Trình Thanh Giác vẫn đang ở văn phòng của Hoàng Minh. Hôm nay đến công ty thu âm, anh nán lại thêm một lúc. Lúc này, anh đá nhẹ bé mèo dưới chân.
Kể từ lần trước bị lấy nhầm về, bé mèo này cứ như đang trong thời kỳ đ*ng d*c vậy, ngày nào nó cũng dúi đầu xuống đất, chà xát tìm đồ để ngửi. Vừa nãy nó ngửi ống quần anh hai cái, cảm thấy không đúng nên quay đầu đi, bây giờ lại sang chỗ khác.
Anh cụp mắt lướt qua màn hình, đối phương vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Anh khẽ nhíu mày, lại gửi thêm một tin nữa: [Cô có nuôi mèo không?]
Thấy hai tin nhắn liên tiếp nhảy ra, Lê Vụ ngẩn người, không biết tại sao đối phương lại hỏi cô chuyện này. Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ hai câu nói vừa rồi của cô đã làm ấm lòng đối phương, người lao động bị dồn nén đến phát điên nhất thời nổi hứng, muốn nói chuyện với cô vài câu.
Không rõ nguyên nhân, song có thể nói chuyện với cô cũng là điều tốt.
Cô nhét gối xuống dưới, nằm sấp lại, tràn đầy năng lượng, hai tay ôm điện thoại, bắt đầu nghiêm túc gõ chữ, dự định lấy mèo làm cái cớ để nói chuyện với đối phương trước, rồi tìm cơ hội hỏi chuyện Vũ Dữ sau.
Quả lê: [Tôi có nuôi!]
Quả lê: [Sao vậy?]
Quả lê: [*Biểu cảm mèo con thắc mắc]
Gửi xong ba tin nhắn, cô đưa tay phải lên vuốt băng đô trên đầu, nhìn chằm chằm màn hình đợi hồi âm.
Hai phút sau, tin nhắn của đối phương từ từ đến.
J.: [Cô dùng hãng cỏ bạc hà mèo nào?]
Lê Vụ xoa xoa tay, thoát khỏi ứng dụng trò chuyện, nhấp vào ứng dụng mua sắm, nhanh chóng lướt qua một loạt đơn hàng, rồi gửi liên kết cho đối phương.
Quả lê: [Cái này!]
Quả lê: [Là đồ chơi dạng túi mềm, bên trong nhồi bạc hà mèo và bông PP.]
Quả lê: [Thơm lắm, mèo nhà tôi toàn ôm ngủ thôi.]
Mặc dù không rõ tại sao đối phương lại hỏi câu này, nhưng cô vẫn trả lời rất tận tâm.
Thấy đối phương không trả lời, cô không có gì để nói nên lại quảng cáo thêm một lần nữa.
Quả lê: [Thật sự rất tốt!]
Một lúc lâu sau –
J.: [Ừm.]
J.: [*Ảnh chụp màn hình]
J.: [Mẫu A hay mẫu B?]
Quả lê: [Ôi, lúc đó tôi mua có cả mẫu C, sao giờ lại không có rồi…]
Quả lê: [Anh cứ mua đại đi, chắc cũng gần giống nhau thôi.]
Sau đó chắc là đối phương đi thanh toán đơn hàng nên không còn tiếng động nữa.
Cô chống một tay lên đầu, nhìn chằm chằm màn hình rất lâu. Sau khi ra đối phương hỏi xong hai câu hỏi đó, không còn ý định trò chuyện tiếp với cô nữa, cô hơi thất vọng.
Đang phân vân nói thêm điều gì đó, hay là dừng lại tại đây, thì đột nhiên cô phát hiện ra đối phương đã đổi ảnh đại diện.
Ảnh đại diện ban đầu của đối phường là ảnh mặc định của WeChat, nền trắng, bóng xám. Cũng vì điều này mà trước đây cô cũng nghĩ đây là một tài khoản đã ngừng hoạt động.
