Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 7

Sáng hôm sau, Lê Vụ thức dậy, gửi vài tin nhắn nữa cho tài khoản WeChat J.

Quả lê: [#Link – Cực phẩm cực phẩm, tuyển tập những đoạn siêu đỉnh của Trình Thanh Giác trong chương trình âm nhạc gần đây#]

Quả lê: [Fan lớn trên Bilibili mới cắt đó, nó nằm trên bảng xếp hạng nổi tiếng mấy tiếng rồi.]

Quả lê: [Cảnh cuối cùng là cảnh khoe cơ bụng lan truyền điên đảo trên mạng tuần trước.]

Quả lê: [Video này là cận cảnh.]

Quả lê: [Các bạn nam thích dáng người của anh ấy là vì muốn luyện tập giống anh ấy sao OoO]

Quả lê: [Có ý nghĩ này, anh nhất định cũng sẽ luyện tập tốt *Ngón tay cái]

Cô là một người độc thân từ trong bụng mẹ,

không có kinh nghiệm trò chuyện với con trai.

Mấy câu này cô đã nghiên cứu kỹ lưỡng sau khi thức dậy vào sáng nay, vừa khơi gợi chủ đề chung của hai người là “Trình Thanh Giác”, lại khéo léo khen ngợi đối phương nhất định cũng sẽ luyện tập tốt.

Cô cảm thấy mấy câu nói này của mình tạm được điểm khá.

Tuy nhiên tin nhắn gửi đi, cả buổi sáng đối phương đều không trả lời, nhưng cô cũng không khó chịu, bản thân cô vốn dĩ là người đi nhờ vả, đối phương muốn trả lời thì trả lời, không muốn thì không trả lời, đó là điều rất bình thường.

Ở địa phương đó ba ngày, cuối cùng mọi việc cũng được giải quyết ổn thỏa.

Chiều thứ hai, Lê Vụ và Lâm Kỳ không ngừng nghỉ, di chuyển đến địa điểm tiếp theo.

Trong thời gian này, cô đã gửi tin nhắn ba lần cho tài khoản phụ tên J. Trừ lần đầu tiên đối phương không trả lời, hai lần sau đối phương đều trả lời cô. Dù răng không mấy nhiệt tình, nhưng đều thuận theo lời cô trò chuyện vài câu.

Có điều chủ đề trò chuyện luôn xoay quanh mèo.

Lê Vụ đưa ra một định nghĩa cho đối phương, có vẻ như không chỉ là fan của Trình Thanh Giác, mà còn là một người yêu mèo.

Một giờ chiều thứ tư, cô và Lâm Kỳ ngồi lên tàu cao tốc trở về.

Bận rộn liên tiếp mấy ngày, trên đường đi, cô đeo tai nghe sửa xong bức tranh cuối cùng, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát.

Cô lưu bản nháp đã sửa, tắt phần mềm, đưa tay che miệng ngáp một cái.

Lâm Kỳ ngồi bên trái cô, đang gọi video call với người nhà. Cô ấy vừa sinh con, là một cô bé xinh xắn mới ba tháng tuổi. Trong lúc làm việc, hễ rảnh là cô ấy lại gọi điện về nhà.

Lê Vụ ngả đầu ra sau, dựa vào ghế ngáp thêm một cái. Sáng nay dậy sớm, cơ thể hơi mệt mỏi, nhưng tinh thần thì không buồn ngủ chút nào.

Cô xoa vùng giữa trán, kéo máy tính bảng lại, lướt vài tin tức.

Phòng làm việc của Trình Thanh Giác đã công bố lịch trình, để phối hợp với việc quảng bá chương trình âm nhạc. Hai ngày nay, anh ở Hong Kong chụp ảnh bìa cho một tạp chí nào đó.

Sáng nay đã chụp xong bộ ảnh cuối cùng, một số hình ảnh rò rỉ đã được tung ra.

