Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Minh ném điện thoại lên người Trình Thanh Giác: “Ông cố ạ.”
Hoàng Minh cảm thấy công việc quản lý của mình chẳng khác nào làm cha người ta. Vừa mới đón người từ sân bay về, đã phải vừa giúp anh liên hệ với công ty truyền thông đăng bài đính chính, vừa giúp anh tìm mèo.
Công ty đối thủ đúng là đã đến đường cùng, tốn rất nhiều tiền mua hot search bôi nhọ.
Trình Thanh Giác ngồi ở ghế cạnh cửa sổ bên trái, đội mũ lưỡi trai, tựa lưng nhắm mắt, dáng vẻ lạnh nhạt, mệt mỏi.
Thấy dáng vẻ đó của anh, Hoàng Minh giận sôi máu, ngón tay phải bấm chấp nhận lời mời kết bạn WeChat của Lê Vụ, không hề ngẩng đầu nói: “Ông cố, con mèo của cậu nhất định phải lấy về trong hôm nay sao?”
Trình Thanh Giác vẫn chưa khỏi cảm cúm, anh cố gắng gồng giọng, giọng nói khàn đặc: “Vâng.”
“…”
“Chịu cậu đó.” Mẹ già Hoàng Minh giơ tay vỗ lưng ghế tài xế phía trước, đưa địa chỉ Lê Vụ vừa gửi cho tài xế xem, chỉ đạo: “Rẽ trái ở hai ngã tư phía trước.”
Trợ lý ngồi ở ghế phụ quay lại, tay phải cầm cốc trà gừng nóng vừa rót ra từ bình giữ nhiệt, cẩn thận hỏi: “Anh Thanh Giác uống không ạ?”
Hoàng Minh đang cúi đầu trả lời tin nhắn, cảm ơn Lê Vụ, nghe vậy nói: “Cậu ta sống dở chết dở, ngay cả miệng cũng không muốn há, cậu nghĩ cậu ta sẽ uống à?”
Hoàng Minh: “Cậu ta mà chịu uống thuốc, tôi đã tạ ơn trời đất rồi.”
Trợ lý liếc nhìn anh ấy rồi lại liếc nhìn Trình Thanh Giác, nói nhẹ nhàng: “Lúc vừa lên xe, anh Thanh Giác uống thuốc rồi.”
Hoàng Minh đang định cảm thán hôm nay mặt trời mọc đằng tây, có người cuối cùng cũng biết chú ý đến sức khỏe của mình, thì thấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế bên trái lười biếng mở mắt.
Nửa khuôn mặt bị vành mũ lưỡi trai che khuất, lông mi dài nhưng không rậm, ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm nhìn Hoàng Minh, giọng nói khàn khàn, vô cùng lạnh nhạt: “Cứ tạ ơn trời đất đi.”
Hoàng Minh: ………
Đúng là ông cố của anh ấy mà.
Gửi địa chỉ xong, Lê Vụ gọi điện cho Thất Thất.
Lúc cất mấy tấm thẻ bo góc vào phòng, cô mới phát hiện ra một tấm trong số đó có dấu của phòng làm việc ở mặt sau.
Mặc dù Trình Thanh Giác là người lạnh lùng, thường xuyên không hoạt động suốt mấy tháng trời, thậm chí còn hạn chế fan ra sân bay đón, từng bị trêu chọc là quá người rừng, nhưng bản thân anh và phòng làm việc đều rất tốt với fan.
Phòng làm việc thường xuyên phát những tấm thẻ bo góc có dấu của phòng làm việc cho các fan chờ đợi bên ngoài khi anh tham gia sự kiện. Hình ảnh con dấu là biểu tượng của ca khúc solo đầu tiên của anh.
“Alo? Thất Thất.” Lê Vụ kẹp điện thoại giữa vai và tai, ôm bé mèo dưới sàn lên, nhét vào balo đựng mèo, “Cậu tốn nhiều tiền lắm đúng không… Cảm ơn cậu nhé!”