Tuy nhiên bây giờ ảnh đại diện mặc định đã được thay đổi thành một bức ảnh màu hoàng hôn, góc dưới bên phải còn viết ngày tháng bằng màu vàng tươi.
Nhìn qua có vẻ giống những bức ảnh phong cảnh trên mạng, nhưng Lê Vụ là fan cứng theo dõi Trình Thanh Giác bốn năm, cô nhận ra ngay đây là hình nền của một đĩa đơn phát hành vào mấy năm trước của anh.
Đĩa đơn này là một trong những đĩa đơn có độ phổ biến tương đối thấp trong vòng bốn năm anh ra mắt. Hình nền này cũng chỉ xuất hiện trên album vật lý, là bìa sau của album.
Vì vậy những người không phải là fan cứng thường sẽ không biết. Vậy mà đối phương lại dùng bức ảnh này làm ảnh đại diện.
Phải biết rằng đây là album mà cô yêu thích nhất. Cô quá kích động, không suy nghĩ gì, lập tức gửi tin nhắn đi.
Quả lê: [Ảnh đại diện của anh!]
Quả lê: [Là Bình Minh Giao Thoa, ôi ôi ôi]
Đối phương dường như hơi ngạc nhiên.
J.: [Cô biết à?]
Quả lê: [Tôi biết!!]
Quả lê: [Không biết tại sao số liệu của đĩa đơn này không tốt bằng những bài hát khác của anh ấy, nhưng lại là bài tôi yêu thích nhất.]
Quả lê: [Lúc đó tôi đặt trước sáu bản, tìm khắp nơi mua thêm hai bản, bây giờ đều đặt trên giá sách trong phòng tôi.]
Quả lê: [Bài này từ lời nhạc đến giai điệu và khâu hậu kỳ, thậm chí cả bìa album tôi đều thích hết.]
Khó khăn lắm mới tìm được người có cùng sở thích, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Quả lê: [Tôi thực sự rất thích cái album này T-T]
Gửi xong, thấy đối phương không trả lời, cô ổn định lại cảm xúc, rồi lại nhớ ra hỏi đối phương.
Quả lê: [Sao anh lại dùng bức ảnh này làm ảnh đại diện?]
Quả lê: [Chẳng lẽ anh…]
Trình Thanh Giác: …
J.: [Tôi cũng là fan của anh ấy.]
Quả lê: [Ồ ồ ồ.]
Đối phương là nam giới, cô vốn còn do dự không biết đối phương có thực sự thích Trình Thanh Giác hay chỉ là tiện tay tìm ảnh trên mạng làm ảnh đại diện. Bây giờ đối phương thừa nhận, cô càng phấn khích hơn.
Quả lê: [Con trai cũng thích Trình Thanh Giác á OoO
Quả lê: [Tôi thực sự rất phấn khích, tuy tôi biết cũng có khá nhiều con trai thích anh ấy, nhưng anh là người sống đầu tiên tôi quen o]
Quả lê: [Vui quá, có nhiều người thích anh ấy như vậy!!]
Trong lòng đã xác định đối phương là fan ruột của Trình Thanh Giác, cô thực sự rất phấn khởi, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Quả lê: [Anh thích khía cạnh nào của anh ấy? Hát, nhảy, nhân cách hay…]
Quả lê: [Vẻ đẹp trai mạnh mẽ?]
Quả lê: [Tôi chủ yếu thích khuôn mặt và dáng người của anh ấy.]
Quả lê: [Đương nhiên! Năng lực của anh ấy cũng siêu đỉnh! Từ viết lời đến sáng tác nhạc hay kỹ năng hát nhảy.]
Quả lê: [Nhưng dáng người cũng thực sự rất rất đẹp.]
Quả lê: [Hahahaha OoO]
Bên này, Trình Thanh Giác đang cầm điện thoại, anh im lặng ba giây.
Mấy ngày trước gặp ở tiệm thú cưng, anh thấy cô gái này khá rụt rè, chỉ nói ba câu xin lỗi mà mặt đỏ bừng.