Trong đoạn ảnh gif, người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng của một thương hiệu xa xỉ. Chiếc áo sơ mi được thiết kế đơn giản, không quá cầu kỳ. Anh không thích mặc những bộ quần áo lòe loẹt nếu không cần thiết.

Nhưng dù thiết kế đơn giản, mặc trên người anh vẫn rất ấn tượng.

Lê Vụ nhìn hai lần, sau đó dùng ngón cái chạm vào màn hình, nhấn giữ để lưu lại, rồi phân loại ảnh vào một album riêng mang tên “Trình Thanh Giác”, định ngắm kỹ hơn trước khi đi ngủ.

Vừa thoát khỏi giao diện album, điện thoại nhận được tin nhắn.

J.: [Bạc hà mèo lần trước, đúng là cái link đó chứ?]

Đây là lần đầu tiên J. chủ động gửi tin nhắn cho cô. Lê Vụ hít một hơi, tháo tai nghe ra khỏi tai, trả lời nghiêm túc.

Quả lê: [Đúng rồi, chính là cái đó!]

Quả lê: [Có vấn đề gì sao ạ o]

J.: [Không.]

Quả lê: [Dùng tốt không ạ!]

Lần này đối phương trả lời nhanh hơn lúc nãy một chút.

J.: [Rất bình thường.]

Tiệm thú cưng gọi điện đến, Hạt Cà Phê đang trong tình trạng tinh thần kích động.

Mặc dù đúng là đang trong mùa đ*ng d*c của mèo, nhưng với tư cách là một con mèo đã bị thiến, nó không nên hưng phấn đến vậy.

Anh bảo Hoàng Minh tìm người mang bạc hà mèo đã mua đến đó, nhưng tiệm thú cưng nói không có tác dụng gì.

Sáng nay tiệm thú cưng lại gọi điện đến, nói họ cho Hạt Cà Phê ở cùng với con mèo lần trước bị lấy nhầm. Bây giờ trạng thái tinh thần của nó đã tốt hơn nhiều.

Trình Thanh Giác: ……..

Anh vẫn ở Hong Kong, đang trên đường ra sân bay. Anh đưa tay xoa giữa trán, mở mắt nhìn xuống, lại gửi tin nhắn.

J.: [Mèo nhà cô dùng loại sữa tắm nào?]

Lê Vụ tập trung suy nghĩ một chút, tính ra Vượng Tài về nhà cô mới hơn một tháng, tháng này cô hoặc là về quê ăn Tết, hoặc là đi công tác thường xuyên, toàn gửi nó ở tiệm thú cưng, tắm cũng ở đó.

Quả lê: [Tôi chưa tự tắm cho nó ở nhà bao giờ.]

Quả lê: [Toàn gửi đến tiệm thú cưng =o=]

Nhìn hai dòng chữ này, đầu Trình Thanh Giác lại càng đau thêm.

Tuần trước mới vừa khỏi cảm, sáng nay chụp tạp chí lại mặc quá ít, bệnh cún tái phát, lúc này đầu anh đau, họng cũng đau, lờ mờ có dấu hiệu sốt trở lại.

Anh trả lời qua loa một chữ “Ừm”, thoát WeChat, chuyển sang tài khoản chính rồi tắt màn hình, ngửa đầu tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau hai tin nhắn vừa rồi, Lê Vụ lại gửi một biểu cảm thắc mắc, nhưng đối phương không trả lời cô. Cô nhìn chằm chằm màn hình một lúc, thoát khỏi hộp thoại.

Sau đó, vì không có việc gì làm, cô lại lướt Weibo.

Trình Thanh Giác thực sự không thích hoạt động trên mạng xã hội, bài đăng Weibo gần đây nhất của anh đã là từ ba tháng trước.

Cuối tháng mười hai năm ngoái, anh giành được một giải thưởng âm nhạc hàng đầu quốc tế lần hai.