Thất Thất đang ăn lẩu Sukiyaki với mọi người, cô ấy đặt đũa xuống, đứng dậy đi đến tủ lạnh bên cạnh tự chọn đồ uống: “Có gì đâu mà, cậu thích là được rồi.”
Hai người vào làm cùng đợt, tính cách Thất Thất cởi mở, thấy Lê Vụ rụt rè hướng nội, cô ấy luôn muốn coi cô như em bé vậy.
Cô ấy lấy từ trong tủ lạnh ra một lon Coca không đường: “À đúng rồi, thức ăn cho mèo của Vượng Tài còn nhiều không? Với tư cách là dì nhỏ, mình định mua thêm cho nó một ít.”
Lê Vụ nhìn trụ cào móng: “Vẫn còn.”
Thất Thất nghe ra giọng cô không ổn: “Sao cậu thở hổn hển thế? Ở nhà làm việc nhà à?”
Lê Vụ dùng hết sức cũng không nhét được bé mèo Silver Shaded vào balo đựng mèo. Bé mèo dường như quyết tâm muốn ở lại chỗ cô, nó dụi một cái rồi nhảy ra khỏi vòng tay cô, chui vào ổ mèo.
Cô chỉ đành nằm bò ra đất lôi bé mèo ra.
“Không phải, hôm nay mình đến tiệm thú cưng đón nhầm mèo, đối phương liên hệ với mình, mình đang chuẩn bị mang mèo trả lại.”
“Bây giờ ấy hả?”
“Đúng vậy, Vượng Tài vẫn còn ở tiệm thú cưng, mình tiện thể đi đón nó về luôn.”
“Ồ, được.” Thất Thất cầm lon Coca, quay về chỗ ngồi, dặn dò cô: “Cậu nhớ chú ý an toàn nhé, à đúng rồi, biên tập nói tuần sau tạp chí của bọn mình sẽ nhận một dự án quảng bá cho chương trình âm nhạc.”
“Chính là chương trình mà Trình Thanh Giác và Thịnh Hoài Sinh tham gia ấy. Đến lúc đó còn phỏng vấn riêng từng người, nhưng hai năm nay Trình Thanh Giác không nhận bất kì phỏng vấn nào của tạp chí… Chắc liên hệ với công ty của anh ấy cũng sẽ gặp khó khăn thôi.” Khi nói đến đây, Thất Thất nhíu mày.
Ngoài việc làm nhạc, Trình Thanh Giác đúng là không thích tham gia các hoạt động khác, mời anh rất khó.
Cuối cùng Lê Vụ cũng nhét được mèo vào balo, cô đứng dậy, “Hả?” một tiếng: “Lần phỏng vấn chương trình âm nhạc này lại rơi vào nhóm bọn mình à?”
“Đúng vậy, đến lúc đó rất có thể cậu sẽ phải liên hệ với công ty họ cùng mình.” Thất Thất cằn nhằn: “Nội bộ công ty đấu đá thì thôi đi, giờ việc khó khăn lại đẩy sang nhóm bọn mình.”
Hai tháng trước, trưởng nhóm của họ nghỉ sinh con, tháng này vừa hết kỳ nghỉ đã quay lại làm việc. Cô ấy bị một người đàn ông trung niên ở nhóm bên cạnh châm ngòi ly gián rồi bị cô lập, kéo theo địa vị bây giờ của nhóm họ trong công ty cũng bị lung lay.
Thất Thất sợ làm lỡ thời gian của cô: “Chuyện phỏng vấn chương trình âm nhạc để mai rồi nói, cậu cứ đi trả mèo trước đi.”
Lê Vụ đeo balo lên: “OK.”
Đứng đợi ở ngã tư đã hẹn chưa đầy hai phút, một chiếc xe thương vụ màu đen từ từ chạy đến.
Khu công nghệ cao dân cư thưa thớt, không mấy khi gặp nhau. Chiếc xe thương vụ màu đen tuyền, ngay cả cửa kính cũng dán phim, Lê Vụ ôm mèo, vô thức lùi lại nửa bước.
