Lê Vụ chống cằm, nhìn chằm chằm Hạt Cà Phê.
Hạt Cà Phê ngã xuống trước mặt cô, l**m chân: “Meo~”
Không biết có phải do cô ảo giác hay không, mà gần đây tiếng của Hạt Cà Phê càng quyến rũ hơn.
Cô giơ tay chạm vào chóp mũi Hạt Cà Phê: “Hạt Đậu nhỏ.”
“Meo~~” Hạt Cà Phê nhìn cô, vừa l**m chân, vừa lăn lên đùi Lê Vụ.
Lê Vụ thấy rất lạ: “Sao con thảo mai thế, xung quanh con có người như vậy à?”
Cô suy nghĩ một lát: “ba con… vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, không liên quan gì đến thảo mai cả…”
“Meo~~” Hạt Cà Phê tiếp tục nhìn cô, đặt chân vừa l**m xong xuống, cào cô hai cái.
“Meo——~~” Vượng Tài cũng bắt chước Hạt Cà Phê kêu hai tiếng.
Lê Vụ không nghị ngợi nữa, ôm cả hai bé mèo vào lòng, ánh mắt lại nhìn vào cổ Hạt Cà Phê.
Hạt Cà Phê lăn lộn trên đùi Lê Vụ.
Trình Thanh Giác đã tháo vòng khỏi cổ nó trước khi đi, nhưng Hạt Cà Phê không thể nói nên cũng thể nói cho Lê Vụ biết.
Một lát sau, cuối cùng Lê Vụ cũng không bận tâm đến chuyện này nữa. Cô cầm điều khiển tăng âm lượng TV, tiếp tục xem chương trình.
Buổi tiệc của đài truyền hình trung ương chủ yếu mời các nghệ sĩ gạo cội và ca sĩ thực lực, rất ít ngôi sao nổi tiếng. Nhưng Trình Thanh Giác lại là người dung hòa cả độ nổi tiếng và thực lực, là ca sĩ hiếm hoi của làng giải trí trong nước những năm gần đây khiến người ta phải nể phục, dù là về độ nổi tiếng hay về thực lực.
Vì vậy, trong buổi tiệc quan trọng như hôm nay, đài trung ương không chỉ mời anh mà còn sắp xếp cho anh biểu diễn tiết mục áp chót.
Mặc dù mấy năm nay, fan của Trình Thanh Giác đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, fan bình thường không thể đấu lại họ. Nhưng trong buổi tiệc quan trọng như hôm nay, họ lại càng hãnh diện hơn.
[Thấy cái gì gọi là thực lực chưa?? Những người muốn dựa hơi nổi tiếng đừng bám víu nữa được không!!!]
[Còn đối thủ à, nhìn khắp làng giải trí trong nước, có ai có thể là đối thủ của chúng ta không, anti-fan chết đi.]
[Đợi đã, đợi đã, cháy quá!!!]
[Vũ Dữ, mau chạy truyền thông cho thần tài nhà mình đi. Tôi mà còn thấy tin đồn nhảm nữa là tôi đến công ty treo biểu ngữ đó!!]
[Vũ Dữ là đồ ăn hại, công ty chết tiệt.]
[………]
Hình ảnh trên TV được chiếu từ máy tính bảng. Lê Vụ lướt ngón tay, xem khu vực bình luận đang nhảy lên nhanh chóng.
Mặc dù cô là fan của Trình Thanh Giác từ khi anh ra mắt, nhưng chưa bao giờ có sức chiến đấu mạnh, sẽ không cãi nhau với người khác, chỉ lặng lẽ like và báo cáo những bài đăng lan truyền tin đồn.
Lúc này cũng vậy, cô vừa xem khu vực bình luận đấu đá nhau, vừa bấm like và chờ đợi tiết mục của Trình Thanh Giác.
