Thấy cô cầm ống nghe ngây người, Thất Thất giơ tay vỗ nhẹ vào cánh tay cô. Chờ cô quay lại, Thất Thất dùng khẩu hình miệng hỏi: “Sao vậy?”
Lê Vụ hơi sững sờ, sau đó suy nghĩ mới quay trở lại. Cô cố gắng bình tĩnh lại, rồi mới nói vào ống nghe, giọng nói khàn khàn, mang theo sự cẩn thận: “Xin chào, tôi ở bên Tạp chí Văn Mai.”
Tuy nói là công ty của Trình Thanh Giác, nhưng cả công ty đâu phải chỉ có một mình Trình Thanh Giác. Hơn nữa cô gọi vào số điện thoại của phòng quản lý, làm sao có thể là Trình Thanh Giác nghe máy được chứ…
Sau khi cố gắng tự điều chỉnh suy nghĩ của mình như vậy, cô nói tiếp, giọng bình tĩnh hơn: “Làm ơn cho tôi hỏi đây có phải là phòng quản lý của Công ty Giải trí Vũ Dữ không ạ?”
Đây là lần đầu tiên Lê Vụ liên hệ với công ty quản lý nên không có kinh nghiệm, cô nói liền một mạch: “Chuyện là thế này, gần đây tạp chí bọn tôi có một bài báo về chương trình âm nhạc, muốn được phỏng vấn anh Trình Thanh Giác. Vì vậy tôi mạo muội gọi điện đến, muốn liên hệ với quản lý riêng của anh Trình Thanh Giác, không biết anh có tiện cho tôi thông tin liên hệ của quản lý của anh ấy không?”
Vừa dứt lời, không biết là đầu dây bên kia do dự hay chỉ đơn thuần là im lặng, tóm lại là ống nghe im lặng vài giây.
Đối phương từ từ nhả chữ, nói cực kỳ ngắn gọn: “Không nhận.”
Lê Vụ gãi tai, giọng điệu này cô thấy càng giống Trình Thanh Giác hơn.
Tuy nhiên bất kể đối phương là ai, điều quan trọng nhất bây giờ là hoàn thành nhiệm vụ của nhóm. Nếu không hoàn thành sẽ bị sa thải, sau này muốn đu idol cũng không có tiền mà đu!
Cô hít sâu, ôm điện thoại cẩn thận xác nhận với đối phương: “Không nhận phỏng vấn ạ?”
Giọng nam lạnh nhạt: “Ừm.”
Lê Vụ mím môi im lặng hai giây, hắng giọng, không khỏi làm mềm giọng, cố gắng giãy giụa trong tuyệt vọng: “Hoặc phỏng vấn bằng văn bản đơn giản cũng được, bọn tôi có thể đến quý công ty hoặc địa điểm quay phim của anh Trình Thanh Giác, cố gắng không chiếm dụng thời gian riêng của anh ấy.”
Tay phải Trình Thanh Giác vẫn đang treo bình truyền dịch, anh nhắm mắt tựa ra sau, hoàn toàn dựa vào ghế của Hoàng Minh, nói rõ hơn những lời trước đó: “Không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn cá nhân nào.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Lê Vụ từ bỏ.
“Ừm.”
Có lẽ vì phép lịch sự cá nhân nên khi cuộc trò chuyện kết thúc, người bên kia cũng không ngắt máy của cô ngay lập tức.
Cô suy nghĩ một chút, lấy hết dũng khí nói lại: “Anh có tiện cho tôi xin tài khoản WeChat công việc của anh không? Chúng ta có thể nói chuyện chi tiết hơn về việc phỏng vấn chương trình âm nhạc.”
Người bên kia lại từ từ nhả lời: “Không được.”
“Vâng, cảm ơn.” Lê Vụ hoàn toàn từ bỏ.
