Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 25

Chiều hôm sau, Lê Vụ tan làm sớm, hơn ba giờ đã về đến nhà.

Mấy ngày nay cô phải sửa ba bức tranh họa, Lâm Kỳ cho thời hạn chót là tối thứ tư, nên cô định về nhà sớm, sửa tranh đến khuya.

Cứ tưởng Trình Thanh Giác đã được Hoàng Minh đón đi, không ngờ đẩy cửa vào lại thấy anh vẫn còn ở đó.

Người đàn ông mặc một chiếc áo len mỏng màu xám nhạt, nhắm mắt nằm ngửa trên ghế sofa. Dáng vẻ lười biếng như đang ngủ say, hoàn toàn không giống như đang chờ quản lý đến đón đi tham gia hoạt động của đài trung ương.

Đôi khi Lê Vụ cũng rất ngưỡng mộ sự thư thái của anh.

Hạt Cà Phê cuộn tròn trên tấm thảm cạnh ghế sofa, vẫy đuôi nhìn cô. Vượng Tài nhảy từ ghế sofa lên đùi Trình Thanh Giác, dẫm qua dẫm lại trên đùi anh, rồi dừng lại một chút, chân phải cố gắng cào vào vị trí nhạy cảm nào đó…

“Vượng Tài!!” Lê Vụ sợ chết khiếp!

Vượng Tài dừng chân, ngơ ngác quay đầu nhìn lại, không hiểu sao người mẹ hiền lành lại đột nhiên quát nó: “Meo——”

Đồng thời, người đang nằm trên ghế sofa cũng bị tiếng gọi của cô đánh thức.

“Sao vậy?” Anh chậm rãi vuốt tóc, mở mắt nhìn sang.

Lê Vụ lại liếc nhìn chân phải của Vượng Tài, xác nhận nó không còn ý định cào vào chỗ nào của Trình Thanh Giác nữa… cô mới thở phào nhẹ nhõm, quay người đóng cửa lại.

Vì cảnh tượng vừa thấy nên khi quay lưng đi, má cô hơi đỏ lên.

Vừa nãy cô đã liếc nhìn chỗ suýt bị Vượng Tài cào. Cô nhắm chặt mắt, cố gắng quên đi cảnh tượng vừa rồi.

Người trên ghế sofa đã ngồi dậy.

Trình Thanh Giác bế Vượng Tài xuống đất, đặt nó bên cạnh Hạt Cà Phê, sau đó lại vuốt tóc hai cái nhìn sang, giọng nói hơi khàn: “Sao vậy, vừa rồi cô kêu gì thế?”

“Không có gì.” Lê Vụ giả vờ sắp xếp balo, quay người lại, má vẫn nóng ran, “Chỉ là nhớ Vượng Tài thôi.”

Bây giờ cô rất nghi ngờ Vượng Tài rốt cuộc có phải là một con mèo ngốc hay không, hay chỉ là do tò mò về đồng loại, trước đây nó còn làm chuyện này với Hạt Cà Phê nữa!

“Meo——” Không biết có phải nghe thấy mẹ nhắc đến mình không, Vượng Tài giẫm hai chân nhỏ xuống đất, ngẩng đầu quay lại, kêu với Lê Vụ một tiếng.

Trình Thanh Giác giơ tay v**t v* đầu Vượng Tài hai cái, trả lời câu nói của Lê Vụ: “Ừm.”

Lê Vụ đi đến, liếc nhìn anh

Trừ lần cách đây một tuần trước, đây đã là ngày thứ ba Trình Thanh Giác ở nhà cô, nhưng cô vẫn chưa quen với việc nói chuyện đối mặt với anh như vậy.

Cô khẽ ho một tiếng, đặt balo lên chiếc ghế sofa đơn cách anh khá xa: “Không phải tối nay anh có hoạt động sao?”

Trình Thanh Giác nhíu mày, ngước mắt nhìn đồng hồ: “Hoàng Minh sắp đến rồi.”

Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên. Lê Vụ nhìn về phía sau, quay người mở cửa. Đầu  tiên, cô nhìn thấy Trương Dương và chuyên viên trang điểm, sau đó là Hoàng Minh theo sát phía sau.

