Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 24

Lê Vụ đặt điện thoại xuống, day day lông mày, thở phào một hơi. Thất Thất lại kéo ghế trượt đến.

“Người đẹp mà cậu kim ốc tàng kiều nói gì thế?”

“……” Lê Vụ giơ tay phải lên, ấn không khí xuống, rồi lại làm động tác im lặng, “Cậu nói nhỏ thôi.”

Thất Thất cắn một miếng hamburger bò trong tay, hạ thấp giọng, hỏi thêm lần nữa.

Sau đó—— Lê Vụ chợt nhớ ra, cô quên hỏi rồi.

Không phải, là cô hỏi xong Trình Thanh Giác không trả lời, chỉ khen cô nấu ăn ngon hai câu.

“Không phải chứ?” Thất Thất thắc mắc, “Hai người nói chuyện một lúc lâu mà không nói được chuyện chính nào sao?? Cứ như đang yêu ấy?”

“Cái gì, cái gì cơ?” Lê Vụ sợ chết khiếp, đặt ngón trỏ lên môi ý bảo im lặng, “Cậu đang nói gì vậy?”

Thất Thất càng thắc mắc hơn: “Mình chỉ lấy ví dụ thôi, cậu kích động như vậy làm gì?”

Lê Vụ thở phào một hơi: “Đừng nói linh tinh.”

Nói xong, cô cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Trình Thanh Giác.

Lê Vụ: [Vậy trưa nay anh ăn gì?]

Trình Thanh Giác: [Không ăn nữa.]

Lê Vụ: [Lại không ăn?]

Cô thật sự sợ anh chết đói.

Trình Thanh Giác: [Ừm.]

Trình Thanh Giác: [Mấy giờ cô tan làm?]

Lê Vụ nhìn giờ ở góc trên bên phải màn hình điện thoại: [Hôm nay tôi có cuộc họp, có thể sẽ về muộn hơn mọi khi, khoảng hơn sáu giờ.]

Đối phương im lặng một lúc.

Trình Thanh Giác: [Cô về đến nhà, lại làm sườn xào chua ngọt thì mất bao lâu?]

Lê Vụ: [Về đến nhà là hơn bảy giờ, làm xong chắc phải tám rưỡi.]

Lê Vụ suy nghĩ rồi giải thích: [Sau khi xuống tàu điện ngầm, tôi phải đi bộ đến siêu thị mua sườn, nên sẽ hơi muộn.]

Đối phương lại im lặng.

Trình Thanh Giác: [Bắt taxi từ công ty cô đến siêu thị, lại từ siêu thị về, có thể tiết kiệm bao nhiêu thời gian?]

Đây là lần đầu tiên Trình Thanh Giác nói một câu dài như vậy, Lê Vụ kinh ngạc, anh thật sự rất thích ăn sườn xào chua ngọt.

Cô tính toán một chút: [Bốn mươi phút thì phải.]

Cô đang định xem có nên bắt taxi về vì Trình Thanh Giác không, đối phương lại gửi tin nhắn đến: [Tôi đến đón cô.]

???

Bây giờ cô tin lời Hoàng Minh nói rồi, người này hoàn toàn không coi mình là ngôi sao.

Lê Vụ: [o]

Lê Vụ: [Anh đến đón tôi tan làm chỉ vì muốn ăn sườn xào chua ngọt???]

Trình Thanh Giác: [Không được sao?]

Trình Thanh Giác: [Còn ai khác biết làm sườn xào chua ngọt à?]

Cũng không phải, đúng là cô làm rất ngon, nhưng anh không cảm thấy anh đến đón cô ấy tan làm là sử dụng người tài vào việc nhỏ à??

Lê Vụ cẩn thận đề xuất: [Hay là để Trương Dương đến đón tôi…?]

Lần này đối phương im lặng hơi lâu.

Trình Thanh Giác: [Ừm.]

Thấy chữ này, Lê Vụ im lặng một lát.

Qua những lần tiếp xúc ngắn ngủi, cô dường như có thể cảm nhận được, Trình Thanh Giác không hề sợ mình bị lộ trước công chúng, ngược lại còn rất ghét cuộc sống khó đi lại.

Cô suy nghĩ vài giây, thay đổi ý định, cân nhắc rồi gửi.

Lê Vụ: [OoO Nếu anh cũng muốn ra ngoài đi dạo, và trong trường hợp có thể đảm bảo an toàn cho anh, vậy thì đi siêu thị cùng tôi nhé.]