Nhưng sau đó, cô lại lên tiếng: “Vậy có thể…”
Đây là cuộc điện thoại đầu tiên cô gọi được, hơn nữa mặc dù thái độ của đối phương lạnh nhạt, nhưng không hề giống những khách hàng khác trước đây, cứ nghe cô nói chuyện là cúp máy luôn. Hơn nữa Lâm Kỳ vừa nói trong văn phòng, muốn có việc làm thì mặt phải dày một chút…
Cô hạ giọng, vô cùng xin lỗi nói: “Cuộc phỏng vấn chương trình âm nhạc này rất rất quan trọng đối với tạp chí của bọn tôi. Tôi vẫn muốn xin một tài khoản WeChat công việc của anh để gửi cho anh xem thử kế hoạch và phương án liên quan, xem liệu còn đường thương lượng không.”
“Hơn nữa cuộc phỏng vấn lần này cũng có tác dụng quảng bá cho album mới của anh Trình Thanh Giác.”
“Hy vọng Công ty Giải trí Vũ Dữ có thể cho bọn tôi một cơ hội hợp tác.”
Càng nói về sau giọng cô càng nhỏ, người đàn ông ngắt lời cô, giọng khàn khàn đọc một dãy số.
“Là WeChat này phải không?” Lê Vụ vội vàng ghi lại, giọng điệu vô cùng phấn khích: “Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn, chúc anh ngày nào cũng vui vẻ, cuộc sống hạnh phúc!”
*
Sáu giờ tối, cuối cùng Thất Thất cũng xong việc. Cô ấy ném chồng tài liệu lên bàn, thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô ấy trượt ghế đến bên cạnh Lê Vụ, liếc nhìn màn hình điện thoại của cô: “Sao thế? Làm sao mà mặt nhăn như bánh bao vậy.”
Lê Vụ dùng bút trong tay trái chọc chọc búi tóc sau gáy hai cái, nhọc nhằn nhìn màn hình của mình: “Sáng nay mình kết bạn WeChat với Vũ Dữ, kết bạn được thì kết bạn được đấy, nhưng mình gửi tài liệu cho họ mà bây giờ vẫn chưa thấy trả lời.”
Hơn nữa sau khi kết bạn, cô đã xem kỹ tài khoản WeChat đó, không có gì trên dòng thời gian, hình nền và ảnh đại diện cũng rất đơn giản, giống như một tài khoản đã bỏ.
Cô gần như chắc chắn rằng sáng nay cô đã làm phiền đối phương nên đối phương cho cô một tài khoản không dùng nữa để đối phó.
Nhưng mấy cuộc điện thoại cô gọi vào buổi chiều, không phải không có ai nghe, thì cũng là thái độ rất tệ, chưa kịp nói xong đã cúp máy. Vì vậy cô chỉ có thể chó cùng dứt dậu, gửi tin nhắn cho tài khoản này.
Thất Thất cầm điện thoại của cô lên, chuyển sang giao diện khác kiểm tra kỹ tài khoản này. Hai phút sau, cô ấy đặt điện thoại lên bàn Lê Vụ, đưa ra kết luận lạnh lùng: “Đúng là tài khoản không dùng nữa, có thể là tài khoản WeChat từ vài năm trước, sau này đổi tài khoản khác nên không dùng cái này nữa.”
“Thật sao?” Lê Vụ gục xuống, giọng nói nhẹ nhàng, cực kì buồn bã: “Không dùng nữa thì tại sao lại cho mình?”
Thất Thất bật cười: “Cậu chẳng bảo rồi sao, bị cậu làm phiền quá nên cho bừa một số để đối phó thôi.”
Lê Vụ bị đả kích nặng nề, úp mặt xuống bàn, không muốn ngẩng lên.
Thất Thất vỗ vai cô, an ủi: “Không sao đâu, bị từ chối là chuyện thường mà. Mấy ngôi sao đó vô cùng khó đối phó, trước Tết có một hoạt động quảng bá phim, nam chính làm giá, mình với Thố Tử đến hai lần và bị cho leo cây cả hai lần.”
“Nhưng Trình Thanh Giác quả thật…” Thất Thất cũng thở dài, “Đúng là đã lâu lắm anh ấy rồi không nhận bất kì cuộc phỏng vấn công khai nào. Năm nay bốn tạp chí giải trí lớn trong nước cạnh tranh khốc liệt, làm sao chúng ta có thể hẹn được chứ.”