Có lẽ Trình Thanh Giác rất dễ dàng thu hút toàn bộ sự chú ý của cô, nên từ lúc cô mở TV cho đến khi tiết mục của Trình Thanh Giác bắt đầu lúc chín giờ, cô vẫn chưa sửa lại bức tranh nào.
Chín giờ kém hai phút, đèn sân khấu đột nhiên tắt hết, rồi lại bất ngờ sáng bừng lên, phần nhạc dạo đầu mang phong cách độc đáo của Trình Thanh Giác vang lên.
Những buổi tiệc như thế này hiếm khi xuất hiện những ca khúc bùng nổ, nhưng bài hát tiếng Anh này của Trình Thanh Giác đã giành được ba giải thưởng lớn trong và ngoài nước. Vì vậy đài trung ương vốn rất coi trọng nguyên tắc mới phá lệ vì anh, chọn bài hát này.
Buổi tiệc của đài trung ương, tiết mục áp chót, phá lệ chọn bài hát. Một trong ba điều này đều là vinh dự vượt xa những người trong giới.
Lê Vụ lặng lẽ xem một lát, chống ghế sofa ngồi thẳng dậy, lấy chiếc chăn trên ghế sofa khác đắp kín người.
Người đàn ông trong video sáng chói rực rỡ, không ai sánh bằng.
Ba phút hát nhanh chóng kết thúc. Thang điện nâng của Trình Thanh Giác từ từ hạ xuống trong một tràng bình luận bùng nổ.
[Trình Thanh Giác!!!!!!]
[Em yêu anh!!!!!!!!!]
[*Trái tim *Trái tim *Trái tim]
[Ôi ôi ôi, có thể nhìn thấy cuộc đời này không còn gì tiếc nuối nữa a a a a]
[Ánh sáng của đài trung ương chết chóc, sao vẫn đẹp trai thế này, tôi không chịu nổi nữa.]
[A a a a a a a a]
[………]
Tiết mục của Trình Thanh Giác đã kết thúc được một lúc, hình ảnh đã chuyển sang người dẫn chương trình, nhưng Lê Vụ vẫn nhìn chằm chằm màn hình TV, nghiêm túc suy nghĩ có nên gửi tin nhắn hỏi Trình Thanh Giác xem tối nay anh có về không.
Cô suy nghĩ đi nghĩ lại, ôm Hạt Cà Phê vào lòng, cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn đó.
Lúc này có lẽ anh đang tẩy trang ở hậu trường, hoặc đang nói chuyện với một ca sĩ nổi tiếng nào đó, quá xa vời, cô không thể làm phiền.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, lại không thể tập trung vẽ tranh, cô kéo xem khu vực bình luận bên trái chương trình.
[Trình Thanh Giác vẫn chưa tháo vòng chuông bện, tôi đau lòng quá.]
[Tôi cũng nhìn thấy, chắc chắn là có ý nghĩa đặc biệt gì đó, tôi không tin anh ấy lại đeo một sợi dây bện cũ kỹ từ Hy Lạp về đến trong nước.]
[*Đau lòng *Đau lòng *Ói máu *Ói máu]
[Rốt cuộc có ai biết chuyện gì không a a a a. Tôi không chịu nổi nữa rồi, sao cứ đeo trên tay mãi vậy!!!]
[Mà này, tôi lại thấy cái đó không giống vòng tay, kích thước không phù hợp. Anh ấy tự quấn hai vòng rồi đeo vào cổ tay mà, lạy trời.]
[Quấn hai vòng cũng phải đeo, rốt cuộc là vật gì quan trọng đến vậy *Ói máu * Ói máu *Ói máu]
[………]
Lê Vụ xoa mũi, liếc nhìn Hạt Cà Phê đang để mặc Vượng Tài cào vào mình, nhỏ giọng: “Có phải ba con quá bám con, lại không thể mang con theo bên mình, nên mới lấy chuông của con đi không?”
Hạt Cà Phê: “Meo—— Meo.”