Lê Vụ: [Tất nhiên tôi nói là trong trường hợp có thể đảm bảo an toàn và không gây ra bất kỳ rắc rối nào cho anh!]

Lê Vụ: [Được không? o]

Cô còn cho anh một bậc thang xuống: [Tôi cũng không thích đi tàu điện ngầm lắm đâu, với lại tôi với Trương Dương không quen bằng anh ~0~]

Lại qua một lúc lâu.

Trình Thanh Giác: [Ừm.]

Trình Thanh Giác: [Tôi đợi cô ở bãi đậu xe.]

Lê Vụ: [Được thôi!]

Lê Vụ: [Sáu rưỡi tôi tan làm.]

Lê Vụ: [【#Định vị-Văn Mai%#*&a;V@Địa chỉ】]

Lê Vụ: [Anh nhớ đeo khẩu trang cẩn thận nhé! Đỗ ở chỗ xa xa dưới tòa nhà công ty bọn tôi là được!]

*

Buổi tối tan tầm, họp nhóm xong, mọi người cùng nhau xuống lầu. Ngoài Thất Thất ra, những người khác đều đi tàu điện ngầm, thường ngày đều cùng đi về hướng ga tàu điện ngầm.

Ngô Khải Minh và Lê Vụ thậm chí còn đi cùng một tuyến, cùng một hướng.

Thất Thất: “Ê, Lê Vụ, cậu không đi cùng họ à?”

Nghe thấy tiếng, Tiểu Lộc quay lại: “A Vụ, cậu không đi à?”

Trình Thanh Giác đến rồi, ba phút trước anh đã gửi định vị cho cô, xe của anh đậu ở ngã tư đối diện, cách đó một đoạn.

“Đàn chị!” Ngô Khải Minh cũng lên tiếng.

“Hả?” Cuối cùng Lê Vụ cũng ngẩng đầu, “Ừm… Các cậu đi trước đi, tôi phải đi siêu thị mua đồ.”

“Mua gì thế chị?” Ngô Khải Minh đi đến, vừa hay đói bụng, muốn đi mua một nắm cơm, “Phía trước có FamilyMart.”

Cậu ấy hất cằm về đúng hướng Trình Thanh Giác đang đậu xe.

Lê Vụ giật mình, tiến lên chặn lại: “Chị không đi FamilyMart, chị đi… trước ngã tư có một siêu thị lớn, chị muốn đến Walmart đó, FamilyMart không có đủ đồ chị muốn mua.”

Ngô Khải Minh thắc mắc: “Walmart đó xa lắm, không phải gần ga tàu điện ngầm của chị cũng có một cái sao, sao không đi cái đó?”

Lê Vụ ho một tiếng: “Hôm nay tôi muốn đi bộ, đi dạo một chút, trưa nay ăn no quá.”

Ngô Khải Minh còn muốn nói gì đó, nhưng bị Thất Thất gọi lại: “Cậu tò mò đến cùng làm gì, đi với Tiểu Lộc đi.”

Ngô Khải Minh oan ức: “Em nghĩ em đi cùng đàn chị, có thể xách đồ giúp chị ấy.”

Thất Thất nhìn Lê Vụ một cái, rồi nói: “Không cần cậu đâu.”

“Sao lại không cần em?” Ngô Khải Minh xắn tay áo lên định khoe cơ bắp của mình, “Em nói cho chị biết, hai ngày trước em mới tập gym…”

Thất Thất đá cậu ấy một cái: “Đi nhanh đi.”

Chờ mọi người đi hết, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh, Lê Vụ đứng tại chỗ, nhìn về hướng Trình Thanh Giác gửi định vị.

Tuy ở khá xa nhưng Lê Vụ vẫn nhận ra có vài chiếc xe đang đỗ ở đầu hẻm, nhưng cô không chắc liệu xe của Trình Thanh Giác có nằm trong số đó hay không.

Đang định đi đến xem thử thì điện thoại nhận được tin nhắn.

Trình Thanh Giác: [Công ty còn việc à?]

Lê Vụ: [Hả hả?]

Trình Thanh Giác: [Sao chỉ nhìn mà không qua?]

Lê Vụ vội vàng bước về phía đó: [Vừa nãy tôi đang xác định xem xe của anh có ở đó không.]

Trình Thanh Giác: [Ừm.]