Gần đây tin tức về việc bắt cóc người ở phía Bắc Myanmar liên tục xuất hiện nên cô hơi sợ.
Nhưng may mắn thay, chiếc xe dừng lại cách cô mười mấy mét, cửa sau mở ra, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước xuống.
Người đàn ông vừa xuống xe vừa khoác áo phao, vội vàng đi về phía cô đang đứng, trông thân thiện nhưng có vẻ sốt ruột.
“Cô là Lê Vụ phải không?” Hoàng Minh xác nhận với cô.
Lê Vụ lại lùi thêm nửa bước, giữ khoảng cách an toàn, chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy…”
“Mèo của anh đây ạ.” Cô đưa bé mèo trong lòng ra phía trước.
Khi cô đưa mèo ra phía trước, ánh mắt vô thức lướt qua phía sau người đàn ông. Sau đó người đàn ông dường như nhận ra, anh ấy nghiêng người sang một bên, che khuất tầm nhìn của cô, như thể sợ cô nhìn thấy gì đó.
Cô hơi thắc mắc, nghe giọng điệu thì biết anh ấy là người thứ hai nghe điện thoại trong cuộc gọi vừa rồi.
Giọng nói của người đàn ông đầu tiên nghe giống một anh chàng đẹp trai cao ráo. Hơn nữa theo ý nghĩa của cuộc nói chuyện, người đó mới là chủ của bé mèo.
Hoàng Minh lấy mèo ra khỏi balo đựng mèo, dùng một tay ôm, đưa balo cho Lê Vụ: “Cảm ơn cô, phiền cô xuống một chuyến rồi.”
Lê Vụ xua tay xin lỗi: “Không sao không sao, vốn dĩ là do tôi lấy nhầm mà.”
Hoàng Minh: “Vậy được rồi, cảm ơn cô nhé.”
Lê Vụ gật đầu: “Vâng.”
Sau khi trả mèo xong, trên đường đi đến tiệm thú cưng, Lê Vụ lại gọi cho Thất Thất.
Lê Vụ: “Người vừa đón mèo trông đáng sợ lắm, anh ta cao lớn vạm vỡ, mặc đồ đen và đeo khẩu trang. Mình nhìn ra phía sau anh ta, anh ta còn chắn tầm nhìn của mình nữa.”
Thất Thất thắc mắc: “Cậu nhìn ra phía sau anh ta làm gì?”
“Thì…” Lê Vụ đá viên đá, “Trông giống xe thương vụ của ngôi sao, mình tò mò nên nhìn chút thôi.”
Cô nhớ Trình Thanh Giác cũng thích dùng hãng xe đó.
Thất Thất đùa: “Biết đâu đấy là xe của Trình Thanh Giác thì sao! Cậu chẳng bảo giọng người đầu tiên nghe điện thoại giống anh ấy đấy thôi.”
Lê Vụ giật mình vì lời đùa của cô ấy, viên đá dưới chân cũng văng xa: “Làm sao có thể chứ!”
“Hơn nữa mình đã nhìn kỹ kiểu xe, hình như không giống.” Cô phủ nhận.
*
Ngày hôm sau đi làm, Lê Vụ và Thất Thất cùng được gọi vào văn phòng của nhóm trưởng.
Nhóm trưởng Lâm Kỳ đặt bản kế hoạch trước mặt hai người, hai tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn: “Chuyện phỏng vấn chương trình âm nhạc các em đi liên hệ nhé. Có năm trang tạp chí, mời tổng cộng bốn người.”
Lâm Kỳ: “Hai em chủ yếu liên hệ với công ty của Trình Thanh Giác. Thịnh Hoài Sinh chị giao cho người khác phụ trách rồi. Còn ba người nữa, các em cũng liên hệ luôn, chậm nhất là thứ hai tuần sau nữa nhất định phải chốt xong.”
Bây giờ Lâm Kỳ giao nhiệm vụ, tức là ván đã đóng thuyền, công việc phỏng vấn chương trình âm nhạc rơi trên đầu nhóm họ.