Có thể thấy rõ ảnh trên Weibo được chụp ngẫu hứng, chỉ có một tấm duy nhất, trên ảnh là bàn tay phải của anh và chiếc cúp trong tay.

Phần chú thích cũng rất đơn giản, chỉ có hai chữ “Cảm ơn”.

Tuy nhiên bài đăng đơn giản như vậy lại thu về hơn mười triệu lượt thích và hơn một triệu bình luận.

Cô nhấp vào khu vực bình luận, lướt xuống xem. Những bình luận này cô đã xem rất nhiều lần, nhưng lần nào xem cũng thấy mới mẻ.

Bình luận hot đầu tiên lại có thêm rất nhiều lượt trả lời –

Người phụ nữ giàu có chân đất: [Nửa năm chỉ đăng hai bài Weibo, xin hỏi anh có tâm sự gì không?]

Hôm nay Trình Thanh Giác online chưa: [Trình Thanh Giác chưa bao giờ đính chính rằng anh ấy không phải người tối cổ.]

xxxeenfoxxx: [Nửa năm hai bài, một năm bốn bài, hết sức ngạc nhiên! Đợi idol của tôi đăng đủ 100 bài Weibo phải đợi 25 năm nữa!]

==Lẩu xiên que: [Phải đợi 25 năm +1]

Kem enfol: [+1]

Không qua cấp 6 không đổi tên: [+1]

Những bình luận hot ở phía trên đều là của fan, Lê Vụ đã xem qua gần hết. Ngón cái ấn vào màn hình liên tục trượt xuống, cuối cùng cũng thấy những bình luận gần đây nhất.

Dưới bài đăng của Trình Thanh Giác, ngoài fan hâm mộ, còn có rất nhiều anti-fan. Những anti-fan này thỉnh thoảng lại vào chửi bới vài câu, điều này xảy ra thường xuyên như cơm bữa.

Bây giờ Lê Vụ cũng thấy có.

Trong đó có hai bình luận chửi rất kinh, đủ mọi lời lẽ tục tĩu dài dòng, hỏi thăm tận mười tám đời tổ tiên.

Cô nhìn chằm chằm hai bình luận, thực sự không nhịn được nữa, trả lời một trong số đó.

Quả lê: [Không thích thì không xem, không được à?]

Tuy cô là fan của Trình Thanh Giác, nhưng mỗi ngày lên mạng cô chỉ vào Super Topic xem tin tức, cơ bản không phát ngôn, cũng chưa từng tham gia bất kỳ cuộc khẩu chiến nào.

Hôm nay nhìn thấy những lời chửi rủa dài dòng đó, cô thực sự thấy hơi tức giận nên mới trả lời như vậy.

Không ngờ đối phương dường như vẫn đang online, bình luận của cô vừa được gửi đi, đối phương đã lập tức trả lời ba tin còn tệ hơn, thậm chí còn nhắn riêng cho cô tiếp xúc phạm đủ kiểu, xúc phạm cả cô lẫn Trình Thanh Giác.

Lê Vụ nhìn từng tin nhắn nhảy ra trên màn hình một lúc lâu. Cô thở dài, tắt hộp thoại không xem nữa.

Đi tàu cao tốc ba tiếng, ra khỏi ga tàu, cô tạm biệt Lâm Kỳ, bắt taxi tới thẳng tiệm thú cưng.

Thời kỳ cao điểm tiêm vắc xin vẫn chưa qua, tiệm thú cưng rất đông người.

Vì đã đón nhầm mèo hai lần nên lần này Lê Vụ xác nhận đi xác nhận lại số lồng với lễ tân. Cô ấy chỉ vào tấm thẻ số trên tay cô, nói là lồng số sáu.

Cô cúi đầu nhìn lại thẻ điện tử hai lần, số sáu nhìn xuôi là sáu, nhìn ngược là chín. Vốn dĩ còn muốn hỏi lại lần nữa, nhưng cô nghĩ mình sẽ không xui xẻo đến mức lần nào cũng nhầm.