Lê Vụ đương nhiên biết hỏi không ra được gì, cô cầm máy tính bảng ngả ra ghế sofa, giọng điệu thản nhiên và chán nản: “Dù sao chắc chắn cũng không phải vì dì đan.”
Nhưng anh luôn mang thứ này bên người, rất dễ khiến cô suy nghĩ lung tung, haizz.
Cô xoa tóc, đang định chuyển màn hình và tắt chương trình, thì đột nhiên Trương Dương gọi video tới.
Cô bật thẳng dậy, ấn nút trả lời.
Cái đầu to của Trương Dương xuất hiện trong video, có vẻ cậu ấy vẫn đang ở hậu trường trường quay, thỉnh thoảng có nhân viên đi ngang qua phía sau.
“Lê Vụ?” Cậu ấy nói nhỏ.
“Ừm ừm? Sao vậy?” Lê Vụ không để ý hình tượng lắm, tùy tiện gạt tóc hai cái.
“Hạt Cà Phê có ở cạnh cô không?”
“Có.”
“Ồ ồ.” Trương Dương nhìn xung quanh, đứng dậy đi về phía khu vực nghỉ ngơi ở góc, “Anh Thanh Giác muốn nói chuyện với hai người một lát.”
“Cái gì?????” Lê Vụ còn chưa kịp chỉnh trang lại dáng vẻ, điện thoại đã được đưa vào tay Trình Thanh Giác.
Lê Vụ: “………”
Trương Dương đúng là trai thẳng! Cậu ấy hoàn toàn không hiểu tầm quan trọng của việc con gái phải chỉnh trang lại vẻ ngoài trước khi gọi video!!!
“Ừm? Sao vậy?” Người đàn ông đối diện vẫn mặc bộ đồ biểu diễn lúc nãy, chỉ là đã cởi chiếc áo vest màu tối bên ngoài ra, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi màu xám nhạt bên trong, “Cô cãi nhau với Trương Dương à?”
Giọng anh hỏi rất ôn hòa.
Lê Vụ sững sờ một giây, lén lút giơ tay vuốt mái tóc bù xù vừa bị cô làm rối tung trên ghế sofa.
Bây giờ cô thật sự hơi muốn cãi nhau với Trương Dươngb rồi. Vì Trình Thanh Giác không ở đây nên buổi chiều cô đã mặc áo ngủ hình SpongerBob của mình cho thoải mái.
Mặc dù Thất Thất từng nói chiếc áo ngủ này rất dễ thương, nhưng Lê Vụ vẫn cảm thấy trong hoàn cảnh này nó hơi trẻ con.
Cô suy nghĩ một lát, kéo chiếc mũ áo lông xù của mình lên đầu: “Không…”
Người đàn ông nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, nói chuyện với cô: “Vậy sao vừa nãy lại kêu to như vậy?”
Lê Vụ nhớ lại tiếng “Cái gì?” vang dội trời đất vừa nãy của mình.
Cô ho khan, tai nóng bừng, không muốn ngẩng đầu, khẽ nói: “Không có gì, chỉ là hơi ngạc nhiên khi Trương Dương gọi điện.”
“Trương Dương gọi điện?” Người đối diện dường như không hiểu, lặp lại lời cô.
Lê Vụ cào đuôi tóc, nghĩ hai giây, sửa lại: “Hơi ngạc nhiên khi anh… gọi điện.”
“Ừm.” Hình như câu trả lời này mới đúng, nên người đàn ông đáp lại một tiếng.
Lê Vụ vẫn đang hối hận vì đã không hỏi Trương Dương định làm gì trước, để cô chuẩn bị một chút, nhưng giờ không kịp nữa rồi. Cô chỉ có thể cầu nguyện trông mình như vậy cũng đẹp…
Cô đưa tay ôm Hạt Cà Phê, để nó cũng xuất hiện trong khung hình.
“Trương Dương nói anh gọi video vì muốn nói chuyện với Hạt Cà Phê.” Lê Vụ nói.
