Sau Khi Tôi Lấy Nhầm Mèo Ba Lần

Chương 28

Sáng hôm sau, Lê Vụ thức dậy sớm vào bếp nấu ăn.

Đêm qua cô quên sạc máy tính bảng nên sáng nay nó tự động tắt nguồn, điều này khiến cô vô cùng hối hận. Nếu không, có lẽ cô đã được nhìn thấy gương mặt say ngủ của Trình Thanh Giác trước khi anh dậy vào buổi sáng.

Nếu biết trước, đáng lẽ đêm qua phải nhìn anh lâu hơn một chút, dù sao cũng là anh tự gọi điện mà, nhìn thêm vài lần cũng có mất tiền đâu.

Cô khẽ thở dài, đang mải suy nghĩ, chiếc nồi hấp trứng bật lên, báo hiệu trứng của cô đã chín.

Trước đây, mỗi sáng cô thường luộc hai quả trứng, đưa một lòng đỏ cho Vượng Tài, còn cô ăn một quả trứng luộc và một lòng trắng. Bây giờ cô phải luộc thêm một lòng đỏ nữa cho Hạt Cà Phê, phần lòng trắng thừa ra không biết cho ai, đành để tạm vào một cái đĩa nhỏ.

Bước ra khỏi bếp, nghĩ đến Trình Thanh Giác, cô tự hỏi liệu có nên liên lạc với anh không. Tối qua gọi video, anh nói hôm nay sẽ sang, ở lại nhà cô thêm ba ngày nữa, đến tối chủ nhật mới bay đi.

Lê Vụ đắn đo, bế Vượng Tài và Hạt Cà Phê từ dưới đất lên, đi vào phòng khách, cầm lấy điện thoại của mình.

Lê Vụ: [Tôi  muốn hỏi hôm nay khoảng mấy giờ anh sang thế?]

Cô định mấy ngày này sẽ làm cơm thịnh soạn cho Trình Thanh Giác, sau đó trước khi anh đi vào chủ nhật, cô sẽ hỏi anh chuyện phỏng vấn.

Tin nhắn gửi đi, đợi một lúc nhưng không nhận được tin nhắn văn bản như dự kiến, mà cuộc gọi thoại nhảy thẳng ra trên màn hình. Lê Vụ sững người, chạm ngón cái vào màn hình để nhận cuộc gọi.

Có lẽ vì vừa mới ngủ dậy nên giọng người đàn ông khàn khàn, trầm thấp: “Rửa mặt xong tôi sẽ sang ngay.”

“Hả?” Lê Vụ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới tám giờ sáng, vẫn còn rất sớm. Cô nghe thấy giọng Trình Thanh Giác còn ngái ngủ, cẩn thận hỏi: “Anh ngủ ngon không?”

“Không.” Tiếng vải cọ xát sột soạt, không rõ là anh đang vén chăn thức dậy hay đang mặc quần áo, “Sang nhà cô ngủ tiếp.”

Lê Vụ: “Ừm?”

Người bên kia dừng lại một chút: “Nhà cô có Hạt Cà Phê.”

“Sẽ ngủ ngon hơn.” Anh nói.

Lê Vụ “ừm” một tiếng nữa, nghĩ đến việc Trình Thanh Giác có thể đang thay quần áo, mặt cô hơi đỏ: “Vậy anh có muốn ăn sáng không? Bây giờ anh sang, chưa đến chín giờ đã tới rồi… Anh muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, cô ăn gì thì làm cho tôi một ít là được.”

Lê Vụ suy nghĩ kỹ lưỡng: “Tôi làm mì hoành thánh cho anh nhé, nhà tôi có hoành thánh tôm.”

“Ừm, cảm ơn cô.”

Sau khi cúp điện thoại, Lê Vụ trở lại phòng khách, tiếp tục sửa bản vẽ một lúc. Cô căn thời gian chuẩn xác, vào bếp nấu mì hoành thánh. Muốn thể hiện sự nhiệt tình thì phải chủ động một chút, nghĩ vậy, cô lại lấy hoa quả trong tủ lạnh ra, cắt một đĩa hoa quả cho Trình Thanh Giác.

Chưa đầy vài phút nữa là đến chín giờ, chuông cửa reo. Lê Vụ vội vàng gạt hai bé mèo dưới chân, rút giấy ăn lau tay, rồi ra khỏi bếp mở cửa.