Hơn nữa cũng không thể trùng hợp đến mức bé mèo lần trước lần này lại có mặt.

Cô cầm thẻ số điện tử, đi về phía phòng gửi mèo số ba. Đến phòng gửi mèo, cô ôm bé mèo của mình từ lồng số sáu ra.

Đặt bé mèo xuống đất, cô thấy chiếc vòng cổ bện trên cổ nó đã bị nhân viên của tiệm thú cưng tháo ra. Tắm thì phải tháo đồ trang sức, cô quên mất chuyện này.

Cô vừa ôm mèo vào balo đựng mèo, vừa ngẩng đầu hỏi nhân viên bên cạnh xem đồ dùng của mèo được đặt ở đâu.

Nhân viên hỏi cô là thứ gì, cô nói là vòng cổ chuông màu trắng. Nhân viên lấy vòng cổ trong hộp gần cửa ra, đưa cho cô.

“Đi thôi, Vượng Tài.” Cô đưa tay vỗ cái đầu nhỏ của bé mèo Silver Shaded trong balo đựng mèo, “Có nhớ mẹ không?”

Hạt Cà Phê từ từ dúi đầu vào lòng bàn tay cô cọ lung tung, thể hiện sự thân mật rất tự nhiên.

Lê Vụ lại v**t v* gáy nó một lúc, xách balo đựng mèo đứng dậy: “Được rồi, về nhà với mẹ nào.”

Xách mèo về đến nhà, như thường lệ, cô đặt nó vào ổ mèo trước, còn mình thì về phòng ngủ thay quần áo tắm rửa, rồi ra bếp tìm đồ ăn.

Mấy ngày trước, lúc còn ở nhà, mẹ cô – bà Tô đã gửi cho cô rất nhiều đùi gà ướp sốt hút chân không.

Cô định mở một gói cho vào lò vi sóng quay một lúc và tự nấu một bát canh trứng cà chua.

Hai mươi phút sau, canh đã nấu xong, thịt đùi gà ướp sốt cũng đã thái sẵn bày ra đĩa.

Khi bưng đồ ăn từ bếp ra, cô phát hiện “Vượng Tài” không ổn, nó nằm ủ rũ giữa phòng khách, cách đó một mét là bãi nôn của nó.

Vừa nãy ở tiệm thú cưng, thật ra Lê Vụ đã thấy không ổn. Tuy nó vẫn dính cô, nhưng mọi hành động đều chậm chạp, cảm giác như trạng thái không tốt lắm.

Ban đầu cô chỉ nghĩ là nó buồn ngủ, không ngờ bây giờ lại nôn.

Cô vội vàng đặt đĩa thức ăn vừa bưng ra lên bàn ăn, nhanh chóng đi về phía “Vượng Tài”: “Vượng Tài, con sao vậy Vượng Tài.”

Vừa đi đến bên cạnh cúi xuống nhìn “Vượng Tài”, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Cô nhấc “Vượng Tài” lên trước, ôm vào lòng, luống cuống tay chân lấy điện thoại ra nghe máy.

Người “Vượng Tài” mềm nhũn, cô không ôm nổi bằng một tay. Cô chưa kịp nhìn số hiển thị, nghe máy luôn: “Alo?”

Giọng đối phương khàn khàn, có vẻ rất bất lực: “Mèo, cô lại lấy nhầm mèo của tôi.”

Tay trái Lê Vụ  vẫn đang kẹp ở cằm “Vượng Tài”, cố gắng kiểm tra xem nó có ăn nhầm gì không: “Gì cơ?”

“Tôi nói con mèo của tôi ở chỗ cô.” giọng đối phương trầm trầm, “Tôi đang ở cổng khu dân cư nhà cô.”

Bình Luận (0)
Comment