Thấy người đối diện không nói gì, Trình Thanh Giác hạ tay đang cầm chiếc vòng xuống, hỏi lại: “Nấu cơm, tặng vòng tay…”
Anh dừng lại một chút, liếc nhìn chiếc bánh kem phía sau cô: “Nhiệt tình bất thường như vậy là vì cuộc phỏng vấn?”
Giọng anh hờ hững, không có điểm nhấn, nhưng Lê Vụ lại cảm thấy lời anh nói có gì đó không đúng lắm…
Cô mím môi, nhất thời không biết trả lời thế nào, cô suy nghĩ nát óc: “… Cũng không nhiệt tình lắm. Anh đến nhà tôi mà, anh là khách, ai đến nhà tôi thì tôi cũng sẽ… Hơn nữa Hạt Cà Phê rất dễ thương…”
“Cuộc phỏng vấn của tôi không phải do cá nhân tôi quyết định, mà phải thông qua ban lãnh đạo cấp cao của Vũ Dữ.” Người đàn ông tháo chiếc vòng tay trên tay phải ra, trả lại cho cô.
Lê Vụ ngơ ngác nhận lấy: “Ừm, vậy nếu anh xem xét lại, nếu anh đồng ý…”
“Xin lỗi.”
Lê Vụ đương nhiên biết rằng, với mối quan hệ giữa cô và Trình Thanh Giác, việc đề xuất yêu cầu này không được chấp nhận cũng là điều dễ hiểu. Cô vò tóc thất vọng: “Không sao không sao, là tôi đường đột rồi.”
“Ừm.”
Lê Vụ chưa kịp nghĩ ra cách kết thúc cuộc đối thoại, cô lại nghe thấy Trình Thanh Giác nói: “Thịnh Hoài Sinh đến nhà cô, cô cũng nướng bánh kem cho anh ta sao?”
Lê Vụ lại gãi tóc, khó hiểu nhìn anh. Chuyện này liên quan gì đến Thịnh Hoài Sinh chứ…
“Thôi bỏ đi.” Người đàn ông khẽ nuốt nước bọt, tay trái vịn vào tay nắm cửa, định đóng cửa phòng ngủ lại.
Lê Vụ buông đuôi tóc vừa nắm, nhẹ nhàng giữ anh lại, liếc nhìn phía sau: “Anh không ăn cơm à? Vẫn còn bánh kem mà.”
“Cả cái này nữa.” Lê Vụ chỉ chiếc vòng tay ở tay phải, “Cái này anh cũng không muốn à? Tôi mua cho anh và Hạt Cà Phê đó.”
“Cho Hạt Cà Phê?”
“Đúng vậy.” Lê Vụ gật đầu.
Người đàn ông liếc nhìn một cái, thản nhiên đáp: “Không cần đâu.”
Lê Vụ hơi buồn, nhưng không ép buộc: “Ừm, được rồi, vậy tôi không làm phiền anh nữa.”
“Ừm.”
Nửa tiếng sau, cô gọi Trình Thanh Giác ra ăn cơm tối.
Anh ăn không nhiều, bánh kem cô nướng anh cũng ăn một chút, nhưng chỉ là một miếng nhỏ. Sau bữa ăn, anh lại chuyển khoản cho cô một vạn tệ, nói là cảm ơn cô mấy ngày nay đã vất vả nấu cơm.
Lê Vụ nhìn màn hình điện thoại, đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Không cần đâu, anh cho tôi nhiều tiền lắm rồi.”
Người đàn ông ngồi đối diện cô, rút giấy lau miệng: “Mấy ngày nay món ăn rất phong phú, đây là khoản khác dành cho cô.”
“Ồ, thôi được, vậy tôi sẽ cộng một vạn này với hai vạn rưỡi trước đó. Lần sau anh đến, có thể ở lại thêm vài ngày.”
“Ừm, cảm ơn.”
Lê Vụ ngồi về chỗ cũ, nhìn Trình Thanh Giác đứng dậy, gọi Hạt Cà Phê về phòng ngủ phụ.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm thấy thái độ của Trình Thanh Giác dường như lạnh nhạt hơn hai ngày trước một chút, nhưng anh vẫn luôn giữ hình tượng lạnh lùng như vậy, cô cũng khá quen rồi.
Cửa phòng ngủ phụ vẫn đóng kín. Buổi tối, cô ôm máy tính bảng về phòng ngủ. Có lẽ vì anh ở ngay bên cạnh nên thời gian cô xem video của Trình Thanh Giác giảm đi đáng kể.
Cô mở ứng dụng Bilibili đã mấy ngày không đăng nhập, tìm vài video quay trực tiếp concert trong thư mục, xem đi xem lại. Đến lần thứ ba, cô úp mặt xuống giường, thở dài thườn thượt, nghĩ đến người ở phòng bên cạnh ngày mai sẽ rời đi. Lần gặp lại tiếp theo không biết là khi nào.
Cô ôm gối nằm yên một lúc, mở WeChat của anh em nghiện mèo ra.
Lê Vụ: [Anh em nghiện mèo ơi >-