Trình Thanh Giác vẫn mặc chiếc áo khoác gió thoải mái. Hôm nay trời ấm, anh mặc khá mỏng, không biết có phải bên trong chỉ có một chiếc áo cộc tay không. Cô lùi sang một bên, giơ tay chỉ vào bếp: “Anh ăn sáng trước đi.”

Trình Thanh Giác nhìn cô một cái. Mặc dù bình thường cô nói chuyện cũng ngọt ngào, nhưng không hiểu sao hôm nay lại ngọt hơn thường ngày.

Thấy anh nhìn mình, Lê Vụ tưởng trên mặt mịn dính gì. Cô vô thức dùng mu bàn tay lau một cái, sau đó khó hiểu chớp mắt, lùi sang một bên: “Tôi còn cắt cho anh một đĩa hoa quả nữa.”

Người đàn ông bước vào, chân hơi dừng lại, ngước mắt nhìn cô một lần nữa.

“Sao vậy?” Lê Vụ xoa xoa mặt mình.

“Không sao.” Trình Thanh Giác đáp.

Lê Vụ dậy sớm để sửa bản vẽ, bữa sáng cô cũng đã ăn từ lâu. Khi Trình Thanh Giác ăn, cô ôm máy tính bảng quay lại phòng khách.

Mười mấy phút sau, Trình Thanh Giác đứng dậy khỏi bàn ăn. Lê Vụ vội vàng đặt đồ trong tay xuống, chạy tới: “Anh đặt xuống, anh đặt xuống, tôi cho vào máy rửa bát là được.”

Trình Thanh Giác: “Không sao, tiện tay mà.”

“Không cần, không cần đâu.” Lê Vụ lại xua tay, nhận lấy đĩa từ tay anh, đi về phía bếp, “Anh đi ngủ với Hạt Cà Phê đi.”

Trình Thanh Giác đứng cách bếp hai bước, cầm một chai nước trên bàn ăn bên cạnh, nhìn bóng lưng cô. Hôm nay cô nói chuyện cứ là lạ, từ “đi” còn nghe ra cả biểu cảm.

Một lát sau, anh cúi đầu, nhìn bé mèo đang cuộn tròn dưới chân mình. Bé mèo màu xám bạc, hai mắt tròn xoe, hai chân chống đất, đứng bên cạnh chân anh như một người lính. Anh dùng mũi chân chạm vào chân nó, giọng rất thấp: “Vượng Tài?”

Vượng Tài: “Meo—”

Anh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay xoa xoa cằm nó, hơi nghiêng đầu, giọng trầm thấp như có điều thắc mắc: “Mẹ mày sao vậy?”

“Đột nhiên phát hiện mình không thích Thịnh Hoài Sinh nữa, mà lại thích tao rồi sao?”

“Meo—”

Vượng Tài mệt mỏi ngẩng đầu, đặt thẳng cằm vào lòng bàn tay anh, một chân trước liên tục cào ống quần anh.

Mặc dù anh cũng không nghĩ là cô thích Thịnh Hoài Sinh, vừa nhìn đã biết trong nhà cất quá nhiều ảnh khỏa thân của anh nên cô mới ngại mà bịa ra chuyện đó, nhưng anh vẫn thích việc cô là fan của mình.

Vài phút sau, Lê Vụ đi từ bếp ra, thấy Trình Thanh Giác đang đi về phía phòng ngủ phụ.

“Hạt Cà Phê?” Lê Vụ nghiêng đầu gọi Hạt Cà Phê vẫn còn ngồi trên sofa, rồi quay sang nói với Trình Thanh Giác: “Anh quên dẫn Hạt Cà Phê rồi.”

Người đàn ông đang đi về phía phòng ngủ phụ dừng bước, sau đó quay người, nhìn Hạt Cà Phê vẫn đang nằm trên sofa vẫy đuôi về phía anh.

Anh im lặng hai giây, mở miệng gọi một tiếng: “Hạt Cà Phê.”

“Meo.” Hạt Cà Phê nhảy từ trên sofa xuống, thong thả đi về phía Trình Thanh Giác. Khi đi ngang qua Lê Vụ, nó lại ngẩng đầu vẫy đuôi với cô: “Meo~”

Lê Vụ đương nhiên nghe ra sự khác biệt trong ngữ điệu của Hạt Cà Phê. Cô vội vàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ mông nó, nhắc nhở: “Đi nhanh đi, ba con đang đợi con để đi ngủ đó.”