Trình Thanh Giác: [Có thể hỏi thẳng tôi.]

Lê Vụ: [Được, được, cảm ơn anh.]

Trình Thanh Giác: [Ừm, là tôi cảm ơn cô.]

Sau tin nhắn cuối cùng, Lê Vụ ngước mắt nhìn lại hai câu trên cùng, không hiểu sao lại cảm thấy Trình Thanh Giác giống như một người có tính chiếm hữu mạnh mẽ.

Một lát sau, cô lắc đầu, cảm thấy đó là ảo giác của mình, rõ ràng Trình Thanh Giác là người rất lịch thiệp và ôn hòa.

Hai phút sau, Lê Vụ băng qua đường, đi đến trước xe của Trình Thanh Giác.

Sau khi nhìn quanh, cô đột nhiên kéo cửa, cúi người như kẻ trộm, lén lút chui vào.

Người lái xe: “………”

Anh liếc mắt, kéo khẩu trang lên một chút, bình thản nhắc nhở: “Cô làm vậy càng dễ bị lộ hơn.”

Lê Vụ vốn định bẻ tấm chắn nắng phía trước xe xuống, nghe Trình Thanh Giác nói vậy bèn dừng tay, lặng lẽ thắt dây an toàn, vai cũng thả lỏng, ngồi giống một người bình thườn hơn.

Cô chột dạ nói: “Xin lỗi, tôi chưa từng ra ngoài với ngôi sao nào vào ban ngày, nên hơi thiếu kinh nghiệm.”

Nghe cô nói thế, người ngồi ở ghế lái im lặng một lúc, sau đó khởi động xe, trả lời: “Ngôi sao cũng không khác gì người bình thường.”

“Hơn nữa bây giờ là buổi tối.” Trình Thanh Giác chỉ khung cảnh bên ngoài cửa sổ, “Cũng không phải tôi đi đâu phóng viên cũng có thể theo được.”

Giọng điệu anh bình thường, Lê Vụ nắm chặt dây an toàn, quay đầu giải thích: “Không phải tôi nghĩ anh không phải người bình thường, tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến anh, nên mới cẩn thận hơn, anh đừng để ý.”

Cô nói rất thành khẩn, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng.

Người lái xe nhẹ nhàng đánh lái, lái xe ra khỏi chỗ đậu. Anh liếc nhìn cô.

Chỉ trong chốc lát, xe đã rời khỏi chỗ đậu và nhập vào đường chính.

Lê Vụ ngẩng đầu, trong ánh hoàng hôn, cô nhìn thấy đường nét một bên mặt và hàng mi của anh khi anh cụp mắt xuống.

Anh nói: “Tôi để ý gì chứ, đáng lẽ ra tôi phải cảm ơn cô.”

“Hả?”

“Không phải cô còn giúp tôi nấu cơm sao.” Anh nói.

Lái xe trên đường cao tốc quả thật nhanh hơn nhiều so với đi tàu điện ngầm rồi chuyển xe buýt.

Vừa xuống cao tốc, còn hai ngã tư nữa là đến siêu thị, Trình Thanh Giác nhận điện thoại của Hoàng Minh.

“Cậu đừng quên hoạt động ngày mai đấy.” Có một chương trình của đài trung ương mời anh đến làm khách mời một kỳ.

“Ừm.”

“Tối mai ghi hình, chiều phải trang điểm, tạo hình, hai giờ chiều anh đến…” Nói xong, Hoàng Minh nâng cao giọng, “Cậu lái xe của anh đi đâu rồi?”

Lúc mua, xe của anh ấy kết nối định vị điện thoại, có tin nhắn hiện lên, anh ấy vừa hay nhìn thấy.

Hoàng Minh: “Trình Thanh Giác!”

Trình Thanh Giác nhíu mày: “Anh theo dõi em à?”

Hoàng Minh: “Ai theo dõi cậu! Đó là hệ thống định vị anh được tặng kèm lúc mua xe mà!! Cậu mau nói cho anh biết, cậu đi đâu rồi??”

Lê Vụ cẩn thận quay người lại, thấy Trình Thanh Giác lại đánh lái, ung dung đáp: “Đi siêu thị với Lê Vụ.”

“………”

Sau một khoảng im lặng chết chóc, Hoàng Minh: “Cậu sống ở đó luôn hả?!!!”

Trình Thanh Giác nhíu mày không thả lỏng: “Không, chỉ đi mua sườn thôi.”

