Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 5

Lê Vụ dậy từ rất sớm, cô đưa Vượng Tài đến tiệm thú cưng trước, rồi bắt taxi đến công ty.

Hôm nay đi công tác, mọi chi phí đi lại sau này đều được công ty thanh toán, nên cô đã từ bỏ việc chen chúc trên phương tiện công cộng hàng ngày mà chọn đi taxi.

Tuyệt đối không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để vặt lông cừu của công ty.

Đến công ty, cô xách túi lớn túi bé ngồi xuống chỗ làm việc của mình.

Sáng nay cô vừa nhận được tin tức tạm thời, thời gian đi công tác lại kéo dài thêm hai ngày. Ban đầu chỉ ba ngày là có thể về, nhưng cấp trên lại sắp xếp, bảo họ tiện đường ghé qua chi nhánh một chuyến, tính đi tính lại, có lẽ phải mất một tuần.

Thế nên sáng nay cô đã vội vàng thu xếp thêm một ít hành lý.

Thất Thất đang dọn dẹp đồ đạc trên bàn, nghe vậy an ủi: “Nhưng thế cũng tốt, cuối tuần được trả tiền làm thêm giờ, đi công tác được bao ăn ở, cậu cứ coi như tiết kiệm tiền, đi chơi luôn đi.”

Lê Vụ ôm mặt, nhẹ nhàng r*n r*: “Ban ngày làm việc, nửa đêm đi chơi hả?”

Thất Thất bật cười: “Đúng vậy, cậu có thể theo dõi công việc ban ngày, nửa đêm ba giờ sáng chạy ra ngoài ngắm cảnh.”

Lê Vụ bỏ tay khỏi mặt: “… Mình sợ nửa đêm ra ngoài sẽ gặp ma.”

“Gặp thì kéo nó làm bạn.” Thất Thất tiếp tục cười, “Cậu bật nhạc của Trình Thanh Giác trong tai nghe đi, cứ coi như anh ấy đang ở bên cậu.”

Thất Thất: “Không phải tối nào cậu cũng nghe nhạc của anh ấy để ngủ sao?”

Lê Vụ hơi ngồi thẳng dậy, thu gọn bút vẽ nằm rải rác trên bàn vào ống bút: “Sắp tới ngay cả album của anh ấy mình cũng không mua nổi nữa rồi…”

Nói đến đây, Thất Thất tò mò ghé sát vào: “Cậu nghe nhạc của anh ấy, tối có ngủ được không? Sẽ không càng nghe càng hưng phấn chứ?”

Thất Thất cũng không phải hoàn toàn không có nghệ sĩ yêu thích. Hồi đi học xem phim Hàn, cô ấy từng thích nam diễn viên trong bộ phim hot lúc đó. Buổi tối trước khi ngủ lướt vài đoạn phim, nhắm mắt lại đầu óc toàn là hình ảnh đẹp trai, không thể ngủ được.

“À…” Lê Vụ quay lại, giọng điệu từ tốn, “Ngủ được mà.”

Miễn là không lướt ảnh nóng và video bùng nổ là có thể ngủ được.

“Thật sao?” Thất Thất nghi ngờ, sau đó xoay ghế lại, đánh giá, “Vậy có lẽ cậu là fan lý trí đấy.”

Lê Vụ khẽ ho một tiếng che giấu, vịn tay vịn ghế ngồi thẳng dậy.

Có lẽ cô cũng không lý trí đến thế, tối hôm kia trước khi ngủ lướt được hai bài đăng lộ cơ bụng, cô xem đi xem lại mấy lần, tối ngủ còn mơ thấy.

Trong mơ, cô gan to bằng trời vươn ngón tay chọc một cái, mà điều này là do Trình Thanh Giác trong mơ mời gọi. Khả năng chuyện này xảy ra ngoài thực tế  còn thấp hơn cả việc khủng long hồi sinh tiêu diệt loài người.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nhìn chằm chằm trần nhà ba phút, cuối cùng thừa nhận Thất Thất nói cô không sai.

Cô trông thì dịu dàng và rụt rè, nhưng thực ra là một con ma háo sắc đầu thai.

Ngồi tàu cao tốc bốn tiếng để đến thành phố phải đi công tác.

Ra khỏi ga tàu cao tốc đã là năm giờ chiều, nhưng cô và Lâm Kỳ vẫn ghé qua nhà in một chuyến. Vấn đề quà tặng kèm theo sản phẩm in ấn tạm thời chưa nói đến, chất lượng sản phẩm kỳ trước cũng xảy ra vấn đề lớn.

Lâm Kỳ dẫn theo cô, cãi nhau với quản lý nửa ngày, suýt chút nữa tức chết.

