Lê Vụ tay trái cầm phiếu, tay phải ôm Vượng Tài mũm mĩm, đi về phía mà lễ tân vừa chỉ.
Trước phòng tiêm vacxin có khá nhiều người đang xếp hàng, dọc hành lang có một hàng ghế, cuối hàng có một người đàn ông đang ngồi.
Người đàn ông mặc áo khoác phao đen rộng thùng thình, đội mũ lưỡi trai, hai tay đút vào túi áo khoác, đầu tựa vào tường phía sau, trông như đang ngủ gật.
Khẩu trang và mũ lưỡi trai che kín khuôn mặt anh, đôi chân dài đến nỗi chân phải duỗi ra, gần như chiếm hết chỗ của hai người. Ánh mắt Lê Vụ chỉ dừng lại trên người anh một giây. Anh che kín mít như một xác ướp, chỉ có thể thấy dáng người rất cao, ngoài ra không nhìn ra được gì khác, hơn nữa toàn thân anh toát ra vẻ u ám… Lê Vụ hơi do dự, lùi lại nửa bước, muốn ngồi xa anh một chút.
Song hàng ghế tựa vào tường chỉ có vài chiếc, bên phải người đàn ông chỉ còn hai chỗ trống. Cô suy nghĩ một lát, ôm Vượng Tài ngồi xuống cách người đàn ông một ghế.
Vừa ngồi xuống, có lẽ ý thức được có người đến, chân phải của người đàn ông đang duỗi ra khẽ co lại.
Lê Vụ vô thức liếc nhìn, sau đó cô thấy bé mèo dưới chân anh.
Thân hình mũm mĩm giống hệt Vượng Tài đang
ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn cô.
Một người một mèo nhìn nhau vài giây, bé mèo đó vươn móng vuốt, bắt đầu thử thăm dò về phía cô. Đến khi móng vuốt thứ hai vừa chạm đất, đã bị chủ nhân của nó dùng mũi chân gạt trở lại.
Sau đó bé mèo đó chậm rãi quay đầu nhìn chủ nhân của nó, rồi lại thử trèo móng vuốt về phía cô, và lại bị chủ nhân của nó dùng chân gạt trở lại.
Cứ thế, nó và chủ nhân của nó giằng co tổng cộng ba lần.
Lê Vụ: ………
Bé mèo này thật sự rất thích cô.
Ánh mắt cô lại hướng lên, nhìn thấy đôi chân của người đàn ông bên cạnh. Anh mặc quần túi hộp màu đen, ống quần rộng rãi, nhưng vẫn có thể thấy đôi chân dài thẳng tắp. Hơn nữa không hiểu sao lại mang đến cho người khác cảm giác mạnh mẽ và thoải mái, tràn đầy sức hút giới tính… là một anh chàng đẹp trai.
Đàn ông đẹp trai ngoài đời thực thật sự quá ít, Lê Vụ vô thức lại nhìn thêm hai lần. Sau đó cô đặt tay lên môi, lịch sự rời mắt.
Rồi cô phát hiện, không biết từ lúc nào Vượng Tài đã nhảy xuống khỏi người cô, đang lén lút vòng qua mũi chân của người đàn ông, đi về phía con mèo g*** h** ch*n anh.
Mắt Lê Vụ mở to, phong thái của người đàn ông bên cạnh khiến cô cảm thấy rất khó dây vào, hơn nữa cô lại là người sợ xã giao và hướng nội, thực sự không muốn gây rắc rối.
May mắn thay, người đàn ông vừa ngăn cản con mèo của mình vài lần, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý đến việc này.
Cô khẽ ho khan một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho Vượng Tài quay lại.
Nhưng Vượng Tài không biết là không nghe thấy hay đơn thuần là ngốc nghếch, nó liếc cô một cái, tiếp tục nhẹ nhàng đi về phía bé mèo của người ta.