Địa điềm ghi hình là đài truyền hình gần khu công nghệ cao, lái xe đến đó mất một lúc.

Mặc dù lát nữa đến nơi phải trang điểm và tạo hình lại, nhưng khi xuống xe, khó tránh khỏi việc có fan hâm mộ và phóng viên chờ sẵn chụp ảnh. Vì vậy bây giờ cũng phải nhờ chuyên viên trang điểm của ekip làm một kiểu tóc hàng ngày.

Trương Dương thậm chí còn không bước vào, chỉ đứng ở cửa hỏi: “Lê Vụ, bọn tôi có thể sử dụng phòng của cô được không?”

Trương Dương giải thích: “Vì đến nhà cô không tiện nên bọn tôi không đi xe riêng tiện nghi thông thường, do đó chỉ có thể dùng nhà của cô để tạo hình thôi.”

Người đến cũng không nhiều, ngoài Trương Dương và Hoàng Minh ra, chỉ có ba stylist của ekip.

Lê Vụ không bận tâm tới những điều này, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị. Cô lùi sang một bước nhường đường: “Không sao, các anh vào đi.”

“Cảm ơn.” Trương Dương vội vàng thay mặt ekip cúi đầu cảm ơn.

Người trên ghế sofa hình như vừa nghe thấy cuộc trò chuyện ở cửa. Anh dậy đi vài bước, dừng lại cách Lê Vụ hai mét, nhíu mày nhìn ra cửa: “Em đã nói là không cần tạo hình rồi mà?”

“Ông cố, anh chịu cậu đó.” Hoàng Minh vừa cúp điện thoại, thấy anh vẫn đang mặc chiếc áo len ở nhà, nhìn qua giống như áo đôi với chiếc áo len trắng của Lê Vụ, “Không tạo hình thì cậu muốn làm gì? Suốt ngày vác mặt mộc chạy khắp à??”

Lê Vụ lại lùi thêm một bước, nhường đường cho mấy người vào cửa.

Căn hộ của cô quá nhỏ, khi nhường đường cô vô thức lùi lại hai bước, vừa hay đến cạnh Trình Thanh Giác.

Mấy stylist tay xách theo đồ chen chúc đi qua lối vào nhỏ hẹp. Nếu không lùi nữa, Lê Vụ sẽ bị vấp ngã, vì vậy cô chỉ có thể vô thức giơ tay đẩy Trình Thanh Giác một cái: “Anh lùi lại…”

Vừa nói được ba chữ, nhận ra mình đang đẩy thần tượng của mình, cô vội vàng rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Lòng bàn tay dường như vẫn còn vương vấn cảm giác mềm mại khi chạm vào áo len của anh.

Hai người đứng rất gần, phía sau Trình Thanh Giác là kệ kính ngăn cách phòng khách, giữa cô và anh chỉ cách nhau hai nắm đấm, gần như dán sát vào anh. Cô ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt anh đang nhìn xuống.

Hơi thở của Lê Vụ chợt nghẽn lại, cô quên mất lời mình định nói.

Đôi mắt anh quá đẹp… Cô ngơ ngác nhìn anh, rất khó rời mắt.

“Sao vậy?” Người đàn ông đột nhiên nhìn cô và hỏi.

“Không, không có gì.” Lê Vụ hoảng loạn, giơ tay sờ gáy.

“Không có gì mà cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì?” Trình Thanh Giác lại hỏi, giọng điệu anh bình thản, hỏi rất nghiêm túc, “Mắt không chớp lấy một cái.”

Mặt Lê Vụ sắp chín rồi, cô quên mất việc tiếp tục nhường đường, cúi đầu cắn môi, khó khăn nói: “Không, tôi chỉ nhìn anh…”

“Hai người ở cuối đường ơi, lát nữa nói tiếp nhé.” Giọng Hoàng Minh vọng đến.

Bị ngắt lời đột ngột, Lê Vụ giật mình, vòng qua Trình Thanh Giác, lách sang một bên chừa ra lối đ*

Hoàng Minh đi tới, mỉm cười với Lê Vụ trước, sau đó nhìn Trình Thanh Giác, tức giận không thôi. Anh ấy miệng mấy lần, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Cậu đúng là ông cố của anh mà.”