Văn Mai cũng là một trong bốn tạp chí giải trí hàng đầu, nhưng mấy năm gần đây, ngành báo in vốn đã phát triển không tốt, năm nay lại càng khó khăn hơn, cạnh tranh gay gắt, các tạp chí đều chen chân muốn mời những ngôi sao hot.
Vào thời điểm mấu chốt này, nếu có thể mời được Trình Thanh Giác, không biết doanh số phát hành số đó sẽ cao đến mức nào. Vì vậy chắc hẳn các tạp chí đều đã thử, nhưng cho đến nay chưa có tạp chí nào có được bài phỏng vấn riêng của anh, đủ để biết anh khó mời đến mức nào.
Lê Vụ càng nghe càng buồn, cô vò tóc, ngồi thẳng dậy, nhìn đồng hồ trên tường, bắt đầu dọn đồ.
Thất Thất an ủi cô: “Không sao đâu, còn hơn mười ngày nữa mà, bọn mình nghĩ cách khác xem sao.”
Lê Vụ gật đầu: “Vậy mình về trước đây, Vượng Tài ở nhà một mình, mình còn chưa ở bên nó.”
Thất Thất: “Cậu về đi, mai đến đây mình hỏi lại nhóm một xem có thể tới Vũ Dữ một chuyến không?”
“Mình đi đây.” Lê Vụ như cà tím héo, ỉu xìu rời khỏi chỗ ngồi.
Sau một giờ di chuyển, cuối cùng cô cũng về đến nhà. Cô xúc cát vệ sinh cho mèo trước, rồi thay thức ăn cho Vượng Tài. Đợi mọi thứ xong xuôi, cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó vào bếp bỏ hộp cơm mua trên đường về vào lò vi sóng.
Hôm nay cô thực sự rất chán nản nên không muốn nấu cơm.
Cô cho hộp cơm gà kho Coca vào lò vi sóng quay ba phút, tiếp đó mở lò lấy đồ ăn ra, những ngón tay bỏng rát đặt vào d** tai để mát hơn.
Lê Vụ đội mũ tắm trên đầu chỉnh tề, bưng hộp cơm ra khỏi bếp.
Cô kéo ghế ngồi cạnh bàn ăn, đặt máy tính bảng lên giá, trước khi mở hộp cơm, cô mở ứng dụng xem video.
Cô vẫn chưa kịp xem chương trình âm nhạc phát sóng tuần trước.
Tuy nhiên cô đã lướt thấy hot search trên Weibo, chủ đề của chương trình âm nhạc kỳ này là “Ngày mưa”. Trình Thanh Giác hát một ca khúc tự sáng tác chưa từng công bố, giành luôn vị trí đứng đầu đêm đó.
Song Thịnh Hoài Sinh – người đứng thứ hai cùng kỳ không chênh lệch quá nhiều phiếu bầu với anh. So với Trình Thanh Giác, Thịnh Hoài Sinh thực chất luôn hoạt động sáng tác ở phía sau, nhưng cũng có rất nhiều fan. Vì vậy khi các công ty khác tung tin xấu, họ có chủ đích lôi kéo Thịnh Hoài Sinh vào, nói Trình Thanh Giác gian lận phiếu bầu, để fan của Thịnh Hoài Sinh dẫn đầu cuộc chiến.
Lê Vụ kéo thanh tiến độ đến đoạn của Trình Thanh Giác, mở bình luận, sau đó tách đũa, mở hộp cơm chuẩn bị ăn.
Bình luận đã được Lê Vụ lọc bớt một số từ ngữ và biệt danh xấu nên mới sạch sẽ hơn chút.
Nghe xong một bài hát, cô chỉ ăn được hai miếng cơm.
Màn trình diễn của Trình Thanh Giác chưa bao giờ lấy việc lộ thịt làm chiêu trò thu hút fan, nhưng thỉnh thoảng khi nhảy múa, trang phục biểu diễn cũng có lúc bay lên. Nhiều khi chỉ là một khoảnh khắc, một khung hình, cũng bị fan chụp màn hình và lan truyền rầm rộ.
Lần này cũng vậy, giây cuối cùng của bài hát, chiếc áo sơ mi xám khẽ tốc lên, để lộ một đoạn eo săn chắc và thon gọn cực kỳ ngắn ngủi, đường cơ bụng… vô cùng quyến rũ.