Cuối cùng, móng vuốt của nó chạm vào móng vuốt của bé mèo kia, kế đó nó bám lấy bé mèo nhà người ta, leo lên trên như muốn thực hiện động tác giao phối.
“………”!!!!
Lê Vụ muốn phát điên.
“Vượng Tài!” Giọng cô trong trẻo lên tiếng ngăn cản, vội vàng đứng dậy cúi xuống định kéo mèo của mình về.
Vượng Tài “Meo——” một tiếng, bé mèo kia cũng “Meo——” một tiếng. Hai tay Lê Vụ ôm bụng Vượng Tài, ngẩng đầu lên đúng lúc đối mặt với ánh mắt của người đàn ông đó.
Khẩu trang của anh gần như kéo lên tận sống mũi, chỉ để lộ hai con mắt cũng bị những sợi tóc mái che khuất. Gần đây thời tiết thay đổi, dịch cúm đang hoành hành, nhiều người ra ngoài đeo khẩu trang, nhưng ít ai kéo khẩu trang cao như vậy.
Bé mèo của mình vẫn đang nằm trên người mèo của đối phương, móng vuốt bám vào bộ phận sinh dục quan trọng của bé mèo kia, Lê Vụ xấu hổ đến muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Xin… xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, tôi không cố ý… Nó không cố ý.” Cô véo Vượng Tài hai cái thật mạnh, ôm nó đứng dậy, ngồi lại vào chỗ, cúi đầu thành khẩn xin lỗi, “Rất xin lỗi anh.”
Ban đầu có vẻ người đàn ông không muốn nói chuyện, nhưng thấy cô bối rối m xin lỗi, cuối cùng anh dường như bất lực, mở miệng, giọng nói cố tình trầm xuống: “Đều là giống đực thôi.”
Đều là giống đực cũng không được… Lê Vụ thực sự khóc mà không ra nước mắt, cô nghi ngờ Vượng Tài bị thiểu năng.
Lê Vụ lại liên tục nói hai tiếng “xin lỗi”, kéo vạt áo khoác của mình quấn Vượng Tài vào lòng, hạn chế sự tự do của nó.
Nhưng Vượng Tài như thể không hài lòng, đầu nó thò ra khỏi áo khoác của cô, lại vươn móng vuốt ra không trung về phía bé mèo dưới chân người đàn ông: “Meo——”
Lê Vụ ấn đầu nó nhét lại vào trong.
Buổi tối, lúc này đang là giờ cao điểm của tiệm thú cưng, họ đã xếp hàng được vài phút, hai người phía trước cũng vừa mới vào. Điện thoại trong túi áo khoác rung lên, cô lấy ra nghe máy.
“Alo? Thất Thất, mình đang ở tiệm thú cưng với Vượng Tài, bây giờ hơi đông người, phải đợi một lát mới tiêm được… Vũ Dữ vẫn từ chối à? Vậy làm sao đây… Bọn mình nhất định phải có được cuộc phỏng vấn của anh ấy.” cô thực sự rất buồn, giọng điệu vô thức hạ thấp, “Đúng vậy, người đó vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình. Mình cứ nghĩ người đó cho mình WeChat là có hy vọng, không ngờ chỉ là muốn mình mau cúp điện thoại… Bọn mình nhất định phải có được cuộc phỏng vấn của Trình Thanh Giác mới được…”
“Hay là mình gửi thêm vài tin nữa thử xem? Mặc dù có thể vẫn không có ai trả lời mình…”
Cuộc gọi kết thúc, Lê Vụ tìm khung chat trong trong ứng dụng lúc trước, máy móc chuyển tiếp toàn bộ bản kế hoạch và đề án một lần nữa.
Điện thoại trong túi Trình Thanh Giác rung lên.
Dù hành lang có khá nhiều người xếp hàng, nhưng vẫn khá yên tĩnh, vừa rồi không phải là không nghe thấy lời nói của cô gái bên cạnh.