Hoàng Minh: “Tối qua anh đến đón cậu, về nhà trang điểm có phải tốt hơn không? Thế nhưng cậy cứ nhất quyết đòi ở đây, hôm nay còn dẫn người của công ty đến nữa. Cậu nói xem có làm phiền Lê Vụ không hả?”

“Không sao, không sao.” Lê Vụ cúi người ôm hai bé mèo, nhỏ giọng, “Không phiền gì cả, mọi người cứ tự nhiên.”

Hạt Cà Phê và Vượng Tài đứng cạnh chân Lê Vụ nhìn Hoàng Minh.

Hoàng Minh hít một hơi, lại liếc nhìn Trình Thanh Giác, sau đó nói với Lê Vụ: “Lê Vụ, lát nữa tôi sẽ chuyển khoản cho cô 500 tệ. Sau khi bọn tôi đi, cô tìm người tới dọn dẹp nhà cửa nhé, dùng chỗ của cô, làm phiền cô rồi.”

“Không sao, không sao.” Lê Vụ ngồi xổm dưới đất, nhìn Trình Thanh Giác, liên tục xua tay lần nữa.

Hai stylist đi theo Trình Thanh Giác vào phòng ngủ phụ, một trợ lý, Trương Dương và Hoàng Minh chờ ở bên ngoài.

Để không ảnh hưởng tới Lê Vụ, ba người họ ngồi trên những chiếc ghế nhỏ trong phòng ăn, đồ đạc mang theo cũng được sắp xếp gọn gàng dưới chân, cố gắng hết sức tránh gây rắc rối cho Lê Vụ.

Một mình Lê Vụ ôm hai bé mèo ngồi trên ghế sofa phòng khách, nói là lấy máy tính bảng để sửa tranh, nhưng thực ra vẫn luôn chú ý đến động tĩnh trong phòng ngủ phụ.

Sửa được một lúc, cô gãi gãi đầu, thở dài một hơi.

Có Trình Thanh Giác ở đó, có vẻ cô rất khó tập trung, đặc biệt là lúc này, cô cứ nhớ đến cảnh vừa rồi khi chạm vào cánh tay của Trình Thanh Giác ở cửa…

Lúc đẩy anh cô không chú ý nên đẩy vào cánh tay, ngoài tay áo len cọ vào lòng bàn tay cô, còn có cả làn da lộ ra ở cổ tay anh.

Bây giờ nghĩ lại, lòng bàn tay cô nóng ran như thể vẫn còn lưu lại hơi ấm trên da thịt anh.

Nghĩ vậy, cô nắm chặt tay phải, đổi tư thế ngồi, xóa bỏ phần vừa sửa, tập trung lại vào việc vẽ tranh.

Nửa tiếng sau, Trình Thanh Giác đã chuẩn bị xong. Hai nhân viên ra khỏi phòng trước, khoảng năm phút sau, Trình Thanh Giác thay quần áo xong xuôi bước ra.

Anh mặc một chiếc áo khoác bomber đơn giản và quần cargo màu đen. Nhưng có lẽ do quần áo đắt tiền, thiết kế đẹp, nên dù tối màu, trông anh vẫn khác hẳn với lúc ở nhà.

Tóc cũng được chăm sóc tỉ mỉ, sau khi chỉnh sửa, đôi mắt và lông mày càng quyến rũ hơn bình thường, tuy nhiên cũng tạo ra cảm giác xa cách hơn.

Lê Vụ nhìn anh hai cái, nắm chặt cọ vẽ, lặng lẽ cúi đầu vẽ tranh.

Cảm giác khi gặp anh ở buổi hòa nhạc trước đó lại ùa về. Thoát khỏi dáng vẻ khi ở nhà cô, anh vẫn là tâm điểm của đám đông, là ngôi sao được vạn người chú ý, nhưng lại rất xa vời với cô.

Lê Vụ đổi tay chống đầu, bàn tay vừa chạm vào Trình Thanh Giác cũng không còn nóng nữa. Cô đầu sửa tranh, vô thức thở dài một hơi.

Hoàng Minh nhìn đồng hồ đeo tay: “Lê Vụ, bọn tôi đi đây, cảm ơn cô.”