Thất Thất chủ yếu phụ trách liên lạc và truyền thông trong nhóm, nhưng vì hiện tại công ty cắt giảm nhân sự và lương mạnh mẽ nên nhóm thiếu người. Lê Vụ là một họa sĩ minh họa, cũng thường xuyên bị điều đi giúp đỡ.
Thất Thất hít một hơi: “Chỉ còn nửa tháng nữa là đến thứ hai tuần sau nữa…”
Lâm Kỳ hơn họ bốn tuổi, nói chuyện không có khoảng cách thế hệ. Cô ấy đẩy ghế lại gần, nhìn vào email trên màn hình: “Nhiệm vụ tháng này sẽ tính vào KPI tháng sau, cuối tháng sau còn phải họp lại. Những nhóm có KPI không đạt sẽ bị cắt giảm nhân sự.”
Lê Vụ lật bản kế hoạch trên bàn, lại nghe Thất Thất hỏi: “Cắt giảm bao nhiêu người ạ?”
“Một hoặc hai người.” Lâm Kỳ thở dài, “Vì vậy bọn mình phải làm tốt việc phỏng vấn chương trình âm nhạc. Nếu không, nhóm sẽ có người phải nghỉ.”
Lâm Kỳ vừa nói xong, tim Lê Vụ như đánh trống.
Hiện tại nhóm có ba họa sĩ minh họa, số lượng nhân sự dư thừa. Nếu thật sự phải cắt giảm, không chừng người bị cho nghỉ việc chính là cô.
Thất Thất đương nhiên cũng nghĩ đến điều này, cô ấy định lên tiếng cầu xin, nhưng Lê Vụ đã đưa tay kéo tay áo cô ấy lại.
Thấy hành động nhỏ của họ, Lâm Kỳ cũng đành chịu, lại nói: “Hơn nữa không chỉ có người phải nghỉ, mà nhóm mình cũng có thể bị chia tách. Những người bị tách ra sẽ đi sang nhóm hai và nhóm ba bên cạnh.”
Thất Thất lập tức lên tiếng: “Nhóm hai? Em không tới nhóm hai đâu, chính Trương Bành của nhóm hai đã cầm đầu cô lập nhóm mình, sang đó chẳng phải sẽ bị anh ta ép chết à?”
Lâm Kỳ gõ bàn: “Vậy nên tất cả hãy làm việc chăm chỉ. Chị cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận việc phỏng vấn chương trình âm nhạc này. Kết quả cụ thể thế nào còn phải xem năng lực của các em.”
Lê Vụ cầm bản kế hoạch trên bàn, tay trái kéo Thất Thất: “Nhóm trưởng, bọn em biết rồi, bọn em nhất định sẽ làm tốt.”
Lâm Kỳ nhìn Lê Vụ, rồi lại nói với Thất Thất: “Em nhìn Lê Vụ xem, em có thể nghe lời một chút được không?”
Thất Thất bất lực: “Không phải em đang đấu tranh cho chị à, ngoài việc bằng mặt không bằng lòng, Trương Bành còn biết làm gì nữa.”
“Thôi được rồi, hai em ra ngoài đi.” Lâm Kỳ vẫy tay, sau đó lại nhấn mạnh, hù dọa họ, “Nhất định phải đàm phán được với công ty của Trình Thanh Giác, nếu không chị sẽ sa thải hai đứa đầu tiên.”
Ra khỏi văn phòng của Lâm Kỳ, hai người đi về phía chỗ làm việc của mình. Chỗ trống bên cạnh Thất Thất cuối cùng cũng được dọn dẹp, sáng nay Lê Vụ đã chuyển sang đó.
Đi ngang qua khu vực nghỉ ngơi, Thất Thất rót hai cốc cà phê, đưa cho Lê Vụ một cốc.
Lê Vụ vẫn đang lật xem bản kế hoạch trong tay. Cô nhận lấy cà phê, kẹp cuốn sổ vào cánh tay phải, suy nghĩ xem nên liên hệ với công ty của Trình Thanh Giác bằng cách nào.