Lúc này điện thoại rung lên, anh chợt nhớ ra, ba ngày trước lúc anh đang truyền dịch ở văn phòng của Hoàng Minh, quả thực có người đã gọi điện hỏi về cuộc phỏng vấn riêng. Lúc đó anh bị sốt, vô cùng khó chịu, tiện tay cho đối phương một tài khoản phụ.
Và đó chính là tài khoản WeChat được đăng ký bằng số điện thoại dự phòng của anh, dùng để chuyển hình ảnh và các đoạn nhạc ngắn cho tài khoản chính, hầu như không dùng đến. Sở dĩ hôm nay anh đăng nhập là vì muốn tìm một đoạn nhạc đã được ghi lại trong đó trước đây.
Lúc này, anh mở mắt, yên lặng một lát, thả lỏng tay đang khoanh, lấy điện thoại trong túi quần ra.
Khóe mắt anh có thể thấy cô gái bên cạnh đang ôm điện thoại gõ chữ. Vài giây sau, trên đỉnh màn hình của anh hiện lên thông báo tin nhắn mới, anh nhấp vào.
Ngón tay cái lướt qua các tin nhắn trong hộp thoại. Từ ngày trước đến giờ, cô đã gửi cho anh hàng chục tin nhắn, gửi kế hoạch mấy lần, còn có những đoạn hội thoại sao chép và dán, nói muốn hợp tác với Vũ Dữ, hỏi liệu có thể thương lượng về cuộc phỏng vấn riêng của anh hay không.
Anh lướt màn hình xem vài giây, lại có thêm vài tin nhắn nữa hiện ra.
Anh cứ nghĩ rằng cô sẽ bỏ cuộc sau khi gửi vài tin mà không được phản hồi, không ngờ cô lại kiên trì đến vậy.
Điện thoại thoát khỏi WeChat, chuyển về tài khoản chính. Anh nhắm mắt định tiếp tục nghỉ ngơi thì một bàn tay trắng nõn ở bên phải đột nhiên vươn ra, lòng bàn tay có một chiếc chuông nhỏ làm bằng dây bện màu đen.
Cô đã lấy nhầm mèo của đối phương hai lần, vừa rồi mèo của cô lại suýt chút nữa làm “chuyện không trong sạch và không thuần khiết”. Cô thực sự cảm thấy rất có lỗi, đúng lúc trong túi có hai sợi dây đeo cổ có chuông do cô tự bện, nên cô muốn tặng cho đối phương một sợi.
Phần lõi bên trong chuông đã được tháo ra nên không phát ra âm thanh, nếu không sẽ không tốt cho tai mèo, chỉ là đồ trang trí mà thôi.
“Thực sự xin lỗi, lần trước tôi đã đón nhầm mèo của anh, vừa rồi lại…” Cô ngừng lại, đưa chiếc vòng bện ra thêm, “Cái này tặng anh, là do tôi tự làm đó.”
Tay phải của cô giơ ra một sợi màu trắng khác: “Sợi màu đen tặng anh, sợi này tôi sẽ đeo cho mèo của tôi, như vậy sau này sẽ không nhầm nữa.”
“Tóm lại là rất rất xin lỗi anh.” Giọng cô vô cùng thành khẩn.
Người đàn ông bên cạnh không nói gì, im lặng hai giây, tay phải rút ra khỏi túi, lòng bàn tay ngửa lên.
Lê Vụ cẩn thận đặt chiếc chuông vào tay anh, cảm ơn đối phương đã tha thứ cho mình, đồng thời lịch sự giới thiệu: “Cái này rất dễ đeo, khi tắm cho nó cũng dễ tháo ra.”
Người đàn ông vẫn giữ giọng điệu thờ ơ, giọng nói bị khẩu trang che khuất một phần, khó phân biệt âm sắc: “Ừm.”
Một giờ sau, Lê Vụ mới ra khỏi tiệm thú cưng. Thời gian xếp hàng lâu nhưng lúc tiêm lại khá nhanh, từ lúc tiêm xong vacxin đến lúc quan sát chỉ mất khoảng bảy tám phút.