Hoàng Minh suýt nữa ngất xỉu: “Mua sườn?? Mua sườn mà không phải là sống à??? Cậu nuôi mèo nấu cơm ở đó, cậu định ở lại luôn hả??”

“Đâu.” Trình Thanh Giác lại nói, giọng điệu vẫn không thay đổi, “Em trả hai vạn rưỡi, chỉ được ở mười ngày.”

Hoàng Minh: “………”

Lê Vụ thật sự sợ Trình Thanh Giác sẽ chọc Hoàng Minh tức chết.

Cô ôm chặt túi của mình, cúi người về phía trước, khẽ mở lời: “Xin lỗi anh, quản lý Hoàng, vì tôi tan làm muộn nên bọn tôi mới quyết định cùng đi siêu thị, là do tôi…”

“Không phải tại cô ấy.” Người đàn ông thản nhiên ngắt lời cô, “Là em muốn đón cô ấy.”

“Không không không, là tôi tan làm muộn…”

Lần này Hoàng Minh thật sự hết kiên nhẫn rồi. Anh ấy từ từ bình tĩnh lại, an ủi Lê Vụ trước: “Lê Vụ, tôi không giận cô, cô đừng để ý tôi nói to tiếng, tôi không giận cô đâu.”

Lê Vụ ở bên này gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Tôi biết mà, tôi biết mà.”

Rồi lại giọng nhỏ nhẹ: “Nhưng anh cũng đừng giận Trình Thanh Giác…”

Trình Thanh Giác liếc nhìn cô.

“Được, tôi không giận cậu ta.” Hoàng Minh đồng ý xong, quay người, “Trình Thanh Giác!!”

Lê Vụ: “………”

Dù Hoàng Minh có la hét như vậy, sắc mặt người đàn ông vẫn không hề thay đổi. Anh nhìn gương chiếu hậu, lái xe vào bãi đậu xe bên ngoài siêu thị, không dùng giọng điệu chọc tức người nữa: “Được rồi, em biết rồi, em có đeo khẩu trang, sẽ không bị chụp ảnh đâu.”

Hoàng Minh thở dài: “Anh cũng không sợ cậu bị chụp ảnh, bị chụp chúng ta có thể dùng tiền giải quyết. Chủ yếu anh sợ có fan cuồng hoặc những chuyện khác xảy ra, anh phải đảm bảo an toàn cho cậu, cậu hiểu không?”

Trình Thanh Giác im lặng một lúc: “Em biết.”

Hoàng Minh ở bên kia dừng lại hai giây: “Được rồi, bỏ đi, cậu biết là được, đi mua sườn của hai người đi.”

Điện thoại bị cúp, Lê Vụ ôm túi ngồi ở ghế phụ, không dám xuống xe.

Người lái xe dừng xe ổn định, hạ nửa cửa sổ xuống, chống khuỷu tay lên khung cửa sổ, không nói gì.

Mặc dù biểu cảm của anh không thay đổi, nhưng Lê Vụ có thể cảm nhận được anh dường như không vui như vừa nãy, có vẻ như đang chìm đắm vào một ký ức nào đó, cũng hơi phân tâm.

Trong xe im lặng vài giây, Lê Vụ liếc nhìn anh, không biết có nên nói gì với anh không.

Lê Vụ im lặng một lúc, hơi lo lắng, vẫn quay đầu sang, mở miệng hỏi: “… Tâm trạng của anh khôkg tốt à?”

Bàn tay người đàn ông đang đặt trên khung cửa sổ rụt lại, liếc nhìn cô một cái.

Xe dừng ở góc khuất, đối diện là một cửa hàng đã chuyển đi, sẽ không bị người khác nhìn thấy.

Trình Thanh Giác tắt máy xe, tay phải kéo khẩu trang trên mặt xuống một chút: “Không.”

“Vậy anh đang nghĩ gì… tôi thấy sắc mặt anh…”

“Tôi đang nghĩ…” Anh nhớ lại vẻ mặt sợ sệt của cô lúc nãy, khi Hoàng Minh mắng,

Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, mỉm cười không tiếng động: “Tôi đang nghĩ nếu lần sau Hoàng Minh mắng, cô cứ đẩy cho tôi.”

“Cái gì?” Lê Vụ nhìn anh.

Giọng Trình Thanh Giác khàn khàn: “Tôi đỡ thay cô.”

Bình Luận (0)
Comment