Tốn ba tiếng đồng hồ tranh cãi, rồi từ nhà in đi ra, cuối cùng đối phương cũng đồng ý in lại một phần lô quà tặng trước đó.

Lê Vụ vặn chai nước khoáng bằng tay phải, đưa cho Lâm Kỳ. Nhìn vẻ mặt vẫn còn đen sì của cô ấy, cô dịu dàng an ủi: “Tóm lại là kết quả tốt rồi…”

Lâm Kỳ cầm chai nước khoáng, ngửa cổ uống hai ngụm, lấy nắp chai trong tay Lê Vụ, đậy nắp lại: “Loại người này không nên cho họ thể diện.”

Lúc mới đến, họ còn nói chuyện nhẹ nhàng với đối phương. Không ngờ đối phương lại cứng đầu không chịu nghe, cuối cùng phải đưa ra hợp đồng bồi thường và dọa kiện tụng, đối phương mới miễn cưỡng nhượng bộ.

Lâm Kỳ bóp chai nước: “Còn cái quà tặng kia nữa, lúc đó nói là 500 bộ, bây giờ lại nói máy móc quá tải không in được. Trong khi dãy mấy máy in của anh ta đều trống trơn, tưởng chị bị mù à?”

Mặc dù trong mắt Lê Vụ, thỉnh thoảng Lâm Kỳ cũng tỏ ra nghiêm túc và nổi giận, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô thấy Lâm Kỳ suýt chút nữa chửi thề.

Cô lắc điện thoại với Lâm Kỳ: “Em vừa hỏi Thất Thất rồi, lúc đồng ý in quà tặng có ghi âm, mai chúng ta lại tìm họ nói chuyện.”

Nghe nói có ghi âm, lửa giận của Lâm Kỳ cũng dịu xuống một chút: “Em bảo Thất Thất gửi cho em đi, tối về chị nghe.”

Lê Vụ vội vàng gật đầu, lại khoác tay cô ấy, cười tủm tỉm, cố gắng điều hòa không khí: “Dù sao chuyện hôm nay đã giải quyết xong rồi, chuyện ngày mai để mai nói, chúng ta đi ăn cơm trước đi sếp.”

Bữa tối tiện đường ghé vào một quán mì nồi đất gần đó.

Thời gian đã không còn sớm, cô và Lâm Kỳ không ai trì hoãn công việc, ăn nhanh chóng rồi bắt taxi về khách sạn.

Khách sạn cách đó không xa, đi taxi mười phút là đến.

Đăng ký lấy thẻ phòng ở quầy lễ tân rồi lên lầu, vẫn chưa đến chín giờ.

Lâm Kỳ và Lê Vụ ở cùng một phòng đôi, vừa vào cửa, mỗi người tự dọn dẹp đồ đạc của mình. Lâm Kỳ còn chút việc công nên bảo Lê Vụ đi tắm trước.

Đợi Lê Vụ tắm xong đi ra, Lâm Kỳ mới cầm đồ vào phòng tắm.

Sáng nay Lê Vụ vừa mới gội đầu nên lúc nãy cô không gội nữa, chỉ tắm qua người. Tắm xong, cả thể xác và tinh thần đều sảng khoái, nhưng vừa thả lỏng, đột nhiên cô lại cảm thấy hơi mệt.

Cô lấy máy tính bảng và sạc ra khỏi ba lô, vén chăn trèo lên giường, định tựa vào đầu giường, lướt video một lúc để nghỉ ngơi.

Vừa lướt video cắt ghép trên Bilibili được mười phút, Lâm Kỳ bước từ phòng tắm ra, thấy cô đã lên giường, cô ấy tiện miệng hỏi: “Chuyện liên hệ với Vũ Dữ tiến triển đến đâu rồi em?”

Vừa nghe Lâm Kỳ nhắc đến chuyện này, Lê Vụ cảm thấy tim đập thình thịch, có chút chột dạ. Vũ Dữ từ chối họ một cách triệt để, toàn diện và không có kẽ hở nào, hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy họ sẽ nhượng bộ.

Nghe xong lời của Lê Vụ, Lâm Kỳ suy nghĩ một lát, gấp máy tính vừa dùng để tăng ca lại: “Thời gian gấp rút, chậm nhất là cuối tháng này, không cần chốt hợp tác, ít nhất cũng phải có một manh mối nào đó cũng được.”

Lê Vụ ôm máy tính bảng gật đầu: “Vâng sếp.”

Thấy vẻ mặt Lê Vụ cứ như đang nghĩ “mình có nên bò dậy tiếp tục tăng ca không”, Lâm Kỳ cười: “Thôi được rồi, em đừng căng thẳng quá, chị chỉ hỏi thôi mà. Em muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ đi, không vội vàng gì lúc này đâu.”

