bắc Thành, anh ấy muốn cố gắng ở cùng Hạt Cà Phê nhiều nhất có thể.”
Nghe xong, Thất Thất bày tỏ: “Ngôi sao kiếm nhiều tiền như vậy cũng không dễ dàng gì.”
Nói xong, cô ấy lại thầm đoán: “Liệu anh ấy có bị rối loạn lo âu không? Là kiểu ỷ lại vào một số thứ cụ thể… bây giờ là mèo, sau này yêu đương, sẽ chuyển sang bạn gái…”
Tuy cảm thấy nói xấu người khác không hay, nhưng Thất Thất nghĩ tới vẫn thấy hơi sảng khoái: “Cảm giác sẽ là kiểu người có tính chiếm hữu rất mạnh, khóa chặt bạn gái bên cạnh mình.”
Lê Vụ chưa từng nghĩ đến chuyện này, cô cào tóc gáy: “Có lẽ vậy, mình không biết nữa.”
Làm sao mà cô biết được chuyện này.
“Cũng đúng.” Thất Thất gật đầu đồng ý, tuy cô ấy không phải fan của Trình Thanh Giác, nhưng mỗi lần có video trên mạng, cô ấy đều lén xem, “Mỗi lần xem video hậu trường và video rò rỉ của anh ấy, mình đều thấy anh ấy lạnh lùng quá, không thể tưởng tượng được anh ấy thích ai.”
“Ra mắt mấy năm nay nay, hầu như không xào CP, không có scandal, có tin đồn là làm rõ.” Thất Thất rùng mình, nghĩ đến khuôn mặt của Trình Thanh Giác, kết luận, “Là cục băng lớn.”
Từ “cục băng lớn” thực ra vẫn luôn lưu truyền trên mạng, thậm chí fan của Trình Thanh Giác cũng thường dùng cách gọi này để trêu chọc, nhưng lúc này Lê Vụ vẫn muốn thanh minh cho anh.
Cô nuốt khan, ho một tiếng: “Thực ra anh ấy cũng không lạnh lùng đến thế, ngược lại còn rất lịch sự, cũng rất có chừng mực, sẽ nói cảm ơn và xin lỗi. Hôm qua anh ấy còn tặng mịn một chiếc mũ của thương hiệu anh ấy làm đại diện…”
“Cái gì??” Thất Thất chuẩn bị trượt ghế đi, nghe vậy lại quay lại, “Anh ấy tặng đồ cho cậu???”
Lê Vụ hồi tưởng, sửa lại: “Cũng không hẳn là tặng, chỉ là cho đại thôi…”
Cô nghĩ có lẽ là tối qua đội cho cô một lần nên Trình Thanh Giác bèn cho cô luôn. Dù sao anh cũng là người đại diện thương hiệu đó, đồ tương tự có rất nhiều. Đã vậy cô còn đội rồi, có lẽ anh cũng không muốn đội lần thứ hai, nên mới cho cô.
Có điều nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến chuyện Trình Thanh Giác khen cô hôm qua. Cô nhấc tay trái lên, sờ vành tai đang dần nóng lên.
Thất Thất nhìn cô, cảm thấy không đúng: “Cho đại mà cậu đột nhiên đỏ mặt làm gì?”
“Không có gì đâu.” Lê Vụ giật mình, vội vàng phủ nhận.
Cô nhìn đông nhìn tây, bắt đầu đổi chủ đề: “Điều hòa văn phòng nóng quá, sang tháng ba rồi, sao vẫn bật điều hòa!”
Thất Thất túm lấy cô kéo lại: “Cậu thôi đổi chủ đề đi, mỗi lần cậu chột dạ đều thể hiện rất rõ ràng.”
“Có sao?” Lê Vụ áp mu bàn tay vào mặt.
“Rốt cuộc là sao, nói mau.”
“Ôi chao, không có gì cả, chỉ là… anh ấy nói chiếc mũ đó đẹp.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Thất Thất không tin.