Lê Vụ ngẩng đầu “Hả?” một tiếng: “Không có gì đâu.”

Cô ngẩng đầu lên thì thấy Trình Thanh Giác, hai người nhìn nhau chốc lát, sau đó cô thu ánh mắt về trước.

Ánh mắt Trình Thanh Giác dừng lại trên người cô hai giây, anh khẽ nhíu mày.

“Đi thôi.” Hoàng Minh cúi đầu xem tin nhắn, rồi quay lại thúc giục anh.

Khu dân cư của Lê Vụ đông người và phức tạp. Hoàng Minh đã dùng lý do khác, liên hệ với ban quản lý để đi lối khác, đổi sang chiếc xe thường ngày không dùng, đậu ở ngoài lối đi, đón Trình Thanh Giác.

Mọi người đều đã đi hết, căn nhà trở nên yên tĩnh, nhưng Lê Vụ lại không vẽ được nữa. Cô điều chỉnh tư thế ngồi vài lần, tâm trí trái lại không tĩnh lặng như lúc nãy có nhiều người.

Tập trung được hai phút, cô ngước mắt lên nhìn Hạt Cà Phê cách đó không xa một lúc.

Hạt Cà Phê dường như nhận ra ánh mắt của cô, nó vẫy đuôi đi tới. Khi đến chân cô, nó cúi đầu cọ nhẹ vào ống quần, tiếng kêu mềm mại: “Meo——”

“Con nói xem hôm nay ba con có về nữa không? Chắc là không nhỉ…” Lê Vụ chấm chấm đầu bút lên đầu Hạt Cà Phê.

Hạt Cà Phê: “Meo——”

“Không sao đâu.” Lê Vụ v**t v* lông nó hai cái, vẻ mặt cũng hơi ủ rũ, an ủi nó, “Nhưng chắc chắn ba con sẽ đến đón con, con đừng lo lắng.”

Hạt Cà Phê vẫy đuôi: “Meo——”

Trình Thanh Giác không ở nhà, chỉ còn lại cô và hai bé mèo. Cô cuộn tròn trên ghế sofa sửa tranh cả buổi chiều.

Đúng tám giờ tối, cô đăng nhập vào trang web để xem chương trình phát sóng lại của Trình Thanh Giác.

Chương trình đã bắt đầu được khoảng nửa tiếng, nhưng phần biểu diễn của Trình Thanh Giác vẫn còn ở phía sau, lịch trình dự kiến là khoảng chín giờ.

Tuy nhiên fan của anh quá đông, khu vực bình luận bên cạnh đã có rất nhiều người nhắc đến anh.

[A a a a bao giờ Trình Thanh Giác mới ra vậy!!!]

[Đợiiiiiii!!!!!]

[Fan Trình Thanh Giác có thể yên tĩnh một chút không, không xem danh sách chương trình à? Tiết mục của anh ta là tiết mục thứ hai từ dưới lên, bây giờ gọi làm gì? Đông fan thì ghê gớm lắm à??]

[Đông fan ghê gớm hơn bạn đó, bạn có hiểu hàm lượng vàng của hai tiết mục cuối cùng không???]

[Này, tôi chỉ muốn hỏi, vừa nãy có ai để ý tới cảnh hậu trường không, sao chiếc vòng chuông đen vẫn còn trên cổ tay Trình Thanh Giác vậy??? Chắc không phải là chiếc ở Hy Lạp đấy chứ??]

[Tôi cũng nhìn thấy!!!]

[………]

Lê Vụ thắc mắc, quay đầu gãi Hạt Cà Phê.

Hạt Cà Phê nằm trong lòng cô, nhẹ nhàng l**m chân: “Meo~”

Vượng Tài cuộn tròn trên ghế sofa, thấy động tác của Lê Vụ, nó ngáp một cái rồi đi đến, vẫy vẫy đuôi, cũng duỗi cổ ra cho mẹ.

Lê Vụ gãi hai cái, rụt tay xuống khỏi cổ Hạt Cà Phê, lẩm bẩm: “Sao lại lấy dây bện của con nữa rồi…”

Bình Luận (0)
Comment