Anh dừng lại quá lâu, chắc hẳn đối phương cũng nhận ra là mình cứ khen dáng người quá đà. Cô hơi ngại, gửi một biểu cảm sang.
Quả lê: [*Biểu cảm hơi ngại]
Qua mạng xã hội, Lê Vụ cởi mở hơn nhiều so với ngoài đời thực. Hơn nữa đối phương còn là fan cứng của Trình Thanh Giác, cô nhất thời không để ý nên nói hơi nhiều.
Lúc này cô mới phản ứng lại, ngón cái lướt màn hình lên, hắng giọng hai cái, má hơi nóng bừng.
Dù sao cũng không phải người quen, có vẻ cô khen quá nhiệt tình rồi.
Im lặng vài giây, không biết có phải đối phương sợ cô ngượng hay không, tóm lại vài giây sau cũng trả lời một tin nhắn.
J.: [Tôi cũng thích dáng người của anh ấy.]
Nhìn thấy hai chữ “dáng người”, mặt Lê Vụ đỏ ửng. Cô lại hắng giọng một tiếng, hai ngón cái gõ chữ.
Quả lê: [Hahahahah OoO]
Quả lê: [*Bắt tay, *Bắt tay]
Cuộc trò chuyện cứ thế kết thúc. Khi cất điện thoại, Lê Vụ vẫn suy tính, ngày mai hoặc ngày kia cô sẽ tìm cơ hội khác, lấy Trình Thanh Giác làm chủ đề để trò chuyện với đối phương, sau đó mới hỏi về chuyện phỏng vấn.
Trình Thanh Giác vừa tắt điện thoại thì Hoàng Minh đẩy cửa bước vào. Liếc thấy con mèo đang nghịch ngợm dưới chân người đàn ông, anh ấy bước mấy bước lại gần, ném tập tài liệu lên bàn, tiện tay kéo cà vạt xuống: “Nó làm sao thế? Mấy ngày nay sao ồn ào vậy?”
Trình Thanh Giác dùng chân trái gạt “Hạt Cà Phê” đang cuộn tròn dưới đất ra, lười biếng đi vài bước về phía trước, sau đó quay người nằm dài trên ghế sofa.
Anh vừa khỏi cảm, hôm nay lại thu âm nửa buổi chiều nên giọng vẫn còn hơi khàn: “Không biết.”
Anh đặt tay phải lên trán, nhắm mắt lại: “Từ lần trước đón nó từ chỗ người đó về, nó đã như vậy rồi.”
Hoàng Minh lùi lại nửa bước, nhìn trái nhìn phải Hạt Cà Phê đang ôm đuôi xoay người dưới đất, cười: “Sao rồi? Thành một kẻ điên à?”
Trình Thanh Giác lười biếng không muốn mở mắt: “Ừm.”
Nói chuyện xong về mèo, Hoàng Minh nghiêm túc nói chuyện chính vừa họp với anh: “Thịnh Hoài Sinh ký hợp đồng với công ty nào? Giải trí Văn Thành à?”
Người trên ghế sofa động đậy: “Hình như vậy.”
Năm ngoái trong một sự kiện nào đó, anh và Thịnh Hoài Sinh gặp mặt, có một ít liên lạc riêng.
“Vậy thì không phải cậu ta.” Hoàng Minh nói: “Là truyền thông Kinh Hoa.”
Kinh Hoa là tập đoàn truyền thông hàng đầu trong nước, hai năm trước họ đã bỏ rất nhiều tiền để lôi kéo Trình Thanh Giác về nhưng không thành công. Từ đó, thỉnh thoảng họ lại mua acc clone bôi nhọ anh, cơ bản là mỗi năm sẽ có vài lần.
Kinh Hoa là công ty lâu đời với khối tài sản lớn. Vũ Dữ là công ty được Trình Thanh Giác dẫn dắt, tài nguyên không bằng, truyền thông đôi khi cũng không thắng được.
Tuy nhiên, Vũ Dữ gần như được Trình Thanh Giác một tay dựng nên, bây giờ họ cung phụng anh như cung phụng Thần Tài vậy.