Lê Vụ ôm Vượng Tài đứng bên đường đợi xe. Đôi giày cô đi hôm nay hơi cọ chân, nếu ôm Vượng Tài đi bộ về có lẽ sẽ khá khó khăn. Cô vừa gọi một chiếc taxi trước khi ra khỏi cửa, còn hai phút nữa là đến.
Hai ngày nay trời đột nhiên lạnh, nhiệt độ giảm xuống, trời lại trở lạnh. Cô đứng dưới gốc cây trước tiệm thú cưng, hai chân cọ vào nhau để giữ ấm. Sau đó cô thấy cửa tiệm thú cưng mở rồi đóng, người đàn ông vừa ngồi cạnh cô bước ra.
Anh xếp hàng trước cô, tiêm xong sớm hơn cô, nhưng không biết tại sao bây giờ mới đi.
Đang định thu hồi ánh mắt thì thấy chiếc xe từ từ dừng lại bên đường, lại thấy anh đi về phía xe, cô chợt hiểu ra có lẽ vừa rồi anh ở bên trong đợi xe.
Ánh mắt cô lại lướt qua, cảm thấy… anh thật sự rất cao, vừa rồi ngồi thì không thấy rõ lắm, bây giờ đứng lên đúng là rất nổi bật.
Chiếc áo khoác phao dài màu đen che khuất vóc dáng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được anh cao ráo và gầy, giống như một cái giá treo áo bẩm sinh.
Lê Vụ hiếm khi gặp một người đàn ông cao như vậy ngoài đời thực, cô không thể đoán được chiều cao chính xác của anh, một mét tám bảy… tám tám? Cô đoán bừa một con số, sau đó thấy người đàn ông ôm mèo, cúi người lên xe.
Điện thoại vang lên tiếng thông báo, xe của cô cũng đến.
Cô hà hơi vào lòng bàn tay, chân lại cọ vào nhau để giữ ấm, rồi đi về phía chiếc xe đang đến.
Tối nằm trên giường, Lê Vụ đắp mặt nạ, sau đó theo thói quen lướt điện thoại. Máy tính bảng đặt trên tủ đầu giường, liên tục phát đi phát lại đoạn video chương trình âm nhạc của Trình Thanh Giác. Cô nằm ngửa, giơ điện thoại lên đầu, lướt tin tức trên Weibo.
Lướt được năm phút, màn hình hiện lên tin nhắn, là của Lâm Kỳ, bảo cô thu dọn đồ đạc, chiều mai lại đi công tác với cô ấy.
Lại đi nhà in, tháng này đi ba lần rồi, bản nháp vẫn chưa được chốt.
Ngày mai là thứ năm, ước chuèng lại phải đi ba bốn ngày, lại chiếm mất thời gian cuối tuần của cô.
Sau khi trả lời “Em biết rồi ạ”, cô chụp màn hình cuộc trò chuyện gửi cho Thất Thất.
Thất Thất: [Lại đi công tác à??]
Lê Vụ: [Sếp nói sẽ trả tiền tăng ca.]
Thất Thất: [Được đấy.]
Thất Thất: [Sếp cũng không còn cách nào, cấp trên cứ ném tất cả mọi việc nặng nhọc cho nhóm mình. Lô quà tặng ở nhà in đã thương lượng với bên kia cả tháng rồi mà họ lằng nhằng không chịu giao, cứ bắt bọnbmifnh đến đó nói chuyện với họ.]
Lê Vụ: [*Biểu cảm muốn chết]
Thất Thất: [Vậy bé mèo của cậu thì sao?]
Thất Thất: [Hay là gửi sang chỗ mình?]
Lê Vụ: [Không cần đâu, mình nạp tiền ở tiệm thú cưng rồi, thành viên sẽ được giảm giá, rẻ hơn nhiều so với gửi nuôi trước đây.]
Lê Vụ: [Sáng mai mình sẽ mang nó đến đó trước khi đi.]