Lê Vụ vô thức dùng ngón tay chạm vào màn hình kéo thanh tiến độ về trước, xem lại nửa phút cuối của video.
Khi đó đoạn này đã lên hot search, nhưng để giữ cảm giác mới lạ khi xem trọn vẹn, cô chỉ lướt qua bài đăng trên mạng mà không nhấp vào.
Bây giờ xem kỹ lại, quả thực là sức hút cực kỳ mạnh mẽ.
Cô nhìn chằm chằm màn hình thêm vài lần nữa, hai má nóng bừng. Cô ho nhẹ vài tiếng, dùng ngón tay chạm vào màn hình nhấn nút tạm dừng, bật bài hát của người tiếp theo, cúi đầu ăn cơm.
Vừa ăn được hai miếng, lại nhớ đến nhiệm vụ bận rộn cả ngày hôm nay mà chưa hoàn thành, cô đặt đũa xuống, cầm điện thoại bên cạnh lên, tìm tài khoản WeChat cả ngày không trả lời tin nhắn của cô.
Lê Vụ suy nghĩ một chút, vừa đưa cơm vào miệng vừa chuyển tiếp kế hoạch thêm lần nữa, kèm theo hai tin nhắn bày tỏ mong muốn hợp tác tôn trọng và lịch sự.
Tuy nhiên kết quả vẫn như ban ngày, tin nhắn gửi đi hoàn toàn không được hồi âm, như đá chìm dưới đáy biển.
Một lúc lâu sau, cô túm tóc gục đầu xuống bàn, suy nghĩ về khả năng mình sẽ đi bán xiên que nếu bị sa thải.
Hai ngày liên tục, cô và Thất Thất liên tục nghĩ mọi cách để liên hệ với Công ty giải trí Vũ Dữ.
Nhưng họ chỉ là những người nhỏ bé, dù đã tận dụng mối quan hệ của Lâm Kỳ, tìm được phó tổng của đội ngũ truyền thông Vũ Dữ, nhưng tin tức nhận được từ đối phương vẫn là lời từ chối.
Mãi đến khi tan tầm ngày thứ ba, cô về nhà đón Vượng Tài trước, rồi lại đưa nó đến tiệm thú cưng.
Vượng Tài vẫn chưa tiêm xong vacxin, hôm nay phải tiêm mũi thứ hai của một loại. Cô ôm Vượng Tài vào cửa, vừa ký tên vào sổ ở quầy lễ tân, lễ tân nhìn thấy mèo của cô bèn bật cười.
“À đúng rồi, bé mèo lần trước em đón nhầm hôm nay cũng tiêm vắc xin đấy.”
Mới vừa lập xuân, dạo gần đây là thời gian cao điểm để tiêm vacxin bổ sung.
Lê Vụ vừa ký xong, cô ngẩng đầu lên, lễ tân cười hất cằm về phía hành lang phía sau cô: “Nó ở đó, chủ của nó cũng đưa nó đến tiêm vacxin, trùng hợp lại cùng ngày với em.”
Bé mèo của Lê Vụ được gửi nuôi hai lần, và cô đã nhầm hai lần, lễ tân có ấn tượng rất sâu sắc với cô.
Cô cảm thấy mình đã gây phiền phức cho những người ở tiệm thú cưng, vì vậy lúc này mặt cô hơi đỏ. Cô trả lại bút, ngại ngùng gãi gãi sống mũi, đặt tay trái lên đầu Vượng Tài: “Em vẫn chưa quen với nó lắm.”
Bé mèo mới về nhà cô hơn một tháng, cô lại đi làm cả ngày, thời gian ở bên nó rất ít.
Mèo trong tiệm thú cưng đều được nuôi chung, cô thấy chúng thật sự rất giống nhau.
“Không sao đâu, chuyện này ở đây nhiều lắm.” Lễ tân xé phiếu đưa cho cô, lại cười, ra hiệu bảo cô đi vào phòng tiêm vacxin phía sau, “Em đi đi, xếp hàng ở đó, ngay sau chủ của con mèo lần trước ấy, đợi anh ấy tiêm xong thì em tiêm.”