Hoàng Minh nới lỏng cà vạt, tay phải chống lên bàn, nhíu chặt này: “Dù sao dạo này cậu cũng nên chú ý một chút. Truyền thông Kinh Hoa muốn đạp cậu xuống để đẩy người mới lên, tháng này bọn họ tung tin bôi nhọ cậu với số lượng lớn. Hơn nữa vì chương trình âm nhạc mà cậu đang tham gia, bọn họ liên tục thêm dầu vào lửa, muốn kích động mâu thuẫn giữa cậu và Thịnh Hoài Sinh, lôi kéo fan của cậu ta tấn công cậu.”
Anh ấy vừa dứt lời, người trên ghế sofa lại lười biếng gật đầu: “Ừm.”
Trả lời vô cùng qua loa.
Sau đó, anh mở mắt gọi Hạt Cà Phê, đợi Hạt Cà Phê chậm rãi đi đến, anh duỗi tay xuống vuốt lông sau gáy nó, rồi nhắm mắt lại.
Thấy dáng vẻ đó của anh, Hoàng Minh rất sốt ruột: “Người ta cứ bôi nhọ cậu và thổi phồng lên. Chương trình vừa phát sóng, mắt họ đã đầy dã tâm. Còn cậu thì sao, cả ngày chỉ biết chơi với con mèo của mình.”
Mặc dù địa vị của Trình Thanh Giác hiện tại nếu thật sự muốn thăng tiến cũng không thể thăng tiến được đến đâu nữa, vì anh đã đạt tới đỉnh cao rồi. Nhưng Hoàng Minh luôn cảm thấy ngày nào anh cũng sống dở chết dở, cứ như thể muốn tu thành tiên vậy.
Bị bôi nhọ không thanh minh, bị hắt nước bẩn trên chương trình cũng lười không thèm đáp trả. Cũng may là fans của anh đông, mấy năm nay giới giải trí chưa từng có một người có năng lực toàn diện đến thế.
Ba tháng không hoạt động, fans còn không dám mắng, chỉ dám gửi biểu cảm đáng thương dưới bài đăng của phòng làm việc.
“Con mèo của cậu có gì mà vui thế?”
“Ừm.” Lại một tiếng đáp thờ ơ, lười biếng.
Suýt chút nữa khiến Hoàng Minh tức ói máu.
“Thôi bỏ đi, nói với cậu cũng bằng không.”
Hoàng Minh đi vài bước tới, ôm Hạt Cà Phê dưới đất lên.
Người đàn ông đang v**t v* mèo cuối cùng cũng chịu mở mắt, liếc nhìn anh ta. Ở góc chết này, khuôn mặt đó vẫn đẹp rung động lòng người.
Hoàng Minh rời ánh mắt khỏi khuôn mặt quyến rũ của anh: “Đừng nhìn anh, khuôn mặt đó giữ lại để câu fan của cậu đi.”
Nói xong, anh ấy nhấc thằng nhóc lên ước lượng trong vòng tay: “Ngày mai phải đi máy bay đến Hong Kong chụp ảnh bìa tạp chí, anh lại gửi con này của cậu vào tiệm thú cưng đây.”
Trình Thanh Giác nhíu mày: “Không thể mang theo à?”
“Ông cố ơi, cậu có thể rời xa con mèo này một lúc được không?” Hoàng Minh không hiểu nổi, “Người ta thì lo lắng khi xa người khác, còn cậu thì lo lắng khi xa con mèo này, rời xa nhau vài tiếng thôi mà đã như muốn chết rồi.”
Trình Thanh Giác khẽ động đậy, hai chân dài bắt chéo, duỗi thẳng ra đặt lên ghế để chân.
Anh lại nhắm mắt như muốn ngủ, giọng khàn khàn: “Chiều thứ tư xuống máy bay, em sẽ vòng qua đón nó về.”
Hoàng Minh gật đầu: “Được được được, ông cố của tôi ơi.”