“Ừm.” Trình Thanh Giác dừng lại, như đang hồi tưởng, “Trương Dương nói vậy à?”
Lê Vụ gật đầu: “Đúng vậy.”
Mặc dù Vượng Tài không được mời, nhưng nó vẫn luôn ở trong vòng tay Lê Vụ. Lúc này, nó cũng chớp chớp mắt ngáp một cái, quay đầu sang nhìn về phía camera: “Meo meo——”
Quả thực là mèo có thể khiến anh thư giãn. Bây giờ nhà Lê Vụ còn có hai bé mèo, hơn nữa… Trình Thanh Giác dùng tay trái xoa sợi dây bện ở cổ tay phải, có lẽ gần đây anh ở nhà cô khá thoải mái, nói chuyện với cô, hình như cũng thư giãn hơn.
Anh dựa người ra sau: “Vừa nãy đang xem chương trình à?”
Lê Vụ cúi đầu, v**t v* lông Hạt Cà Phê: “Đúng vậy… Hạt Cà Phê rất vui khi xem chương trình của anh.”
Trình Thanh Giác ngồi trong góc, tựa lưng vào tường. Giữa ca sĩ trẻ và nghệ sĩ gạo cỗi vẫn có khoảng cách thế hệ. Sau khi chào hỏi xong, anh cũng không nói chuyện với ai khác.
Nhân viên cầm đạo cụ thỉnh thoảng đi ngang qua, tò mò liếc nhìn anh.
“Chương trình có hay không?” Anh lại hỏi.
Lê Vụ vẫn cúi đầu, chuyển sang vuốt lông Vượng Tài: “Hay lắm, Hạt Cà Phê rất thích.”
“Đã ăn cơm chưa?”
“Tôi cho bọn nó ăn thức ăn cho mèo rồi.”
Một lát sau, Trình Thanh Giác đột nhiên hỏi: “Sao không nhìn tôi?”
“Hả?” Lê Vụ vội vàng vỗ đầu Hạt Cà Phê, nâng cằm nó lên, cố gắng để nó nhìn vào camera.
“Tôi nói cô đó.” Giọng người đàn ông trong trẻo, trầm ấm, cực kì êm tai.
Tim Lê Vụ hẫng một nhịp, suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, cô ngơ ngác ngẩng đầu: “…Gì cơ?”
Trình Thanh Giác lại tựa lưng ra sau, gáy tựa vào tường, như thể đang bối rối: “Tôi xấu lắm à?”
“………” Sao Lê Vụ có thể nghĩ như vậy được, “Không phải…”
“Ừm.” Trình Thanh Giác đáp một tiếng, giọng điệu hỏi rất nghiêm túc, “Vậy tại sao không nhìn tôi, tôi vẫn đang nhìn cô mà.”
Câu nói này của anh khiến Lê Vụ vô tình liên tưởng đến cuộc trò chuyện mấy phút trước, đôi mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm cô qua màn hình…
Lê Vụ muốn phát điên rồi, nhưng giọng điệu của Trình Thanh Giác lại rất nghiêm túc. Nghe xong, cô thậm chí còn cảm thấy vừa rồi mình không tôn trọng anh.
“Xin lỗi.” Cô khẽ nói lời xin lỗi.
Lần này, cuối cùng cô cũng ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Trình Thanh Giác.
Lớp trang điểm của anh không đậm, ngũ quan vốn đã sắc sảo, không cần phải tô vẽ quá nhiều, chỉ cần tôn lên đường nét là được.
Lúc này, đôi mắt sâu thẳm ấy đang nhìn cô.
“Sao lại xin lỗi?”
Hơi thở của cô sắp ngừng lại, nhưng vẫn phải trả lời anh: “Tôi chưa từng gọi video với ngôi sao nên không có kinh nghiệm…”
“Lần này thì có kinh nghiệm rồi.” Anh ung dung nói.