Đợi Hạt Cà Phê đi qua, đi theo Trình Thanh Giác vào phòng, Lê Vụ lại hỏi: “Anh ngủ không đóng cửa à?” Cô nhớ trước đây cửa phòng của Trình Thanh Giác luôn đóng kín.

Trình Thanh Giác dừng lại, ánh mắt dừng trên mặt cô. Có lẽ vì đêm hôm trước anh không ngủ đủ giấc, giọng nói vẫn còn chứa sự mệt mỏi: “Cô sửa tranh ở phòng khách à?”

Lê Vụ gật đầu: “Đúng vậy.”

Phòng ngủ quá nhỏ, cô có một bàn làm việc ở phòng khách, hướng của bàn làm việc lại đối diện với phòng ngủ phụ.

Người đàn ông liếc nhìn bàn làm việc, cúi người bế bé mèo dưới chân lên: “Không đóng nữa, hơi ngột ngạt.”

Lê Vụ v**t v* đuôi tóc mình, nói: “Vậy thức dậy anh muốn ăn gì thì cứ nói trước với tôi nhé, tôi sẽ đi chợ.”

Cô nhún vai, giọng điệu vui vẻ: “Hôm nay tôi ở nhà cả ngày, sẽ làm ‘Mãn Hán Toàn Tịch’ cho anh~”

Ánh mắt Trình Thanh Giác dừng lại trên mặt cô, sau đó anh gật đầu: “Cơm nhà là được.”

“Không cần khách sáo đâu.” Lê Vụ vẫy hai tay, nói chân thành, đôi mắt cũng sáng lên, “Tôi thích nấu cho anh.”

Một lát sau, ánh mắt Trình Thanh Giác cuối cùng cũng lướt qua đôi mắt cô: “Ừm.”

Trình Thanh Giác vào phòng, đi đến cạnh giường, trả lời tin nhắn của Hoàng Minh. Vài phút trước, Hoàng Minh lái xe đến nhà anh, gõ cửa không thấy ai nên gửi tin nhắn cho anh.

Hoàng Minh: [Chưa dậy à?]

Hoàng Minh: [Anh đưa bác sĩ Lý đến kiểm tra lại các chỉ số cơ thể cho cậu.]

Hoàng Minh: [Hai ngày nay không có việc, cậu cứ yên tâm sửa bài hát của mình đi.]

Hoàng Minh: [Nhưng cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, nửa sau của tháng sẽ phải chạy show liên tục, có khi ngủ cũng phải ngủ ở trên máy bay.]

Hoàng Minh: [Vẫn chưa dậy à?]

Trình Thanh Giác: [Em ở nhà Lê Vụ.]

Cách khoảng một phút, bên kia—

Hoàng Minh: […]

Dấu ba chấm của Hoàng Minh như muốn kéo dài đến tận Siberia.

Hoàng Minh: [Đại ca ơi, ông cố ơi, anh gọi cậu là ông cố được không?? Cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi, nhà cậu cách nhà cô ấy xa như vậy, sao cậu chạy sang nhà cô ấy từ năm giờ sáng luôn đi??????]

Trình Thanh Giác nghiêm túc cân nhắc: [Năm giờ sớm quá, em không dậy nổi.]

Hoàng Minh: [Hợp lý đấy, cậu còn ngại mình dậy muộn à??????]

Hoàng Minh: [Cậu không thể sống thiếu con mèo của cậu hả???]

Trình Thanh Giác nghiêng đầu, liếc nhìn hướng cửa phòng. Lê Vụ đã ngồi vào bàn làm việc. Ánh mắt anh quay trở lại, thản nhiên gõ mấy chữ: [Cũng không hẳn.]

Hoàng Minh: [Cái gì mà cũng không hẳn???]

Hoàng Minh: [Tám giờ sáng đã chạy sang nhà Lê Vụ, không phải cậu bị nghiện mèo thì là gì?]

Hoàng Minh: [Nhưng may mà cậu nghiện mèo chứ không phải yêu đương, nếu cậu yêu đương, anh còn phải đi dọn dẹp đống bừa bộn sau lưng cậu nữa.]

Trình Thanh Giác nhíu mày: [?]