Lê Vụ lại gật đầu: “Vâng ạ.”

Lâm Kỳ cũng không phải là một nhóm trưởng bóc lột cấp dưới, cô ấy hất cằm về phía Lê Vụ: “Chơi đi.”

Mặc dù Lâm Kỳ nói vậy, nhưng chuyện vừa nhắc đến vẫn đè nặng trong lòng cô. Cô đổi sang tư thế nằm sấp, nhét gối xuống dưới ngực.

Máy tính bảng đặt trên giường, cô tắt ứng dụng xem video vừa rồi. Đầu tiên cô nhấp vào hộp thư, lướt qua một lượt các email công việc, sau đó gửi lại yêu cầu hợp tác cho mấy tài khoản công việc của Vũ Dữ. Tiếp theo cô chuyển sang Weibo, xem tin nhắn riêng gửi cho tài khoản chính thức của Vũ Dữ có được trả lời không.

Làm xong tất cả, cô thực sự không biết phải làm gì nữa, vò đầu bứt tóc, lại nhấp vào WeChat kiểm tra.

Tài khoản phụ không có người trả lời kia đã được cô ghim lên đầu, mỗi ngày cô đều kiên trì tìm đối phương nói chuyện vài câu, mặc dù đối phương vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.

Ngón tay lướt lướt, nghĩ đến hôm nay vẫn chưa gửi kế hoạch cho đối phương, cô bí quá hoá liều, chuyển sang trợ lý chuyển tệp, đóng gói kế hoạch và gửi cho đối phương lần nữa.

Lâm Kỳ cũng nói như vậy, bảo họ hãy thử mọi cách, một lần không được thì thử nhiều lần, cuối cùng đàm phán thành công, đó chính là năng lực.

Ban đầu cô nghĩ hôm nay lại là một lần gửi theo thông lệ, sẽ không có ai trả lời. Nhưng vừa gửi xong định thoát ra, phía trên khung chat đột nhiên hiện lên dòng chữ “đang nhập tin nhắn…”.

Cô suýt chút nữa tưởng mình bị ảo giác.

Cô ôm máy tính bảng ngồi dậy, ngay khi ánh mắt tập trung vào màn hình, chữ đã hiện ra trong hộp thoại.

J.: [Đừng gửi nữa.]

J.: [Không nhận.]

Lời từ chối quá lạnh lùng, tim Lê Vụ run lên, má và vành tai cô nóng bừng vì xấu hổ.

Vốn dĩ là cô mặt dày gửi đi, bây giờ bị từ chối, cô thực sự rất ngại.

Quả lê: [Vâng vâng, được ạ.]

Quả lê: [Làm phiền anh.]

J.: [Ừm.]

Lê Vụ nhìn chằm chằm chữ “Ừm” này, lại bắt đầu suy đi nghĩ lại. Cô luôn cảm thấy dù mỗi lần đối phương trả lời đều rất ngắn gọn, nhưng không đến nỗi lạnh lùng.

Cô ngẩng đầu nhìn thời gian, góc trên bên phải màn hình hiển thị đã là mười giờ tối.

Giờ này đối phương vẫn còn online WeChat công việc, cũng thật vất vả. Cô lại liên tưởng đến chính mình lúc này cũng đang đau đầu vì dự án công ty, nhất thời cảm thấy đồng cảnh ngộ.

Quả lê: [Giờ này anh vẫn còn ở công ty sao?]

Vài giây sau, đối phương trả lời: [Tăng ca.]

Đối phương là người dễ nói chuyện nhất mà cô từng liên hệ với Vũ Dữ, cô thực sự rất biết ơn. Đều là những người làm công ăn lương vất vả, bây giờ cô đồng cảm với bản thân, không khỏi an ủi vài câu.

Quả lê: [Mới đầu năm nên các công ty đều bận rộn ha ha ha, có điều lương tăng ca ở Vũ Dữ cao.]

Quả lê: [Anh cố lên OoO!]

Gửi xong hai câu này, Lê Vụ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thêm một lúc, phía trên hộp thoại không còn hiện lên dòng chữ “đang nhập…” nữa.

Tưởng rằng cuộc trò chuyện cứ thế kết thúc, cô khá tiếc nuối. Cô vẫn muốn giữ mối quan hệ tốt với đối phương, để có thể thâm nhập vào nội bộ của Vũ Dữ.

Cô thở dài, vừa định tắt màn hình, ảnh đại diện của đối phương lại hiện lên tin nhắn.

J.: [Cô có nuôi mèo không?]

Bình Luận (0)
Comment