Thất Thất nhấp một ngụm cà phê, hỏi về mấy tấm thẻ bo góc hôm qua giao đến: “Nó có bị trầy xước gì không? Người bán nói với mình là không tỳ vết.”
“Không bị đâu.” Lê Vụ hoàn hồn, trả lời cô ấy.
Tối qua khi cất vào ngăn kéo, cô đã kiểm tra đi kiểm tra lại, túi ni lông bọc rất kỹ, không bị phai màu cũng không bị trầy xước.
“Vậy thì tốt rồi.” Thất Thất hắng giọng, lại cúi đầu uống cà phê, “Cậu để ở đâu rồi?”
Môi Lê Vụ chạm vào miệng cốc, nhẹ nhàng đáp: “Ở tủ đầu giường trong phòng ngủ.”
Trước khi ngủ cô còn ngắm thêm hai lần, khuôn mặt đó đẹp đến mức kinh thiên động địa. Nghĩ đến đây, tai cô lại hơi đỏ lên.
Cô thừa nhận mình thích Trình Thanh Giác vì khuôn mặt và vóc dáng của anh. Trước đây Thất Thất còn trêu cô là quỷ mê sắc đẹp chuyển kiếp.
Cô ho khẽ một tiếng, chuyển chủ đề: “Lát nữa bọn mình phải gọi điện cho công ty của anh ấy à?”
“Ừ.” Thất Thất gật đầu, “Liên hệ sớm bị từ chối sớm, có thể nghĩ cách khác kịp thời.”
Lê Vụ gật đầu đồng ý.
Thất Thất kéo ghế ngồi vào chỗ làm việc, lấy cuốn sổ trong ngăn kéo ra đưa cho cô: “Số điện thoại liên hệ của Công ty Giải trí Vũ Dữ ở trang thứ hai, cậu lật xem đi, bọn mình ghi được sáu bảy số, nhưng không chắc số nào cũng gọi được, cậu thử từng số một nhé?”
Lê Vụ nhận lấy, Thất Thất còn phải sửa tài liệu tổng hợp nên chuyện liên hệ chỉ có thể để cô làm trước.
Cô lật cuốn sổ sang trang thứ hai, lướt mắt qua hàng số điện thoại được ghi chép.
Lần gần nhất hợp tác với Vũ Dữ là một năm trước, hai nghệ sĩ mới ra mắt của Vũ Dữ đã hợp tác với tạp chí của họ để quảng bá.
Cô nhìn chằm chằm một lúc, mặc dù không phải liên hệ trực tiếp với Trình Thanh Giác, nhưng không hiểu sao cô vẫn hơi căng thẳng. Cô đặt tay lên ngực, hắng giọng, chuẩn bị tinh thần, cầm điện thoại trên bàn làm việc lên bấm số.
Cô gọi liên tục hai cuộc, một cuộc không ai nghe, một cuộc vừa kết nối đã bị đối phương dập máy.
Có lẽ Thất Thất cũng nghe thấy, cô ấy nghiêng đầu từ chỗ làm việc bên trái sang, an ủi cô: “Không sao đâu, vốn dĩ có những số họ không dùng nữa rồi.”
Lê Vụ lật cuốn sổ, hít sâu: “Ừm, mình sẽ thử gọi lại xem sao.”
Bị từ chối liên tiếp hai lần, cô hít một hơi, lướt qua hàng số, chọn một số trông ưng mắt và gọi lại.
Trong ống nghe liên tiếp vang lên mười mấy tiếng “tút——”, đúng lúc cô tưởng lại thất bại thì đột nhiên lại kết nối được.
Kèm theo tiếng nhiễu điện yếu ớt, ở đầu dây bên kia là một giọng nam khàn khàn, cực kỳ lạnh lùng: “Alo?”
Động tác của Lê Vụ dừng lại một thoáng, hơi thở nhẹ đi, tim như bị siết chặt.
Không biết có phải dạo này tai có vấn đề hay không mà cô nghe giọng ai cũng thấy giống giọng của Trình Thanh Giác hết.