Lê Vụ cảm thấy hình như dạo này mình nói dối quá nhiều rồi, từ chuyện là fan của Thịnh Hoài Sinh, đến chuyện nói linh tinh sáng nay, và bây giờ nữa.
“Chỉ vậy thôi.” Cô gật đầu.
Thất Thất lắc đầu, đẩy ghế đi: “Thôi được rồi, mình bỏ qua cho cậu, nhưng chắc chắn không chỉ vậy đâu.”
“……” Lê Vụ đẩy cô ấy, “Được rồi, cậu đi đi, mình ăn cơm đây.”
Thất Thất ngồi trở lại vị trí làm việc của mình, không quên nhắc nhở cô: “À đúng rồi, cậu không hỏi xem trưa nay người cậu kim ốc tàng kiều ăn gì hả? Không phải cậu nói anh ấy cực kì không thích ăn cơm sao? Đừng để cậu không về, anh ấy lại tự bỏ đói mình.”
Lê Vụ nhớ ra: “Mình hỏi, mình hỏi ngay bây giờ.”
Cuối cùng Thất Thất cũng chuyển sự chú ý trở lại vào bữa cơm của mình.
Lê Vụ thở ra một hơi, suy nghĩ một chút, đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên.
Cô mở màn hình, tìm kiếm một vòng trong danh bạ, trầm tư hai giây, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn WeChat cho Trương Dương.
Quả lê: [Anh ấy ăn trưa chưa?]
Trương Dương: [Sáng nay anh ấy bảo tôi đừng làm phiền anh ấy, tôi chưa kịp hỏi.]
Trương Dương: [Tôi hỏi luôn bây giờ đây.]
Hai phút sau, hộp thư hiển thị có tin nhắn mới. Lê Vụ nhíu mày, tò mò nhấp vào.
Trình Thanh Giác: [Sao không hỏi thẳng tôi?]
Tối qua đúng là Trình Thanh Giác đã cho cô số điện thoại của anh. Tuy nhiên cô không biết mình nhắn tin đột ngột có làm phiền anh không, nên vẫn chọn nhắn cho Trương Dương.
Lúc này, cô nhìn chằm chằm tin nhắn vài giây, vẫn hơi lo lắng trong lòng, mu bàn tay cọ vào mặt, hơi thở nghẹn lại, ngón tay từ từ gõ chữ.
Lê Vụ: [Tôi không biết có được gửi tin nhắn cho anh không…]
Vài giây sau, đối phương trả lời đơn giản.
Trình Thanh Giác: [Được.]
Trình Thanh Giác: [Tại sao không được gửi cho tôi?]
Lê Vụ: [Cũng không phải không được, chỉ là không rõ có làm phiền anh không…]
Lê Vụ: [Dù sao chúng ta cũng không thân lắm, chỉ là quan hệ người thuê và người cho thuê nhà mà thôi.]
Cô cân nhắc từng câu từng chữ, sợ giọng điệu xúc phạm hoặc dùng dấu câu không đúng.
Trình Thanh Giác: [Ừm, cũng không hẳn.]
Lê Vụ vô thức nhíu mày, suy nghĩ xem rốt cuộc mấy chữ này có ý gì. “Cũng không hẳn,” không hẳn là gì?
Chưa kịp nghĩ thông, đối phương lại tin nhắn gửi đến.
Trình Thanh Giác: [Cô là dì của Hạt Cà Phê.]
Chỉ vài câu ngắn ngủi, cuối cùng cô cũng có cảm giác chân thật về việc đang nhắn tin trò chuyện với Trình Thanh Giác. Không kịp suy nghĩ, cô vô thức gửi một câu—
Lê Vụ: [Dì? Không phải tôi là chị gái của Hạt Cà Phê à?]
Câu hỏi này của cô dường như khiến đối phương rất khó trả lời.
Gần một phút sau, đối phương mới trả lời lại.