Đại não Lê Vụ không nghe lời, cô phát hiện Trình Thanh Giác rất hợp với chiếc áo sơ mi màu xám, trông lạnh lùng thờ ơ, nhưng lại quyến rũ và đầy mê hoặc khó hiểu. Lạy trời, vậy mà cô lại đang gọi video với Trình Thanh Giác.
Hơn nữa tại sao cổ áo anh lại mở thấp như vậy… Lúc nãy biểu diễn đâu có cởi hai cúc áo ra, có phải do hậu trường nóng không…
Cô kéo mũ áo ngủ lên che bớt lông mày, tiếp tục giải thích mấy câu: “Ngoài thức ăn cho mèo còn cho Hạt Cà Phê ăn một ít pate mèo nữa…”
“Câu đó cũng hỏi cô đấy.” Anh đột nhiên nói.
“Hả?” Lê Vụ lại ngước mắt lên.
Trình Thanh Giác nhìn cô ấy, mái tóc hơi rủ xuống, song không che được đôi mắt anh. Lê Vụ có thể nhìn thấy những hạt mồ hôi li ti trên thái dương của anh.
“Chương trình có hay không, đã ăn cơm chưa, đều là hỏi cô.” Anh lặp lại.
Lê Vụ: “Ừm…”
“Hạt Cà Phê đâu trả lời được, nó cũng không hiểu gì về chương trình.”
“Ừm…”
Lê Vụ hơi khó thở, ngồi thẳng trên ghế sofa. Lời nói của Trình Thanh Giác bình thường và nghiêm túc, giống như cuộc trò chuyện vu vơ giữa những người quen biết.
Nhưng không biết có phải vì cô có tật giật mình hay không, mà cô luôn cảm thấy lời anh nói rất quyến rũ, cả lời nói lẫn giọng nói đều vậy.
Tim cô đập thình thịch, muốn nổ tung rồi…
Có lẽ vì cô trả lời quá ngắn gọn, người đàn ông ân cần hỏi thêm một câu: “Nói chuyện như vậy khiến cô không thoải mái à?”
“Nếu là vậy, cũng có thể cúp máy…”
“Không đâu.” Lê Vụ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn anh, “Không khó chịu, chỉ là tôi ít nói thôi.”
“Ừm.” Trình Thanh Giác lại đáp một tiếng.
Sau đó Lê Vụ nghe thấy tiếng Trương Dương đang gọi anh ở phía sau.
Lê Vụ lên tiếng: “Anh mau đi đi, hình như là Trương Dương gọi anh đó.”
“Ừm.”
Trình Thanh Giác đáp nhưng không động đậy, vẫn dựa vào tường với dáng vẻ lười biếng như lúc nãy. Chiếc áo sơ mi vốn phẳng phiu giờ hơi nhăn nhúm, anh mặc trên người lại toát lên vẻ lười biếng.
Lê Vụ ngẩn ra nhìn anh.
Một lát sau, anh điều chỉnh tư thế ngồi, vuốt nhẹ tóc mái, lên tiếng: “Tôi có một yêu cầu không phù hợp, nếu cô không tiện thì không cần đồng ý tôi.”
Lê Vụ: “Ừm ừm, anh nói đi.”
Góc anh ngồi rất yên tĩnh, tiếng nói chuyện truyền ra từ loa ngoài, Lê Vụ thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh, quyến rũ một cách lạ lùng.
Trình Thanh Giác: “Tối nay khả năng là tôi không về nhà cô được, phải về nhà riêng của tôi ngủ.”
“Ừm.” Lê Vụ gật đầu.
“Không có Hạt Cà Phê bên cạnh, tôi ngủ không ngon.”
“Ừm ừm.” Lê Vụ lại gật đầu.
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, mê hoặc lòng người, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Vậy tối nay tôi có thể gọi cho cô được không?”
“Trước khi ngủ ấy.” Anh nói.