Hoàng Minh gửi một tràng dài, chỉ nhận được một dấu hỏi, anh ấy tức muốn chết: [Cậu thích thứ gì là nghiện thứ đó, nếu yêu đương thật không phải là sẽ điên lên à??]

Trình Thanh Giác: […]

Anh vén chăn, mặc kệ những tin nhắn Hoàng Minh liên tục gửi đến, gọi Hạt Cà Phê lên giường. Hạt Cà Phê quay hai vòng dưới chân anh, nhảy “bịch” một cái lên giường, tìm một chỗ cạnh gối, lười biếng nằm xuống.

Trình Thanh Giác lại cầm điện thoại lên, trả lời Hoàng Minh một tin: [Em muốn ngủ bù, không nói chuyện nữa.]

Trình Thanh Giác có chất lượng giấc ngủ không tốt, Hoàng Minh cũng biết điều đó nên không nói thêm gì.

Hoàng Minh: [Ngủ đi ông cố.]

Trình Thanh Giác lên giường, nằm nghiêng sang một bên. Anh lướt điện thoại một lúc, nghe lại một đoạn nhạc ngắn mà mình đã viết. Anh lên giường được một lúc rồi, nhưng lại không thấy buồn ngủ chút nào.

Cơ thể anh mệt mỏi, song tinh thần lại không ngủ được. Anh đặt điện thoại xuống, nhìn trừng trừng vào Hạt Cà Phê đang nằm trên đầu giường nhìn mình.

Trình Thanh Giác: …

Hạt Cà Phê: …

Anh vuốt vuốt đỉnh đầu, ánh mắt rơi xuống người Hạt Cà Phê. Hôm qua khi gọi video với Lê Vụ, anh dường như ngủ khá nhanh, không biết sao lúc này lại không ngủ được.

Một người một mèo nhìn nhau thêm một lát, Trình Thanh Giác đột nhiên khẽ thở dài: “Sao mày không còn hữu dụng như trước nữa?”

Hạt Cà Phê: ………

“Hay là mày gọi Vượng Tài sang đây đi?” Anh lại nói.

Hạt Cà Phê: ………

Một lát sau, anh lật người nằm ngửa, tay phải đặt lên người Hạt Cà Phê, ép mình chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

*

Lâm Kỳ đã cho Lê Vụ thêm một ngày, thứ ba và thứ tư cô liên tục sửa ba bản vẽ. Thứ sáu đi làm một ngày, thứ bảy lại ở nhà.

Mấy ngày liên tục, Lê Vụ đều đặt mua thịt và rau củ cần thiết trên mạng trước một ngày. Cô không thất hứa, ngày nào cũng làm bốn món và một canh, đủ các món từ tám trường phái ẩm thực, đúng kiểu “Mãn Hán Toàn Tịch” cho Trình Thanh Giác.

Đến ngày cuối cùng là thứ bảy, cô cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, quyết định tìm Trình Thanh Giác để nói về chuyện phỏng vấn trước khi đi ngủ tối nay.

Cô biết Trình Thanh Giác cần giữ dáng, nên dù ngày nào cũng nấu ăn, cô vẫn cố gắng làm những món ít béo và giàu dinh dưỡng cho anh. Có điều vì hôm nay cần nhờ vả nên cô đã thể hiện tài nấu nướng của mình, cố tình nướng một chiếc bánh kem nhỏ. Buổi chiều đi mua nguyên liệu, cô còn ghé cửa hàng thú cưng mua quà cho anh.

Cô mua rất nhiều thứ: bạc hà mèo và đồ chơi nhỏ cho Hạt Cà Phê, một chiếc vòng tay thủ công in hình huy hiệu mèo. Huy hiệu mèo được họa sĩ của cửa hàng vẽ trực tiếp tại chỗ. Cô đưa ảnh Hạt Cà Phê cho họ, nhờ họa sĩ vẽ huy hiệu theo hình dáng của nó. Vì từng thấy Trình Thanh Giác đeo chiếc chuông dây bện màu đen của Hạt Cà Phê nên cô đoán có lẽ anh thích đeo những món đồ trang sức liên quan đến mèo.

Bảy giờ tối, bánh kem được lấy ra khỏi lò. Cô tự nhủ trong lòng rất nhiều, vòng ra phòng khách tìm những món đồ buổi chiều mình mua trên trụ mèo, đi về phía phòng ngủ phụ. Đến trước cửa phòng  ngủ phụ, cô gõ hai tiếng, người trong bàn đứng dậy đi ra.