Trình Thanh Giác: [Nhưng tôi là ba của Hạt Cà Phê.]
Ồ ồ ồ, vậy là chênh vai vế. Lê Vụ chợt hiểu ra.
Dù sao Trình Thanh Giác cũng chỉ lớn hơn cô hai tuổi, bị câu nói của cô khiến chênh vai vế, như thể anh rất già, anh chắc chắn sẽ không vui.
Tuy nhiên…
Cô cứ xem đi xem lại câu nói này, rồi lại bắt đầu đỏ mặt một cách không kiểm soát. Nhưng việc sửa lại vai vế gì đó, thật sự rất mập mờ…
Cô khẽ thở dài, vỗ vỗ mặt mình để loại bỏ những tạp niệm này.
Trình Thanh Giác: [Có chuyện gì mà nhắn tin thế?]
Lê Vụ chớp mắt ngồi thẳng dậy, nghiêm túc trả lời: [Không có gì, chỉ muốn hỏi anh đã ăn trưa chưa?]
Trình Thanh Giác: [Chưa.]
Lê Vụ: [Ừm ừm? Sao vẫn chưa ăn?]
Trình Thanh Giác: [Không ngon.]
Lê Vụ lướt lên lướt xuống xem tin nhắn trả lời của Trình Thanh Giác, phát hiện tuy anh lịch sự, nhưng quả thật rất kiệm lời.
Cô sờ viền điện thoại, rồi gõ: [… Cái gì không ngon?]
Trình Thanh Giác: [Bữa ăn dinh dưỡng không ngon, đồ ăn ngoài cũng không ngon.]
Trình Thanh Giác: [Không có món nào ngon bằng cô nấu.]
Lê Vụ bị câu khen ngợi này làm cho choáng váng. Mặc dù cô cũng rằng biết mình nấu ăn ngon, nhiều người xung quanh đã từng khen cô, nhưng đây là Trình Thanh Giác đó…
Cô thực sự không thể nhịn được: [Có ai nói anh rất dẻo miệng chưa…?]
Cái mũ hôm qua, bữa ăn hôm nay.
Thôi rồi, cô phát hiện tính cách của Trình Thanh Giác đúng là kiểu đàn ông giả dối, bỡn cợt, vô tình chọc ghẹo người khác.
Đối phương dường như suy nghĩ một lát: [Không có.]
Lê Vụ: [Ừm ừm?]
Trình Thanh Giác: [Tôi hiếm khi khen người khác.]
Trình Thanh Giác: [Thông thường tôi chỉ nói thật.]
Vậy nên những lời khen của anh dành cho cô đều là thật 100%… Lần này Lê Vụ cúi đầu xuống, bình tĩnh một lúc.
Cô do dự: [Sao anh lại nói chuyện như vậy…]
Đối phương có vẻ không hiểu ý cô, nghiêm túc hỏi: [Tôi nói chuyện như thế nào?]
Lê Vụ: [Thôi vậy…]
Chắc chắn anh không biết cách nói chuyện của anh có sức sát thương lớn đến mức nào.
Lê Vụ: [Được rồi.]
Lê Vụ: [Tôi biết rồi.]
Trình Thanh Giác: [?]
Lê Vụ: [Hả?]
Trình Thanh Giác: [Thấy cô có vẻ không vui.]
Trình Thanh Giác: [Được khen mà không vui sao?]
“………” Não Lê Vụ ngừng hoạt động, sao còn phản hồi được nữa…
Ôi, cô cảm thấy Trình Thanh Giác như thế này thật sự rất sống động.
Lê Vụ: [Vui!]
Lê Vụ: [O0O]
Cô nhấn mạnh: [Thật sự rất vui!]
Trình Thanh Giác ở bên này nhìn chằm chằm vào biểu tượng duy nhất ở giữa, rồi so sánh với một loạt biểu tượng cảm xúc bên tài khoản phụ: [Ừm.]