Trình Thanh Giác mở cửa, thấy cô đứng ở cửa, anh khẽ cúi đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

Mấy ngày gần đây cô ở nhà, khó tránh khỏi việc tiếp xúc nhiều với Trình Thanh Giác. Tuy nhiên mỗi lần anh đứng gần như vậy cúi đầu nhìn cô, tim cô vẫn đập loạn nhịp.

“Không có gì.” Cô sờ sờ tai mình, chỉ về phía sau, giọng điệu nịnh nọt không giấu giếm, “Anh ngửi thấy mùi bánh kem không? Tôi cố ý nướng cho anh đó!”

Mùi bánh kem rất thơm, vừa nãy ở trong phòng Trình Thanh Giác đã ngửi thấy, nhưng anh nghĩ là cô muốn ăn. Lúc này, anh cúi đầu nhìn về phía bếp, tay phải trượt khỏi tay nắm cửa, khen ngợi: “Ừm, rất thơm.”

“Đúng không, đúng không!” Lê Vụ vui vẻ hẳn lên, nói tiếp: “Ngày mai anh phải đi rồi… Cứ coi như đây là bánh kem tạm biệt anh. Hơn nữa tôi còn cho thêm mứt dâu tây anh thích vào nữa!”

Trình Thanh Giác tựa vai vào khung cửa, ôn hòa gật đầu: “Ừm.” Mấy ngày gần đây thái độ của cô quả thực rất tốt.

Nói xong, Lê Vụ quay người lại đi vào bếp, đầu tiên bưng chiếc bánh kem nhỏ ra, rồi lại cầm túi chạy tới, vừa cúi đầu lấy đồ trong túi ra vừa nói: “Tôi còn mua quà cho Hạt Cà Phê nữa, có bạc hà mèo và đồ chơi.”

“Cái này cho anh này.” Cô lấy chiếc vòng tay huy hiệu ra, đưa cho anh, “Vẽ hình đầu Hạt Cà Phê đó.”

Lê Vụ: “Không phải là anh bị rối loạn chia ly với Hạt Cà Phê sao, sau này ra ngoài anh có thể đeo cái này. Cái chuông dây bện màu đen kia làm vòng tay hơi lớn, cái này kích thước vừa vặn.” Trình Thanh Giác cúi đầu nhìn chiếc vòng tay trong tay. Huy hiệu hình đầu mèo đang l**m chân, vô cùng tinh xảo, có thể thấy là được làm rất tỉ mỉ. Anh ngước mắt, ánh mắt lại rơi xuống người cô: “Cảm ơn cô.”

“Không có gì, không có gì.”

Nói xong, Lê Vụ không đi, cô do dự đứng trước mặt anh không rời đi.

Trình Thanh Giác: “Còn chuyện gì nữa sao?”

“Ừm…” Lê Vụ nhắm mắt lại, “Là thế này, tôi là họa sĩ minh họa của tạp chí Văn Mai. Gần đây nhóm bọn tôi có một nhiệm vụ, làm về chủ đề ‘Âm Thanh Trần Gian’, hy vọng có thể được phỏng vấn anh. Nếu cuối tháng này vẫn không thành công, nhóm bọn tôi sẽ bị cắt giảm nhân sự, người đó rất có thể là tôi…”

Lê Vụ khó khăn nói: “Anh có thể nể tình ngày nào tôi cũng nấu đồ ăn ngon cho anh, và chúng ta cũng coi như là bạn bè mà đồng ý cuộc phỏng vấn này được không? Hoặc không cần đồng ý thẳng, chỉ cần cân nhắc cũng được!”

Cô vừa dứt lời, căn phòng im lặng đến lạ thường. Cô khẽ hít vào, không dám nói thêm lời nào.

Mãi lâu sau.

“Vậy ra mấy ngày nay cô đối xử tốt với tôi như vậy, là vì muốn phỏng vấn?”

Lê Vụ ngẩng đầu, giọng nói thiếu tự tin: “Ừm… cũng không hẳn là như vậy, anh cũng cho tôi tiền mà, nấu cơm cho anh là chuyện tôi nên làm.”

Người đàn ông nhíu mày, lại ra hiệu về phía chiếc vòng tay huy hiệu ở tay phải: “Tặng tôi cái này cũng là vì chuyện phỏng vấn?”

Bình Luận (0)
Comment